Sau khi công bố quy ước vào tối thứ hai, Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách nhận được rất nhiều tin nhắn từ bạn học, đặc biệt là người đăng bài – Việt Tinh Văn, số tin nhắn chưa đọc thoắt cái đã hơn một nghìn.
Phần lớn trong đó đều là tin nhắn ủng hộ, cảm ơn họ, như là “Cảm ơn các bạn đã tình nguyện đứng ra” “May mà có quy ước này” “Mong rằng sau này thư viện sẽ có thêm nhiều thiện chí giống như trường học”….
Việt Tinh Văn không có thời gian trả lời tất cả.
Cậu đọc lướt qua các tin nhắn, phát hiện có mấy tin là báo cáo cố ý đả thương bạn học, đều là chuyện xảy ra trong môn tự chọn tuần này, phần lớn là báo cáo hai bạn học tạt acid, dùng cầu ánh sáng làm mù mắt người khác.
Giang Bình Sách cũng nhận được rất nhiều tin nhắn thắc mắc về vài điều khoản trong quy ước, có bạn học lo rằng khi những kẻ cố ý tấn công bạn học này bị đưa vào danh sách đen, đuổi khỏi nhóm nghiên cứu, liệu họ có kích động lập nhóm tạo thành “thế lực xấu” không?
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: “Chuyện này quả thật có thể xảy ra.
Nhưng lúc trước đàn anh Trác Phong đã nói rồi, những chương trình học về sau càng lúc càng khó, cần các chuyên ngành khác nhau phối hợp mới qua được, chỉ mới khoa Kiến trúc ở tầng ba thôi đã có tỷ lệ loại cao đáng sợ.
Muốn gom được một nhóm “thế lực xấu” có đủ các chuyên ngành văn – toán – ngoại ngữ, lý – hóa – sinh, chính trị – lịch sử – địa lý, cũng khó lắm nhỉ?”
Giang Bình Sách đồng ý, “Ừ, cho nên họ không làm nên trò gì đâu.”
Ví dụ như bạn học khoa Hóa tạt acid sulfuric và bạn học khoa Vật lý dùng cầu ánh sáng làm mù mắt người khác bắt tay lập đội, nhưng không có đồng đội chuyên ngành xã hội như văn, sử, họ vẫn sẽ không qua được các chương trình học sau này.
Lập một nhóm “ác” đầy đủ chuyên ngành thì khó quá.
Có quy ước làm giới hạn, 99% các bạn học đều sẽ tuân thủ quy tắc vì sợ hãi danh sách đen, những kẻ còn lại sẽ trở thành con chuột qua được bị người người hò đánh, lâu dần, sinh viên dám phá vỡ quy tắc để bị toàn trường “cô lập” sẽ càng ngày càng ít.
Còn những kẻ tâm lý biến thái, chỉ cần họ không làm nên chuyện, cũng không gây ảnh hưởng gì tới phần lớn sinh viên.
Ngay lúc này, Tần Lãng bỗng gửi tin nhắn cho cậu: “Tinh Văn, bạn học khoa Vật lý làm mù mắt người khác nhắn tin cho anh nhận lỗi, còn khai cả đồng đội khoa Hóa tạt acid nữa.
Cậu ta chủ động rời nhóm nghiên cứu, mong chúng ta không công khai tên cậu ta, cho cậu ta một cơ hội làm lại từ đầu, cậu ta sẵn lòng xin lỗi bạn học bị thương kia, đồng thời bồi thường toàn bộ điểm tích lũy.”
Những vết thương xuất hiện trong quá trình thi sẽ không theo về thư viện, thư viện như chốt sống lại trong game, sau khi sinh viên bị loại sẽ khôi phục trạng thái ban đầu xuất hiện tại đây, khuôn mặt bốn cô gái bị tạt acid kia giờ cũng đã khôi phục nguyên vẹn.
Nếu bạn học này chỉ bồng bột nhất thời mới dùng dị năng, lầm lỡ, sẵn lòng xin lỗi bồi thường, người bị thương cũng đồng ý tha thứ, Việt Tinh Văn cũng không muốn cậu ta phải bỏ mạng hoàn toàn trong thư viện này – Người biết sửa sai vẫn còn cứu được.
Việt Tinh Văn trả lời: “Anh hỏi ý kiến bạn học bị thương xem, dù sao họ mới là nạn nhân.”
Tần Lãng nói: “Anh đang liên lạc rồi, lát nữa bảo họ bí mật gặp nhau, xin lỗi nhận sai trực tiếp, viết đơn cam kết.”
Việt Tinh Văn hỏi: “Cậu bạn khoa Hóa thì sao?”
