Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần


Edit: cơm trắng chan cà phê
Một con đường sỏi đá nối liền từ khu rừng đến tòa tháp và trạm phát điện.
Con đường này được tu sửa lại để giúp các nhân viên nghiên cứu di chuyển dễ dàng hơn.
Hai bên đường là cây cối tốt tươi, sau biến cố bất ngờ, các sinh vật bị nhiễm phóng xạ, chúng cũng thay đổi dáng hình theo núi rừng.
Một biển lửa đang bao trùm khắp khu rừng này.
Giữa con đường nhỏ, dầu hỏa được đổ vòng quanh sáu con quái vật hình người, sau khi mồi lửa bốc cháy, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt hai bên rừng cây, nhanh chóng lan rộng ra dưới tác động của sức gió, một khu vực rộng lớn của đầm lầy phía bắc phừng phừng lửa nóng.
Chạng vạng.
Nắng chiều như máu đỏ trải rộng khắp bầu trời, màu sắc âm trầm, như bóng đêm đã nuốt lấy.
Lửa ngày một lớn hơn, có vẻ luyến tiếc ráng chiều, nó muốn kéo dài khoảnh khắc chói lòa đó —— cho nên nó muốn nhuộm đỏ cả bầu trời.
Trận cháy quá lớn.

Lớn đến mức dường như muốn vùi lấp mọi vật sống xung quanh.
Lửa sẽ nuốt chửng toàn bộ lịch sử.
Vạn năm sau, có lẽ sẽ không còn ai biết được ở nơi đây từng tồn tại điều gì.
Máy bay không người lái tản đi bớt, phần lớn máy bay trực thăng cũng lục tục rời đi nơi khác, chỉ còn một chiếc máy bay lơ lửng trên cao.
Trên máy bay trực thăng, người điều khiển máy bay quan sát trận cháy, tính toán nếu có gì không ổn sẽ lập tức rút lui ngay.
Cửa cabin mở ra.

Đó là trưởng thị trấn Ryan, hoặc nói đúng hơn là phù thủy Sarah, đang cầm máy quay, tự mình phát sóng trực tiếp cho người dân trong thị trấn theo dõi khung cảnh nơi đây.
Sarah mãi mãi hưởng thụ cảm giác được vạn người chú ý, được người người yêu thương và ca tụng.
Cô ả muốn tự mình đến hiện trường giết chết quái vật, tự mình cầm máy quay, thậm chí phải tự mình quan sát mọi thứ ngay trước mắt, mục đích là để biểu hiện cho dân chúng thấy, để cho dân chúng tiếp tục ngưỡng mộ mình ——
Xem đi, vì mọi người, tôi đã dốc hết sức lực, không hề sợ hiểm nguy!
Tôi không sợ bị quái vật tấn công, không màng lửa lớn có thể thiêu cháy tôi bất kỳ lúc nào, tôi dũng cảm mà đứng vững nơi đây, đều là vì mọi người! Có tôi, chắc chắn ác ma sẽ bị tiêu diệt! Tôi làm như thế là để bảo vệ mỗi người dân!
"Tôi làm những chuyện này đều là vì quá yêu mọi người."
"Cho nên, mọi người cũng phải yêu thương tôi."
"Chờ đến khi dung hợp hết mọi người, tôi đã có thể có được tất cả tình yêu vĩnh hằng của mọi người."
"Nhưng trước khi thời điểm ấy đến, khi tôi vẫn chưa thể có mọi người trong tay...!Tôi vẫn muốn yên lặng làm nhiều chuyện, để mọi người sẽ luôn yêu thương tôi.

Dù mọi người là phù thủy yêu Sarah hay là dân chúng yêu Ryan."
"Tóm lại...!Tôi muốn nhận được hết sự quan tâm và yêu thương của mọi người."
"Tôi còn muốn tình yêu của mọi người...!sẽ không bao giờ tàn phai."
Những lời này không phải do Sarah chính miệng nói ra.
Đây là những lời ở bên ngoài trò chơi, của một cô gái đang ngồi trước màn hình.
Cô gái đang ngồi trên một chiếc xích đu trong không gian ảo, trông khoảng 18 tuổi, là độ tuổi ngây thở, hồn nhiên nhất.
Sau lưng cô gái là một rừng đào nở rộ.
Cô gái ngước mắt mỉm cười, hoa đào nở đỏ một vùng, cô nhíu mày, vô số đóa hoa tươi thắm rơi rụng xuống, tan ra thành bùn đất.
Sau khi nghe những câu đó xong, Mục Sư ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Mục Sư chưa từng nhìn thấy bộ dạng khi hóa Thần của người này.
Nhưng Mục Sư đã từng xem đoạn video đó.
—— Cô gái kiêu ngạo bước ra khỏi rừng đào, nhan sắc kinh diễm khiến mọi người phải kinh ngạc cảm thán.

Nhưng có vẻ như cô đã trải qua một biến cố thương tâm, nước mắt tuôn rơi ào ạt, từng cánh hoa đào rực rỡ ở phía sau cũng theo đó mà úa tàn.
Từ lúc đó, 【 Thần Hoa Đào 】đã trở thành tên của cô.
Phần lớn mọi người đều biết quân đoàn Đào Hồng do Thần Hoa Đào sáng lập nên.
Trước đa có người từng biết tên thật của cô gái, là Tạ Hoa Doanh.
Mục Sư đi đến bên cạnh cô gái, nhìn về phía màn hình.
Lửa đã nuốt trọn đỉnh núi Neville.
Sáu người chơi chìm trong biển lửa, theo lý không còn khả năng sống sót.
Có lẽ Sarah cũng nghĩ như vậy, cho nên bây giờ không hề kiêng kỵ chút nào mà phát sóng trực tiếp từ máy bay trực thăng.
"Mục Sư, họ có chết không? Đã như thế này rồi, liệu còn có khả năng sống không?"
Giọng điệu của Tạ Hoa Doanh khi hỏi rất ngây thơ.
Mục Sự mỉm cười đứng ở phía sau cô gái, giúp cô đẩy xích đu: "Cho tôi xem, cô không nên hỏi Chu Khiêm còn sống hay không, mà nên hỏi cậu ta sẽ đối phó với Sarah như thế nào."
Cúi người nhìn biểu cảm của Tạ Hoa Doanh, Mục Sư nói tiếp: "Chu Khiêm cố ý.

Cậu ta cố ý để ngọn lửa vây quanh mình, khiến Sarah thiếu cảnh giác, cho rằng cậu ta chắc chắn đã chết.

Sarah quả nhiên bị lừa, cô ấy không rời đi, mà đắc ý ngồi trên máy bay ——"

"Tôi nghĩ bước tiếp theo có lẽ chúng ta sẽ nhìn thấy được kế hoạch chân chính của Chu Khiêm."
Tạ Hoa Doanh suy nghĩ, nhíu mày nói: "Nếu thật là vậy thì Chu Khiêm đều đoán được mỗi bước thiết kế của phó bản.

Thậm chí cậu ta còn nắm bắt được tính cách của Sarah.

Cậu ta biết cô ấy muốn tình yêu, muốn được ngưỡng mộ, cậu ta biết chắc chắn Sarah sẽ ở lại."
"Đúng vậy." Mục Sư tươi cười: "Thật ra xét về mặt bản chất, động cơ xuất phát của Sarah vốn là muốn tình yêu và sự chú ý của mọi người dành cho mình không bao giờ tàn phai."
"Hậu quả do Gương của vạn vật tạo ra đã không thể đảo ngược.

Toàn bộ thị trấn, thậm chí là gien của nhân loại, đã vô tri vô giác thay đổi.

Phóng xạ đang xâm chiếm trong không khí, không thể bị tiêu hủy, không thể bị can thiệp.

Chu Khiêm đã không thể can thiệp được điều gì đối với thế giới này."
"Như vậy điều duy nhất mà Chu Khiêm có thể làm đó chính là phá hủy thứ mà Sarah muốn —— tình yêu của mọi người dành cho cô ấy."
"Ra là vậy..." Tạ Hoa Doanh khẽ thở dài một hơi, suy tư nhìn màn hình: "Người như Chu Khiêm đúng là ác độc thật đấy, còn thích đùa bỡn nhân tâm hơn cả thần linh."
...
Trong trò chơi.

Dầu hỏa lan ra khắp con đường mòn, sáu người chơi nương tựa vào nhau.
Đương nhiên, Chu Khiêm cố gắng tránh việc tay chân của họ đụng chạm, để cho thân thể không bị dính vào nhau.
Mọi chuyện tiến triển đến bước này đều nằm trong dự tính của Chu Khiêm.
Anh phát hiện giao lưu trong đầu có hiệu suất cao, đặc biệt dễ dàng cho anh chỉ huy đồng đội.
Dù anh cũng cảm thấy...!họ ồn ào đến mức khiến anh đau đầu.
【 Mẹ nó, Ryan thật sự dùng lửa kìa! 】
【 Đm Chu Khiêm sao cậu đoán được? 】
【 Chúng ta, chúng ta thật sự sẽ sống nổi sao? 】
...
Khi ngọn lửa phừng phừng bốc lên, Ngô Nhân không thể nhịn được mà lên tiếng: "Gom đủ 24 điểm, gom đủ 4 mảnh ghép ký ức, bây giờ nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành 100%! Chúng ta chỉ cần trốn thoát khỏi sự tấn công của Sarah là có thể qua màn rồi!"
"Nhưng vì sao chúng ta cứ phải chịu đựng đứng trong biển lửa để lừa Sarah vậy hả!"
Tề Lưu Hành nghiêm túc nói: "Vì chúng ta phải cứu nhân loại!"
Ngô Nhân: "Mẹ nó cậu tỉnh táo lại giúp tôi, lý do chính Chu Khiêm lừa chúng ta ở đây giúp cậu ta là vì cậu ta muốn hoàn thành nhiệm vụ phụ!"
Nói đến đây, Ngô Nhân liếc mắt nhìn Chu Khiêm.
Gương mặt của Chu Khiêm đã biến dị mức độ cao, ngũ quan biến dạng không nhìn rõ.
Nhưng Ngô Nhân vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt lộ tia ranh ma, nhưng cũng chất chứa ý vị nóng bỏng mê hoặc lạ thường, khiến người khác bất tri bất giác muốn đi theo.
Ngô Nhân lại nghe thấy Chu Khiêm nói với mình một câu: "Anh là vua của chúng tôi mà.

Cho nên ——"
"Nhà vua hãy dẫn chúng tôi đến thắng lợi nào."
"Vua em gái nhà cậu! Tôi con mẹ nó là con rối của cậu thì có!"
"Đến thắng lợi em gái nhà cậu! Đó là thắng lợi của cậu, không phải thắng lợi của chúng tôi! Mẹ nó..."
Ngô Nhân nhịn không được mà mắng vài câu.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Chu Khiêm, giọng của hắn ngày một nhẹ hơn, khí thế cũng mất tự chủ mà héo rũ xuống.
Sau đó, cách đó không xa vang lên một tiếng nổ "ầm", đó là tiếng nhựa cây bén lửa rồi nổ.
Khi âm thanh vừa vang lên, một cột lửa mãnh liệt bỗng chốc dựng thẳng lên cao.
Ngô Nhân nhìn Chu Khiêm, đôi mắt đen láy của đối phương tỏ ngời trong ánh sáng.
Quay đầu nhìn, Ngô Nhân nhìn thấy lửa đã bao quanh khắp người mình.
Cũng không biết vì sao, có lẽ là vì ánh mắt của Chu Khiêm, trong lòng Ngô Nhân trào dâng một cảm giác muốn đánh người.
Hít sâu một hơi, hắn nâng cao giọng nói: "Đ* mẹ nó, chơi, chơi lớn thì chơi lớn!"
Khi đầu ngón tay cảm nhận được cơn đau nóng rát, Ngô Nhân nâng tay lên nhìn, ngón tay hắn đã bén lửa.
Nhưng kỳ lạ là tay của hắn vẫn không bị thiêu cháy.
Ngoài ra, miệng vết thương trên tay hắn lại chảy ra một dòng nhựa keo màu nâu nửa trong suốt.

Nó như một chất lỏng đang mơn trớn miệng vết thương, giúp vết thương lành lại.
Đè nén sự hồi hộp trong lòng, Ngô Nhân nuốt một ngụm nước bọt.
—— Chu Khiêm nói đúng rồi!
Cái, cái này thật sự có thể xảy ra?!

...
Thân thể của Ngô Nhân xảy ra hiện tượng như vậy là vì Chu Khiêm đã chỉ huy mọi người nâng cấp biến dị.
Một tiếng trước, Chu Khiêm vừa nói muốn lợi dụng sự biến dị để đối phó với Sarah, mọi người cùng nhau thảo luận giản lược như sau —— vậy thì làm sao để đối phó với cô ta?
Chẳng lẽ tìm trong khu rừng này có động vật nào đang ẩn nấp hay không, dung hợp với nó, bản thân biến dị thành mãnh thú, dùng móng vuốt sắc nhọn xé xác Sarah?
Không thể nào? Chắc là không phải đâu đúng không? Sarah có thân phận trưởng thị trấn của Ryan, cô ta có thể điều động lực lượng quân sự!
Hơn nữa...!tìm dã thú ở đâu đây?
Bức tường cao đã bao vây đỉnh núi thành một vòng tròn khép kín.
Người chơi tiến vào đây từ hướng bắc, khi xuất phát đã chia thành ba nhóm đi ba hướng khác nhau.
Ở khu vực trung tâm có những mảnh đất ngập nước rộng lớn, hai bên đường là hai trạm thanh tẩy lần lượt là A11 do Ân Tửu Tửu tìm thấy đầu tiên và A13 bị cô phá hủy.
Tòa tháp cao cách trạm thanh tẩy A13 khoảng 300 mét, sau khi thu hoạch được các mảnh ghép ký ức, nhóm người chơi rời đi, đi vòng qua khu vực đầm lầy để tiến vào khu vực phía nam, tìm thấy trạm thanh tẩy A12, bổ sung thêm một ít điểm sinh tồn.
Cho nên, ở khu vực đầm lầy ở phía bắc, người chơi cũng không tìm thấy kỳ trân dị thú nào.
Chẳng lẽ...!bây giờ họ lại tiếp tục đi về hướng nam, tìm mãnh thú cao lớn??
Đây là ý tưởng của những người còn lại sau khi đi theo Chu Khiêm về hướng nam,
Ở phía nam, rừng cây dày đặc, chúng có đầy đủ màu sắc, hình dạng khác nhau, có thể nhận ra lúc trước đây là những loài cây khác loài.

Sau khi biến dị mới khiến người nhìn khó lòng phân biệt được.
Chu Khiêm đi thẳng một đường đến đây, những người khác kinh ngạc phát hiện ra hình như Chu Khiêm không hề đi tìm mãnh thú, mà đang chú ý quan sát cây cối xung quanh.
Anh thăm dò từng cây từng cây một, giống như đang phân biệt hình dạng biến dị của chúng.
Ngô Nhân bèn hỏi: "Chu Khiêm, cậu đang tìm gì vậy? Sao cứ nhìn cây thế? Muốn đối phó Sarah thì cần thứ gì có tính sát thương chứ? Thực vật thì đâu có tính sát thương?"
Chu Khiêm hỏi lại: "Anh cho rằng Sarah sẽ đối phó với chúng ta như thế nào?"
Ngô Nhân: "Ồ..."
Kha Vũ Tiêu đáp: "Để giết chúng ta, cô ta chắc chắn sẽ sử dụng lực lượng quân sự.

Nhưng làm sao để giải thích với binh lính và dân chúng? Cô ta sẽ tìm một lý do hợp lý.

Ví dụ như...!cô ta nói chúng ta là ác ma."
"Đúng vậy.

Mượn danh nghĩa ác ma để giết người khác...!Chiêu này Sarah đã sử dụng nhiều lần rồi.

Gần như những đứa trẻ trong thị trấn đều phải bỏ mạng vì lời nói dối này.

Nếu chúng ta không chuẩn bị trước, kết cục của chúng ta cũng sẽ giống như vậy."
"Tàn sát trẻ em, cô ta đã mượn tay phù thủy.

Còn cách để xử chúng ta...!còn nhớ tấm ảnh chụp chúng ta từng nhìn thấy trong thư phòng không? Phù thủy bị trói lên cột rồi thiêu sống.

Chỉ có lửa mới có thể thiêu chết ác ma."
Có vẻ như phát hiện ra điều gì đó, Chu Khiêm vừa hướng về phía một cái cây biên dị quan sát tỉ mỉ, vừa tiếp tục nói: "Sarah là một người muốn nhận được sự tin yêu từ người khác, cho nên phải biểu diễn trước mặt họ.

Cô ta sẽ mượn thân phận "trưởng thị trấn Ryan", lấy danh nghĩa là chúa cứu thế để giết trừng trị ác ma là chúng ta.

Cô ta sẽ nói với toàn thiên hạ rằng cô ta là anh hùng."
"Cách cô ta xử lý phù thủy thật ra là lời nhắc nhở của phó bản dành cho người chơi.

Dựa vào điều này, chúng ta có đủ lý do để nghi ngờ, Sarah sẽ dùng lửa để giết chết chúng ta."
Tề Lưu Hành hỏi: "Vậy có liên quan gì đến thực vật?"
"Đương nhiên là có." Chu Khiêm quay đầu nhìn cậu: "Cậu có biết có một số loài cây không sợ lửa không?"
Mất một quãng thời gian, Chu Khiêm đã kiểm tra tỉ mỉ ở khu vực phía nam.
Sau đó anh ra hiệu lệnh: "Ở đây có khá nhiều cây củ tùng.

Nó được mệnh danh là hóa thạch sống, chất gỗ như sắt thép.

Nó không sợ lửa."
/cây củ tùng/

"Chò xót cũng không sợ lửa, phần thân chứa nhiều hơi nước, hàm lượng nước trong lá cây lên đến 45%, đồng thời có lượng dầu cực thấp.
/Cây chò xót là cây thân gỗ, hoa nó trông như thế này nè/
"Cuối cùng, ở đây có lá thông.

Thân cây thông có lớp vỏ cực dày không chứa nhựa cây, khó bị cháy xuyên, sau khi bị bỏng, vỏ cây tự động tiết nhựa cây để che lấp "miệng vết thương"."
"Cho nên, bây giờ chúng ta cần phải dung hợp với những loại cây này, sau khi có được gien của chúng, chúng ta có thể chống đỡ được, lá cây, thân cây sẽ bị thiêu cháy, nhưng sẽ bảo đảm lửa không thể cháy vào bên trong thân thể của chúng ta."
"Phải nhớ kỹ, bây giờ chúng ta chỉ là 6 "bộ não".

Thân thể tạm thời bị hư hao cũng không sao.

"Bộ não" còn, chúng ta có thể tiếp tục điều khiển nhiều thứ khác, đối phó với Sarah!"
...
Bây giờ.
Giữa không trung.

Cánh quạt máy bay chuyển động phát ra những âm thanh ồn ào.
Sarah là một diễn viên chuyên nghiệp, thích hưởng thụ việc được mọi người sùng bái và kính yêu, dù tạp âm ầm ĩ nhưng cô ả vẫn có thể diễn thuyết một bài phát biểu lãng mạn xúc động mãnh liệt, bày tỏ bản thân đã vất vả nhường nào, lăn xả trong hiểm nguy biết bao.
Trong quá trình này, Sarah liếc mắt nhìn vào trong tường cao, lửa vẫn không ngừng lan tràn, không ngừng cắn nuốt mọi thứ.
Một ngọn lửa lớn như vậy, lũ chuột bạch chắc chắn không thể sống sót.
Cô ả đã thu hoạch được số liệu mình cần.
Chỉ cần đám người kia chết đi, chắc chắn sẽ không một ai biết được bí mật của mình.
Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, ước mơ của mình chắc chắn sẽ thành sự thật!
Sarah lại không thể ngờ được rằng ngọn lửa bao trùm hết khu vực phía bắc kia bỗng nhiên ở một chỗ chợt bị dập tắt.
Giống như một cục đá bọc một lớp bông ở bên ngoài, Sarah vốn nghĩ mọi thứ đã chìm trong biển lửa.

Nhưng bây giờ cô ả mới phát hiện ra rằng vừa rồi chỉ là lớp bông ở bên ngoài bị thiêu cháy mà thôi.

Chờ đến khi bông hóa tro, lửa ngừng, cục đá bên trong vẫn hoàn toàn vẹn nguyên.
Sau khi ngơ ngác một lúc, Sarah chợt nhận ra có một con bướm khổng lồ đang bay lên.
Nó bay ra khỏi ánh lửa, bên trên là sáu con quái vật đang hướng về phía cô ả!
Kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của Sarah là tắt máy quay, tránh những "quái vật" kia tiết lộ bí mật của mình.
Phản ứng thứ hai của cô ả là lấy bộ đàm, điều động lực lượng quân sự.
Nhưng đã quá muộn.
Khi cô ả vừa tắt máy quay, con bướm đã nghe theo mệnh lệnh của Chu Khiêm, thả sáu người chơi xuống trước mặt Sarah.
Vừa há miệng với bộ đàm, Sarah lại thấy Chu Khiêm xuất hiện ngay bên cạnh mình, lấy ra một viên thuốc, nói với mình câu gì đó.
Ráng chiều đã bị đêm đen nuốt chửng.
Ngọn lửa trên đỉnh núi thay thế cho ánh mặt trời, khiến cho cả ngọn núi Neville chìm trong ánh sáng.
Hai sắc đỏ đen giao triền nhau ngay chân trời, máy bay trực thăng lơ lửng giữa không trung, một con bướm khổng lồ bay ra từ ngọn lửa cũng đậu lại nơi đây, giống như đang giằng co với chiếc máy bay.
Nhìn qua trông như đang có cuộc chiến giữa khoa học kỹ thuật và quái vật.
Nhưng thật ra chúng đều là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, nhưng quái vật là hậu quả của việc lạm dụng khoa học kỹ thuật.
Con bướm không còn là bướm, nó có một cái chân người quái dị, cũng có một tấm lưng rộng lớn.
Bây giờ sau lưng nó là sáu con quái vật biến dị cấp độ cao.
Chu Khiêm ngồi đầu tiên, anh vừa điều khiển con bướm dừng lại ở đây, vừa gần gũi nhìn chằm chằm Sarah, cầm viên thuốc trong tay, nói: "Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi."
Chu Khiêm đã khiến Sarah đứng bất động không thể huy động lực lượng quân sự.

Thời gian là ba phút.
Tình trạng ở đây sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra.

Mà lực lượng quân sự ở đây cũng không hể khinh thường.

Mỗi tên lính đều được trang bị một khẩu súng điện có uy lực kinh người khiến người chơi không thể đánh trả.
Qua khoang điều khiển, Chu Khiêm nhìn thấy người điều khiển máy bay hoảng sợ nhìn về bên này, lấy bộ đàm nói gì đó.
Cũng may Sarah đã dễ dàng bị khống chế.
Chu Khiêm điều khiển con bướm đến gần trực thăng, sau đó vươn một thân cây vỡ nát vì bị lửa thiêu thay cho cánh tay, bám lấy bả vai Sarah, lôi cô ả ra khỏi trực thăng, đặt lên lưng con bướm.
Con bướm vỗ cánh mà bay, dưới sự chỉ huy của Chu Khiêm, nó đáp xuống khu vực phía nam bên trong bức tường.
Lửa lớn lan tràn với tốc độ chóng mặt, từ chỗ trực thăng để đến đây, toàn bộ hành trình mất chưa đến 30 giây.
Khi con bướm vừa đậu xuống đất, một người đàn ông cường tráng mặc trang phục cổ trang phương Đông xuất hiện, mang theo một cảm giác bất an đến cho người chơi.
【 Tên NPC: Võ Tòng 】
【 Cấp: A 】
【 Kỹ năng: Vật lộn 】
【 Kiểm tra đo lường thấy Võ Tòng có tính công kích với người chơi Chu Khiêm, mong người chơi phòng bị chú ý 】
Bây giờ nhóm người chơi đã rời khỏi lưng con bướm, đi xuống mặt đất.
Chu Khiêm ôm Sarah nhảy xuống mặt đất, không chút đế ý mà liếc mắt nhìn Võ Tòng đang đi đến gàn mình sau đó sâu xa nhìn "trưởng thị trấn" đang cảnh giác, chăm chú nhìn mình.
Người này có bộ não của Sarah, thân thể của Ryan.
Đôi mắt y xanh biếc như hồ nước, cũng tựa như phỉ thúy trân quý nhất.
Nhìn chằm chằm đôi mắt của đối phương, Chu Khiêm dường như đọc được thứ gì khác thông qua ánh mắt ấy.
Nhưng tình hình lúc này không đủ để Chu Khiêm nghiên cứu thêm.

Vì Võ Tòng đã nhanh chóng đi đến bên cạnh anh.
Võ Tòng không hổ là NPC cấp A, từng bước đi tới đều khiến cho mặt đất rung chuyển.
Khi nắm tay vạm vỡ kia chuẩn bị đánh tới mình, Chu Khiêm nhanh chân lùi bước, né tránh đòn tấn công.
Nhưng dù cú đấm kia rơi vào khoảng không nhưng vô số cánh hoa trên người Chu Khiêm cũng bị gió quất bay, khiến anh cảm thấy đau rát.
Khi nãy bị lửa tác động, giá trị sinh mạng của Chu Khiêm còn 40%.
Bây giờ anh lại nhận được thông báo mới.
【 Giá trị sinh mạng của người chơi Chu Khiêm còn 30% 】
Ngô Nhân cách Chu Khiêm gần nhất nhịn không được nói: "Cậu là cọng bún thiu có sức chiến đấu bằng 5 thì đánh lại nổi Võ Tòng không?"
"Ngoài ra, chúng ta ở đây có thể làm được gì? Lực lượng quân sự của thị trấn rất mạnh đó! Bọn họ có thể tìm thấy chúng ta bất kỳ lúc nào, sau đó giết chết chúng ta!"
Ngô Nhân không ngờ khi hắn vừa nói xong, mọi người lại nhận được thông báo từ hệ thống.
【 Người chơi có đủ 24 điểm, tìm được bí mật của Ryan ẩn giấu trong tường cao, tránh né được sát ý của trưởng thị trấn Ryan, mức độ hoàn thành nhiệm vụ chính là 100%, nhận được thành tựu ẩn 】
【 Cửa phía nam của tường cao đã mở, người chơi có thể đi ra cửa phía nam, hoàn thành phó bản 】
【 Phó bản có nhiều kết thúc, sau khi người chơi rời khỏi cửa phía nam, tạm thời chưa thể đăng xuất khỏi trò chơi, hệ thống sẽ dựa theo tình huống thực tế để phát nội dung cốt truyện cuối cùng 】
【 Khen thưởng sẽ được gửi đến sau khi nội dung cốt truyện cuối cùng kết thúc 】
Ngoài ra, chỉ có Chu Khiêm nhận được thông báo khác.
Thông báo này cũng hiện lên trong đầu những người khác nhờ phương thức liên kết suy nghĩ.
【 Người chơi Chu Chiêm chưa hoàn thành nhiệm vụ phụ, có thể lựa chọn tiếp tục, hoặc có thể lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ phụ, đi ra cửa phía nam 】
Sau khi sửng sốt ba giây, Ngô Nhân bèn nói: "Cậu, cậu Khiêm, chúng ta...!rút lui?"
"Bây giờ mà rút lui cái gì? Còn chưa thấy kết thúc." Chu Khiêm bò dậy từ mặt đất, nhìn chằm chằm Ryan vì tác dụng của thuốc nên không thể nhúc nhích, lại nói với những đồng đội khác: "Nhiệm vụ phụ là của riêng tôi.

Mọi người cứ rời đi trước đi."
Tề Lưu Hành lo lắng hỏi: "Nhưng một mình anh làm sao có thể đối phó được với một binh đoàn quân sự?"
"Đương nhiên là bắt vua đe dọa chư hầu." Chu Khiêm cười cười, nhìn Ryan: "Tôi sẽ trói người này lại."
Nói xong, vô số cành cây dưới sự chỉ huy của Chu Khiêm bò trườn đến như rắn rết, sôi nổi cuốn lấy cả người Ryan, kéo y dựa vào một thân cây, sau đó trói chặt tay chân của y vào thân cây.
"Trói, trói lại? Rồi sau đó?"
Không biết vì sao, Ngô Nhân mơ hồ cảm thấy...!Chu Khiêm nhìn chằm chằm Ryan quan sát biểu tình của đối phương, còn dùng giọng điệu như vậy để nói, quả thực chẳng khác gì thổ phỉ đi cướp vợ.
"Đương nhiên sau đó sẽ dập nát âm mưu của tên này."
Khi Chu Khiêm nói đến đây, NPC Võ Tòng đã dụng sức bay lên, dùng một chiêu đánh về phía Chu Khiêm.
Một cú đấm nặng tựa ngàn cân, nếu đánh thẳng lên thân người thì thanh máu sẽ về 0 ngay lập tức.
Sức mạnh này chẳng khác gì đại chiêu!
Chu Khiêm nhanh chóng né tránh đòn tấn công, con bướm nghe theo mệnh lệnh của anh tăng tốc bay qua, giúp anh ngăn cản thương tổn.
Sau đó vô số rễ cây chui lên từ mặt đất trói chặt hai chân Võ Tòng, kéo gã về phía đầm lầy, vứt thẳng gã xuống đầm lầy.
Một NPC cấp A đã bị Chu Khiêm giải quyết gọn nhẹ.
Dù giá trị sinh mạng của anh chỉ còn 20%, nhưng anh vẫn cảm thấy mình khá có năng lực.
Ngay lúc này, vì cửa phía nam mở ra có thời gian hữu hạn, những người chơi đành phải rời đi trước, hoàn thành phó bản.
Trong bức tường cao rộng lớn chỉ còn lại Chu Khiêm và Ryan ở trước mặt anh.
Trong đầu Chu Khiêm cũng không còn những tạp âm khác, thế giới lặng yên, yên tĩnh đến mức anh cảm thấy mình có thể tán dóc với "Ryan" này một chút.
Ryan bây giờ...!thân hình cao lớn bị rễ cây trói chặt trên thân cây khiến Chu Khiêm nhớ lại Thần Nghệ Bạc.
Nhưng khi đó Nghệ Bạc không mặc quần áo, Ryan lại mặc quần áo kín mít.
Để đề phòng phóng xạ, y đeo mặt nạ bảo hộ trong suốt, trên người mặc quần áo bảo hộ có chất liệu đặc biệt, che khuất hết da thịt.
Đôi mắt xanh biếc của đôi phương nhìn thẳng về phía Chu Khiêm, tĩnh lặng như hồ nước không có gió.
Bây giờ Ryan hoàn toàn bị trói buộc, mặc người xâu xé.
Ngược lại là Chu Khiêm, thân thể là hoa hồng nở rộ, xương rồng bà, còn có nhiều cành cây lá khác nhau, gần như đã không còn là hình người.

Ngoài ra, anh cũng có thể điều khiển phần lớn thực vật trong bức tường cao, chẳng khác gì chúa tể ở một phương.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ryan, Chu Khiêm đi về phía đối phương.
"Lúc trước tôi từng ăn một quả táo, sau đó cũng thay đổi hình dạng.

Nhưng mà khi đó...!Tôi còn hơi giống người một chút.

Bây giờ tôi đã trở thành một con quái vật.

Ryan, ngài có sợ tôi không?"
Chịu tác dụng của thuốc, Ryan không thể cử động, cũng không thể trả lời câu hỏi của Chu Khiêm, chỉ tiếp tục nhìn vào mắt anh.
Chu Khiêm dừng chân trước đối phương, lẳng lặng nhìn y một lát, sau đó cười.
Chu Khiêm cũng không làm thêm hành động nào khác, đầu óc thì hoạt động.
Nhanh chóng, những rễ cây đã cộng sinh với Chu Khiêm bắt đầu bò trườn trên người Ryan như tìm kiếm thứ gì đó.
Khoảng 30 giây, vô số rễ cây như bàn tay lần lượt mò mẫm vào trong túi áo, túi quần, tìm thấy súng, côn điện, điện thoại, vân vân...!ném tất cả xuống trước mặt Chu Khiêm.
Chu Khiêm hài lòng nhìn, sau đó nhìn Ryan: "Chà, dù thuốc có hết tác dụng, ngài cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm của tôi."
Ba phút sau, thuốc hết tác dụng, Ryan cuối cùng cũng có thể nói chuyện.
Y chớp mắt nhìn Chu Khiêm, khi nói, giọng nói có chút suy yếu: "Cậu muốn làm gì tôi?"
Nghe xong, nụ cười trên mặt Chu Khiêm liền biến mất.
Chu Khiêm tiến lên trước, dán miệng lên tai Ryan, thần thái dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng ở nơi Ryan không nhìn thấy, ánh mắt của anh vô cùng nghiêm túc, giống như nghiêm khắc tra khảo tìm tòi nghiên cứu.
"Sử dụng viên thuốc với một mục tiêu suốt ba lần sẽ triệu hồi Võ Tòng."
"Vậy thì ngài có thể nói cho tôi biết...!vì sao đạo cụ này lại cho rằng Nghệ Bạc, Khương Dư Thanh, và Ryan, là cùng " một mục tiêu" vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận