Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Edit: Xiao Yi.

Tần Tuyển đã thấy rõ dáng vẻ đỏ mặt của cô, tâm huyết dâng trào muốn trêu cô. Anh đặt ly kem xuống, nghi hoặc hỏi: “Sao em ăn không hết được?”

Hứa Thanh Ca: “…”

Cô cảm thấy Tần Tuyển đã học năm tư Đại học, không có khả năng không hiểu kỳ sinh lý là gì. Thật sự, cô cảm thấy càng chung đụng với anh, dường như anh càng lộ ra dã tâm muốn trêu chọc mình.

Hứa Thanh Ca ngửa đầu, mấp máy môi, đỏ mặt nói trắng ra, “Bởi vì em đang tới kỳ.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, cộng với bộ dáng tức giận mềm mại. Cô phồng má giận dỗi, đôi mắt sáng ngời nhưng có tia giận, vì anh biết rõ còn hỏi chọc tới cô.

Tần Tuyển bật cười, xoay người đưa kem ly cho Hùng Dương, “Bảo bối, lại đây, cho cậu ăn nè.”

Hùng Dương: “???” Kêu ai bảo bối thế hả?

Hứa Thanh Ca không quan tâm đến dáng vẻ của anh. Tần Tuyển đảo qua ngồi ở ghế trên, đôi tay chống lên lưng ghế, tuỳ ý tìm một đề tài, “Em thích nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh sao?”

Nói tới đề tài nghiêm túc, Hứa Thanh Ca mới để ý anh. Nhắc đến Ngộ Khanh, cô thật cao hứng, “Đúng ạ, anh ấy là Ngộ Khanh, đàn anh biết anh ấy không?”

“Cũng biết một chút,” Hai tay Tần Tuyển chống cằm, nói chuyện phiếm với cô, “Cùng anh nói về cậu ấy không?”

Hứa Thanh Ca thích Ngộ Khanh nhất, lập tức lấy điện thoại ra, mở Weibo của Ngộ Khanh lên cho Tần Tuyển xem, “Nhiếp ảnh gia này chụp ảnh cực kỳ đẹp luôn, Weibo của anh ấy cũng hot nữa, anh ấy có rất nhiều fan hâm mộ, có người còn cố tình đến nơi mà anh ấy từng chụp ảnh nữa.”

Tần Tuyển cười, nhận lấy điện thoại của Hứa Thanh Ca để xem. Anh chú ý tới góc phải bên dưới bài đăng, cô đều thả tim màu đỏ. Mỗi lần Ngộ Khanh đăng Weibo, cô đều thả tim.

Tần Tuyển khích lệ từ nội tâm, “Đúng là chụp ảnh không tệ, là một người rất tài hoa.”

Hứa Thanh Ca thích nhất là có người khen Ngộ Khanh của cô, được khen nên vui lây, “Đàn anh, anh cũng cảm thấy vậy thì chính là vậy đó. Em thích anh ấy thật nhiều năm, vốn đã cảm thấy anh ấy rất giỏi giang.”

“Thật nhiều năm ư?” Tần Tuyển trầm ngâm hỏi.


Vừa rồi, Hứa Thanh Ca nói quá nhanh, trực tiếp khoan khoái nói ra miệng. Lúc này bị anh hỏi lại, cô liền có hơi ngượng ngùng, xoa xoa lông mày gật đầu.

Tần Tuyển cười khẽ, trong nụ cười phảng phất ý vị thâm trường [1], sau đó gật đầu, “Ừm, mỗi bức ảnh của cậu này đều có bố cục dễ nhìn, vừa có chủ đề vừa có nội dung, không bị lỗ trống, là một người cực kỳ ưu tú.”

Rõ ràng là Tần Tuyển khen Ngộ Khanh, nhưng Hứa Thanh Ca nghe thấy lại đỏ mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp trong điện thoại, mỉm cười rất nhẹ.

Tần Tuyển nâng mắt nhìn cô, nghiêng đầu cười hỏi: “Tiểu Thanh Ca, em cứ như vậy mà khen nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh này với anh sao? Không sợ anh ghen à? Anh đang theo đuổi em đó, vậy mà em lại ở trước mặt anh để khen người đàn ông khác hả?”

Hứa Thanh Ca: “…”

Tần Tuyển này tại sao không thể thức thời dịu dàng như lúc nãy nhỉ?

Hứa Thanh Ca lấy lại điện thoại của mình, cúi đầu tiếp tục lướt xem ảnh chụp trên Weibo của nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh.

Tần Tuyển không đi đâu cả, nghiêng đầu cười nhìn cô. Anh cười đến mức đôi mắt sâu thẳm lại, ngón tay nhẹ cuốn lọn tóc đuôi ngựa của cô, cười mãi không ngừng.

Hứa Thanh Ca bị anh cười đến mặt đỏ lên, nhịn không được liếc anh một cái, “Anh cười cái gì chứ!”

“Anh cười ấy à…” Ngón tay của Tần Tuyển chạm lên gò má đỏ của cô, “Tình yêu định mệnh thật đúng là huyền diệu, tốt đẹp mỹ lệ quá đỗi.”

