Editor: bebuoncaingot.
Xe buýt vong linh chạy qua đường nhỏ lầy lội, tiến vào trong đường hầm.
Nhánh cây khô héo toả ra thứ mùi hương hôi thối, đường đi phía trước càng xóc nảy hơn.
Trong rừng thường xuất hiện sương mù dày đặc che phủ tầm mắt của tài xế, làm cho tài xế bực bội, cái miệng thỉnh thoảng thốt lên những câu từ không được thơm tho.
Xe buýt chạy như bay, chân ga dẫm đủ loại phanh xe một cách thô bạo.
Hai hành khách trên xe lại không có một chút biểu hiện say xe hay không khoẻ nào.
Một bé gái và một thanh niên đều thắt đai an toàn, vững vàng ngồi tại chỗ ngồi của mình.
Đến khi xe chạy vững vàng hơn, người thanh niên lấy ra một cái bánh que hương vị sô cô la đưa tới trước mặt bé gái.
"Em gái, có đói bụng không?"
Cô gái nhỏ thèm chảy dãi nhìn thanh niên ngồi hàng ghế phía trước, tiếng nuốt nước miếng ở trong không gian an tĩnh càng trở nên rõ ràng, thanh niên cảm thấy có chút xấu hổ, cảm giác như cái bánh que sô cô la trong tay mình không còn ngon nữa.
"...!Cho em nè!"
Cô gái nhỏ che miệng, lắc đầu.
Khoé miệng cô còn óng ánh nước miếng đối với đồ ăn trước mặt, cô vùi đầu mình vào chỗ dựa lưng của hàng ghế phía trước, thái độ cự tuyệt rất mãnh liệt.
Không biết là bởi vì gia giáo tốt đẹp hay là được dạy rằng không nên ăn đồ của người lạ đưa tới.
Người thanh niên cũng không có lại gần cô, hắn đem bánh que sô cô la để ở trên cái bàn nhỏ ở gần đó.
"Anh không phải là người xấu, bánh que vẫn còn nguyên dạng không có dấu hiệu bị mở ra, tuyệt đối không có vấn đề! Em muốn ăn thì cứ ăn đi, lát nữa là đến lĩnh vực vong linh rồi, để bụng đói thì làm sao vượt qua được!"
Xe buýt phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó dừng lại ổn định ở sân ga.
[Đã tới địa điểm mục tiêu "suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa" hành khách hãy mau xuống xe, thời gian dừng lại là có hạn.
Cảnh báo! Hành khách hãy nhanh xuống xe!]
Thanh niên hưởng ứng với tiếng loa, dẫn đầu xuống xe.
Bánh que còn đặt ở trên chiếc bàn nhỏ, bé gái không đụng tới nó mà chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng của người thanh niên, cô dùng khăn tay lau khoé miệng.
Một đôi mắt đói khát đến phát ra ánh sáng xanh.
Thanh niên bỗng nhiên cảm thấy lông tơ trên người dựng thẳng lên, lạnh run cả người.
Quay đầu lại thì chỉ thấy cái đầu nhỏ nhắn của cô bé, hắn còn có cảm giác cô bé này rất đáng yêu ngoan ngoãn, âm thầm nghĩ: Là do mình quá khẩn trương!
Vào 22 năm trước trái đất nghênh đón tận thế, có một loại vật chất hắc ám phân tích không ra thành phần lây nhiễm qua không khí, khiến cho vô số người tử vong, trái đất không còn là nơi thích hợp cho nhân loại cư trú.
Con người có thể ở khu an toàn nhưng đều là ăn bữa nay lo bữa mai, vật chất hắc ám này ngày càng tăng trưởng, khu an toàn luôn có khả năng bị đình trệ!
Có người nhìn xa cũng có thể nói là có đủ dũng khí, ký kết 《 kế hoạch thoát khỏi địa cầu 》, từ những khu bị ăn mòn trước sau đó đến hành tinh bên ngoài thành lập trạm cứu trợ.
Chính phủ truyên truyền, khu nhà mới chính là một cái xã hội chân thật mà con người không thể tưởng tượng, tuy rằng là hành tinh bên ngoài nhưng có ngay ngắn trật tự, lại càng thích hợp cho con người hơn.
Suy xét đến cơ thể của nhân loại, cùng với tài nguyên mà ngoại tinh viện tài trợ.
Yêu cầu những người vượt qua 50 tuổi sẽ không thể tham gia "kế hoạch" nữa, còn 22 tuổi là thời điểm thích hợp nhất để đăng ký tham gia.
"Em gái nhỏ, em tên gì? Năm nay bao tuổi rồi?"
Trên đường đi đến cửa trạm, người thanh niên có chút khẩn trương, một bên cùng cô bé nói chuyện còn bên còn lại ổn định cảm xúc của bản thân.
"Em tên Đường Nghiên Tâm!"
Còn bao nhiêu tuổi thì cô không nói.
Thanh niên:"Anh tên là Lộ Tầm Nhất, em nhận thức được chữ không?"
Đường Nghiên Tâm không có trả lời.
Lộ Tầm Nhất cười nói:"Con đường là lộ, tầm là tìm kiếm, nhất là duy nhất...!Lộ Tầm Nhất!"
Trong lòng hắn thầm nghĩ: cô gái nhỏ nên còn thẹn thùng, nhìn vào chiều cao thì hẳn cô không quá 1 mét 3, không biết đã tròn mười tuổi chưa?
Tóm lại không phải người trưởng thành! Vậy khẳng định không phải người mới chủ động tham dự 《 kế hoạch 》, mà là bất hạnh lưu lạc đến khu ăn mòn.
Còn nhỏ như vậy, lại không có cha mẹ bên cạnh, quá đáng thương!
Mình phải chiếu cố cô bé nhiều một chút!
Đến phụ cận của cửa trạm, đã có rất nhiều du khách đang đợi.
Thông thường người địa cầu cầu sinh ở khu ăn mòn đều gọi là du khách, cũng không biết đây có phải là cách gọi trào phúng hay không, nghe thì giống như là bọn họ tiến vào lĩnh vực vong linh ngắm cảnh! Trên thực tế thì không đơn giản như vậy, lĩnh vực vong linh nhìn tên đón nghĩa, chính là nơi ở của vong linh.
Vong linh, lý giải đơn giản chính là "Quỷ".
Quỷ thì ăn người, du khách tiến vào không khác gì đưa cơm hộp đến tận miệng cho bọn chúng.
Nhưng trên địa cầu không gian vặn vẹo, hành tinh bên ngoài không có kỹ thuật khiến bọn họ trực tiếp đi đến trạm cứu trợ, chỉ có thể xuyên qua lĩnh vực vong linh mới tiếp tục đi đến được.
Ở cửa chờ có tổng cộng ba gã du khách, phải có đủ nhân số theo yêu cầu thì cửa lớn của trạm mới có thể mở ra.
Chỉ cần có quan sát một chút là biết, ba người này hẳn không cùng một nhóm, giữa cả ba duy trì một khoảng cách an toàn nhất định.
Du khách phần lớn đều là thanh niên trai tráng, một đứa nhỏ như Đường Nghiên Tâm tất nhiên sẽ bị người ta chú ý đến.
Lộ Tầm Nhất bảo hộ cô sau lưng, giúp cô chặn lại những người sở hữu loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia.
Thấy đứa con nít này có người che chở, ba người đang đứng không có tùy tiện tới gần.
Không quá vài phút, lại có xe buýt đến trạm, người tới gồm một nam ba nữ.
Các du khách còn chưa kịp nói chuyện gì, cửa lớn đã mở ra.
Có người mặt đầy sợ hãi, có người sợ đến run rẩy còn có người dùng vẻ mặt bình tĩnh để che dấu nội tâm đang sợ hãi của mình nhưng không có một ai lùi bước về phía sau.
Chín người bước vào cửa, Đường Nghiên Tâm đi ở giữa.
Bên trong chính là một mảnh hắc ám.
Hắc ám không làm khó được Đường Nghiên Tâm, đối với cô bóng tối cũng không khác gì ban ngày.
Đi thêm khoảng 200m, cô đã ở một không gian trống trải, nơi này chính là lĩnh vực vong linh.
Nhân loại đều không thể nhìn được bất cứ thứ gì trong bóng đêm mà không có ánh sáng trợ giúp, cô nhanh tay lẹ mắt nhặt đèn pin trên mặt đất lên nắm chặt ở trong tay.
Vừa mới đứng lên đã bị kéo lại.
Là người thanh niên cùng xe với cô tên gọi là Lộ Tầm Nhất.
Cô kỳ thật không nghĩ đến gần Lộ Tầm Nhất, thằng nhóc này cũng quá thơm rồi, cô sợ bản thân không nhịn được mà cắn hắn vậy thì xong đời.
Nhưng đối phương bày ra tư thái bảo hộ, đứng ở phía trước cô.
Cô suy nghĩ, trẻ con loài người mà gặp được tình huống như vậy sẽ làm ra phản ứng gì.
Kết quả chậm một chút không cho cô thời gian cự tuyệt đã bị Lộ Tầm Nhất kéo đến sau lưng.
Vì làm cho bản thân nhìn giống trẻ con nhân loại, cô nhàn rỗi dùng tay kéo lấy vạt áo Lộ Tầm Nhất.
Kỹ thuật diễn có hạn, diễn không ra bộ dáng sợ hãi, chỉ có thể chắp vá như vậy thôi.
"Xé kéo" một âm thanh vang lên.
Khóe miệng Lộ Tầm Nhất run rẩy, quay đầu nói khẽ với cô:"Đường Đường, hình như em xé rách quần áo của anh???"
Sức lực lớn như vậy sao?
Hắn là khiếp sợ!
Đường Tâm Nghiên vứt bỏ phiến vải vụng trong tay, thả lỏng lực đạo mà giữ vạt áo bên kia của hắn, cúi đầu giả chết.
Lộ Tầm Nhất:"..."
Đường Nghiên Tâm làm bộ quan sát tình huống xung quanh, đồng thời tăng ánh sáng đèn pin.
Đây là một sảnh lớn của khách sạn, treo chiêu bài "suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa".
Sàn lót đá cẩm thạch xa hoa, đèn treo thủy tinh xinh đẹp, khắp nơi đều dùng sắc vàng điểm lên, mọi thứ bày biện ở trong sảnh đều toả ra một phong cách giàu có vô nhân tính.
Mạng nhện trong góc cùng với tro bụi trên bàn ghế thể hiện nơi này đã lâu không có người đến.
Nguyên bản cửa lớn hẳn là kim bích huy hoàng, hiện tại sơn đã loang lổ, lộ ra một chút không khí âm trầm cổ quái.
Nên ngay vị trí khoá cửa, không có nắm tay cũng không có khoá, chỉ có ba cái khe lõm.
Đường Nghiên Tâm: Này hẳn là cái cửa trạm mà a bà nói qua.
Đã có cửa trạm tiến vào hẳn là sẽ có cửa trạm ra, bất quá vào thì dễ mà ra thì khó.
Khe lõm này hẳn là cơ quan của cửa, phải tìm được đồ vật tương ứng đặt vào thì cửa mới có thể mở ra.
Lúc này, du khách đã liên tục nhặt được đèn pin trên mặt đất, nương theo ánh sáng của đèn pin quan sát cách bày biện của đại sảnh.
Có thể là do mục đích tiếp xúc không thân thiện hoặc là đèn pin đã chiếu rọi khá lâu, đèn pin trong tay một nữ du khách lập loè vài cái, có dấu hiệu không thể tiếp tục chiếu sáng.
Nữ du khách nôn nóng lay động đèn pin, ánh sáng vừa vặn chiếu vào một cái ảnh chụp treo trên vách tường.
Thấy rõ ảnh chụp mọi người phát ra tiếng trầm thấp khiếp sợ, trong đó có một nam du khách có lẽ do gan tương đối nhỏ nên không nhịn được hét lên một tiếng ngắn ngủi.
"Anh ngại mệnh mình quá dài hay sao?"
Nữ du khách bên cạnh hắn gắt gao che lại miệng hắn, hắn cũng phản ứng lại, nắm tay tay nữ du khách, quan hệ hai người thân mật như vậy hẳn là một cặp tình nhân.
Còn có hai nữ du khách cách bọn họ rất gần bởi vì bị doạ mà bốn người gắt gao dựa vào nhau, trong đó có một người phụ nữ nói giúp người đàn ông kia:"Đây là phản ứng sinh lý, anh tôi khống chế không được.
Mễ Lạc, chị đừng trách anh ấy."
Người gọi là Mễ Lạc chính là nữ du khách trấn định nhất trong bốn người này nhưng so với người có kinh nghiệm như đám người Lộ Tầm Nhất, thì chỉ là ruồi bọ không đầu, toát lên vẻ mờ mịt vô thố, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở 'ta thật sợ hãi'.
