Lộ trình di chuyển lúc trước Giang Bình Sách và Kha Thiếu Bân tính ra là con đường ngắn nhất, ít hao thời gian nhất từ chân núi đến đích.
Song, sau khi xuống núi họ nhanh chóng phát hiện có quá nhiều nhóm hạ cánh gần đây, có lẽ thẻ tích điểm đã bị họ lấy hết rồi.
Nếu họ tiếp tục đi con đường này, rất có thể không kiếm đủ 60 điểm khi đến đích.
Nếu không tích đủ điểm, dù có đến đích trong thời gian quy định cũng không qua môn.
Từ khu vực này đi về phía đông nam có đoàn đội sư phạm Tân Giang của Lưu Tiêu Tiêu.
Đi về phía bắc là đội mấy nam sinh trường thể thao Tây Châu.
Còn phía tây là nhóm do Tần Miểu dẫn dắt.
Nơi nơi đều có người, Việt Tinh Văn không muốn lãng phí thời gian tranh giành điểm với người khác, cậu mở bản đồ, nói với Giang Bình Sách: “Hay là chúng ta đổi đường khác xa hơn, đi vòng ra bên ngoài?”
Cậu chỉ vào vị trí đích đến được đánh dấu trên bản đồ, nói: “Cuộc thi yêu cầu chúng ta đến đích trước 24 giờ đêm mai, tôi nghĩ hầu hết các nhóm sinh viên đã bắt đầu đi về hướng đích từ hôm nay rồi.
Lúc trước chúng ta tốn một buổi chiều ở trên núi, vốn đã hành động chậm hơn họ, nếu tiếp tục đi theo họ tới đích sẽ không nhặt được thẻ tích điểm nào nữa.”
Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong kỳ thi, tất cả các nhóm sinh viên đã bắt đầu hành động, tranh thủ thời gian vơ vét điểm tích lũy.
Khu vực họ đáp xuống quá đông, đâu đâu cũng có người, phần lớn thẻ tích điểm ven đường đã bị lấy hết, nếu họ vẫn đi theo đường cũ, chạy sau đuôi kiếm đồ thừa của các nhóm khác, rất khó đủ 60 điểm.
Phải thay đổi kế hoạch.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách cúi đầu nhìn bản đồ, quyết đoán đồng ý cậu: “Được, tôi tính lại lộ trình khác, không đi con đường ban đầu nữa.”
Việt Tinh Văn chỉ ra vòng ngoài của đảo hoang: “Chúng ta đi hướng ngược lại, vòng ra bên ngoài.”
Lưu Chiếu Thanh sáp lại nhìn bản đồ: “Giống như lúc chơi game ấy, bo an toàn thu nhỏ vào trung tâm đảo hoang, em lại vòng ngược ra ngoài như vậy sẽ càng lúc càng xa điểm đích, có kịp quay lại không?”
Việt Tinh Văn tự tin nói: “Kịp mà.
Lúc cần thiết chúng ta có thể dùng Nhanh Như Chớp Điện tăng tốc cho cả nhóm, hệ tọa độ của Bình Sách cũng có thể ném chúng ta ra xa vài năm mét một lần.” Cậu nhìn sang Giang Bình Sách, kiến nghị: “Cả ngày hôm nay chúng ta cứ ra vòng ngoài thu thập điểm tích lũy, kiếm đủ 60 điểm rồi, ngày mai sẽ lên đường về đích.”
Kế hoạch ban đầu là đi thẳng tới đích, vừa đi vừa thu thập thẻ tích điểm ven đường.
Lúc này, có quá nhiều nhóm đi theo đường này, không thể dùng kế hoạch này nữa, Việt Tinh Văn bèn dứt khoát thay đổi kế hoạch.
Cách “đi ngược lại người khác” này cũng là một ý tưởng không tồi.
Giang Bình Sách nhanh chóng tính nhẩm các số liệu, nói: “Làm thế này có hơi mạo hiểm, ngày thứ ba chúng ta phải quay về với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng Tinh Văn nói đúng, chúng ta có các kỹ năng tăng tốc, vẫn sẽ kịp thời gian.”
Nếu hắn đã tính khoảng cách, cho rằng họ sẽ kịp giờ, các đồng đội cũng không có gì phản đối.
Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân nhìn nhau, gật đầu nói: “Cũng được, nghe lời Tinh Văn!”
Giang Bình Sách nhanh chóng tính ra tuyến đường, Kha Thiếu Bân sửa lại dữ liệu trong máy tính, mọi người đi về hướng ven biển phía nam.
Việc này tương đương với “đi ngược lại” điểm đích trên bản đồ.
Cũng vì vậy họ không gặp nhóm sinh viên nào khác trên đường đi.
Tiểu Đồ đi trước dò đường, chưa đến nửa tiếng sau, đèn trên đầu nó sáng lên – Có một tấm thẻ nằm dưới một tảng đá ở phía trước, phát ra ánh sáng xanh êm dịu.
Việt Tinh Văn đi qua đó, lật viên đá lên, móc tấm thẻ ra khỏi bùn đất.
Có được 5 điểm, điểm tích lũy của họ biến thành 30, quả nhiên thẻ xanh lục rất dễ kiếm.
Con đường mà họ mới vạch ra cần phải đi qua một vùng núi rừng và đầm lầy lớn, sau đó vượt qua một bãi cát mênh mông mới ra tới biển.
Việt Tinh Văn cảm thấy núi rừng và đầm lầy là những nơi có thể cất giấu thẻ tích điểm.
Có điều trong rừng không có lối đi, Việt Tinh Văn phải cầm la bàn lên tay để kiểm tra phương hướng tránh bị lạc đường, dẫn các đồng đội đi về phía nam.
Hôm qua vừa mới đổ mưa, mặt đường gập ghềnh, có rất nhiều các hố nông được nước mưa tạo ra, và rất nhiều muỗi.
Việt Tinh Văn bị cắn không biết bao nhiêu nốt khắp mặt, khắp tay, nhưng Giang Bình Sách đi cạnh cậu lại không bị cắn chút nào.
Việt Tinh Văn nhìn chàng trai bên cạnh, bất lực nói: “Sao chúng nó không cắn cậu mà cắn tôi mãi vậy?”
Giang Bình Sách đoán: “Vì máu cậu ngon hơn.”
Việt Tinh Văn rầu rĩ: “Tôi nhóm máu O, có phải máu O dễ hút muỗi hơn không?”
Lưu Chiếu Thanh cười đưa cuộn băng gạc cho cậu, “Có bác sĩ ở đây, em có bị cắn bao nhiêu cũng xử được hết.
Này, cầm mà lau.”
Việt Tinh Văn nhận miếng gạc, xoa nhẹ lên vết sưng đỏ do muỗi cắn.
Miếng gạc vừa chạm vào da, cảm giác mát lạnh, sảng khoái ấy khiến cậu thấy rất thoải mái.
Cậu không nhịn được cảm thán: “Đàn anh, băng gạc này của anh đỉnh ghê.”
Lưu Chiếu Thanh nói: “Mô tả công dụng của băng gạc là hồi phục vết thương ngoài da, thật ra có thể dùng trị mụn nữa.”
Kha Thiếu Bân nghiêm túc nói: “Băng gạc này đúng là thần khí làm đẹp, nếu mang nó đến thế giới thực bán, đàn anh kiếm bộn luôn.”
Lưu Chiếu Thanh dở khóc dở cười: “Nếu mang kỹ năng trong thư viện về thế giới thực, cái xã hội này sẽ rối tung lên mất, sinh viên thể thao thi đánh bóng bàn cũng đánh cho khối người què luôn.”
Kha Thiếu Bân nói tiếp: “Mà mấy cậu bạn trường thể thao đó đêm hôm đến thư viện làm gì nhỉ?”
Việt Tinh Văn nói: “Không biết nữa, bị kéo vào thư viện thì họ cũng xui quá.
Có điều dị năng trường thể thao cũng thú vị ghê, tốc độ chạy hạng nhất, ai nấy y như biết khinh công vậy…”
Ba người vừa đi vừa nói, Giang Bình Sách rất ít khi chen vào.
Mặt trời gay gắt trên cao, họ đi đến lúc mồ hôi nhễ nhại.
Một giờ trưa, Việt Tinh Văn đề nghị: “Dừng lại nghỉ ngơi một lát đã, sau đó tìm kỹ càng xem sao.
Tôi nghĩ hẳn khu rừng lớn thế này không chỉ có một tấm thẻ năm điểm đâu.”
Giang Bình Sách dừng lại, lấy một ống trúc trong balo ra đưa cậu: “Uống chút nước đi.”
Việt Tinh Văn quả thật đã rất khát, cậu nhận ống trúc ừng ực uống hết nửa bình, sau đó bốn người lấy cá nướng ra ăn cho xong bữa trưa, rồi mới tra tìm kỹ càng trong rừng.
Có Tiểu Đồ giúp đỡ, việc tìm kiếm càng thuận lợi hơn.
Họ tìm từng tấc đất trong khu rừng, tốn một tiếng rưỡi, cuối cùng tìm được hai tấm thẻ lục, một tấm thẻ lam.
Thẻ lục đều được đặt trong tổ chim ở trên cây, bị Việt Tinh Văn đập rơi xuống bằng từ điển, cậu còn tiện tay nhặt luôn vài quả trứng chim bỏ vào trong balo, định bụng tối sẽ nướng lên ăn.
Thẻ lam thì giống như đại học sư phạm Tân Giang đã gặp, đặt trong tổ ong vò vẽ.
Có tấm gương bị ong đốt chi chít như đàn anh Tần Lãng, Việt Tinh Văn không đụng thẳng vào tổ ong vò vẽ, Giang Bình Sách dùng hệ tọa độ kéo chúng bay ra xa, tấm thẻ rơi xuống dưới, họ lấy được thẻ lam 10 điểm mà không hao tổn gì.
Kha Thiếu Bân kích động nâng kính: “50 điểm rồi, 10 điểm nữa thôi là đạt rồi!”
Bảng thành tích lúc này, trừ nhóm A-76 bỏ xa mọi người kiếm đủ 60 điểm đầu tiên ra, nhóm nghiên cứu C-183 của Việt Tinh Văn đứng thứ hai với 50 điểm, cùng với đó là nhóm nghiên cứu B-16 cũng có 50 điểm.
Khi mọi người ra khỏi khu rừng đã là bốn giờ chiều.
Việt Tinh Văn nhìn bản đồ, nói: “Bên ngoài khu rừng có một vùng đầm lầy, hẳn là ở đó có không ít thẻ tích điểm.
Chúng ta qua bên đó tìm xem sao, mọi người nhớ để ý dưới chân.”
Chưa được vài bước, Tiều Đồ bỗng nhiên báo động.
Mọi người đi theo hướng Tiểu Đồ cung cấp, đến trước một hang động.
Có bốn sinh viên đang đứng trước hang động, hai nam hai nữ, vẻ mặt đều hơi căng thẳng.
Lối vào hang động chỉ đủ cho một người đi qua, ánh sáng đỏ dịu mắt phát ra từ trong động, đèn báo động trên đầu Tiểu Đồ sáng lên, hiển nhiên nó kiểm tra được chất thẻ nằm trong hang động giống thẻ tích điểm họ từng lấy được trước đó.
Thẻ đỏ, hẳn là giá trị cao hơn thẻ xanh, và cũng nguy hiểm hơn!
Bốn sinh viên đứng trước cửa hang thấy nhóm Việt Tinh Văn, sắc mặt đầy vẻ đề phòng.
Việt Tinh Văn xua tay, cười nói: “Yên tâm.
Các cậu đến trước thì lấy đi, chúng tôi không tranh đâu.” Dù sao họ cũng chỉ thiếu 10 điểm, thẻ đỏ trị giá nhiều điểm, Việt Tinh Văn hoàn toàn không định giành nhau với họ.
Một nam sinh vẻ ngoài nhã nhặn bỗng quay lại nói: “Kha Thiếu Bân?”
Nam sinh cao khoảng một mét bảy mươi lăm, vóc dáng vô cùng gầy gò, cậu ta mặc quân phục rằn ri càng tôn thêm sắc mặt tái nhợt hơi ốm yếu của mình.
Cậu ta bỏ mũ xuống, mái tóc đen nhánh mềm mại rủ xuống dán lên mặt, thoạt trông rất yếu ớt.
Thế nhưng ánh mắt của cậu ta vô cùng lạnh nhạt, dù lên tiếng chào Kha Thiếu Bân cũng dùng chất giọng rất hờ hững.
Kha Thiếu Bân cũng sửng sốt, vẻ mừng rỡ hiện lên trong mắt cậu: “Tân Ngôn?”
Tân Ngôn nói: “Trùng hợp quá.”
Việt Tinh Văn khó hiểu nhìn Kha Thiếu Bân: “Các cậu quen nhau à?”
Kha Thiếu Bân vội vàng giới thiệu: “Bạn cấp ba của tớ – Tân Ngôn, cậu ấy đang học chuyên ngành Hóa học vật liệu, khoa Hóa đại học Hoa An.” Sau đó cậu chỉ về phía ba người Việt Tinh Văn, nhanh chóng giới thiệu: “Việt Tinh Văn khoa Tiếng Trung, Giang Bình Sách khoa Toán, đàn anh Lưu Chiếu Thanh học viện Y.”
Tân Ngôn gật đầu chào họ.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh nói: “Em học chuyên ngành Y học dự phòng, trong hang này có một thẻ đỏ, hẳn là 20 điểm.
Chúng em không dám tùy tiện đi vào, không bằng mọi người hợp tác, lấy được chia đôi điểm?”
Việt Tinh Văn vốn không định ra tay, nhưng nếu trong đội bên kia có bạn của Kha Thiếu Bân, giúp họ một lần cũng không sao.
Nghĩ vậy, Việt Tinh Văn bình tĩnh nói: “Để Tiểu Đồ dò đường trước, trinh sát xem hoàn cảnh bên trong rồi tính tiếp.”
Kha Thiếu Bân thả Tiểu Đồ vào trong, đèn trên đầu Tiểu Đồ sáng lên, khởi động radar quan sát, đồng thời truyền hình ảnh nó quay được tới laptop của Kha Thiếu Bân.
Trong hang động tối tăm ẩm ướt, Tiểu Đồ đi vài bước liền phát hiện mạng nhện chi chít giăng kín trên vách tường xung quanh.
Rất nhiều những con nhện trưởng thành to cỡ nắm đấm bò tới bò lui trên tường, phần lớn thân thể của chúng là màu đen, chỉ điểm xuyết một vài đốm trắng kỳ dị, chân chúng còn mọc lông, khi tám cái chân dài duỗi thẳng ra, độ dài cả cơ thể của nó vượt qua 20 phân, đủ để che kín mặt người.
Số nhện nhiều không đếm xuể, lúc nhúc bò kín trong hang động.
Lưu Chiếu Thanh buột miệng chửi thề: “Vãi nồi, động bàn tơ!”
Mặt Kha Thiếu Bân tái đi, mắt hơi trố ra, vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt cậu: “Tớ, tớ ghét nhất là nhện đó!”
Mấy sinh viên bên cạnh thấy hình ảnh trên laptop của Kha Thiếu Bân, sắc mặt ai nấy đều rất khủng hoảng.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa giật mình lùi lại, run rẩy nói: “May, may mà không xông thẳng vào!”
Việt Tinh Văn nhìn hình ảnh trong laptop, không khỏi rùng mình: “Nếu vừa rồi các cậu xông vào, chắc chắn sẽ bị nhện bao vây.”
Chẳng mấy chốc bị nhện bò khắp người, cắn lỗ chỗ trên cơ thể, nghĩ thôi đã lạnh cả sống lưng.
Giang Bình Sách lạnh lùng nói: “Loại nhện có đốm này rất hiếm gặp, rất có thể là nhện độc có sức tấn công rất mạnh.”
Vừa dứt lời, vài con nhện lớn bỗng bò từ trong hang ra, lăm lăm nhìn họ, giương tám cái chân dài ra, Giang Bình Sách trầm mặt, chắn trước Việt Tinh Văn nhanh chóng lùi ra sau mấy mét: “Cẩn thận!”
Mặt Lưu Chiếu Thanh tái mét: “Thông thường nhện độc sẽ phóng độc tố thần kinh, không cứu được, nhất định không thể để chúng cắn.”
Tiểu Đồ vào hang động đã bị bầy nhện bao vây từ lâu, màn hình máy tính của Kha Thiếu Bân đã bắt đầu chớp tắt liên hồi, có con nhện nọ che ngay mắt Tiểu Đồ, khiến Tiểu Đồ không thể quay được nữa.
Bầy nhện lúc nhúc trong hang động, có lẽ có tới hàng nghìn con.
Việt Tinh Văn chưa từng thấy nhiều nhện như vậy, hơn nữa còn là loài nhện có đốm trắng kỳ lạ, cảnh tượng này chẳng “thân thiện” với người mắc chứng sợ lỗ chút nào, Kha Thiếu Bân đã sắp ói ra rồi, cậu nhăn nhó quay đầu ra chỗ khác.
Họ căn bản không thể vào hang nhện này được.
Một khi bước vào sẽ bị nhện bao vậy, chết là cái chắc.
Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Bảo Tiểu Đồ dẫn hết đám nhện ra ngoài.”
Kha Thiếu Bân ngẩn ra, giọng hơi run rẩy: “Nhiều, nhiều nhện vậy… cậu chắc chắn muốn dẫn chúng ra chứ?”
Việt Tinh Văn luôn có thể giữ bình tĩnh vào thời điểm quan trọng, cậu nhìn sang Tân Ngôn đứng bên cạnh, hỏi cậu ta: “Tân Ngôn, cậu có kỹ năng như axit sulfuric của khoa Hóa không?”
Tân Ngôn gật đầu: “Tôi tạo hỗn hợp axit clohydric và axit nitric đậm đặc thành nước cường toan[65].” Thấy mọi người có vẻ mù mờ, cậu ta giải thích đơn giản: “Nước cường toan là loại thuốc thử hóa học có tính ăn mòn với chất hữu cơ mạnh nhất mà con người biết đến.”
Tức là mạnh hơn axit sulfuric một chút? Việt Tinh Văn nói: “Được, lát nữa chúng ta phối hợp.”
Các bạn học xung quanh vẫn không hiểu ý cậu, Giang Bình Sách lại hiểu suy nghĩ của Việt Tinh Văn, hắn thấp giọng nói: “Cậu muốn dẫn bầy nhện ra đây rồi giết?”
Việt Tinh Văn quyết đoán gật đầu: “Chỉ có làm vậy chúng ta mới vào được hang nhện.”
Cậu nhìn sang Kha Thiếu Bân: “Kha Thiếu chuẩn bị, không thể để Tiểu Đồ bị bao vây hoàn toàn được.”
Kha Thiếu Bân tái mặt gật đầu, ra lệnh cho Tiểu Đồ: “Tiểu Đồ, di chuyển ngược lại, hát ‘Kìa con bướm vàng’.”
Tiếng trẻ con lanh lảnh truyền ra từ hang động, nó vui vẻ hát nhạc thiếu nhi: “Kìa con bướm vàng kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh…”
Việt Tinh Văn lạnh lùng nói: “Tất cả lùi lại mười lăm mét!”
Tiểu Đồ đạp trên bánh xe, nhanh chóng lăn ra ngoài hang động.
Tác dụng “thu hút” của con bướm vàng khiến bầy nhện trong hang đi theo tiếng động…
Cảnh tượng diễn ra sau đó khiến mọi người suýt nữa sụp đổ.
Bầy nhện đen xì lít nha lít nhít như thủy triều tràn ra khỏi hang động theo Tiểu Đồ!
Cùng lúc đó, Việt Tinh Văn mở từ điển ra, triệu hồi mưa to trong phạm vi 10 mét vuông.
Mưa như trút nước, Việt Tinh Văn nhìn sang Tân Ngôn: “Hòa acid của cậu vào nước mưa đi.”
Tân Ngôn không hiểu ý đồ của Việt Tinh Văn, nhưng vẫn giơ tay lên làm theo chỉ thị của cậu – ngay sau đó chất lỏng có màu giống trà đặc phun ra khỏi lòng bàn tay cậu ta, bơm vào đám mây mà Việt Tinh Văn tạo ra.
Sau đó, một cảnh tượng kinh hoảng xuất hiện…
Cơn mưa trong suốt vốn có bỗng biến thành mưa acid đáng sợ, nước mưa màu nâu trút lên người đám nhện kia, âm thanh “xèo xèo” quái lạ vang lên, ngay lúc đó, bầy nhện cũng bị mưa acid đốt cháy!
Cơn mưa của khoa Tiếng Trung tăng cường cho kỹ năng của khoa Hóa.
Đáng sợ hơn nữa là cơn mưa có thể kéo dài rất lâu, bài hát của Tiểu Đồ không ngừng kéo bầy nhện lao ra khỏi hang động – Mà thứ đang đợi chúng là cơn mưa acid trên diện rộng ngay trước lối vào hang động, như một án tử hình ăn mòn trong chớp mắt.
Ra bao nhiêu, hòa tan bấy nhiêu.
Có nhiều nhện hơn nữa, độc tố có mạnh hơn nữa cũng có làm gì được? Mọi người lùi ra xa 15 mét, bầy nhện căn bản chưa kịp lao ra cắn họ đã bị ăn mòn thành một vũng máu rồi.
Tiếng hát của Tiểu Đồ thu hút chúng, khiến chúng không thể không ra ngoài.
Bầy nhện nối đuôi nhau ra ngoài nộp mạng.
Các bạn học xung quanh ngạc nhiên trợn mắt, ngay cả Tân Ngôn cũng không thể tin nổi mà nhìn Việt Tinh Văn.
Nước cường toan của cậu ta có hạn, không thể hòa tan hết nhiều nhện như vậy, nhưng sau khi kết hợp với cơn mưa của Việt Tinh Văn, hiệu quả được cường hóa lên gấp bội, hàng nghìn con nhện chẳng mấy chốc đã biết mất trong màn mưa…
Hang nhện khiến người khác nhìn thôi đã sợ, mọi người đều đau đầu không biết phải vào bằng cách nào, kế sách của Việt Tinh Văn lại dễ dàng giải quyết được nan đề này.
Không vào được thì kéo hết nhện độc ra ngoài, giết sạch!
- o0o-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...