Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon



Edit: Xiao Yi.

Đêm tiệc Trung thu, Hội âm nhạc được sắp xếp biểu diễn sau.

Hội âm nhạc đã bỏ đi những biểu diễn nhỏ ngày thường, Hứa Thanh Ca luyện tập hợp tấu bốn Violon với Hội âm nhạc, lúc màn múa chính bắt đầu, cô sẽ cùng các tay kèn sáo khác nhau tạo thành đội giao hưởng, cùng nhau biểu diễn.

Nói ngắn gọn chính là đêm tiệc Trung thu lần này không chỉ có Hội âm nhạc của Hứa Thanh Ca biểu diễn, mà toàn đội nhạc giao hưởng có tổng cộng 50 người, hậu trường đầy ắp tiếng người trò chuyện không ngừng.

Người đến càng nhiều, quanh tai đều là tiếng trò chuyện, Hứa Thanh Ca càng khẩn trương.

Cô căng thẳng ngồi trong một góc, cúi đầu nhìn điện thoại ôn lại bản nhạc. Cô nhìn rất lâu cũng chưa bỏ xuống, hai chân còn vô thức run lên, căn bản là ôn không vào.

Hội trưởng Hội âm nhạc, Thẩm Tân Tuyền và Hứa Thanh Ca ngồi cùng chỗ. Thấy rõ dáng vẻ căng thẳng đến run chân của cô, Thẩm Tân Tuyền cười rộ lên như ánh mặt trời, hỏi: "Vậy ra, em và Tần Tuyển thật sự đang nói chuyện yêu đương."

Hứa Thanh Ca nghe thấy một câu khẳng định này, miệng lưỡi lập tức khô đắng. Vốn là cô định cười nói nhưng không nổi, lúc này thanh âm đều căng thẳng đến run rẩy, "Không có, không có đâu ạ."

Thẩm Tân Tuyền bật cười, "Vậy anh theo đuổi em nhé."

Hứa Thanh Ca: "???"

Thẩm Tân Tuyền đánh gia trên dưới người Hứa Thanh Ca một lượt. Hội ban nhạc thống nhất trang phục biểu diễn của nam là áo bành tô [1], còn nữ thì mặc lễ phục dạ hội màu đen.

Thanh Ca mặc lễ phục dạ hội dạng ống, cổ cô thon dài, xương quai xanh bình thẳng, trang điểm nhẹ nhạng, điểm chút son môi.

Tóc cô được cột ra phía sau, hai bên sườn mặt là tóc mái cong cong.

Ngày thường cô đã đơn thuần, vừa đáng yêu vừa thanh ngọt, lúc này càng thêm gợi cảm, từ cổ xuống xương quai xanh rồi bả vai, mỗi nơi đều có điểm quyến rũ khiến người ta khó dời mắt được.

"Anh nói giỡn thôi, mặc kệ Tần Tuyển có phải theo đuổi em hay không, anh cũng không dám theo đuổi em," Thẩm Tân Tuyền thu hồi ánh mắt, cười nói: "Bây giờ em bớt căng thẳng chưa?"

Hứa Thanh Ca thở ra một hơi, nói đùa vào lúc tâm trạng thế này thật không phải lúc, cô ngược lại càng căng thẳng hơn.

"Hội trưởng," Hứa Thanh Ca thành thật nói: "Em vẫn còn rất hồi hộp ạ, tim nhảy lên chỗ này luôn rồi."

Cô khoa tay múa chân, chỉ chỉ cái cổ của mình.

"Vậy mà em cũng tưởng tượng được," Thẩm Tân Tuyền cười đến khoé mắt cong lên, tán gẫu nói: "Đây cũng không phải là thính phòng biểu diễn âm nhạc mà, không có yêu cầu gì quá đâu. Em lại kéo đàn nhiều năm rồi, có gì phải sợ nào? Nếu em kéo sai đi nữa, người xem dưới đài cũng không nghe ra đâu."

Lúc này, Hứa Thanh Ca mới thả lỏng, cười ngọt nói: "Cảm ơn Hội trưởng nhé."


Cùng lúc, cô nhận được tin nhắn Wechat của Tần Tuyển, cúi đầu mở điện thoại ra.