Đây là người mới.
Đường Nghiên Tâm nhớ rõ, bốn người bọn họ là người cuối cùng đến trạm.
Hiện tại xem ra bọn họ nhận thức lẫn nhau, còn rất quen thuộc.
Mễ Lạc thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Lộ Tầm Nhất tìm được một cái đèn pin cuối cùng, số lượng đèn pin cùng với số du khách là bằng nhau.
Hắn nói với Đường Nghiên Tâm:"Ảnh chụp có điểm khá khủng bố! Đường Đường, nếu em sợ có thể nắm tay anh trai."
Đường Nghiên Tâm lắc lắc đầu, vẫn nắm chặt quần áo của hắn, sợ rằng nếu cô nắm tay sẽ không khống chế được làm gãy xương hắn, cũng sợ nhịn không được cắn hắn...!Rốt cuộc bản thân cô đã đói đến mức sắp mất trí.
Không được đáp lại lòng tốt, Lộ Tầm Nhất bất đắc dĩ đi xem ảnh chụp trên tường, nếu nói đại sảnh hội sở của suối nước nóng có chỗ nào quỷ dị thì nhất định là sáu bức ảnh chụp trên tường, mấy bức ảnh này đều có chút quá mức đáng sợ.
Kỳ thật Đường Nghiên Tâm đã xem qua toàn bộ ảnh chụp.
Nữ du khách kia chiếu đèn pin đến bức ảnh đó tương đối khủng bố.
Một cô gái trẻ dung mạo tú lệ, quỳ rạp trên mặt đất, tuyệt vọng vươn tay trái, tựa hồ là hướng người phía bên ngoài ảnh chụp xin giúp đỡ.
Trên người cô gái mặc một bộ váy trắng liền thân đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ diễm lệ.
Quỳ gối phía sau cô ấy là một nam nhân với bộ mặt dữ tợn, trong mắt chứa đầy điên cuồng cùng si mê.
Dùng sức lôi kéo mái tóc của cô gái, giơ cao dao gọt hoa quả trong tay.
Đây rõ ràng chính là hiện trường thảm sát.
Tất cả ảnh chụp đều là một nam một nữ, nội dung và chủ đề rõ ràng, kể lại tình tiết của chuyện xưa.
Bức ảnh đầu tiên: Ngày mưa, cô gái váy trắng cùng kẻ giết người cùng chung một chiếc ô, hai người thâm tình nhìn nhau, rõ ràng chính là một đôi trai gái đã rơi vào lưới tình.
Bức ảnh thứ hai: Cô gái váy trắng cùng một đám nam nhân không thấy rõ gương mặt đang đùa giỡn với nhau.
Bức ảnh thứ ba: Hai người cãi nhau, cô gái váy trắng dáng vẻ không sao cả mà tươi cười cùng hắn, tên hung thủ rơi nước mắt thống khổ quỷ dị, làm người xem ảnh cảm thấy lạnh cả lưng.
Bức ảnh thứ tư: Là bức ảnh mà đèn pin vô tình chiếu vào hồi nãy, cảnh tượng hành hung.
Bức ảnh thứ năm: cô gái váy trắng bị phân thây.
Bức ảnh thứ sáu: Người hung thủ bình tĩnh ngồi trước bàn ăn, thích ý nhấm nháp từng miếng thịt trong cái đĩa.
Các du khách đều đang xem sáu bức ảnh, Đường Nghiên Tâm buông vạt áo của Lộ Tầm Nhất ra, đi về phía cửa.
Lộ Tầm Nhất đi theo cô:"Đường Đường, em là lần đầu tiên tiến vào lĩnh vực vong linh sao?"
Đường Nghiên Tâm:"Vâng, còn anh ạ?"
Lộ Tầm Nhất:"Anh là lần thứ hai tiến vào lĩnh vực vong linh, có một chút kinh nghiệm không biết có tác dụng hay không.
Ở chỗ này tên là 'suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa', vị trí hiện tại của chúng ta hẳn là đại sảnh hội sở tiếp khách.
Hai bên trái phải có cửa, treo tắm mành thì bên trong hẳn là gian phòng thay quần áo.
Bên trái là nam, bên phải là nữ.
Đợi lát nữa chúng ta theo đó mà đi vào..."
