Sáng hôm sau, trên các phương tiện truyền thông đều đăng tải tin tức Chủ tịch Phi Á – Ông Vũ Thiên Sơn bỗng nhiên mất tích.
Thiên Tình ở trong phòng, đọc tiêu đề của bài báo trong điện thoại, cô dường như không còn bận lòng về nó nữa.
Con người ta khi đã trải qua quá nhiều biến cố của cuộc đời, bỗng nhiên thấy đúng sai cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Không phải là không hiểu chuyện, đơn giản là bản thân đã thấm mệt rồi, thứ cần chỉ là bình yên thôi.
Yêu, hận, tình, thù, đời trước, đời sau dù có khắc cốt ghi tâm đến đâu, rồi cũng đến 1 lúc tan biến giữa năm tháng hư ảo.
Trăm năm qua đi trong nháy mắt, cuối cùng chỉ còn lại nắm tro tàn.
Cô tắt điện thoại đặt nó xuống tab đầu giường, rồi quay người hướng đến ban công mà bước ra ngoài, tiết trời hôm nay chuyển rét, nó nuốt chửng đi những tia nắng đang cố le lói vượt ra khỏi rào cản khí hậu.
Thiên Tình trong vô thức lại đưa bàn tay ra trước mặt như muốn đón điều gì đấy, nhưng trên lòng bàn tay cô vẫn là 1 khoảng không hơi lạnh tê tái, bờ môi nhợt nhạt khẽ mỉm cười:
– Không biết năm nay Châu Hạ có tuyết không nhỉ?
1 câu tự hỏi của cô chất chứa biết bao nhiêu nỗi niềm, Vũ Thiên Tình hướng ánh mắt trầm lặng nhìn lên 1 khoảng trời xanh xám nhỏ ấy, không phải khóc, cũng không hề cười, 1 cái dáng vẻ bình tâm không làm tổn thương người khác…..nhưng lại làm tổn thương chính bản thân mình.
Đã ai từng trải qua cái cảm giác nằm trên giường nước mắt chảy ngang sống mũi, rồi thấm vào mắt bên kia, nhuộm ướt 1 vùng gối, ngạt mũi đến nghẹt thở…và rồi lại lặng lẽ lau nước mắt.
Sáng hôm sau lại bắt đầu 1 ngày mới, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đã có 1 Vũ Thiên Tình mạnh mẽ đến vậy, âm thầm nuốt xuống oan ức của cuộc đời mà sống hiên ngang với đất trời.
Cô cứ đứng ở ban công đấy rất lâu, dường như không cảm nhận được cái lạnh của khí hậu, hay dường như khí hậu đang giúp cô đóng băng lại những nỗi đau đang âm ỉ bên trong.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, Thiên Tình quay mặt nhìn vào bên trong, màn hình điện đang phát sáng 1 cuộc gọi đến, cố cứ đứng lặng vậy nhìn nó, dường như là có 1 chút lười nhác không muốn nghe máy.
Chỉ là qua 1 hồi, Thiên Tình vẫn phải đi vào rồi tiến đến cầm nó lên:
– Alo!
– Xin hỏi! Cô Thiên Tình phải không?
– Phải!
– Tôi gọi điện từ bệnh viện thành phố.
Chúng tôi đã có kết quả xét nghiệm, cô có thể đến trao đổi không?
– Được! Giờ tôi sẽ qua!
Nói rồi, cô cũng tắt máy, sau đấy bấm 1 dãy số khác rồi áp lên tai mình:
– Tịnh Nghi! Mày qua đón tao đi!
– Ok! Qua liền đây!
******
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Vũ, giọng quát tháo ầm ầm của Thiên Trường vang lên bên trong gian nhà chính:
– LÀ AI? RỐT CUỘC LÀ AI ĐÃ BÁO MẤT TÍCH?!!
Đám người làm trong nhà, ngay cả Tống Diệp Phương cùng với Thiên My cũng đều bị cái dáng vẻ của Vũ Thiên Trường doạ cho sợ.
– Cậu chủ! Chúng tôi không ai báo cả.
Hơn nữa, chúng tôi đều biết lão gia mệt nên nghỉ ở trong phòng mà,
– VẬY TẠI SAO LẠI CÓ TIN TỨC NÓI LÀ ÔNG ẤY MẤT TÍCH?
– Chúng tôi thật sự không biết!
