Edit: Xiao Yi.
Nhìn trộm gì mà nhìn trộm chứ? Cô vừa tới cửa đã bị anh kéo vào nhốt trong phòng rồi!!!
Vành tai của cô dần đỏ lên, hai tay bịt chặt đôi mắt, không dám nhìn Tần Tuyển, “Em không có nhìn!”
Tần Tuyển cười khẽ, “Vậy Tiểu Thanh Ca đang nhắm mắt đó sao? Hay là vẫn ti hí nhìn trộm anh qua kẽ ngón tay đấy?”
Hứa Thanh Ca vội khẳng định, “Em có nhắm mà!”
Tần Tuyển chậm rì rì cài cúc áo sơ mi lai, sau đó cố tình vây hai tay bên người cô, dựa vào cô rất gần, “Em muốn sờ cơ bụng của anh không?”
Hứa Thanh Ca lắc đầu nguầy nguậy.
Tần Tuyển cười, kéo cổ tay của cô xuống, cố tình ghì đến cơ bụng của mình, “Ngọt Ngào này, dáng người của anh cực kỳ ngon đó, em không muốn cảm nhận thử sao? Anh đoán là Ngọt Ngào chưa từng sờ qua cơ bụng của con trai, đúng không?”
Cần cổ của Hứa Thanh Ca cũng đỏ lây, giọng nói nức nở hệt như mèo con, tay chân luống cuống, “Anh đừng trêu em nữa, em… em phải về nhà!”
Hứa Thanh Ca nhắm nghiền mắt lại, quay người quơ quơ tìm nắm cửa định chạy ra ngoài. Tần Tuyển bật cười bắt được cổ tay của cô, không nhịn được ôm cô vào lòng.
Trêu Tiểu Thanh Ca vui quá, dáng vẻ khi xấu hổ của cô lại đáng yêu nữa, Tần Tuyển cúi người ôm cô, cười khẽ bên tai, “Làm sao bây giờ? Càng ngày anh càng thích em mất rồi.”
Hứa Thanh Ca há miệng, khẽ kêu một tiếng: “A?”
Cô chạm phải áo sơ mi của Tần Tuyển mới nhận ra không phải là anh không mặc gì, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra, thấy anh đã mặc xong áo sơ mi màu trắng.
Lại bị Tần Tuyển trêu nữa, Hứa Thanh Ca giận dỗi đạp lên chân anh, “Sao anh lại đáng ghét như thế chứ! Ai mượn anh thích em? Không cần!”
Tần Tuyển bị đạp đau cũng không buông cô ra, cười cười ôm cô trong lòng, cả người khẽ lay động, “Tiểu Thanh Ca này, em nhanh làm bạn gái anh đi mà.”
Hứa Thanh Ca bĩu môi ‘hừ’ một tiếng, mắng thầm: anh cứ không chính thức mà hỏi bạn gái thế à?
Tần Tuyển kiếm hời ôm cô một lúc lâu mới cười cười, buông cô ra, sau đó lui về, ngồi xuống cái giường phía sau, “Em đến tìm anh có chuyện gì không?”
Lúc này, Hứa Thanh Ca mới nở nụ cười, hớn hở chia sẻ chuyện mình nhận được bưu kiện của cuộc thi, “Tác phẩm nhiếp ảnh của em được chọn vào vòng chung kết rồi ạ.”
Tần Tuyển không hề biểu hiện ra một chút gì của việc mình đã sớm biết chuyện này, anh chỉ đứng dậy đi tới bên cạnh cô, xoa đầu cô, nói: “Tiểu Thanh Ca giỏi quá!”
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh Tomoe xoa đầu Nanami trong hoạt hình Thổ thần tập sự.
Cô ngơ ngác nói: “Anh cũng giỏi nữa.”
“Hửm? Anh giỏi ở đâu nào?”
Hứa Thanh Ca nháy mắt, “Thích một người giỏi như em, đương nhiên anh cũng rất tuyệt đó ạ!”
Cánh tay xoa đầu cô của Tần Tuyển hơi khựng lại, sau đó, anh chậm rãi bật cười, lần tay xuống cái ót của cô, một lần nữa ấn cô vào ngực mình.
Giọng cười của anh không cách nào giấu được, cười đến lồng ngực rung động.
“Đúng vậy,” Tần Tuyển gác cằm lên vai cô, cười đến lưng cũng run lên, “Sao anh lại thích người giỏi như em nhỉ? Thật quá giỏi mà!”
Hứa Thanh Ca bị anh cười đến xấu hổ, ngẩng cằm nhìn cửa sổ sau lưng anh. Cô nhẹ cắn môi dưới nhưng không cắn nổi, bởi vì khoé miệng lúc này đang nhoẻn cười.
Cô thích khoảnh khắc khi Tần Tuyển ôm mình, trong lòng đầy mật ngọt.
“Anh ơi,” Hứa Thanh Ca nhỏ giọng cười nói: “Em tha thứ cho anh đấy.”
Bỗng nhiên, tiếng cười của anh khựng lại.
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh, làm cho khoé môi của cô cũng khựng lại, có hơi ngây ra.
Biểu hiện của anh là sao?
Không cần cô tha thứ cho anh đúng không hả?
Hứa Thanh Ca muốn giãy ra khỏi cái ôm của Tần Tuyển, nhưng anh kịp ấn cái ót của cô lại, không cho cô cử động, thở dài nói: “Trước tiên Tiểu Thanh Ca khoan nóng giận đã.”
Trong lòng Hứa Thanh Ca đột nhiên nổi lửa, dường như cảm nhận được anh đã làm ra chuyện gì khó lường, “Tần Tuyển! Anh…”
Cô cực kỳ hiếm khi gọi thẳng tên của Tần Tuyển, bởi vì anh lớn hơn cô ba tuổi, bình thường cô đều gọi là ‘anh ơi’ hay là ‘học trưởng’. Nhưng lúc này cô đang giận thật!!!
Tần Tuyển vội vỗ vỗ cái ót của cô, trấn an nói: “Không phải như vậy đâu, chỉ là anh hơi bất ngờ thôi.”
Hứa Thanh Ca hít thở thật sâu, “Em không tin, anh nói đi, bất ngờ cái gì?”
Tần Tuyển khẽ ‘à’ một tiếng, tựa như đang cân nhắc xem có nên thành thật hay không.
Bên ngoài, Lữ Hỉ Doanh sợ anh làm chuyện xấu với cô nên nhẹ gõ cửa, cười hỏi: “Tiểu Thanh Ca à, dì có mua trái cây, cháu muốn ăn xoài không?”
Hứa Thanh Ca hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, “Cháu mới ăn xong rồi ạ, bụng no căng luôn, lát nữa cháu sẽ ăn sau, cảm ơn dì nhé!”
Tần Tuyển nghe rõ từng chữ ngọt-như-kem-bơ của cô. Suy đi tính lại một hồi, cuối cùng anh vẫn chọn thành thật, nhưng bản thân lại không chắc, “Anh vẫn còn một… lời nói dối bất ngờ cuối cùng dành cho em.”
Hứa Thanh Ca: “???”
Bất ngờ quái gì đây hả?
Hứa Thanh Ca đá bay anh ra rồi chạy đi mất, nhưng Tần Tuyển còn nhanh hơn cô, vọt tới chặn cửa lại.
Hứa Thanh Ca tức giận, nén giọng quát: “Em không muốn bất ngờ gì hết! Anh tránh ra cho em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...