Thời Bách - Thẩm Mộc
Khí trời lạnh lẽo, gió mùa nhẹ nhàng đùa nghịch với mái tóc thiếu nữ.
“Châu Thời Bách, cậu hẹn tôi ra đây làm gì vậy lạnh quá!!!” Thẩm Mộc vì trời lạnh mà mặc quần áo kín như cục bông.
“Dẫn cậu đi đến chỗ này.”
Nói rồi Châu Thời Bách cũng tiện tay kéo lấy Thẩm Mộc lên chiếc xe của mình.
“Sao hôm nay cậu đi chậm thế? mọi lần cậu đều đi nhanh như muốn bay ra khỏi đường còn gì.”
“Cậu sợ nhanh còn gì với tối nay lạnh nên đi chậm.”
Nói xong câu đó Thời Bách chợt nghĩ ra điều gì anh đột nhiên rồ ga phóng nhanh, Thẩm Mộc không kịp phản ứng theo quán tính đập mũi vào lưng Thời Bách cánh tay cũng vì sợ hãi mà ôm chặt lấy eo anh.
“Làm gì mà tự dưng đi nhanh thế?”
“Nhỡ tay, mà cậu không thấy đi kiểu này ấm hơn à?”
Anh nói với giọng điệu lưu manh và vui sướng vì đạt được mục đích của mình.
Thẩm Mộc nghe thế thì nới để ý mình đang ôm chặt lấy lưng anh. Thẩm Mộc ngại ngùng bỏ tay ra thì Châu Thời Bách nói:
“Không ôm chặt ngã tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
Thẩm Mộc nghe thế thì cũng biết điều mà vòng tay ôm lại anh. Trong mũ bảo hiểm che khuất đi cả khuôn mặt đang ẩn giấu một nụ cười đắc ý của tên lưu manh nào đó.
“Woa, đây là đâu mà đẹp quá vậy?”
“Căn cứ bí mậy đấy, cậu là người đầu tiên tôi dẫn đến đây đó” Thời Bách vừa nói vừa cố nhấn mạnh vế sau.
Thẩm Mộc nghe thấy thì giả điếc không quan tâm.
“Không ngờ trong thành phố tấp lập phồn hoa, lại có 1 chỗ yên bình thơ mộng như này á.”
“Sao cậu tìm được chỗ này hay vậy?”
“Đi chơi lang thang vô tình thấy thôi.”
Ngồi trên bãi cỏ mươn mướt, gió lạnh nhẹ nhàng thổi trong không khí, tưởng trừng như rét lạnh nhưng sâu thẳm trong không khí đang tồn tại hai trái tim nồng nhiệt của tuổi trẻ, của thanh xuân, len lỏi trong đó là những mộng ước về tương lai xa vời những khao khát tình yêu đơn thuần.
Châu Thời Bách lặng lẽ ngồi bên cạnh Thẩm Mộc, ánh mắt anh ôn nhu chất chứa nhiều mong muốn tâm sự. Họ ngồi im lặng, người thì ngắm cảnh sắc thiên nhiên người thì ngắm cảnh xuân trong lòng.
Đột nhiên Thẩm Mộc quay ra nhìn Châu Thời Bách hỏi:“Cậu gọi tôi ra đây chỉ để ngắm cảnh thôi hả.”
Mất vài giây sau Châu Thời Bách mới thoát khỏi cảnh xuân ngập ngừng hỏi lại:
“Câu hỏi gì vậy, tôi hơi lơ đãng.”
“Cậu rủ tôi ra đấy làm gì.”
"À "
Đột nhiên Châu Thời Bách trở nên nghiêm túc hơn nói:
“Thẩm Mộc tôi biết tôi đã làm cậu tổn thương cậu nhiều lần, tôi hứa sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa, cậu có thể cho tôi cơ hội không?” thấy chưa thuyết phục anh nói thêm:
“Mỗi ngày đi cùng cậu tôi đều thấy những ánh mắt của nam sinh khác nhòm ngó cậu, tôi rất muốn đuổi họ đi nhưng không biết mình nên dùng chức vụ cương vị gì để hỏi cậu, để đuổi đi những ánh mắt ấy.”
Thẩm Mộc nghe thế thì mặt đỏ tía tai, cô cũng đã mở lòng với anh từ lâu nhưng chỉ sợ mối quan hệ không bền. Nghe những lời anh nói Thẩm Mộc hết sức cảm động.
Trầm ngâm một lúc Thẩm Mộc lên tiếng:
"Đây là cơ hội đầu cũng là cuối cùng đó nghe chưa."nói rồi Thẩm Mộc cong đít chạy đi.
Châu Thời Bách nghe thế thì vừa mừng vừa sợ chạy theo hỏi:
“Vậy là cậu có đồng ý không”
“Không nghe thấy hả, lời hay chỉ nói một lần thôi” thấy thái độ của Thẩm Mộc như vậy Châu Thời Bách vui sướng nhảy cẫng lên nói:
“Vậy là cậu đồng ý rồi đấy nhé.”
Nói rồi anh thuận thế cúi đầu hôn chụt vào má cô, rồi chạy mất để lại một quả cà chua đứng sựng tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...