Lúc này, Tống Diệp Phương cũng đi lại phía con trai mình, nhỏ nhẹ nói:
– Thiên Trường! Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Nếu có người đăng tin lung tung thì con cứ gọi ông ấy ra đính chính lại, sao cứ quát tháo ầm ĩ lên thế?
Nghe vậy, Thiên My cũng chen vào:
– Phải đấy! Có mỗi cái tin vịt thôi, cứ bảo ba đứng ra đính chính lại là xong.
Mà rốt cuộc ba mệt thế nào sao không thấy gọi bác sĩ đến khám? Để con thử lên phòng xem sao.
Nói rồi, Thiên My cũng tuông đi lên lầu nhưng bất chợt Thiên Trường quát lớn lên:
– ĐỨNG LẠI!
Thiên My lập tức dừng bước, cô ta khó hiểu nhìn đến anh trai mình:
– Thiên Trường! Anh bị làm sao thế?
Sắc mặt của hắn toát ra 1 luồng ám khí rét buốt, ánh mắt trở nên dữ tợn mà gằn lên:
– BẮT ĐẦU TỪ HÔM NAY, TÔI LÀ CHỦ NHÂN CỦA NHÀ NÀY! KHÔNG ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÔI, KHÔNG AI ĐƯỢC VÀO PHÒNG CỦA ÔNG ẤY!
Dứt lời, Thiên Trường cũng liền bỏ ra ngoài, mà Thiên My cùng với Tống Diệp Phương đều cảm thấy hắn có gì đó kỳ quái.
Vũ Thiên My tính tình ương bướng không chịu mà lên tiếng:
– Phòng của ba làm gì mà không được vào? Em cứ thích vào đấy, thì sao?!!
Nói rồi, Thiên My lại quay đi nhưng 1 người làm liền lên tiếng:
– Cô chủ không vào được đâu.
Phòng của lão gia đã bị khoá rồi, chìa khoá cậu chủ giữ.
2 hôm nay đều là cậu chủ mang cơm vào cho lão gia.
Nghe vậy, Thiên My khẽ nhíu mày lại:
– Tại sao anh ấy phải khoá phòng ba?
– Chúng tôi cũng không biết nữa! Tối hôm kia cậu chủ vào phòng lão gia, không biết có chuyện gì nhưng 1 lúc sau đi ra nói với chúng tôi là lão giao mệt, mấy ngày nay không được làm phiền.
– Rốt cuộc anh ấy và ba đang lén lút làm trò gì thế nhỉ?
Tống Diệp Phương cũng trở nên nghi hoặc mà nhìn lên phía lầu, trong lòng bà ta rấy lên 1 sự bất an không biết là vì đâu.
Khi ấy, Vũ Thiên Trường đến Phi Á, tự mình phát trực tiếp trên mạng truyền thông để đính chính tin tức ba mình bị mất tích.
Hắn vội vàng phải làm vậy vì lo sợ cảnh sát sẽ để ý đến mà điều tra.
Buổi phát trực tiếp của hắn tất nhiên người trông chờ nhất chính là Âu Đình Phong.
Trong phòng làm việc cấp cao của Âu Gia, anh ngồi dựa lưng trên chiếc ghế xoay giám đốc, đôi mắg nhắm nghiền lại như đang ngủ, nhưng bên tai vẫn lắng nghe từng chữ đang phát ra từ chiếc laptop để trên bàn.
Trần Thế Vỹ đứng ở bên cạnh anh, cậu ta không lên tiếng, đặt hết độ tập trung vào buổi phát trực tiếp của Thiên Trường.
Cho đến khi hắn thông báo kết thúc, Thế Vỹ mới đưa tay gõ 1 nút trên bàn phím để tắt đi rồi nhìn sang anh lên tiếng:
– Giám đốc! Xem ra buổi phát trực tiếp củ hắn khá thuận lợi, ai cũng tin vào lý do mà hắn nói.
Việc chúng ta tung tin tức không căn cứ, có hơi vô nghĩa không?
Đình Phong nghe vậy vẫn không mở mắt ra, nhưng bờ môi anh lại mấp máy nói:
– Sao lại vô nghĩa? Không thấy hắn cắn câu rồi sao?
– Tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm!
Đình Phong lúc này mới mở mắt ra, trong đôi đồng tử như chứa 1 hố sâu thăm thẳm:
– Nếu tôi đoán không sai, thì cho đến thời điểm hiện tại, thi thể của Vũ Thiên Sơn vẫn còn đang ở trong nhà họ Vũ.
Hắn vội vàng đính chính tin tức là tránh để cảnh sát chú ý, sau đó sẽ tìm phương án phi tang thi thể.
Việc của chúng ta bây giờ, chỉ cần ngồi đợi hắn sa vào lưới.
– Ý Giám đốc là muốn bắt hắn tại trận? Vậy tại sao không đến nhà họ Vũ lục soát?
– Thi thể của Vũ Thiên Sơn được phát hiện trong nhà, trước mắt chỉ có thể chứng minh ông ta bị gi..ết trong nhà.
Hắn hoàn toàn có cách đổ tội cho 1 kẻ thế thân khác.
Nhưng nếu có thể bắt tại trận hắn đang phi tang thi thể, vậy thì không cần phải điều tra nhiều nữa.
Tính từ thời điểm tối hôm kia cho đến hôm nay cũng đã quá 24h đồng hồ, thi thể cũng đã bốc mùi rồi, theo phán đoán của tôi, đêm nay hắn sẽ hành động.
Trần Thế Vỹ gật gù hiểu chuyện:
– Tôi biết rồi! Tiếp theo đây chúng ta loan tin bí mật cho các bên, chỉ đợi hắn hành động là bắt ngay tại trận.
Đình Phong khẽ cười nhếch 1 cái:
– Mua toàn bộ các kênh báo cho tôi, ngày mai chỉ được đăng tin tức về hắn, phủ kín khung giờ cho tôi.
– Vâng!
– Liên hệ với phòng pháp chế, chuẩn bị thủ tục yêu cầu bồi thường hợp đồng.
– Được!
Nói rồi, Thế Vỹ cũng quay người trở ra ngoài.
******
Lúc này, tại bệnh viện thành phố, Hứa Tịnh Nghi đi bên cạnh Vũ Thiên Tình, trên tay cô ấy còn cầm theo bản kết quả xét nghiệm từ bệnh viện, sắc mặt Tịnh Nghi không mấy khả quan, lại còn xen lẫn 1 chút kinh sợ:
– Thiên Tình, liệu có nhầm không? Hay là tao đưa mày đến bệnh viện khác kiểm tra lại.
Trái ngược với Tịnh Nghi, Vũ Thiên Tình lại mang theo 1 dáng vẻ bình thản vô cùng, người không biết nhìn qua còn tưởng Tịnh Nghi mới là người có bệnh nữa.
Trong đầu cô vẫn còn văng vẳng lời nói của bác sĩ Hoàng.
“Cô Thiên Tình, trước tiên tôi sẽ nói cho cô hiểu về căn bệnh này.
Bệnh bạch cầu xảy ra khi cơ thể sản xuất quá nhiều tế bào bạch cầu chưa trưởng thành.
Trong trường hợp cấp tính, cơ thể tạo ra quá nhiều nguyên bào hoặc tế bào lympho – tiền thân của các tế bào bạch cầu.
Khi nồng độ của các tế bào bạch cầu chưa trưởng thành này tăng lên trong tủy xương và máu, chúng sẽ lấn át các tế bào khỏe mạnh cho phép cơ thể hoạt động.
Khi số lượng máu của người thay đổi, các triệu chứng bắt đầu xuất hiện.
Bệnh thường bắt đầu chậm nhưng phát triển ngày càng nghiêm trọng hơn khi nồng độ của các tế bào bạch cầu chưa trưởng thành tăng lên trong máu.
Thật ra chúng tôi có 1 chút khó khăn khi xét nghiệm mẫu của cô, vì các tế bào bạch cầu có tốc độ phát triển nhanh hơn bình thường, nó không giống với quy trình phát triển chung của căn bệnh.
Ban đầu chúng tôi còn cho rằng không phải, hoặc là nhầm lẫn, nó như 1 căn bệnh lạ có sự phát triển giống với bệnh bạch cầu Lymphoblastic cấp tính hơn, chúng tôi vẫn chưa thể rõ được nên gọi nó là gì.
Nhưng đã dùng đến các phương pháp xét nghiệm tối ưu nhất, chúng tôi cho rằng việc phát triển căn bệnh có phần khác lạ đôi khi cũng phụ thuộc vào nhiều yếu tố như cơ địa, tác động từ bên ngoài như việc tiếp xúc với chất hoá học, phóng xạ.
Vậy nên chúng tôi vẫn đưa ra kết luận, đây là Bạch cầu Lymphoblastic cấp tính đã chuyển sang giai đoạn cuối.”
Thiên Tình khi ấy khẽ thở hắt ra 1 tiếng:
– Đã 2 lần rồi, còn kiểm tra lại làm gì nữa.
Hứa Tịnh Nghi vẫn không tin vào sự thật này, ánh mắt cô ấy đỏ hoe lên mà nhìn sang Thiên Tình:
– Chắc chắn là có gì đó nhầm lẫn! Nếu không phải gặp chuyện vừa rồi thì mày vẫn đang khoẻ mạnh bình thường mà.
Không được, tao sẽ bảo bác sĩ kiểm tra lại lần nữa.
Nói rồi, Tịnh Nghi tính quay người vào trong thì liền bị Thiên Tình túm tay giữ lại:
– Tịnh Nghi, không cần đâu! Tao cho mày xem cái này.
Hứa Tịnh Nghi nghe vậy không hiểu gì, đứng lại nhìn cô, mà Thiên Tình khi ấy chỉ kéo cao 1 bên tay áo của mình lên, trên da thịt cô xuất hiện vết bầm tím cùng mẩn đỏ khiến Tịnh Nghi cảm thấy cay mắt:
– Mấy vết này thì nói được gì, mày lại va vào đâu phải không?
Thiên Tình kéo lại tay áo xuống mà nói:
– Không chỉ ở đây, trên người tao còn rất nhiều những vết như thế này nữa.
Tịnh Nghi nghe vậy, gương mặt như sắp khóc mà nhìn cô lắc đầu, như muốn cô nói tất cả đều không phải.
Mà Thiên Tình thấy vậy chỉ khẽ cười rồi khoác tay Tịnh Nghi kéo đi ra khoảng sân lớn ở bệnh viện:
– Tao chưa muốn về! Chúng ta lại kia ngồi 1 lúc đi!
Cứ vậy, Hứa Tịnh Nghi bị động để cô kéo đi.
Bọn họ ngồi xuống chiếc ghế đá ngay dưới 1 tán cây cổ thụ, chỉ thấy Tịnh Nghi vẫn còn nắm chặt bản kết quả xét nghiệm của cô, nhìn đi nhìn lại nhiều lần rồi thở mạnh vô cùng bất lực.
Thiên Tình lúc này hướng tầm mắt về phía trước, không đặt đến 1 điểm nhất định nào mà lên tiếng:
– Tịnh Nghi, tao với mày….quen nhau bao lâu rồi nhỉ?
Nghe câu hỏi đó, nước mắt của Tịnh Nghi lập tức ứa ra, nhưng cô ấy vẫn cố tỏ ra cứng rắn mà đáp lại như đang giận dỗi:
– Không biết!
Thiên Tình không để bụng lời đấy, vẫn nhẹ nhàng đáp lại:
– Tao nhớ rồi! Tính đến năm nay….là 17 năm rồi.
17 năm….tao chỉ có 1 người bạn duy nhất là mày….thế mà mày lại không nhớ được thời gian của 2 đứa.
Hứa Tịnh Nghi lúc này không kìm được nữa mà nấc ra 1 tiếng, vội vàng đưa bàn tay lên lau nhanh đi nước mắt:
– Vậy sao…..? Mới đó mà đã 17 năm rồi!
– Uhm! 17 năm….thật ra cũng không ngắn đâu…..từ thuở còn bé tí…..đến bây giờ 2 đứa đều lớn cả rồi……Chỉ là…..17 năm so với 1 đời người…..đúng là có chút ít ỏi.
Tịnh Nghi vừa mới lau nước mắt lúc đó, mà giời mắt lại đã đầy ngấn lệ, cô ấy cố gắng giữ giọng mà nói:
– Uhm….! Vậy nên….mày phải cùng tao….tiếp 17 năm nữa….nữa…..nữa…!
Thiên Tình cảm nhận được sống mũi của mình đã cay xè đến mức không thở được, cô phải hít 1 hơi rất sâu mà thở hắt ra rồi mới nói tiếp được:
– Lúc trước, thấy tính cách mày mạnh mẽ, lại toàn chơi mấy trò của con trai, tao còn đang nghĩ sau này mày lấy chồng…..mặc váy cưới thì sẽ thế nào.
Tịnh Nghi….thật sự tao rất trông đến ngày đó…..mày và Nghiêm Thành….mau kết hôn đi! Mặc dù anh ta lúc trước không đứng đắn….nhưng dạo đây thay đổi rồi phải không?
Tịnh Nghi nuốt xuống cơn ức nghẹn ở cổ họng, khó khăn lắm mà chỉ có thể thốt lên 1 âm:
– Uhm!
Thiên Tình nghe vậy khẽ mỉm cười:
– Vậy thì tốt! Tìm được 1 người đàn ông chịu vì mình mà thay đổi….không dễ đâu.
Nghiêm Thành….thật sự yêu mày đấy.
Tịnh Nghi gật đầu 1 cái, giọng nói đã lạc đi:
– Vậy còn mày…..có tốt không?
Hứa Tịnh Nghi ngồi bên cạnh cô, đã khóc đến độ ướt nhẹp cả gương mặt.
Bờ môi mím chặt để cố không bật ra những tiếng nức nở, nhưng cả người cô ấy không ngừng nấc lên từng đợt.
Vũ Thiên Tình cảm nhận được nhưng không nhìn qua bạn mình, cô sợ thấy Tịnh Nghi khóc mà không kìm được cũng khóc theo.
Chỉ là trong đôi mắt to tròn ấy, màn hơi nước đã đong đầy.
Thiên Tình hơi ngước mặt lên nhìn bầu trời của hôm nay, khẽ cười gượng:
– Thật ra cũng không có gì cả, chỉ là ch..ết thôi mà, ai chẳng phải vậy.
Thù tao cũng đã trả được rồi.
Tao đến nơi đấy, có thể đoàn tụ với mẹ và Thiên Tâm.
Chỉ là….
Nói đến đấy, cổ họng cô ứa lên 1 cơn nghẹn đắng, Thiên Tình cố gòng mình lên để nuốt xuống nó, giọng nói run run:
– Đình Phong phải làm thế nào đây?!
1 câu được nói ra, tấm khiên kiên cường bên trong cô liền sụp đổ.
Vũ Thiên Tình ngồi đấy bật khóc nức nở.
Nếu như có thể dùng 1 lần đau khổ cùng cực, để đổi lấy tình yêu bạc đầu không chia cách…..vậy thì thật tốt.
Nghe được âm thanh tan vỡ từng mảnh trong tim cô, Hứa Tịnh Nghi cũng không kìm được nữa mà quay sang ôm chầm lấy cô, nức nở mà nói
– Thiên Tình….hay mày nói với Đình Phong đi….anh ta có tiền….anh ta có các mối quan hệ….anh ta có thể đưa mày ra nước ngoài để điều trị…..Thiên Tình…..cố gắng thêm 1 chút…..được không?
Cô kê cằm lên vai của Tịnh Nghi, nước mắt giàn dụa mà lắc đầu không ngừng:
– Tao….không còn…..thời gian nữa rồi….! Những ngày ít ỏi ấy…..tao chỉ muốn…..cùng anh ấy….giữ lại 1 chút hồi ức…..! Nhưng tao lại không biết lấy đâu ra…..dũng khí…..để nói cho anh ấy biết! Tịnh Nghi….làm sao đây…..phải làm sao đây!
Đến ngay cả Hứa Tịnh Nghi là 1 người ngoài còn cảm thấy bất lực, vậy thì người trong cuộc như Vũ Thiên Tình sẽ tuyệt vọng đến mức nào chứ.
Cùng chơi với cô 17 năm, ở bên nhau 17 năm, chứng kiến Vũ Thiên Tình phải chật vật sống như thế nào….những tưởng đến cuối cùng ông trời sẽ không phụ lòng người, vậy mà…..!
Trong khuôn viên lớn của bệnh viện, tiếng khóc nức nở của 2 cô gái khiến khung cảnh ở đây trở nên u uất, ngay cả khóm hoa cũng phải rũ mình hoà vào tâm trạng với họ.
*******
Tối đấy, tại biệt thự riêng của Đình Phong, trong gian phòng ngủ lớn vang lên tiếng nước chảy róc rách từ phía nhà tắm, Vũ Thiên Tình ngồi bên giường, dáng vẻ trầm lặng cứ nhìn ra phía màn đen ngoài kia.
Cho đến khi âm thanh của chốt cửa vang lên, cô khẽ quay mặt nhìn đến phòng tắm, Đình Phong bước ra ngoài với mái tóc còn ướt, nhìn thấy cô ngồi đấy mà lên tiếng:
– Em chưa nghỉ sao?