Ở một bên, Hùng Dương ăn ly kem đều nghe thấy toàn bộ câu chuyện từ đầu tới cuối, thở dài thườn thượt.

Ngộ Khanh con khỉ, huyền diệu mỹ lệ con khỉ.

Nhưng mà… đúng thật tình yêu định mệnh.

Đàn em xinh đẹp muốn gia nhập Hội nhiếp ảnh, lại thích Ngộ Khanh, làm hàng xóm, đến công ty thực tập — Đây là định mệnh của Tần Tuyển!



Lúc Hứa Thanh Ca về tới ký túc, Mỹ Mỹ Tương và Mã Giáp Tuyến đã huấn luyện quân sự xong, mệt mỏi nằm liệt trên giường, đến sức tắm rửa hai người cũng không có.


Mã Giáp Tuyến nằm ngửa, nói: “Không được, mình muốn đi tắm, mình phải đi tắm, nhưng mình muốn ngủ mười phút rồi mới tắm. A a a, mình không muốn tắm nữa.”

Hứa Thanh Ca đưa hai ly kem mua về cho mấy cô nàng, “Hai cậu ăn đã ăn gì chưa?”

Mỹ Mỹ Tương vô lực lắc đầu, “Nhà ăn đông người quá, tụi mình về trước.”

Hứa Thanh Ca suy nghĩ, “Vậy mình đi mua cơm giúp hai cậu.”

Cô lại đi tới trước giường của Mỹ Mỹ Tương, nghiêm túc nói: “Mỹ Mỹ Tương, hôm nay cậu đã nói với huấn luyện viên mình tới kỳ đúng không? Cảm ơn cậu nhé.”

Mỹ Mỹ Tương cười quay đầu lại, sờ soạng khuôn mặt của Hứa Thanh Ca một phen, “Ố ồ, cậu tới kỳ sao?”

“Còn có… đêm qua mình nói chuyện điện thoại,” Hứa Thanh Ca thấp giọng nói: “Quấy rầy tới cậu rồi, xin lỗi cậu.”

Mỹ Mỹ Tương nhấp miệng, cũng ngượng ngùng nói: “Phản ứng của mình cũng không đúng lắm.”

Lúc ấy, cô nàng muốn nói câu ‘Làm phiền cậu nói chuyện nhỏ tiếng một chút được không?’, nhưng lời này khó mà nói ra, cô nàng đành lựa chọn trầm mặc phản kháng, rút tai nghe âm thanh phim ra ngoài.

Hứa Thanh Ca: “Là mình sai.”

Mỹ Mỹ Tương: “Không không, mình sai.”

Mã Giáp Tuyến thấy hai người hoà giải hết giận, thấy hai người ai cũng nói xin lỗi, còn cướp lời nói xin lỗi, Mã Giáp Tuyến kêu thảm: “Bảo bối Thanh Ca à, mình muốn ăn mì lạnh, cậu mua giúp mình một phần mì lạnh được không?”



Quan hệ với bạn cùng phòng của Hứa Thanh Ca đã tốt trở lại, bỗng nhiên cô phát hiện thì ra mối quan hệ này thật ra cũng không khó làm hoà như đã tưởng.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, Hứa Thanh Ca mở Kindle đọc sách. Sau khi đọc xong hai trang, cô có chút hiểu được, nếu như cô không tham gia huấn luyện quân sự, có lẽ sau này rất dễ bị bạn học khác ghen ghét.


Đang do dự có nên hỏi chú nhỏ một chút về chuyện này hay không, bỗng nhiên Wechat vang lên âm báo, là tin nhắn của Dao Viễn lão sư, hỏi cô cuộc sống sau khi khai giảng thế nào.

Hứa Thanh Ca nghĩ thầm đúng lúc thật, liền nói với Dao Viễn lão sư mấy câu về chuyện xin nghỉ huấn luyện quân sự. Sau đó, cô cố ý chuyển đề tài sang Tần Tuyển, thuận tiện hỏi Dao Viễn lão sư rằng cô có gì không nên làm hay không? Tránh cho bạn học có cảm giác đặc thù đối với cô.

Dao Viễn lão sư: 【Tỷ tỷ có thể làm hậu cần, giúp bạn học bôi kem chống nắng hoặc mời họ uống nước lạnh. Còn việc trước tiên, tỷ giúp bạn học mua cơm tối là được.】

Hứa Thanh Ca tưởng tượng một chút về cảnh mình giúp bạn học, có cảm giác là cách này hiệu quả.

Hứa Thanh Ca: 【Cảm ơn Dao Viễn lão sư nha!】

Dao Viễn lão sư: 【Không cần khách sáo.】

Dao Viễn lão sư: 【Khi tỷ không ngừng giúp đỡ bạn học như vậy, bạn học mới có thể bình thường với tỷ. Đến khi nhận ra ý tốt của tỷ, tự nhiên họ sẽ cảm kích tỷ thôi.】

Dao Viễn lão sư: 【Giúp đỡ người khác là phương pháp đơn giản nhất để thu hẹp khoảng cách giữa người và người. Hi vọng Điềm Muội có thể vui sướng trải qua cuộc sống Đại học, cố lên!】

Dao Viễn lão sư không gửi voice chat, Hứa Thanh Ca chỉ nhìn dòng chữ đơn thuần, trong lòng cảm giác được huynh ấy là người đặc biệt tốt.