Tần Lãng cạn lời, nói: “Cậu ta học đại học giao thông Nam Dương, tên Cù Dũng, không có ý định xin lỗi chút nào.”
Tối hôm đó, cậu bạn khoa Lý và mấy bạn học bị mù đã âm thầm gặp nhau tại phòng họp nhóm nghiên cứu tầng B2, dưới sự chứng kiến của tổ giám sát, họ xin lỗi, hòa giải, đồng thời viết đơn cam kết sẽ không tái phạm.
Bốn cô gái bị tạt acid cũng đã tìm đàn chị Tiêu học Tâm lý học, đàn chị tháo gỡ vấn đề tâm lý cho họ, cuối cùng bốn người cũng phấn chấn trở lại, quyết định tổ đội tiếp tục học tiếp.
Nhóm Việt Tinh Văn tìm đến ký túc xá của Cù Dũng – người tạt acid sulfuric, song bạn cùng phòng của cậu ta nói cậu ta đã đổi ký túc xá.
— Đổi ký túc xá vào lúc này, rõ ràng là đang trốn tránh, từ chối giải quyết.
Tần Lãng bỏ điểm tích lũy ra gửi cho cậu ta một tin nhắn dài, hy vọng cậu ta có thể nói chuyện với thành viên của tổ giám sát, nhận sai, bồi thường cho bốn cô gái kia một chút.
Kết quả, cậu ta nhận tin nhắn lại không thèm quan tâm.
Tần Lãng trầm mặt nói: “Xem ra cậu ta muốn trốn tránh đến cùng rồi, cả thư viện này hơn 9000 phòng, chúng ta cũng không thể tìm từng phòng được.”
Giang Bình Sách lạnh lùng nói: “Vậy xử cậu ta làm gương, công khai thông tin đi.”
Việt Tinh Văn đồng ý: “Bạn học bình thường cũng không thể làm ra chuyện tạt acid vào người khác, vả lại sau khi công bố quy ước, chúng ta đã nói rõ ràng hình thức xử phạt, cậu ta vẫn không chịu ra mặt xin lỗi, hối cải, rõ ràng tâm lí của người này có vấn đề, thậm chí còn nghĩ mình không sai? Không cần phải cứu vớt cậu ta nữa rồi.”
Mọi người thảo luận một lúc, cuối cùng đưa Cù Dũng thành cái tên đầu tiên xuất hiện trong danh sách đen.
Sóng gió này tạm dừng tại đây, khi Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách xong việc quay về ký túc xá đã đến giờ cấm cửa – 11 giờ tối rồi, cả tòa ký túc xá tắt đèn ngắt điện, hai người không kịp tắm rửa mà vội vàng ngủ luôn.
Nghe đàn chị Tiêu nói, trước mắt bốn cô gái kia đã điều chỉnh lại tâm thái, Việt Tinh Văn cũng yên tâm trở lại, ngủ một giấc ngon lành, không mộng mị.
Trong mơ hồi, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: “Tinh Văn, dậy thôi.”
Ngón tay thon dài dường như đang chỉnh tóc giúp cậu, vô cùng dịu dàng.
Việt Tinh Văn cố gắng mở mắt, vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt cậu vẫn còn mơ màng, giọng nói cũng hơi lơ mơ: “Mấy giờ rồi?”
Giang Bình Sách cong khóe môi, rút tay lại nói: “Chưa đến bảy giờ, dậy tắm đi, không thì không kịp giờ học đâu.”
Việt Tinh Văn ngáp một cái rồi bò dậy, cậu phát hiện Giang Bình Sách vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt.
Tối qua hai người về muộn quá, vừa vào đến phòng cả ký túc xá đã ngắt điện, không kịp tắm rửa.
Người Việt Tinh Văn dính mồ hôi, đúng là không thoải mái lắm.
Cậu vào nhà tắm tắm ào một cái, lúc này mới tỉnh táo thoải mái bước ra, lau khô tóc, rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, “Hôm nay học chương trình khoa Toán à?”
Giang Bình Sách gật đầu: “Ừ, hôm qua bận rộn cả ngày vì chuyện ‘Quy ước sinh viên’, ai cũng phải nghỉ học rồi.
Hôm nay không thể trốn học nữa, chuẩn bị đến khoa Toán đi.”
Liên minh đại học phát triển thuận lợi, hôm qua đại biểu của cả 30 trường ăn ý bỏ học, thu thập ý kiến trên diễn đàn giúp nhóm Việt Tinh Văn.
Bây giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy, họ cũng phải học tiếp các môn sau.