Thẩm Tân Tuyền chép miệng nhìn Hứa Thanh Ca. Cô gái nhỏ này khi trưởng thành, bắt đầu học Đại học đã rất xinh đẹp, tính cách lại vừa ngoan vừa mềm, khiến người ta chảy nước dãi tận ba thước, có tâm tư muốn tiếp cận cô.

Tần Tuyển: 【Tiểu Thanh Ca, anh ngồi ở hàng ghế thứ hai sau hàng ghế dành cho lãnh đạo trường, phía sau trưởng khoa Ngôn ngữ Nhật của em ấy. Anh sẽ theo dõi em biểu diễn.】

Hứa Thanh Ca nở nụ cười, 【Cảm ơn học trưởng.】

Tần Tuyển: 【Nghe em nói lạ quá nhỉ.】

Hứa Thanh Ca: 【ヾ(≧O≦)〃】

Đúng lúc này, Trang Thần Miểu đi tới, cắt ngang cô đang nghịch điện thoại, "Hứa Thanh Ca, sắp đến giờ diễn rồi, đã thuộc hết bản nhạc chưa? Còn ở đó nghịch?"

Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn chị ta. Rõ ràng là Trang Thần Miểu đang mất hứng, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.

Hứa Thanh Ca chớp mắt hỏi: "Học tỷ, chị có thể cười một cái không?"

Trang Thần Miểu nhíu mày, "Em có ý gì?"

"Có câu "Tướng từ tâm sinh" [3] đó ạ," Hứa Thanh Ca không muốn nhịn nữa, mồm mép lưu loát nói: "Em cảm giác hình như cả đời này chị cũng chưa từng cười lấy một lần vậy."

Trang Thần Miểu không tin nổi nhìn cô, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo, "Em nói chuyện kiểu gì vậy hả?"

Hứa Thanh Ca cười đến cực kỳ ngoan ngoãn, "Thì em nói như vậy đó ạ."

Thẩm Tân Tuyền vui vẻ giảng hoà, "Được rồi, hẳn là Thanh Ca không căng thẳng nữa. Thần Miểu, em đi xem người khác chuẩn bị tốt không đi."

...

Nhóm chơi kèn sáo đi lên sân khấu đầu tiên, sau đó là nhóm chơi nhạc cụ phải gõ [4], cuối cùng mới là nhóm kéo đàn của Hứa Thanh Ca.

Sau khi ngồi vào vị trí của mình, Hứa Thanh Ca mở nhạc phổ [5] ra, lập tức đôi mắt bỗng nhiên mở to.

Đây không phải là bản nhạc mà mỗi ngày cô vẫn thường tập luyện!!! Đây là bản sai hoà âm với bài chung của mọi người.

Ở dưới khán đài, Hùng Dương và Tần Tuyển cùng lúc phát hiện ra cô đang kinh ngạc. Tần Tuyển nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn qua phía Trang Thần Miểu.

Trong mắt Hứa Thanh Ca là sự tức giận, còn vẻ mặt của Trang Thần Miểu thì cười đến đắc ý.

Tần Tuyển rũ mi, lấy điện thoại gõ lên đầu gối của Hùng Dương, hỏi: "Cậu biết cái người họ Trang gì đó không?"


"Là Trang Thần Miểu," Hùng Dương trả lời: "Em ấy là học muội cùng khoa với chúng ta. Đến hoa khôi của khoa mà cậu cũng không quen biết à?"

"Không quen biết," Tần Tuyển bình thản nói: "Cô ta hại Tiểu Thanh Ca."

Hùng Dương: "Cái gì?"

Hứa Thanh Ca ở trên bục diễn bỗng nhiên đưa mắt, chuẩn xác nhìn về phía Tần Tuyển. Anh cong môi thật nhẹ, tặng cho cô một nụ cười trấn an.

Hứa Thanh Ca tựa hồ thở nhẹ một hơi, cũng mỉm cười với anh.

Bắt đầu diễn tấu, cô bình tĩnh trở lại, sau đó hồi tưởng nhạc phổ rồi ưu nhã kéo đàn Cello.

Hùng Dương chậm mấy nhịp cuối cùng cũng phản ứng lại tình huống này, "Là Trang Thần Miểu sao?"

"Ừ."

Hùng Dương "hừm" một tiếng, ánh mắt tội nghiệp nhìn Trang Thần Miểu, "Vậy cậu nương tay một chút, dù sao cô ta cũng là nữ sinh."

Nhưng biểu cảm trên mặt Tần Tuyển dường như không nghĩ rằng sẽ ngoại lệ nương tay với nữ sinh.

Hùng Dương dò hỏi: "Cậu muốn xử lý cô ta thế nào?"

"Giảng viên Trần dạy môn Máy vi tính đơn chip [6] nghiêm khắc đúng không?" Tần Tuyển ôn nhu nhìn Hứa Thanh Ca, đồng thời nhạt nói với Hùng Dương, "Khi lên lớp của giảng viên Trần, cậu điểm danh cô ta trốn học ba lần, để giảng viên Trần nhớ chấm cô ta rớt môn đi."

Hùng Dương: "... Ngày của tôi đến rồi."

Mẹ nó, gan cô ta bị úng hay sao mà dám bắt nạt Tiểu Thanh Ca?

...

Ở trên bục diễn, Hứa Thanh Ca dựa vào trí nhớ và độ thuần thục của mình, cùng với sự điều tấu của nhạc trưởng, cô không đàn sai. Đến khi kết thúc, nhìn mọi người vỗ tay như sấm dậy, rốt cục cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc xuống hậu trường, Hứa Thanh Ca đi theo sau Trang Thần Miểu, vừa định túm chị ta lại để hỏi thẳng chuyện này, bỗng nhiên có một cánh tay khác giữ tay cô lại.

Hứa Thanh Ca kinh ngạc quay đầu, Tần Tuyển ôm cô trong vòng tay, đồng thời lên tiếng gọi: "Trang Thần Miểu."

Trang Thần Miểu quay đầu lại, trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó cô ta liền cười, "Sao học trưởng lại đến hậu trường thế ạ?"

"Điều tra nhân phẩm thôi." Tần Tuyển nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi định tra xem trong ban nhạc có ai bị vấn đề về đạo đứng hay không."


Biểu cảm trên mặt Trang Thần Miểu lập tức xấu hổ, sắc mặt trắng bệch.

Tần Tuyển ôm Hứa Thanh Ca vào lòng chặt hơn một chút, biểu tình rất nhạt, "Chỉ cần là người có vấn đề về đạo đức, tôi tin rằng từ Hội âm nhạc đến văn phòng khoa nhất định sẽ có xử lý."

Sắc mặt của Trang Thần Miểu tái nhợt, vừa muốn giải thích gì đó, Tần Tuyển đã vô cảm liếc qua cô ta, sau đó đưa Hứa Thanh Ca rời đi.

...

Hứa Thanh Ca vẫn luôn ngẩng đầu nhìn anh.

Đến khi ra đến hành lang ngoài hậu trường, Tần Tuyển mới rũ mắt nhìn cô, không ngờ lại thấy đôi mắt của cô đang tràn ngập sùng bái nhìn mình.

Đôi mắt của Hứa Thanh Ca cực kỳ đẹp, dưới ánh đèn như đang toả sáng lấp lánh. Cô trang điểm nhẹ có phần trưởng thành hơn, trái ngược với cảm giác tốt đẹp thường ngày, đuôi mắt của cô bây giờ thật kiều mị, sự cám dỗ trong đó cũng lan ra.

Tần Tuyển đột nhiên cười khẽ, "Em nhìn cái gì?"

Hứa Thanh Ca tò mò hỏi: "Sao anh lại biết được ạ?"

"Vì sắc mặt của em."

"Dạ?"

Sự đắc ý trên mặt Trang Thần Miểu quá mức rõ ràng, là biểu hiện của tiểu nhân vừa đắc chí vừa ngạo mạn, điều này thật sự đã khiến Tần Tuyển không thể bỏ qua.

"Anh ngồi dưới đài," Tần Tuyển rũ mi nhìn cô, ánh mắt nhu tình như nước, anh cởi áo khoác của mình khoác lên bộ lễ phục dạng ống của cô, "Trong toàn bộ ban nhạc, anh chỉ nhìn em, nhất cử nhất động của em, đương nhiên anh đều nhìn ra được. Từ vui vẻ hay không vui, sung sướng hay tự tin."

Ôn nhu có đầy trên mặt Tần Tuyển, giống như là đang thông báo với cô rằng: Anh không thích người khác, anh chỉ thích Hứa Thanh Ca.

Gương mặt của Hứa Thanh Ca đột nhiên đỏ lên, cúi đầu siết áo khoác, nói: "Cảm ơn anh ạ."

Tần Tuyển cười cười, sau đó cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc dặn dò, "Nếu sau này còn có người gây chuyện với em như thế, hãy nói cho anh đầu tiên, biết chưa? Anh sẽ không để tụi nó bắt nạt em."

Hứa Thanh Ca đỏ mặt gật đầu, thanh âm cực nhỏ, "Em biết rồi ạ."

"Ừ, đi thay quần áo đi, anh đợi em, lát nữa chúng tai đi ăn chung với người trong công ty."

Hứa Thanh Ca hơi kinh ngạc, "Em định sẽ đi ăn cùng Hội âm nhạc mất rồi, sao anh không nói sớm?"

Tần Tuyển hơi khựng lại, không ngờ Hội âm nhạc cũng sẽ tổ chức cùng nhau đi ăn, "Các em đi đâu?"

"Lẩu tự túc ở cửa sau trường học ạ."

Tần Tuyển hơi trầm ngâm, "Vậy anh nói Hùng Dương dời liên hoan của Hội nhiếp ảnh và công ty sang tiệm lẩu."

Hứa Thanh Ca suy nghĩ, ngẩng mặt cười tươi, "Em chung vui với Hội âm nhạc hai phút. Sau khi nâng chén chúc mừng xong, em sẽ đi tìm các anh nhé."

Tần Tuyển hài lòng cong môi cười, bước lại gần cô hai bước, nhìn chằm chằm mắt ngọc của cô, "Sao em lại thay đổi ý định? Là do anh quan trọng đúng không?"


"Không phải đâu ạ," Hứa Thanh Ca trốn tránh ánh mắt của anh, "Bởi vì em cũng là người trong công ty..."

Tần Tuyển cười khẽ, "Anh còn tưởng em là người nhà của công ty cơ đấy."

"Em mới không phải!" Hứa Thanh Ca đẩy anh ra, ôm quần áo vào tay, nhấc váy chạy đi.

Tần Tuyển đứng nguyên tại chỗ, gọi cô, "Tiểu Thanh Ca này."

"Dạ?" Hứa Thanh Ca nhấc váy, quay đầu lại.

Lúc cô quay đầu, ánh đèn phía trên như đèn sân khấu chỉ phủ xuống người cô. Một thân lễ phục dạ hội, đôi mắt của cô hệt như sao trời nhìn anh, "Chuyện gì thế ạ, học trưởng?"

"Anh còn chưa khen em," Tần Tuyển ôn nhu cười lên, thanh âm nhẹ như đang nói lời âu yếm ngọt nhất thế giới này:

"Tiểu Thanh Ca hôm nay đặc biệt xinh đẹp, trăng tròn trên trời cao cũng không đẹp bằng em."

Mặt của cô liền đỏ như bị phơi nắng, đang định nói cảm ơn. Tần Tuyển lại thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô, nghiêng đầu cười khẽ, lại nhịn không được trêu chọc: "Tiểu Thanh Ca, sao mặt em tự dưng lại đỏ như vậy? Có phải em đã yêu thầm anh rồi không?"

Hứa Thanh Ca: "..."

Người này thật là, không trêu chọc cô chỉ một phút thôi cũng không được hả?

"Em không có!" Hứa Thanh Ca ngẩng đầu, phủ nhận lời anh. Cô nhấc làn váy lễ phục, quay người chạy đi, "Em thay quần áo đây."

_____

[1] Áo bành tô - Tuxedo: hình ảnh minh hoạ:



[2] Lễ phục dạ hội màu đen: hình ảnh minh hoạ:



[3] Tướng từ tâm sinh: hàm ý nói rằng gương mặt con người vui buồn là nhờ vào tâm trạng của người đó (kiểu như đang quạo thì ai nhìn vô cũng sợ ý:v).

[4] Nhạc cụ phải gõ: trống, đàn ống tre (đàn tơ - rưng), hình ảnh minh hoạ:



[5] Nhạc phổ: hình ảnh minh hoạ:



[6] Raw: 单片机课 | Convert: đơn phiến cơ khoá -> Trans + Edit: Máy tính đơn chíp, hình ảnh minh hoạ:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận