“…”
Sau một hồi im lặng, Phó Miễn vừa bực mình lại vừa buồn cười, kéo thanh niên không nghe lời từ trong chăn ra, xoa xoa mặt, nhéo nhéo gáy một chút, rồi chôn mặt vào tóc cậu cọ cọ.
Lâm Kiều nhắm mắt né tránh một hồi, cuối cùng bị hắn làm cho tỉnh ngủ, không nhịn được vừa mở mắt thì bị Phó Miễn thuận theo đó nắm lấy cằm, rồi hôn lên.
Nụ hôn dịu dàng này kéo dài một hồi lâu, lúc sắp kết thúc, Phó Miễn cảm thấy Lâm Kiều cắn mình một cái, không khỏi thấp giọng cười ra tiếng.
“Như thế không ngoan.”
Cánh tay của hắn vòng qua eo Lâm Kiều, bàn tay dán vào da thịt rồi vuốt nhẹ mấy lần, chậm rãi thâm nhập vào trong.
Lâm Kiều đè lại cái tay đang làm loạn kia, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Phó Miễn.
Ánh mắt này đã rất rõ ràng, Phó Miễn không thể làm gì khác đành phải bất đắc dĩ rút tay về, ở trên môi Lâm Kiều khẽ cắn một chút: “Thật sự rất muốn ăn em.”
Lâm Kiều: “Ồ.”
Phó Miễn cười nói: “Có phải khi nào anh khôi phục trí nhớ rồi, em mới chịu cho anh ôm ôm hôn hôn đúng không?”
Lâm Kiều: “Ồ.”
Hắn thấy ánh mắt của Lâm Kiều giống như đang nói: Mau tránh xa tôi ra, ai muốn anh chứ, tôi lập tức muốn chia tay!! Phó Miễn bị chọc cười, hận không thể vò thanh niên thành một cục rồi ôm vào trong lòng, không bao giờ buông tay.
“Dậy đi, “
Hắn nói, “Ăn sáng xong thì anh dẫn em đi dạo quanh nội thành.”
Lâm Kiều đáp một tiếng, chậm rãi mặc quần áo vào, sau khi rửa mặt thì cùng Phó Miễn đi ra khỏi phòng.
Trên hành lang, một cô gái vừa mới bước lên cầu thang, nhìn thấy Lâm Kiều và Phó Miễn cùng đi ra thì sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Lâm Kiều cười cười: “Đã lâu không gặp.”
Đó là Văn Lộ Na, bên người cô còn có một người đàn ông khác, đang tò mò đánh giá Lâm Kiều.
“Đây chính là người mà lão đại mang về. “
Người kia cười nói, “Xin chào, tôi tên là Ngải Thiên.”
Lâm Kiều nói: “Xin chào.”
Bọn họ nói chuyện một chút, Ngải Thiên nói mình sắp hết thời gian nghỉ ngơi, cần chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo, báo cáo với Phó Miễn xong thì rời đi.
Lâm Kiều nói: “Nơi này tất cả đều là thợ săn sao?”
Phó Miễn nói: “Đúng thế, nhưng không phải tất cả thợ săn đều phụ trách việc giết chóc, giữa bọn anh có sự phân chia công việc.”
Nơi tự tập của người chơi bạch ngân cũng được chia thành nhiều nội thành khác nhau, mỗi nội thành đều có các tổ chức thợ săn riêng và trong mỗi tổ chức, các thành viên đều có nhiệm vụ khác nhau. Văn Lộ Na và Dịch Viện phụ trách giám sát và lan truyền tình báo, Ngải Thiên và Phó Miễn đều phụ trách giết chết cướp đoạt giả, còn có hai thành viên khác, hỗ trợ việc theo dõi.
Qua lời của Phó Miễn, Lâm Kiều biết được rằng thợ săn tuy được hưởng nhiều lợi thế nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm, điểm chung duy nhất giữa bọn họ và người chơi bình thường là đều cần phải hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ có khả năng chết trong nhiệm vụ.
Lâm Kiều: “Vì sao anh lại trở thành thợ săn?”
“Tất cả thợ săn đều được Chủ thần tuyển chọn, “
Phó Miễn nói, “Nhưng anh cũng không nhớ rõ quá trình cụ thể.”
“Trong số chúng tôi, chỉ có lão đại là người được Chủ thần lựa chọn.”
Văn Lộ Na đứng bên cạnh vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói, “Chúng tôi đều được anh ấy lựa chọn, giao cho thân phận thợ săn rồi tới nơi này.”
Lâm Kiều “Ừ” một tiếng, nghe thấy cô lại nói: “Thật ra tôi đã để ý cậu từ lúc cậu mới tiến vào thế giới thứ nhất, khi đó tôi phụ trách lần theo Trương Phỉ Nhiên, phát hiện cậu rất đặc biệt nên mới nói với lão đại.”
Phó Miễn: “…”
Lâm Kiều liếc mắt nhìn Phó Miễn một cái, nói: “Sau đó thì sao?”
Văn Lộ Na lấy tay ấn lên cổ họng nói: ” Chờ cho cậu ta còn mạng để sống đến thế giới tiếp theo, thì hãy quay lại tiếp tục nói về vấn đề này —— đó là nguyên văn của lão đại.”
Lâm Kiều: “…”
“Khụ, “
Phó Miễn nói, “Chờ một chút, em nghe anh nói đã —— “
Lâm Kiều trực tiếp đi thẳng.
Phó Miễn: “…”
Văn Lộ Na cười ra tiếng, cũng rời đi.
——
Lâm Kiều đi xuống cầu thang, nhìn thấy Tiếu Kha Ngải đang ngồi ở cạnh bàn ăn cùng ba người khác nói chuyện, phát hiện cậu đến thì hướng về phía cậu ngoắc ngoắc tay, nói: “Anh, em ở đây!”
Bên cạnh cậu ta còn có ba người khác, một người là Dịch Viện, hai người còn lại được Dịch Viện giới thiệu là thành viên của tổ chức, tên là Lục Oán và Hà Tiểu Trừng.
Lục Oán có chút hướng nội, ngược lại Hà Tiểu Trừng thì cười hì hì nhìn Lâm Kiều, nói: “Tôi biết anh, chị dâu mới —— “
Hắn còn chưa nói hết, đã bị Dịch Viện nhét một cái bánh bao vào miệng: “Ăn đồ ăn của cậu đi.”
Hà Tiểu Trừng “A a a a”, nuốt cái bánh bao xuống.
Sau khi bữa sáng kết thúc, Dịch Viện muốn đưa Tiếu Kha Ngải đi dạo quanh nội thành một chút, nên đã rời đi trước.
Nội thành – nơi mà người chơi bạch ngân tập hợp không có gì khác so với thành phố của con người trước khi bị bão cát nuốt chửng, Lâm Kiều đi ở trên đường, có cảm giác giống như hồi tưởng về quá khứ.
Phó Miễn chú ý đến sắc mặt của cậu, khẽ hỏi: “Thích nơi này sao?”
“Không thể gọi là thích được, “
Lâm Kiều nói, “Chỉ là khiến em nhớ về trước kia.”
Phó Miễn cười nói: “Trước đây em chắc chắn vô cùng lười biếng, chỉ cần không có việc gì thì tuyệt đối không muốn đi ra ngoài, chỉ thích vùi mình nằm ở nhà tắm nắng.”
Lâm Kiều liếc mắt nhìn hắn, sâu xa nói: “Nói cứ như là anh biết em vậy.”
“Anh đương nhiên là biết em rồi, “
Phó Miễn nói, “Em không là người của anh sao?”
“Không phải.”
“Không phải?”
“Không phải, “
Lâm Kiều mặt không hề cảm xúc, “Em trước đây từng có bạn trai.”
Phó Miễn nhíu mày: “Vậy hắn ta chắc chắn không đẹp trai bằng anh.”
“Anh ấy xấu như anh đấy.”
“Xấu mà em còn muốn, “
Phó Miễn nói, “Vậy em nhất định rất yêu hắn, em đẹp như vậy, hắn ta không xứng với em.”
Lâm Kiều: “Bình thường thôi, ai bảo hắn ta có tiền, còn tặng em nhẫn và hoa.”
Phó Miễn nhịn không được nở nụ cười: “Anh cũng có tiền, cũng tặng cho em nhẫn, có kém cạnh gì nhau đâu chứ.”
Lâm Kiều: “Cho dù là thế, em cũng không cần anh.”
“Không muốn anh nhưng lại muốn hắn sao?”
Phó Miễn siết chặt tay cậu, “Em bây giờ đã là của anh rồi, hắn ta có muốn cũng không cướp nổi.”
Lâm Kiều rút tay khỏi tay Phó Miễn, cuối cùng bị hắn giữ mặt lại hôn một cái rồi khẽ ôm vào lòng.
Bên trong nội thành ồn áo náo nhiệt, so với những thế giới nguy hiểm ngoài kia thì đúng là giống như thiên đường. Lâm Kiều ở đây đợi ba ngày, dần dần quen thuộc với những thợ săn bên người Phó Miễn.
Ngày thứ tư, sau khi cậu từ trong giấc mộng tỉnh dậy, bỗng nhiên cảm ứng được điều gì, nhìn về phía Phó Miễn đang nằm bên cạnh, nói: “Ngày mai em sẽ đi làm nhiệm vụ.”
Phó Miễn đã tỉnh dậy từ lâu, thuận thế ôm ngang người Lâm Kiều nói: “Được, anh đi cùng em.”
Việc hai người bọn họ chuẩn bị rời đi rất nhanh được thông báo cho những người khác, Tiếu Kha Ngải sửng sốt một chút, nói: “Em cũng phải đi làm nhiệm vụ. Trùng hợp ghê, anh và em cùng nhau đi đi.”
Hà Tiểu Trừng giơ tay, nói: “Tôi và Dịch Viện tỷ cũng chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.”
Những người ở cùng nhau thì thường có thời gian làm nhiệm vụ giống nhau, theo lời của Hà Tiểu Trừng thì đây đều là do Chủ thần sắp đặt.
Lâm Kiều nói: “Chủ thần?”
Cậu đã nghe từ này ba lần, lần đầu tiên là Dịch Viện nói với cậu.
“Chủ thần là người sắp xếp tất cả những chuyện này, “
Hà Tiểu Trừng cười nói, “Hắn có lúc sẽ thông qua NPC để giao nhiệm vụ cho chúng ta, nhưng chúng ta không thể nhìn thấy hắn, chỉ có thể gọi hắn là Chủ thần.”
Lâm Kiều gật đầu, nói: “Thì ra là như vậy.”
Vào buổi tối trước khi rời đi, mọi người tổ chức một bữa tiệc tối để chia tay. Tiếu Kha Ngải và Hà Tiểu Trừng khua tay múa chân làm trò gì đó, Lục Oán yên lặng ăn cơm, Dịch Viện và Văn Lộ Na ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Phó Miễn rót cho Lâm Kiều nửa chén rượu, nói: “Không thể uống nhiều.”
Lâm Kiều không hiểu sao liếc mắt nhìn hắn, nói: “Em không phải Tiếu Kha Ngải.”
“Tửu lượng của em không tốt, “
Phó Miễn cười nói, “Không cho phép uống rượu, uống hết cái này thì em chỉ được uống nước trái cây.”
Lâm Kiều “A” một tiếng, nói: “Làm sao anh biết.”
“Mặc dù không có ký ức, nhưng anh biết điều này.”
Phó Miễn khẽ vuốt ve gáy Lâm Kiều, nói, “Cảm thấy thế nào, có muốn gia nhập với bọn anh không?”
Hắn muốn giữ cậu lại bên người mình mãi mãi, nhưng Lâm Kiều nghe xong chỉ là im lặng một chút, nói: “Chuyện này nói sau đi.”
Cậu thật sự không thích hai chữ “Thợ săn”, Phó Miễn cũng nhìn ra được điều này, cười nói: “Trở thành thợ săn không tệ như em nghĩ đâu, hơn nữa cũng có nhiều bảo đảm hơn —— “
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Ba năm trước, anh cũng vì chuyện này nên mới rời khỏi em.”
Phó Miễn nghe xong thì sững sờ, nhưng Lâm Kiều lại không nói nữa, mà chỉ im lặng cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“…”
Sau một lúc im lặng, Phó Miễn nói, “Anh sẽ không rời đi —— “
Lâm Kiều đặt mạnh chén rượu xuống bàn, nói: “Ăn no rồi, em muốn đi ngủ.”
Phó Miễn: “???”
Hắn nghe thấy giọng điệu của thanh niên có chút kỳ lạ không đúng, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì thấy Lâm Kiều đã đứng dậy, từng bước từng bước đi lên tầng.
Lâm Kiều vừa đi vừa giữ dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, mỗi bước chân đều đoan chính chỉnh tề, đó là một tư thế nhìn vô cùng đẹp mắt. Nhưng Phó Miễn càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức đi theo. Vào lúc cậu sắp đi lên tầng, hắn vội ngăn cậu lại.
“Làm sao vậy, uống say rồi sao?”
Phó Miễn nói, “Nhìn anh đi, có nhận ra anh là ai không?”
“…”
Lâm Kiều híp mắt nhìn hắn một lúc, đôi môi mỏng khẽ cong lên, nói: “Đồ khốn.”
Phó Miễn: “…”
Lâm Kiều đánh hắn một cái: “Đi ra.”
“Không đi.”
Phó Miễn biết là cậu thật sự say rồi, vòng tay ôm lấy eo cậu, nói “Ngoan, anh ôm em về.”
“Không về với anh.”
Lâm Kiều bĩu môi thầm thì, “Anh là một thằng khốn.”
“Được được được, anh là thằng khốn.”
Phó Miễn cười nhẹ một tiếng, “Hiện tại thằng khốn muốn cướp em về nhà làm vợ.”
“A, “
Lâm Kiều cười lạnh một tiếng, “Không muốn anh.”
“Không cho phép không muốn anh.”
Phó Miễn nói xong, một tay lập tức ôm lấy vòng eo mềm mại của thanh niên, bế cậu lên.
Cửa phòng khép hờ, Phó Miễn nghiêng người đi vào trong, nhẹ nhàng đặt Lâm Kiều lên giường.
“Lần sau, anh sẽ không cho em uống một chút rượu nào nữa, em cứ uống nước trái cây đi.”
“…”
Lâm Kiều nhìn hắn chằm chằm một hồi, đột nhiên thấp giọng nói: “Phó Miễn.”
Phó Miễn: “Ừm, anh ở đây.”
“Anh đừng đi.”
“…”
Trong lòng Phó Miễn đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc không rõ ràng, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên mắt của Lâm Kiều, dịu dàng nói: “Được, anh không đi đâu hết.”
Lâm Kiều tóm chặt lấy cánh tay của hắn, một lúc sau thì lại buông ra.
“Quên đi, “
Cậu nói, “Nếu anh đi rồi thì em cũng có thể tìm người khác.”
Phó Miễn: “…”
Phó Miễn quả thực cũng bị lời này chọc cười, hắn ôm cậu vào trong lồng ngực, cắn cắn vành tai của Lâm Kiều: “Người khác thì sao có thể đối xử tốt với em như anh chứ.”
Lâm Kiều liền “A” một tiếng, nói: “Không biết xấu hổ.”
Phó Miễn đang định nói “Vậy em thử nói xem anh không tốt chỗ nào?”, thì cảm thấy trên môi hơi nóng lên… Đó là một nụ hôn của Lâm Kiều.
Phó Miễn: “…”
Hắn lập tức nhìn về phía Lâm Kiều, đã thấy cậu sau khi hôn hắn xong thì nhắm hai mắt lại, giống như là đã ngủ say.
Phó Miễn không cam lòng mà đợi một lúc, phát hiện Lâm Kiều đúng là đã ngủ rồi, hắn cũng không biết lúc Lâm Kiều hôn hắn rốt cuộc là tỉnh táo hay là đã say rồi, trong lòng cuồn cuộn vô số điều ngọt ngào, rồi lại giống như lơ lửng giữa không trung, không có cách nào để hạ cánh xuống mặt đất.
Phó Miễn cũng biết mình cũng không thể lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn, không thể làm gì đành bất đắc dĩ đè xuống. Trong cơ thể là một luồng nhiệt nóng, chỉ có thể hôn nhẹ lên trán Lâm Kiều, nói: “Ngoan, ngủ đi.”
Sau đó đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...