Dù sao mục tiêu quan trọng nhất của họ là tốt nghiệp khỏi thư viện nhanh nhất có thể, mỗi một ngày nán lại trong này, không biết chuyện gì sẽ xảy ra ngoài hiện thực.
Việt Tinh Văn gửi tin nhắn trong kênh nhóm: “Mọi người gặp trước cửa nhà ăn số một, ăn xong rồi đi học!”
Bốn người phòng Kha Thiếu Bân cũng đã dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi liền tới cửa nhà ăn.
Việt Tinh Văn đưa 420 điểm tích lũy nhận được từ môn tự chọn “Chạy định hướng” cho Giang Bình Sách, nói: “Đây là điểm tích lũy chung cả nhóm nhận được từ môn tự chọn, cậu quản lý đi.
Thu chi của cả nhóm sau sau này sẽ trích ra từ khoản này.”
Việt Tinh Văn tiêu tiền như nước, rất thích mua đồ ăn vặt, lối sống của Giang Bình Sách lại khá nghiêm cẩn, để Giang Bình Sách quản lý chi tiêu cậu thấy yên tâm hơn.
Giang Bình Sách cũng không từ chối, hắn nhận điểm tích lũy, nói: “Tiền ăn sau này tôi sẽ quẹt chung, mọi người không cần tự quẹt điểm nữa.
Khi nào dùng hết khoản tiền này sẽ thu quỹ nhóm của mọi người sau.”
Lưu Chiếu Thanh nói: “Vậy là tốt nhất, không thì chúng ta rồng rắn đi quẹt điểm cũng phiền lắm.”
Trác Phong khẽ ho một tiếng: “”Điểm tích lũy môn tự chọn của bọn anh hơi ít, chỉ có 120 thôi, giao hết cho Bình Sách phải không?
Việt Tinh Văn nói: “Vâng, cộng vào là 540 điểm, đủ phí sinh hoạt cho chúng ta trong ba ngày.
Mọi người tranh thủ thời gian thi, kiếm thêm chút điểm là không cần lo chuyện ăn uống rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng họ: “Kha Thiếu Bân?”
Kha Thiếu Bân nghi hoặc quay đầu, liền thấy đôi mắt đen kịt của Tân Ngôn.
Hôm nay Tân Ngôn mặc áo sơ mi màu xanh phối với quần dài đen ôm dáng, cậu ta vừa cao vừa gầy, gương mặt lại càng nhợt nhạt hơn.
Kha Thiếu Bân trông thấy cậu ta, lập tức mỉm cười đi tới, tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi nha, mấy hôm nay bận quá suýt nữa quên mất chuyện hẹn cậu gặp mặt mọi người rồi, giờ trùng hợp quá, nhóm đàn anh Trác Phong đều ở đây…”
Tân Ngôn nói: “Không sao.” Cậu ta ngẩng đầu, khẽ quét mắt qua ba người nhóm Trác Phong, nói: “Nhóm nhỏ tạch môn trên tầng ba đang học lại từ đầu mà cậu nói đây đúng không?”
Trác Phong bất lực đỡ trán: “Cậu bạn này thẳng thắn thật đó.”
Lâm Mạn La cười khẽ, nói: “Cậu ấy nói đúng mà, chúng ta rớt môn trên tầng ba phải học lại từ đầu thật.”
Kha Thiếu Bân ngại ngùng: “Lúc nào Tân Ngôn cũng nói chuyện như vậy đó, khụ, đàn anh đàn chị đừng để bụng,…”
Việt Tinh Văn bước lên hỏi: “Nhóm nghiên cứu kia của cậu sao rồi?”
Tân Ngôn nói: “Thành lập nhóm nghiên cứu cần 1000 điểm tích lũy, bọn tôi chỉ lấy được 200 điểm từ môn tự chọn thôi, giải tán luôn thì lỗ quá, may trong đội có mấy bạn nữ học gây mê, y học dự phòng, tôi bèn dẫn họ đi học thêm hai môn tự chọn của học viện Y nữa rồi mới giải tán.”
Việt Tinh Văn sáp vào cạnh tai Trác Phong, hỏi: “Đàn anh, có ngại thêm một đồng đội khoa Hóa không? Cậu ấy có thể phối hợp với Mưa Như Trút Nước của em, tạo thành mưa acid có tính ăn mòn rất mạnh.”
Trác Phong hỏi lại: “Cậu bạn Tân Ngôn đó hả?”
“Vâng, cậu ấy học cấp ba cùng Kha Thiếu, trước mắt đã có hai kỹ năng là nước cường toan có tính ăn mòn và đèn cồn vô hạn.”
“Nếu mấy đứa thấy có thể thêm cậu ấy thì anh không ý kiến.”
Việt Tinh Văn gật đầu, nói với Tân Ngôn: “Tân Ngôn, tiến độ của cậu không cùng tầng với bọn tôi, không lập nhóm trực tiếp được.
Hay là thế này, đến lúc cậu học hết môn tự chọn của học viện Y chắc đàn anh Trác Phong và chúng tôi cũng đã đến tầng 3, đến lúc đó sẽ mở rộng nhóm nghiên cứu.
Đúng lúc chúng tôi đang thiếu người, nếu cậu chưa có nhóm cố định có thể cân nhắc việc gia nhập với chúng tôi?”
Vốn tưởng rằng Tân Ngôn sẽ nói “Để tính sau”, ai ngờ cậu ta lại đồng ý ngay: “Được, hẹn ở tầng 3.”
Kha Thiếu Bân mừng rỡ, cậu nâng kính, cười tươi roi rói, nói: “Tốt quá! Chúng ta có đồng đội khoa Hóa rồi, tớ thấy đèn cồn của Tân Ngôn ngầu bá cháy luôn!”
Tân Ngôn gật đầu với mấy người Việt Tinh Văn, rồi xoay người vào nhà ăn.
Khi đi qua Việt Tinh Văn, cậu ta bỗng nói: “Chuyện quy ước cậu xử lí tốt lắm.”
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân cậu ta đồng ý gia nhập nhóm họ, Việt Tinh Văn mỉm cười, nói với theo: “Chúc các cậu qua môn thuận lợi, hẹn ở tầng 3.”
Trác Phong nhìn bóng lưng cao gầy của cậu ta, cứ cảm thấy khí chất của Tân Ngôn hơi u ám, da trắng tông lạnh khiến cậu ta chẳng khác nào ma cà rồng lâu rồi chưa ra nắng, cách nói chuyện cũng lạnh lùng, có vẻ không dễ gần cho lắm.
Nhưng khoa Hóa là người “tấn công ma pháp tầm xa”, phải có một người trong đội, sau này đến chương trình học khoa Hóa cũng có thể giúp đỡ, Trác Phong không phản đối thêm cậu ta.
Lâm Mạn La rầu rĩ: “Có mình chị là con gái à? Vả lại nhóm mình vẫn ít ngành xã hội quá.”
Việt Tinh Văn cười an ủi cô: “Đàn chị đừng sốt ruột, hẳn là các khoa xã hội ở các tầng trên, sau khi qua tầng 3 chúng ta sẽ tập trung tìm đồng đội khoa xã hội, tìm thêm mấy bạn gái chơi với chị.”
Lâm Mạn La cười nói: “Được rồi! Cứ học xong môn sắp tới đã rồi tính.”
Ăn xong bữa sáng đơn giản, bảy người tách nhau trước cửa thang máy.
Ba người Trác Phong đến học viện Y tầng 1 học lại, bốn người Việt Tinh Văn thì lên khoa Toán ở tầng 2.
Ngay khi thang máy dừng ở tầng 2, tiếng máy móc lạnh tanh vang lên bên tai: “Chào mừng đến khoa Toán.”
Khi thang máy mở ra, khung cảnh trước mắt khiến Việt Tinh Văn rung động không nói thành lời…
Hai bên hành lang rộng lớn là những màn hình tinh thể lỏng hiện đại phủ kín mặt tường, trên màn hình lúc này, là từng dãy công thức đang không ngừng nảy lên, những công thức toán học chi chít, lộn xộn khiến sinh viên khoa xã hội như cậu không khỏi sợ hãi.
Ngoài màn hình trên vách tường viết kín công thức ra, sàn nhà lát đá hoa dưới chân cũng được xếp theo quy luật số tự nhiên 0~9.
Tựa như một thế giới được tạo ra từ những con số.
Chính giữa đại sảnh là một màn hình lớn, trên đó viết “Thời khóa biểu khoa Toán tuần này”, bốn người đến trước màn hình, ngẩng đầu nhìn các môn học trên đó…
Thứ 2 & Thứ 4:
8:00-10:00: Mật mã chết chóc (Môn bắt buộc, tín chỉ: 6)
10:00-12:00: Dãy số (Môn tự chọn, tín chỉ: 2)
14:30-16:30: Vi tích phân[69] (Môn tự chọn, tín chỉ: 3)
Thứ 3 & Thứ 5:
8:00-10:00: Mê cung số nguyên tố (Môn bắt buộc, tín chỉ: 3)
10:00-12:00: Lý thuyết xác suất[70] (Môn tự chọn, tín chỉ: 3)
14:30-16:30: Xếp hình toán học (Môn tự chọn, tín chỉ: 4)
Thứ 6:
8:00-10:00: Mê cung số nguyên tố (Môn bắt buộc, tín chỉ: 3)
10:00-12:00: Lý thuyết đồ thị[71] và Bài toán đường đi ngắn nhất[72] (Môn tự chọn, tín chỉ: 6)
14:30-16:30: Mật mã chết chóc (Môn bắt buộc, tín chỉ: 6)
16:30-18:30: Chuỗi Fourier[73] (Môn tự chọn, tín chỉ: 6)
Lưu Chiếu Thanh không nhịn được nói: “Ai ngáo toán nhìn thời khóa biểu này chắc xỉu mất!”
Việt Tinh Văn khẽ day huyệt Thái Dương: “Hồi cấp ba em học toán còn tàm tạm, nhưng lên đại học đăng ký khoa xã hội, hai năm chưa đụng vào toán rồi, hồi trước học bao nhiêu trả thầy bằng hết rồi.”
Dưới màn hình trước mặt, có vài nữ sinh đang nhỏ giọng than van: “Thời khóa biểu viết gì tôi còn không hiểu!”
Có người khác nói: “Có ai giỏi toán không kéo tui theo với? Chỉ cần qua môn thôi, điểm tích lũy tui dâng hết!”
Khung cảnh dưới màn hình nháo nhào lộn xộn.
Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể tạm bỏ qua môn tự chọn, học môn bắt buộc trước.
Chúng ta đã bỏ lỡ chương trình học hôm thứ hai rồi, hôm nay là thứ ba, chỉ có một môn bắt buộc là ‘Mê cung số nguyên tố’.”
Mê cung số nguyên tố? Ba người đồng loạt quay đầu nhìn Giang Bình Sách.
Vẻ mặt Giang Bình Sách bình tĩnh, “Hẳn là mê cung 3D khổng lồ có liên quan đến số nguyên tố, cần dùng các lý luận số nguyên tố với một vài kiến thức về hình học không gian, không khó lắm đâu.”
Ba người: “…”
Không khó lắm của cậu là khó cỡ ác mộng với người khác phải không?
Việt Tinh Văn khẽ vỗ vai hắn, “Nhờ cậu đó.”
Bốn người đi sang dãy máy tính bảng bên cạnh, ấn nút “Chọn môn”.
Thông báo hiện lên trên màn hình…
[Môn bắt buộc khoa Toán: Mê cung số nguyên tố]
[Tín chỉ: 3]
[Quy tắc trường thi: Chương trình học giới hạn cho nhóm nghiên cứu, buộc phải đăng ký dưới hình thức nhóm nghiên cứu.]
[Mô tả môn học: Đây là một mê cung 3D được tạo thành từ số nguyên tố.
Số nguyên tố là số tự nhiên lớn hơn một mà không ước số nào ngoài 1 và chính nó, chỉ có thể chia hết cho 1 và chính số đó.
Giả thuyết số nguyên tố sinh đôi[74], được Hilbert đưa ra trên báo cáo tại đại hội Toán học Quốc tế năm 1900 – Tồn tại vô số số nguyên tố, mà cộng thêm hai đơn vị vẫn là số nguyên tố.
Số nguyên tố sinh đôi là cặp số nguyên tố chênh nhau hai đơn vị, ví dụ như 3 và 5, 17 và 19, đều là số nguyên tố sinh đôi.]
[Yêu cầu: Ra khỏi mê cung trong 4 tiếng]
[Câu hỏi phụ: Tìm ra tất cả số nguyên tố sinh đôi, +20 điểm]
[Ghi chú: Kiến nghị các nhóm nghiên cứu có ít nhất một sinh viên chuyên ngành tự nhiên có năng lực tính toán giỏi]
[Xác nhận chọn môn: Có hay không?]
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách: “Tôi xác nhận nhé?”
Giang Bình Sách gật đầu: “Ừ.”
Việt Tinh Văn đặt tay lên vai Giang Bình Sách, đùa hắn: “Tôi phải theo sát cậu mới được, lát nữa cậu đưa tôi đi, lỡ mà lạc trong mê cung 3D là tôi không ra được đâu.”
Giang Bình Sách giương khóe môi: “Yên tâm, không đánh rơi cậu đâu.”
Tiếng máy móc vang lên bên tai bốn người…
[Nhóm nghiên cứu C-183 chọn lớp thành công, kỳ thi sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, xin hãy chuẩn bị.]
- o0o-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...