Tuy nhiên, đến khi nghe đến việc Phần Không Đấu Thánh nói rằng là Càn Minh Nguyệt dùng nửa canh giờ để nhập môn một môn Thiên Cấp trung phẩm Đấu Kỹ, Lưu Chính Minh cũng vì thế mà hơi động dung.
Hắn quay sang với hệ thông:
“Đây là bẩm sinh hay là do kì ngộ vậy?”
Hệ thống nghe vậy liền trả lời:
“Theo đo đạc của bản hệ thống, Càn Minh Nguyệt ngay từ khi sinh ra đã có căn cơ cùng tư chất cao ngất trời, nhưng nhứ thế vẫn chưa đủ. Trong quá trình nàng uẩn dưỡng Hoàng Thiên Lô, Hoàng Thiên Lô cũng từ từ thay đổi căn cơ cùng tư chất của nàng, ít nhất khiến cho nàng có đủ Tiên Đế chi tư.
Cái bây giờ nàng còn thiếu chỉ là thời gian mà thôi.”
“Vãi thật! Đây là ích lợi của nhân vật chính sao? Thế tư chất và thiên tư của ta ra sao?”
“Tương tự với ký chủ thì là Hỗn Chân Công cũng không ngừng đề cao tư chất của ký chủ, chỉ riêng tư chất thì ký chủ vẫn đang dừng lại tại Bậc 1 đỉnh phong, đó là lý do ký chủ học hai skill kia tiêu tốn thời gian như vậy. Cũng may là ký chủ sở hữu hệ thống, có thể diễn hoá cùng in thẳng vào thông tin một cách trực quan mà dễ hiểu nhất, chứ nếu không thì [ Chu Thiên Tinh Thần Hạ Phàm Kiếm] ký chủ cũng không lĩnh hội được.”
Lưu Chính Minh nghe vậy gật gù, nhưng ngay sau đó lại có thắc mắc:
“Khoan đã, tại sao trong shop ta chưa từng nhìn thấy một bình Tư chất cải tạo dịch từ cấp bậc Trung phẩm trở lên nào? Ta tưởng ngươi bảo trong shop không gì không có mà?”
Thanh âm bất đắc dĩ của hệ thống vang lên:
“Tất nhiên là có, chỉ có điều hệ thống cấp bậc chưa đủ quyền hạn để ngươi mua nó.”
“Thế bao nhiêu là đủ.”
“Tính toán ra, chỉ cần ngươi lên được tới Đấu Linh là được, cơ bản không cần quá mức phức tạp.”
“Tốt.” Lưu Chính Minh gật đầu.
Hắn vừa mới offline với hệ thống, thì đã gặp Phần Không đại thánh một mặt nhìn hắn, sau đó lại quay đi nhìn lại Càn Minh Nguyệt.
“Có vấn đề gì thế tiền bối?” Lưu Chính Minh nghi hoặc.
Nghe vậy thì Phần Không đại thánh mới nghiêm túc nhìn về phía hắn, nói:
“Thế ngươi với nha đầu này có quan hệ thế nào?”
“Hửm?” Lưu Chính Minh hơi ngạc nhiên vì Phần Không đại thánh lại hỏi cái này. Dù sao thì nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống cái thể loại mồm táy tay mò thế chứ?
Nhận ra ánh mắt của Lưu Chính Minh nhìn về phía mình bắt đầu có chút không giống, Phần Không đại thánh đương nhiên nhận ra rằng là hắn bị hiểu nhầm, bèn húng hắng đính chính lại:
“Không phải như ngươi nghĩ, ta hỏi cái này cũng không hoàn toàn là tò mò. Về cơ bản là nha đầu này tiếp nhận của ta truyền thừa, nên về mặt nào đó cũng được coi là đệ tử của ta. Hơn thế nàng còn có thiên tư vô cùng đặc biệt, thậm chí có thể sẽ là chấm dứt cho chiến tranh giữa cả hai đại lục, nên là các mối quan hệ của nàng ta cần phải rõ ràng, vì tương lại của nàng có thể ảnh hưởng được tới cả đại lục, ta mơ hồ thấy được như vậy. Đừng xem thường năng lực cảm biến của một vị Đấu Thánh, tuy ta không biết chút nào thiên cơ thuật, nhưng trực giác của ta thường thường rất hay đúng, vậy nên việc này rất trọng yếu, ngươi hiểu?”
Hiểu cái em gái ngươi! Lưu Chính Minh trong lòng nghĩ thầm, sao ta cứ có có cảm giác không tín nhiệm là như thế nào, nhìn ta giống loại người sẽ lừa già bán trẻ sao? Dù cho lý do có quang minh chính đại cỡ nào cũng không thể phủ nhận là ngươi đang nghi ngờ ta nha.
Tuy vậy hắn cũng rất nhanh hiểu được suy nghĩ cùng tâm lý của Phần Không Đấu Thánh, hắn bèn trả lời lấp lửng:
“Quan hệ giữa chúng ta? Nói tốt có lẽ đúng nhưng thực ra không có gì quá đặc biệt, tiền bối ngài có thể xem chúng ta như tình bằng hữu chí giao...”
Lời còn chưa nói hết thì một bên Càn Minh Nguyệt vừa mới mở mắt tỉnh dậy sau khi tiếp nhận Đan đạo truyền thừa. Vừa mới thấy bóng hình của Lưu Chính Minh, nàng mở miệng, trong mắt tràn ngập vui mừng:
“Chủ nhân!”
Vừa mới nghe được âm thanh này thì Lưu Chính Minh cảm thấy rõ là giông bão sắp kéo đến rồi. Hắn nhìn sang Phần Không đại thánh, kẻ mà lúc này nụ cười trên mặt đã dần trở nên thiếu đạo đức, đôi mắt sâu thăm thảm như muốn nói:
“Hừm, có vẻ như bằng hữu thời bây giờ có thể gọi nhau là ‘chủ nhân’ nhỉ? Giới trẻ thật là kỳ lạ.”
Lưu Chính Minh bèn nở một nụ cười khổ, khóc không ra nước mắt, cố giải thích:
“Cái này... ờ.... có lẽ là siêu việt tình bằng hữu một chút thôi.”
“Một chút em gái ngươi.” Phần Không đại thánh trên tay bốc lên một ngọn lửa màu lam, trực tiếp đấm về phía Lưu Chính Minh.
Lưu Chính Minh nhanh chóng lấy tay thủ thế, hai ngươi ngay lập tức tiến đánh hơn trăm chiêu.
Tuy thế, chỉ đến tầm chiêu thứ hai trăm, Lưu Chính Minh bị bức đến không thể không lùi về sau, cả người lộ ra vô cùng chật vật. Bên còn lại kia Phần Không Đấu Thánh tuy có đổ mồ hôi chút đỉnh, nhưng không hề có Lưu Chính Minh khó khăn như vậy, trên mặt như cũ treo lên vẻ phong khinh vân đạm.
Lưu Chính Minh thở dốc, một bên dâng lên thủ thế, trong lòng thầm suy nghĩ:
“Quả nhiên, Đấu Thánh không hổ là Đấu Thánh. Lấy ta thuộc tính phải gấp tầm 6, 7 lần một tên Đại Đấu sư cửu tinh viên mãn bình thường, thế mà hắn chỉ lấy cảnh giới cùng thuộc tính cơ thể ngang tầm Đại Đấu sư cửu tinh thông thường, vậy mà chỉ trong hai trăm chiêu đánh lùi ta, quả là kinh nghiệm chiến đấu siêu quần bạt truỵ, xem ra đúng như hắn nói, Đấu Thánh về mặt ý chí chiến đấu cùng với cả kinh nghiệm chiến đấu hoàn toàn không cùng tên Hồn Thánh kia là một cấp bậc, hoặc chỉ đơn giản là tên kia yếu nhớt a.”
Nếu Thiên Minh Hồn Thánh nghe được lời này của Lưu Chính Minh mà nói, ắt sẽ hồn tụ sống lại, tức giận đến mức lại bị hồn phi phách tán một lần nữa. Tổ sư ngươi, ta thế nhưng mà chủ tu là Tinh thần lực cùng Linh hồn lực, có bao giờ đánh đấm kiểu này đâu, có giỏi thì solo Tinh thần lực xem người nào mới là cháu trai nhé.
Tất nhiên là Phần Không đại thánh cũng hoàn toàn không muốn đánh thật nên ra tay vô cùng vừa phải, tất cả các chiêu thức mang tính chất thăm dò là chủ yếu, đồng thời cũng từ đấy củng cố thêm cho Lưu Chính Minh về phương thức chiến đấu.
Điều này cũng làm cho Lưu Chính Minh đã từ lâu rồi nhận lại cảm giác được chiến đấu, cái cảm giác này đã từ rất lâu rồi, từ khi mà Lưu Minh Kiệt dạy hắn học võ, đó là lúc mà hắn mới thật sự được cảm giác là được thoả mãn, điều này khiến chiến ý của hắn lại càng tăng cao.
Lưu Chính Minh đương nhiên là biết vậy nên hắn cũng chỉ dùng mỗi man lực cùng quyền cước của mình để chống, đỡ, xác thực khiến cho hắn gặp ích lợi rất nhiều, càng khiến cho hắn quen thuộc hơn với lực lượng vừa mới có được. Tất nhiên nếu mà cả hai ngươi muốn đánh thật, thì trận chiến vẫn không chắc chắn được, dù sao mặc dù Lưu Chính Minh có thuộc tính thân thể cùng mấy thể loại skill đỉnh cao, nhưng bên kia lại là một vị Đấu Thánh đã sống mấy ngàn năm tuế nguyệt, một thân kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, ai mà biết hắn đến cùng hội bao nhiêu thể loại Đấu Kỹ?
Nhưng Lưu Chính Minh cũng không biết là giờ phút này, ẩn dưới vẻ mặt thoải mái tựa trời sập cũng không đổi sắc của Phần Không Đấu Thánh, trong lòng hắn cũng đang sóng dâng ngập trời.
“Cha mẹ ơi, tay ta!” Phần Không đại thánh trong lòng gầm thét: “ Tiểu tử này là quái vật sao? Cả về lực lượng, phòng ngự, tốc độ cũng nhanh gấp 7,8 lần một tên Đại Đấu sư cửu tinh bình thường, vậy mà ta còn ẩn ẩn cảm thấy hắn đây là vẫn chưa đạt được hoàn toàn viên mãn? Nếu không phải là do kinh nghiệm chiến đấu còn thiếu thốn cùng vẫn chưa hoàn toàn nắm vững được sức mạnh thì giờ phút này kẻ bị treo lên đánh tất sẽ là ta rồi.”
Tuy trong lòng kinh hãi nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, thậm chí còn ẩn ẩn một chút giễu cợt. Hắn cất giọng:
“Chỉ thế thôi sao?”
Lưu Chính Minh vỗn đang chiến ý hừng hực, nghe vậy, cơ hồ không chút do dự nào, rút Viễn xạ kiếm ra. Phần Không đại thánh hiểu ý, bèn lấy chính ngọn lửa trên người mình làm thành một thanh kiếm, tuy được tiện tay tạo ra nhưng chất lượng kiếm vẫn tương đối tinh xảo, điều này càng khẳng định rõ ràng số lượng trận chiến mà hắn đã trải qua.
Lưu Chính Minh thấy vậy, bèn không còn chần chờ nữa, Viễn xạ kiếm trong tay lao đến, ánh kiếm loé sáng.
“Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp tựa lưu tinh.”
Phần Không đại thánh vội giơ kiếm lên chống đỡ, hai bên lại lâm vào giao chiến. Tuy nhiên lần này Lưu Chính Minh lại không hề rơi vào thế hạ phong như lần trước, mà thậm chí còn ẩn ẩn áp đảo. Phải biết là Phần Không đại thánh gần như không lấy kiếm làm chủ, vậy mà trên tu vi kiếm đạo vẫn đã vượt xa Lưu Chính Minh. Chả qua là Lưu Chính Kinh lại sở hữu được [ Lý Bạch kiếm pháp] nên mới có thể chiếm được thế chủ động.
Lấy theo gia tiền mà tình, Lý Bạch kiếm pháp hoàn toàn có thể xem như một skill có cấp bậc Thiên cấp thượng phẩm, mà Lưu Chính Minh cũng đã đạt đến cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, hoàn toàn nắm vững chiêu thức, khiến cho Phần Không đại thánh không thể không hết mức chống đỡ.
Nhận thấy rằng mình có vẻ như sắp bị đánh lui, vì mặt mũi, Phần Không đại thánh hoàn toàn không chấp nhận được, bèn bắt đầu thi triển kiếm ý.
“Hoả diễm kiếm ý, Liệt Hoả Phần Không!”
Nương theo thanh âm vang lên, cả thanh kiếm của Phần Không đại thánh bốc lên một ngọn lửa to lớn, lưỡi kiếm toé ra từng tia lửa đỏ, cả không gian xung quanh nhiệt độ nhanh chóng tăng lên mấy phần. Rất rõ ràng, Phần Không đại thánh cũng đã đạt được lục đoạn Hoả diễm kiếm ý.
Thấy Phần Không đại thánh cường thế lao tới, Lưu Chính Minh cũng không hề lộ vẻ né tránh, ngược lại chiến ý trong mắt lại càng đậm. Viễn xạ kiếm được đảo ngược ra sao, hắn giẫm một bước tại trong không trung, Viễn Xạ Kiếm nương theo lực chém xuống.
Mắt nhận thấy Viễn xạ kiếm lấy thế không thể đỡ lao xuống, Phần Không đại thánh nhanh chóng hưỡng mũi kiếm lên trên, nhằm đỡ lấy một kiếm kia. Nào ngờ trường kiếm vừa mới di động lại gần Viễn xạ kiếm liền lộ ra vẻ rất chậm chạp, mà tốc độ của Viễn xạ kiếm lại càng ngày càng nhanh.
Thấy cảnh tượng đó, hai tròng mắt của Phần Không Đấu Thánh co rút lại, trong đầu không tự chủ được xuất hiện mấy từ: “Thời gian kiếm ý!”
Rất nhanh, mũi kiếm vừa chạm tới đầu của Phần Không đại thánh thì dừng lại, Lưu Chính Minh lại đạp nhất bộ nhảy ngược về phía sau, tiện tay thu hồi Viễn xạ kiếm.
Mà giờ phút này thì Phần Không đại thánh lại nhìn Lưu Chính Minh con mắt đã không giống như xưa,mở miệng cười khổ nói:
“Nên nói thế nào đây nhỉ, trường giang sóng sau đè sóng trước chăng, hay là thiếu niên xuất anh hùng? Quả nhiên chúng ta đều đã già rồi, thiên hạ ngày nay đều là của những người trẻ tuổi. Còn trẻ thế mà đã lĩnh ngộ được Thời gian kiếm ý tứ đoạn rồi. Phải biết rằng ‘ Không gian vi Vương, Thời gian vi Tôn’ là không có nói ngoa, chỉ dựa vào tứ đoạn Thời gian kiếm ý đã đủ để chiến thắng được lục đoạn Liệt diễm kiếm ý của ta, quả là nhân tài.”
“Tiền bối qua khen, chả qua là vãn bối ăn may mà thôi.” Lưu Chính Minh khiêm tốn khoát tay.
“Quả nhiên không có vì thế mà tự mãn, ta không có nhìn lầm ngươi. Nha đầu này ta hoàn toàn an tâm rồi.”
Nói rồi ông quay về phía Càn Minh Nguyệt, người lúc này đang làm một vị quần chúng ăn dưa, hỏi:
“Nha đầu. Thế nào, có chấp nhận ta làm sư phụ không? Dù sao từ trước đến nay chỉ có mỗi ngươi học tập được một thân sở học của ta, yên tâm là kể cả ngươi không muốn ta cũng nhât quyết không cưỡng ép.”
Nghe vậy, Càn Minh Nguyệt lại nhìn sang phía Lưu Chính Minh như là trưng cầu ý kiến của hắn. Lưu Chính Minh thấy vậy thì gật gật đầu.
Nhận được Lưu Chính Minh đồng ý, Càn Minh Nguyệt không hề quá mức do dự, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ sư đồ, gọi một tiếng:
“Đệ tử Càn Minh Nguyệt bái kiến sư phụ.”
Thấy cảnh này, Phần Không Đấu Thánh cười lớn:
“Đứng dậy đi, giờ đây ngươi chính là đại đệ tử của ta. Được rồi, đã ngươi bái ta vi sư, ta cũng nên cho ngươi một chút đồ tốt vậy. Đi theo ta.” Nói xong hắn đi thẳng ngay ra cái chỗ cơ quan tại sau vách đá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...