Thiên Tình lúc này đứng dậy tiến lại phía anh, cô lấy chiếc khăn đang vắt lên cầu vai của Đình Phong mà khẽ cau mày lại:
– Muộn rồi sao còn gội đầu?
– Không sao! Tôi vẫn thường xuyên như vậy.
– Bác sĩ Hà không phổ biến cho anh việc gội đầu vào buổi tối là không tốt sao?
Nói rồi, cô liền đẩy anh đi về phía ghế ấn ngồi xuống, Thiên Tình sau đó cũng đứng trước mặt anh đem chiếc khăn phủ lên mái tóc đen nháy mà lau khô nó.
Đình Phong thấy vậy cũng không từ chối hành động của cô, anh còn đưa tay ôm lấy bờ eo thon nhỏ mà nói:
– Sao? Giờ em còn muốn làm cả bác sĩ riêng của tôi sao?
– Đình Phong! Nói anh phải biết tiếp thu chứ.
Chuyện gì có thể qua loa, nhưng sức khoẻ thì không được.
Sau này không được gội đầu khuya nữa, biết chưa?
Anh mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu như đứa trẻ vừa được cho kẹo vậy:
– Được! Tất cả đều nghe lời em!
Lúc này, Đình Phong bỗng nhớ đến 1 chuyện mà nói:
– Thiên Tình, hôm nay em đã xem báo chưa?
Cô biết anh đang nhắc đến chuyện gì, nhưng giờ Thiên Tình đã chẳng còn để tâm đến những cái đó nữa:
– Đình Phong, em hứa với anh rồi, sau 2 ngày mọi chuyện đều để anh tự quyết hết.
Em không để ý đến những chuyện đấy nữa.
Nghe vậy, Đình Phong bỗng túm lấy cổ tay cô gỡ xuống khỏi đầu mình, anh đứng lên áp gần với cô, trong ánh mắt đầy sự yêu chiều:
– Vậy em để ý chuyện gì?
Cô nhìn anh, đôi đồng tử trong veo như làn nước mùa thu, không sóng gợn, bình lặng nhưng sâu hun hút:
– Đình Phong, anh có chuyện gì muốn chúng ta cùng làm không?
Anh nghe vậy lại kéo cô vào vòng tay ôm lấy, ánh mắt cưng chiều trả lời:
– Kết hôn và sinh con!
Nghe lời đấy, cơ mặt cô trở nên căng cứng, nụ cười trên môi gượng gạo rồi cũng thu về:
– Còn chuyện nào khác không?
Đây không phải là lần đầu tiên cô né tránh vấn đề này.
Lần trước anh có thể không để tâm, nhưng đến giờ thật lòng anh muốn biết:
– Thiên Tình, em có chuyện gì sao?
Cô nhìn anh, 1 đợt cay xè đẩy lên sống mũi rồi chạy đến hốc mắt, mất khoảng 1 hồi để cố giữ giọng mà nói:
– Đình Phong, em sắp đi rồi!
Anh nghe vậy khẽ nhíu mày lại:
– Đi? Em muốn đi đâu?
Thiên Tình khẽ đẩy anh ra, cô quay người đi lại phía ngăn kéo ở kệ tủ, mở nó rồi lấy ra tờ giấy gì đấy.
Thiên Tình nán lại hít 1 hơi rất sâu, sau đó quay về phía của anh đưa tờ giấy ra:
– Là một nơi rất đẹp, rất tốt.
Ở đó em sẽ gặp được người thân, không lo chỉ có 1 mình.
Đình Phong có chút khó hiểu mà nheo mắt lại, anh cầm lấy tờ giấy mà cô đưa, nhìn xuống nó.
Đôi mắt phượng chuyển hoá cảm xúc theo từng con chữ, rất nhanh sau đấy Đình Phong như bị 1 lực mạnh đánh vào gáy mà choáng váng lùi lại vài bước:
– Thiên Tình…..em muốn rời xa tôi….cũng không nhất thiết phải dùng 1 tờ giấy giả này.
Cô nhìn dáng vẻ hoảng loạn của anh, trong tim như có ngàn vạn vết cắt.
Thiên Tình cố gắng giữ vững cảm xúc của mình mà nói:
– Đình Phong….em đã hứa với anh….trái tim em sẽ ở bên cạnh anh đến những giây cuối cùng…..thời gian không còn nhiều nữa…..chúng ta…..hãy trân trọng được không?
Anh ngẩng mặt nhìn lên cô, lần đầu tiên thấy trong ánh mắt người đàn ông này lại lộ rõ sự kinh hãi tột cùng đến vậy.
– Không! Chuyện này tôi phải xác thực lại! Bản kết quả này là ở bệnh viện thành phố phải không? Là tên đó xét nghiệm cho em? Thiên Tình, tôi đã bảo em tránh xa hắn ra mà.
Không được, cái này là giả thôi.
Tôi sẽ gọi bác sĩ Hà đến kiểm tra cho em.
Nói rồi, Đình Phong quay đi, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh tìm điện thoại của mình, dù nó vốn dĩ đang nằm ngay trên bàn.
Thiên Tình lúc này đã hốc mắt đã ứa đọng nước, giọng cô nghẹn đắng lại:
– Đình Phong….là bác sĩ Hà….đã phát hiện trước….rồi mới bảo em đi xét nghiệm lại.
Lời của cô khiến anh sững lại, đôi mắt anh đỏ bừng lên, những tia máu vì vậy mà xuất hiện, phải 1 lúc sau đó Đình Phong mới lên tiếng:
– Bác sĩ Hà nhiều tuổi rồi, chuyên môn cũng yếu đi.
Tôi sẽ tìm người khác.
Thấy anh vẫn không chấp nhận sự thật, cô đau như đứt từng đoạn tâm can mà gắt lên:
– ĐÌNH PHONG!
Anh quay sang đối diện với cô, 1 màn hơi nước tích tụ đã giăng đầy trong ánh mắt, giọng nói của anh trở nên run rẩy:
– Thiên…Tình….! Nói với tôi….không phải đi….xin em….!!!!!!
Cô nghe vậy chỉ có thể để nước mắt của mình trả lời anh.
Im lặng thì nặng lòng, nhưng nói ra thì cảm xúc như 1 đống đổ nát, mọi thứ đối với 2 người họ….thật sự tồi tệ.
Sự im lặng của cô đẩy anh vào bờ vực tuyệt vọng, kết quả tuột khỏi tay anh, Đình Phong thoạt đầu trầm lặng quay đi, nhưng chỉ nổi vài bước, anh đã không khống chế được nữa mà lao đến vung tay đấm vào bức tường liên tục, 1 sự đau khổ không cách nào có thể nói ra được.
Thiên Tình đứng đấy, nhìn anh không ngừng đấm tay vào bức tường 1 cách điên cuồng, nước mắt cô như mưa ngàn trượt dài trên gương mặt nhợt nhạt thiếu sắc.
Gan dạ như bị ai đó cào cấu mà quặn thắt lại, cô nhìn bàn tay anh đã trầy trớt đẫm máu, trái tim sắp không thở được nữa rồi.
Thiên Tình bước đên ôm lấy anh từ phía sau, giọng nói nghẹn lại chỉ gọi khẽ 1 cái tên:
– Đình Phong!
1 từ như vậy, khiến anh trở nên dịu xuống, sau đó bất chợt quay người lại ôm chầm lấy cô vào lòng như sợ để cô nhìn thấy đôi mắt đã ướt đỏ của mình.
Nhưng khi giọng nói khàn khàn run rẩy vang lên bên tai cô, anh đã không giấu nổi rằng mình đã khóc:
– Thiên Tình….tôi không muốn….tôi không muốn……xin em…..làm ơn…..!
Cô ở trong lòng anh, cảm nhận được bờ vai của người đàn ông này đang run lên từng đợt.
Cô cố hít thở rất mạnh, mới có thể đều đều mà nói rõ trọn vẹn từng chữ khi mà những dòng lệ vẫn đua nhau thấm vào khoé miệng len vào đầu lưỡi mặn chát:
– Đình Phong…..chúng ta đi Châu Hạ được không? ….Em muốn được ngắm tuyết 1 lần!
Giọng anh run lên:
– Em muốn ngắm tuyết….tôi đưa em đi Mỹ, Pháp, Hàn…..ở đấy…..
– Không…..không kịp nữa rồi….em chỉ muốn Châu Hạ…..
Vòng tay anh siết chặt cô hơn, bờ môi người đàn ông này không ngừng mấp máy mãi mới thốt ra được rõ chữ:
– Được….em muốn đi đâu…..tôi đưa em đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...