Trên hành lang bày bàn thờ, trên bàn thờ có một cái khung ảnh, bên trong là ảnh chụp trắng đen.
Nửa người trên anh tuấn trẻ tuổi, bất đồng cùng di ảnh là trên mặt hắn không có nụ cười, biểu tình nghiêm túc quá mức, tựa hồ có tâm tình không tốt.
Với góc độ bày biện ảnh chụp, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm chính là cửa cầu thang.
Nghĩa là hắn đang chăm chú nhìn hoạt động phía dưới.
Nói linh đường cũng không quá, dưới ảnh chụp có hai cái đuốc sáp ong, treo màn đen, trên mặt đất còn có tiền âm phủ.
In ấn bằng dầu mực rẻ tiền, làm chân dung Diêm Vương trên đó bị loang lổ.
Cuối hành lang chỉ có một chút ánh nến lay động.
Đường Nghiên Tâm có thể nhìn đến, nơi đó cũng có một cái bàn thờ giống y như đúc, cũng rải tiền âm phủ giống như vậy, cùng với hai cây đuốc sáp ong.
Bên trong cứ cách mấy mét là có một cái bàn thờ như vậy, liền có điểm khủng bố.
Trách không được sắc mặt bọn Mễ Lạc đều không tốt lắm, luôn bị di ảnh nhìn chằm chằm, có sắc mặt tốt mới lạ.
"Hắc!"
Tiểu Âm kêu một tiếng, đèn phía trước liền sáng, cô giải thích:"Trang bị nơi này đều là đèn cảm ứng, có động tĩnh là đèn sẽ sáng lên."
Lộ Tầm Nhất đi trước, Võ Cương tỏ vẻ thân sĩ, hắn có thể đi sau.
Với chiều cao của Đường Nghiên Tâm thì có thể nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, gần một chút là hội sở suối nước nóng ở ngoài, còn lại một mảnh tối om, cho dù thị lực của cô không bị bóng tối trở ngại, cũng chỉ có thể nhìn thấy sương mù màu đen dày đặc.
Võ Cương:"Em gái nhỏ, em đang ăn cái gì vậy?"
Sợ lúc ăn kẹo bông gòn thứ này sẽ phát ra tiếng thét chói tai nên thời điểm cô rửa chúng, Đường Nghiên Tâm đã bóp chết chúng nó.
Cô dùng một đoạn nhánh cây xiên kẹo bông gòn, một ngụm một cái, lại lấy từ trong túi ra một cái.
"Kẹo bông gòn."
Nói xong, cô đem cả nhánh cây bỏ vào miệng.
Võ Cương:"Này là gậy gộc?"
Đường Nghiên Tâm:"Bánh que sô cô la."
Võ Cương:"Không phải trong túi em tất cả đều là đồ ăn chứ?"
"Ánh mắt của em có ý gì đây?"
Đường Nghiên Tâm đặc biệt cảnh giác, che lại hầu bao:"Tất cả đều là của em, sẽ không cho anh ăn."
Võ Cương:"..." Cho dù em mời anh ăn, anh cũng không muốn ở trước linh đường người ta ăn cái gì đâu.
Đột nhiên hắn cảm thấy, cô gái nhỏ này cũng không lợi hại như hắn nghĩ...!Rốt cuộc chỉ là một đứa con nít!
Lộ Tầm Nhất đi đến cuối hành lang thì dừng lại, nhìn chằm chằm bàn thờ bên cạnh.
"Vừa mới vừa rồi trên bàn thờ, không có giấy trắng."
Phùng Nghĩa Từ kinh hãi:"Trên tờ giấy trắng có hiện ra chữ viết [Đi đến phía trước đi], mặt trên viết như vậy."
Đường Nghiên Tâm nhìn đến phía trước, cả người Tiểu Âm đang run rẩy, hiển nhiên là bị biến hoá bỗng nhiên xuất hiện này doạ sợ rồi.
Võ Cương đứng đằng sau đau lòng nói:"Em gái lớn, để anh tới cho, nhìn em sợ tới mức nào rồi! Để đại ca bảo hộ em...!Em gái nhỏ, em cùng cô ấy đổi vị trí một chút."
Đường Nghiên Tâm cảm thấy không sao cả, đi đến phía trước Tiểu Âm, vừa lúc nhìn đến sự ghen ghét trên mặt Ngô Quân Quân còn chưa kịp thu lại.
Lộ Tầm Nhất xác thật là người lương thiện, cũng rất đáng tin cậy, nhưng sự ôn nhu của hắn đối với nữ nhân tiếc thương, so sánh với Võ Cương liền không đủ nhìn.
...!Nhân loại này khẳng định là nghĩ như thế.
Thật ngu ngốc! Lộ Tầm Nhất đáng tin cậy hơn nhiều.
Không giống như Võ Cương, toàn thân đều tràn ngập một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Huyết khí nhân loại ở trên người hắn tụ tập không tiêu tán!
Đường Nghiên Tâm đi ở phía trước, nghe được hai người sau tình chàng ý thiếp, Võ Cương nói cái gì, Tiểu Âm đều biểu hiện ra sự sùng bái, chịu đựng sợ hãi mà không ngừng khích lệ Võ Cương.
Lăn qua lộn lại cũng chỉ có chừng đó mà thôi.
Lộ Tầm Nhất kéo ra cửa trong hành lang, Ngô Quân Quân vừa mới bước vào, sàn nhà đột nhiên rung lên, phòng ốc giống như bị nghiêng đi, cánh cửa bị kéo ra một lần nữa đóng lại.
Đường Nghiên Tâm gian nan dựa vào vách tường bảo trì tư thế ổn định, chờ cô một lần nữa kéo ra cánh cửa, phòng ốc đã không còn rung động nữa, hành lang đã không còn thấy bốn bóng người kia.
Mới qua bất quá một hai giây mà thôi, lấy tốc độ của nhân loại không có khả năng chạy xong cái hành lang dài trong thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa tại sao bọn họ phải chạy?
Đường Nghiên Tâm bước vào, nơi này thật sự cứ cách mấy mét đều có một cái bàn thờ, ánh nến leo lắt, linh đường vốn dĩ rất nhỏ càng thêm quỷ dị.
Ở nơi cô đi qua, đèn cảm ứng sáng lên, hai bên sườn hành lang có rất nhiều cánh cửa ngăn cách, bên trong hẳn cũng là phòng ốc.
Tiểu Âm:"Đại ca, em sợ quá."
Nhu tình của phái nữ bị cô ta vận dụng đến mức tối đa, cánh tay run bần bật kéo nam nhân.
Võ Cương ôm Tiểu Âm, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta:"Tuy rằng hoàn cảnh rất doạ người nhưng căn bản không có mấy thứ kia, đều là do bản thân tự doạ mình mà thôi.
Chúng ta mở cửa ra nhìn thử xem, bên trong có lẽ có manh mối!"
Tiểu Âm vội vàng kêu:"Đường Đường, em mau tới đây, bọn chị muốn đi vào phòng."
Đường Nghiên Tâm trực tiếp mặc kệ bọn họ, chăm chú nghiên cứu di ảnh trên bàn thờ không thèm liếc mắt xem bọn họ một cái.
Võ Cương tức giận nói:"Đối tốt với mình còn không cảm kích, chúng ta mặc kệ nó."
Tiểu Âm còn muốn nói cái gì, bị Võ Cương ôm bả vai mang vào phòng.
Phòng ốc lại lần nữa xuất hiện rung động.
Đường Nghiên Tâm đang ôm chân bàn vững vàng, không có ngã trái ngã phải, thời điểm rung động kết thúc, cô đứng vững nói với di ảnh:"Cảm ơn."
Cô cũng không nhìn thấy, sau khi cô quay người, tròng mắt của thiếu niên bên trong di ảnh nhẹ nhàng xoay chuyển.
Quả nhiên bên trong phòng đã không còn thấy Võ Cương với Tiểu Âm.
Đường Nghiên Tâm cảm thấy biểu hiện của Võ Cương có chút kỳ quái, lúc trước hắn vẫn luôn nỗ lực biểu đạt thiện ý với cô, ở thời điểm tất cả mọi người hoài nghi cô, tên nhóc này lựa chọn đem chìa khoá mở cửa lầu hai giao cho cô.
Trong tình huống có ba nữ du khách thành niên lại đi tin tưởng một bé gái.
Hiện tại, bỗng nhiên từ bỏ?
Ý tưởng này tồn tại trong đầu cũng chỉ có vài giây, cô lười biết đáp án.
Nhân loại vốn dĩ chính là sinh vật mâu thuẫn, không thuần túy bằng vong linh.
Cô kéo ra cửa bên cạnh đi vào, bên trong là một phòng bida, bất quá vẫn có bàn thờ bên cạnh cửa.
Đường Nghiên Tâm đi qua đó, đặt cằm lên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm đi ảnh:"Ngươi là vong linh hung dữ nhất ở lầu hai sao?"
"Hello! Hello!"
Cô phất phất tay với di ảnh.
Lòng bàn tay nóng lên, xuất hiện một hàng chữ 'bạn học J, xin hỏi tên thật của ngươi là gì?'
Không nghĩ đến tùy tiện một chút mà có thể thu hoạch được kinh hỉ! Thời điểm đối mặt với vong linh, Đường Nghiên Tâm càng hoạt bát hơn.
Di ảnh không có phản ứng.
Người này không làm Đường Nghiên Tâm cảm giác được chút uy hiếp nào, khả năng hắn là lĩnh chủ bằng không.
Vong linh đối mặt với lĩnh chủ sẽ không có tâm thái nhẹ nhàng.
"Bạn học J, ngươi có thể nói chuyện sao? Cười một cái hoặc là cử động tròng mắt của ngươi?"
"Tự giới thiệu một chút, ta tên Đường Nghiên Tâm, là một bé gái mười tuổi.
Hiện tại đến phiên ngươi, bạn học J!"
Lòng bàn tay lại xuất hiện một dòng chữ 'Bạn học J, ngươi thật sự thích tiểu thư Khâu Nhụy Nhụy sao?'
Đây là lần đầu tiên cô phòng vấn câu đầu tiên còn chưa được trả lời, lại xuất hiện vấn đề thứ hai.
Cho dù đối phương không trả lời, cũng là hiện tượng tốt! Ít nhất có thể giúp cô tìm hiểu cái thiên phú 'ngụy trang nhân loại' này.
Không phải chỉ là bô bô miệng thôi sao? Ta có thể! Ta có thể làm được!
Miệng cô giống như là súng máy, bùm bùm liên tục phun ra một đống lời nói, tốc độ đặc biệt nhanh, một câu lại một câu.
"Khâu Nhụy Nhuỵ là ai? Ta phải nói lại lần nữa, ta đối với mấy cái tình yêu hận thù phức tạp này không có hứng thú, mấy chuyện này cũng không phải ta muốn biết.
Nếu đến lượt ta tự hỏi, ta sẽ hỏi ngươi, huân chương có thể sử dụng để mở ra cửa trạm đang giấu ở nơi nào."
Nếu nghiêm túc quan sát, là có thể nhìn thấy người trẻ tuổi bên trong di ảnh hơi hơi thả lỏng khoé môi.
Đáng tiếc Đường Nghiên Tâm đang kinh ngạc với tờ giấy trắng vừa mới xuất hiện, không rảnh xem ảnh chụp.
[Thời điểm ngươi đối mặt với vong linh, tựa hồ đặc biệt ồn ào.]
Nhất cử nhất động của cô bị di ảnh nhìn chằm chằm sao?
Đường Nghiên Tâm cũng không cảm thấy điều này khủng bố, bởi vì cô biết, chủng loại vong linh đa dạng kỳ quái, còn có một loại có bản thể là trạch linh.
Trạch linh là có thể biết được sự tình phát sinh ở trong phòng ốc, rất có ưu thế để ăn nhân loại.
"Ta thích như vậy, đại khái là bình thường ta nghẹn đến mức hoảng! Nhân loại ngu xuẩn căn bản không xứng cùng ta nói chuyện, vong linh tốt xấu gì cũng là một loại sinh vật có đẳng cấp cao, tuy rằng đa số chúng nó đều không đủ thông minh, nhưng tư cách được nghe ta nói vài câu thì vẫn có.
Bởi vì vậy nên ta liền trở nên dài dòng hơn hẳn."
Trên giấy trắng lại xuất hiện một hàng chữ, Đường Nghiên Tâm cầm lên xem [Ngươi là nhân loại lại khinh thường nhân loại, ngươi như vậy là muốn trở thành vong linh sao?]
"Thân phận của chúng ta có phải bị đảo lộn rồi hay không? Bạn học J, hiện tại là ta phỏng vấn ngươi, không phải ngươi phỏng vấn ta.
Ta đã trả lời vấn đề thứ nhất của ngươi, dựa theo quy củ thì ngươi cũng nên trả lời câu hỏi của ta."
Đường Nghiên Tâm nhìn chằm chằm giấy trắng, hơn nửa ngày cũng không xuất hiện thêm bất cứ một chữ nào nữa.
...!Cô giống như là bị đùa giỡn!
Lúc này, phòng ốc lại một lần nữa kịch liệt đong đưa, cô chưa kịp bắt lấy chân bàn, cả người nhanh chóng trượt xuống, từ cánh cửa đang mở rớt ra ngoài.
Lăn qua hành lang, bị vứt vào một phòng mới.
Vừa tiến đến, cô đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, thời điểm vịnh cửa đứng lên, thế nhưng lại nhìn đến một cảnh tượng khó tin.
Ở trong cái phòng không lớn này, nam nhân cường tráng nhéo nữ nhân tóc dài, liên tục đập đầu cô ta xuống đất.
Tiếp theo dùng chùy thiết trong tay, ra sức đập vào tứ chi nữ tính mềm mại, máu tươi phun trào ra...!Đây đúng là người cô vừa mới lạc mất, Võ Cương cùng Tiểu Âm, giờ phút này Võ Cương đã vạch trần mặt nạ giả dối của hắn, lộ ra chân dung đáng sợ.
Trên mặt lộ ra vẻ tàn ác, giống như dã thú đói khát, tham lam nhìn chăm chú vào Tiểu Âm đang thoi thóp.
Tên nhóc này chính là nhân loại hàng thật giá thật, không có bị bất cứ thứ gì bám vào người.
Tiểu Âm tuyệt vọng phát hiện ra cô, dùng vật có thể miễn cưỡng nhìn ra là một con mắt mong đợi nhìn cô:"Cứu..."
Đường Nghiên Tâm lãnh đạm dời tầm mắt đi.
Việc này có ảnh hưởng đến cô ra cửa sao? Không hề!
Con người nhìn thấy con hổ ăn gia cầm, cũng sẽ không đi ngăn cản.
Không phải đồng loại của mình, hơn nữa còn có khả năng sẽ rước hoạ vào thân!
Cô là một con vong linh vẫn thực sự rất hâm mộ Võ Cương có thể tùy ý giết chết nhân loại...!Không phải nói du khách ở bên trong lĩnh vực không thể giết hại lẫn nhau sao? Đây chẳng lẽ là thông tin sai lệch?
Tự hỏi cái này, Đường Nghiên Tâm nhẹ nhàng bước chân rời khỏi phòng.
Nhưng cô vẫn bị Võ Cương phát hiện ra.
Đôi mắt huyết sắc kia nhìn chằm chằm cô.
Phiền toái!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...