Đường Nghiên Tâm dùng đèn pin chiếu sáng đại sảnh:"Vì sao lại phải đi vào bên trong đó? Không thể trực tiếp từ cửa lớn đi ra ngoài sao?"
Lộ Tầm Nhất:"Không dễ dàng như vậy, trong đại sảnh khẳng định sẽ không tìm được hết các chìa khoá để ra ngoài."
Hai người cùng tới gần cửa lớn, cửa có kết cấu rất kỳ quái, không có tay nắm cũng không có kẹt cửa, đẩy cũng không mở ra được.
Đường Nghiên Tâm quan sát khe lõm trên cửa, xác thực hình dạng đều rất đặc biệt.
Cái khe lõm ở trên cùng kia đúng thật là vũ nhục chiều cao của cô, cô nhón mũi chân cũng không nhìn thấy.
Lộ Tầm Nhất:"Căn cứ vào kinh nghiệm ở lĩnh vực trước, muốn tìm được thứ có thể nạm vừa mới có thể mở cửa thì đây hẳn là cửa ra! Anh vừa mới xem qua, khoá cửa phòng thay quần áo là loại khoá trụ, hai thanh chìa khoá khẳng định là có thể ở mặt trong đại sảnh tìm...!Chúng ta hiện tại có thể tìm được chúng nó.".
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Trong đại sảnh có một ít khách nhân ở khu vực nghỉ nơi, trông bộ dạng ghế sô pha, ghế đẩu cùng bàn nhỏ không giống như là nơi có giấu chìa khoá.
Đường Nghiên Tâm đầu tiên đi đến phía trước ngăn tủ, thời điểm cô đi ngang qua bức ảnh thứ tư thì nhìn chằm chằm mặt nữ nhân trong ảnh vài giây sau đó lại nhìn nữ du khách tên là Mễ Lạc kia, cô chớp chớp mắt.
Trừ người tốt Lộ Tầm Nhất, không ai sẽ đi chú ý một đứa trẻ nhỏ ở đó làm gì.
"Đường Đường, đồ vật em cảm thấy không thích hợp thì không cần chạm loạn vào."
Đường Nghiên Tâm:"Anh trai, em biết rồi."
Lộ Tầm Nhất: Hắn có thiện ý, đứa nhỏ này lại mở ra hình thức phong bế nội tâm.
Đường Nghiên Tâm: ^_^
Bốn người mới vừa rồi đều nghe được lời Lộ Tầm Nhất nói, so với ba du khách khác, Lộ Tầm Nhất làm cho người ta muốn tiếp cận hơn nhiều, giá trị nhan sắc đã cao còn đối với trẻ nhỏ ôn nhu.
Bọn họ đều thử hướng đến Lộ Tầm Nhất xin cứu trợ, bị du khách mới cuốn lấy, Lộ Tầm Nhất không thể phân ra quá nhiều công phu để chiếu cố Đường Nghiên Tâm.
Ở đây bắt đầu tìm kiếm chìa khoá không chỉ có Đường Nghiên Tâm, còn có một người du khách thâm niên.
Mặt hắn đặc biệt tròn, thân thể lại không quá béo.
Một bên kéo ra ngăn tủ, một bên cố ý tới gần Đường Nghiên Tâm.
"Em gái nhỏ!"
Đường Nghiên Tâm không phản ứng hắn, cô có thể cảm thấy rõ ràng ác ý của hắn.
Cho dù bên ngoài hắn lộ ra tươi cười, ý cười cũng không đạt đến đáy mắt.
Du khách mặt béo lại kêu:"Em gái...!A!"
Hắn phát ra một tiếng hô đau đớn, "Phanh" một tiếng quỳ gối trên sàn nhà.
Đường Nghiên Tâm lúc này mới ngẩng đầu, thấy du khách mặt béo dùng một miếng vải màu trắng che lại cánh tay, hương vị thịt bị đốt tiến vào trong lỗ mũi cô.
Trọng điểm là vì hắn vừa kéo một ngăn kéo, bên trong có một tầng vết bẩn màu đen - hắn kéo ra cái ngăn kéo không nên mở.
"Em gái, tới giúp thúc thúc băng bó miệng vết thương."
Đường Nghiên Tâm:"Oạch --"
...!Thơm quá!
Du khách mặt tròn đột nhiên cảm thấy rùng mình, sóng lưng lạnh toát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...