Hứa Thanh Ca có thói quen nói cảm ơn với người khác, lại nhịn không được nói: 【Cảm ơn Dao Viễn lão sư!】

Dao Viễn lão sư: 【Điềm Muội đừng gọi ta là lão sư, ta không già như thế đâu. Tỷ có thể gọi ta là ca ca, hoặc là tiểu ca ca cũng được.】

Hứa Nhàn Nguyệt từng nói cô thường khiến người khác cảm thấy xa cách. Rõ ràng có thể rất thân, nhưng cô luôn lấy lễ phép làm đầu, khiến cho người khác cảm thấy rằng cô xa cách.

Hứa Thanh Ca suy nghĩ, liền trả lời: 【Cảm ơn Dao Viễn tiểu ca ca nhé *cười trộm*】

Dao Viễn lão sư: 【*cười trộm*】

Dao Viễn lão sư: 【Ngày mai Điềm Muội có phải dậy sớm không? Hay là tỷ ngủ sớm một chút đi, tỷ ngủ ngon nà *ánh trăng*】

Hứa Thanh Ca cắn ngón tay, mỉm cười, cảm giác gần đây cô thật là may mắn, tất cả mọi chuyện đều tốt.

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Ca bắt đầu làm hậu cần cho bạn học. Theo sự chỉ giáo của Dao Viễn tiểu ca ca, cô dùng khẩu hiệu ‘cố lên’ để khích lệ bạn học, còn giúp họ chuẩn bị nước đá và kem chống nắng, gọi cả cơm giúp họ nữa.

Trong giờ giải lao, quân ngũ khí thế hát to một bài quân ca của bộ đội.


Liên tiếp mấy ngày, Hứa Thanh Ca rất nhanh làm quen với các bạn cùng lớp, ngay cả lớp bên cũng có người biết cô, khi nhìn thấy cô sẽ vẫy tay chào rồi nói chuyện đùa giỡn với cô.

Nhưng sau một tuần, Hứa Thanh Ca lại gặp một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Hôm đó, cô đi mua cơm giúp bạn học, kỳ huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất còn chưa xong, cô nghe thấy hai người học tỷ vừa cầm điện thoại vừa thấp giọng bàn tán về cô.

“Là em ấy sao? Cái người yêu đương với đàn anh đó?”

“Là em ấy, là em ấy, người thật còn xinh đẹp hơn ảnh chụp nữa.”

Hứa Thanh Ca khó hiểu quay đầu lại nhìn, hai người học tỷ liền mỉm cười với cô.

Liên tiếp trong ngày, Hứa Thanh Ca đi tới đâu cũng có người chỉ trỏ cô, khiến cô ngốc không hiểu gì.

Cho đến khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, Tiêu Ca Cao chạy đến ký túc xá của cô, dậm chân đưa điện thoại cho cô xem, “Thanh Ca, cậu lên top diễn đàn trường mình rồi, là hot topic luôn!”

Hứa Thanh Ca còn không biết diễn đàn của trường là cái gì, chỉ nghi hoặc cúi đầu xem điện thoại.

Tiêu đề chính là: 【Chủ tus hôm nay thấy được giá trị nhan sắc thần tiên trong truyền thuyết, ở ngay Đại học D của chúng ta luôn! Chủ tus cảnh báo trước, nếu có người phản bác họ không phải nhan sắc thần tiên trong truyền thuyết thật, chủ tus đá người đó ăn c*t!】

@Lầu 1:  【Chúa ơi, trước thấy chủ tus một chút cũng không tin vào giá trị nhan sắc thần tiên, vẫn luôn cho rằng mấy họ luôn chỉnh ảnh! Cho đến khi khai giảng nhìn thấy một đôi tình nhân trong trường, má tôi ơi, lúc ấy chủ tus điên cuồng lấy điện thoại ra chụp lén! Chủ tus chờ một chút, tín hiệu của tôi không tốt, từ từ tôi gửi ảnh cho xem!】

@Lầu 2: 【Ảnh đâu? Không có ảnh thì tranh luận cái gì? Ảnh đại diện của chủ tus màu xanh, tôi ghim rồi nhé.】

@Lầu 3: 【Lầu trên có tật xấu à? Chủ tus đã nói tín hiệu không tốt, từ từ gửi ảnh.】

@Lầu 4: 【Tới đây tới đây, bức ảnh thứ nhất! *ảnh 1.jpg* Tôi còn có rất nhiều ảnh, từ ngày đó tân sinh viên khai giảng tới ngày hôm qua luôn, mỗi ngày đều có!】

Hứa Thanh Ca: “…”

Ảnh đính kèm của chủ tus là cô và Tần Tuyển.

_____

[1] Raw: 意味深長 | Convert: ý vị thâm trường -> Trans + Edit: giữ nguyên văn tự – ý nghĩa là hàm ý nhận xét gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui