Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần


Trên hành lang hẹp dài và âm u hiện tại đã bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc.
Màn sương mù dày rất ảnh hưởng đến thị giác và thính giác của người khác, nó làm cho chúng ta không thể tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại khi âm thanh của lục lạc “Đinh linh linh” vang lên, giống như dòng suối trong veo chảy trong núi sâu được mây dày bao phủ, dẫn đường để tìm được đường sống.
Âm thanh trong trẻo ngọt ngào làm mọi người quên đi mọi buồn phiền.
Nhưng đúng lúc này, nó lại trở thành vũ khí giết người sắc bén nhất, thông báo rằng sắp có một cơn bão tuyết đang chuẩn bị càn quét thế giới này.
Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, Chu Khiêm nhanh chóng phân tích tình huống hiện tại của mình.
Đầu tiên là về phía của Vân Tưởng Dung.wattpadtien161099
Trước khi Cao Sơn chết, Tư Đồ Tình đã dùng một cái lục lạc để đánh lừa Cao Sơn, lúc đó khoảng cách của cô ta và phòng số 6 và 7 rất xa, giống như là một người đứng ngoài cuộc, nhưng lại điều khiển mọi chuyện từ phía xa.
Lúc đó, chỗ Lộ Manh Manh đứng cũng rất xa, y đã nhanh chóng đổi hai biển số phòng, sau đó liền rời khỏi để tránh bị nghi ngờ.
Hà Tiểu Vĩ thì đã đi theo Chu Khiêm cả một đường để đến gần căn phòng số 7, nhưng Chu Khiêm vì đi tìm vật chứng nên đã tốn một chút thời gian lẽ ra lúc đó cậu đã đi ra ngoài rồi.

Sau khi cậu nghe tiếng động mới bước ra khỏi căn phòng, lúc đó cậu cũng đang đứng gần cửa phòng số 6 và 7 nhưng cậu rốt cuộc vẫn không biết Cao Sơn bị giết như thế nào.
Cho nên sau khi Cao Sơn chạy vào phòng số 6 rồi lại chạy ra, tình huống lúc đó chỉ có một mình Vân Tưởng Dung nhìn thấy.
Nhưng bởi vì muốn nghe Cao Sơn nói lời cuối cùng, Chu Khiêm đã tốn rất nhiều giá trị kỹ năng của mình, làm thời gian chạy chậm lại, trở thành người cách Cao Sơn gần nhất.
Thời gian như là đứng yên tại chỗ, chỉ có một mình vị trí của Cao Sơn là thay đổi.wattpadtien161099
Kết quả là ở trong mắt của Vân Tưởng Dung, Chu Khiêm trở thành người biết thuật dịch chuyển tức thời để xuất hiện trước mặt cô và Cao Sơn.
Hơn nữa, bởi vì do Chu Khiêm dịch chuyển tức thời cộng với khoảng cách xa và màn sương mù dày đặc, cho nên tất cả người chơi ở trong phó bản này, chỉ có một mình Vân Tưởng Dung là nhìn thấy còn những người khác thì không.
Trong lúc yên lặng, không lâu trước đây cô đã biết được tất cả mọi chuyện từ trong miệng của Cao Sơn, từ chuyện Lộ Manh Manh và Tư Đồ Tình cấu kết với nhau, Chu Khiêm tuy rằng không thể chắc chắn nhưng biết rất rõ là có liên quan đến con bạc.
Vì vậy, trước khi Cao Sơn qua đời, cậu đã nói “Hãy để cho Vân Tưởng Dung ghét tôi đi”, không phải là nói cho Cao Sơn nghe mà là cậu nói cho con bạc nghe.
Lời nói của Chu Khiêm có ý nghĩa rất đơn giản.
—— Để cho Vân Tưởng Dung một mình đối mặt với cái quân đoàn đáng sợ đó, chỉ sợ đó là con đường cuối cùng của cô, nên trước tiên để Vân Tưởng Dung nhắm vào cậu trước, ít ra cậu sẽ không làm hại đến cô.
Tình yêu và thù hận của một người rồi sẽ được chữa lành bởi thời gian, chờ Vân Tưởng Dung phát tiết hết mọi thù hận lên người của cậu, sau đó sẽ bình tĩnh lại lúc đó cậu sẽ khuyên Vân Tưởng Dung buông tay sau.
Chu Khiêm cố ý nói mấy lời này là để kiểm tra xem con bạc có tiết lộ bí mật của cậu không, để mà còn chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Cậu thật sự không có muốn đối đầu với Vân Tưởng Dung, mục đích của cậu chỉ là muốn diễn cho mọi người xem.
Vân Tưởng Dung chắc chắn đã hiểu được ám chỉ của cậu.
Đầu tiên, là vì tận mắt nhìn thấy cậu dịch chuyển đến trước mặt Cao Sơn, Vân Tưởng Dung chắc chắn là biết cậu đã sử dụng kỹ năng của mình.
Sau đó, Cao Sơn trước khi chết đã đem đa số đồng tiền vàng và đạo cụ của mình chuyển qua cho Vân Tưởng Dung, thông qua ngân hàng giao dịch.
Vân Tưởng Dung không ngốc, cô cũng đương nhiên biết ý nghĩa của chuyện này là gì—— vốn dĩ Cao Sơn đã chết ngay lập tức, vậy mà lại có thời gian để mở ra ngân hàng giao dịch làm nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể là bởi vì Chu Khiêm đã làm thời gian chạy chậm lại để trì hoãn cái chết của Chu Khiêm.
Do đó Chu Khiêm tin vào chỉ số IQ của Vân Tưởng Dung, trong khoảnh khắc Vân Tưởng Dung chạy đến bên xác của Cao Sơn để đẩy Chu Khiêm ra, cậu đã ở bên tai cô nhẹ giọng nói một câu: “Cao Sơn đã nói hết tất cả mọi chuyện với tôi, tôi sẽ báo thù giúp cậu ta.”
Vì thế Chu Khiêm và Vân Tưởng Dung chưa bao giờ đối đầu với nhau.
Từ khoảnh khắc Vân Tưởng Dung đẩy cậu ra, cả hai đã bắt đầu phối hợp diễn kịch với nhau.
Chu Khiêm đã làm trò với Vân Tưởng Dung ở trước mặt con bạc, đồng thời cũng làm nền cho tình huống “đối nghịch” sau này của hai người.
Sau đó trong tình huống mà mọi người đều cho rằng cậu muốn lấy viên đạn từ trong xác của Cao Sơn, thậm chí còn nói là đã lấy được [Đồng Hồ Tích Tắc] nhưng không có đưa cho Vân Tưởng Dung, Vân Tưởng Dung vì cầu xin cậu mà quỳ xuống khóc đến mức mắt chảy máu.
Tất cả mọi chuyện chỉ là một vở kịch do hai người dựng ra để báo thù cho Cao Sơn.
—— Không để cho đối phương tin rằng Chu Khiêm đang trong tình huống suy yếu nhất, thì làm sao đối phương có thể dễ dàng ra tay mà tung ra con 'Át chủ bài' của mình?
Quả nhiên, Tư Đồ Tình là con cờ quan trọng nhất.
Hiện tại khi nhìn thấy Vân Tưởng Dung hoàn toàn thù hận Chu Khiêm, Tư Đồ Tình mới hoàn toàn lộ ra sát khí của mình.wattpadtien161099
Có lẽ là do câu nói kia của Vân Tưởng Dung “Để Cao Sơn sống lại quan trọng hơn việc báo thù”, đã làm cho Tư Đồ Tình hoàn toàn tin tưởng rằng —— Vân Tưởng Dung nhất định sẽ giết chết Chu Khiêm ngay bây giờ để lấy được [Đồng Hồ Tích Tắc].
Từ gốc nhìn của Tư Đồ Tình, trong vòng 30 giây này Hà Tiểu Vĩ đã vào căn phòng số 10 để tìm vật chứng, Vân Tưởng Dung lại đang đối đầu với Chu Khiêm, thanh kỹ năng của Chu Khiêm cũng đã hết, đây đúng là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Tư Đồ Tình quả nhiên là mắc bẫy.
Cô ta không chỉ bị lừa, mà còn lộ ra nhược điểm của mình.
—— Tại sao cô ta phải đợi đến lúc Vân Tưởng Dung muốn giết chết Chu Khiêm thì mới ra tay?
Là bởi vì Vân Tưởng Dung không có xác định được việc Vân Tưởng Dung có đối đầu với Chu Khiêm hay không.
Việc đó đã chứng thực được một chuyện - thanh kỹ năng của cô ta cũng sắp đến giới hạn.
Trước đó Vân Tưởng Dung và Lộ Manh Manh đã tạo ra một cái bẫy ở trên hành lang này —— hạ nhiệt độ xuống để manh mối giả có thể xuất hiện trên cửa, cùng với việc tung ra tuyệt chiêu của mình giả bộ như là muốn giết Chu Khiêm, để đánh lừa Cao Sơn, sau đó lại sử dụng kỹ năng của mình thêm một lần nữa để giết Lộ Manh Manh.
Điểm kỹ năng của cô ta nhất định là không còn nhiều nữa, chỉ còn đủ để tung ra một chiêu cuối.
Trong tình huống đó không biết Vân Tưởng Dung có làm 'bảo mẫu' cho Chu Khiêm hay không, thậm chí Hà Tiểu Vĩ còn như một người cha già mà lo cho Chu Khiêm¹, Tư Đồ Tình không có cách nào chắc chắn là sẽ giết chết được Chu Khiêm, cho nên cô ta vẫn phải chờ đến tình huống thích hợp nhất.
Bởi vì Tư Đồ Tình chỉ có 30 giây.

Nếu như cô không thể thành công trong một lần duy nhất, thì nhất định sẽ bị phản phệ.
Vân Tưởng Dung giả vờ muốn giết chết Chu Khiêm đã làm tăng thêm “sự tự tin” cho Tư Đồ Tình, cuối cùng đã thành công lừa cô ta ra tay vào lúc này.
Còn có một điều rất quan trọng ở trong trò chơi này—— Thanh kỹ năng hay còn gọi là giá trị kỹ năng.
Dù kỹ năng của mỗi người chơi có mạnh như thế nào, đều sẽ bị giới hạn bởi thanh kỹ năng, không ai có thể thay đổi được.
Điều này có ý nghĩa là trong trò chơi này, đặc biệt là ở giai đoạn đầu, sẽ không có ai trực tiếp sử dụng kỹ năng của mình để đối đầu với người chơi khác.

Cho dù là muốn giết chết đồng đội của mình, hầu hết đều lợi dụng bẫy gập ở trong phó bản, chứ không ai tự mình ra tay.wattpadtien161099
Dù sao, nếu như đối đầu với đồng đội của mình....!đến lúc chỉ còn lại một mình thì làm sao đối đầu được với Boss?
Cứ như thế, trong trò chơi này để khôi phục lại thanh kỹ năng của mình hầu như là không có ai làm được.
Thuốc để khôi phục lại thanh máu thật sự rất hiếm, loại thuốc có mặt trên thị trường chỉ có thể khôi phục lại 1% hoặc là 2%.
Thuốc để khôi phục lại thanh kỹ năng lại càng hiếm hơn, cơ bản chỉ là có trong truyền thuyết còn quý hơn cả vật phẩm hồi sinh.
Lúc đối mặt với kẻ thù, việc phán đoán thanh kỹ năng cũng rất quan trọng.
Chu Khiêm cũng coi như là đoán đúng, thanh kỹ năng của Tư Đồ Tình hiện tại chỉ có thể tấn công được một lần.
Đương nhiên Tư Đồ Tình cũng biết Chu Khiêm hiện tại không còn thanh kỹ năng, hơn nữa Vân Tưởng Dung cũng không có làm 'bảo mẫu' cho Chu Khiêm, lúc này Tư Đồ Tình mới dám ra tay.
Nhưng Tư Đồ Tình thật sự không thể nào lường trước được—— Chu Khiêm vậy mà lại có được lọ thuốc khôi phục lại điểm kỹ năng.
Vẫn là cái người được gọi là【 Ẩn Đao 】cho cậu.
Hôm đó, lúc cầm ống nhòm ngồi trên cây để quan sát khu X, Chu Khiêm đã nhận được tin nhắn của người muốn nhìn cậu làm đồ đệ.
Người muốn nhận cậu làm đồ đệ được gọi là【 Ẩn Đao 】.
Chu Khiêm không đồng ý cũng không từ chối, cậu chỉ nhắn lại một câu: “Muốn nhận đồ đệ thì cũng nên thể hiện thành ý chứ?”
Sau một giây, đối phương liền gửi đến một giao dịch.
【Người chơi Chu Khiêm, Ẩn Đao muốn làm giao dịch với bạn.】
【Vật phẩm giao dịch: “Tôi Còn Có Thể Tiếp Tục Chiến Đấu”; Thuốc - Cấp S; có thể khôi phục 400 điểm kỹ năng.】
【Giá giao dịch: 0 đồng.】
Chu Khiêm nhanh chóng nhận lấy, sau đó hỏi: “Tại sao lại muốn nhận tôi làm đồ đệ?”
Đối phương chỉ trả lời một câu: “Ồ, tôi có rất nhiều đồ đệ.

Đồ đệ của tôi ở khắp thiên hạ, tôi cũng có rất nhiều mận và đào².

Nếu như cậu đồng ý, thì có thể làm anh em với tôi.

Vốn dĩ tôi không có muốn thu nhận cậu, tôi muốn có một đồ đệ ngoan, cậu đâu có giống.”
Chu Khiêm liền nheo mắt lại, thấy đối phương gửi đến một câu nữa: “Khụ, tôi đành chịu ủy khuất, coi như là giúp đỡ bạn bè thôi.”
Chu Khiêm không rảnh quan tâm đến vấn đề "Bạn bè" của【Ẩn Đao】, rốt cuộc là có chuyện gì.
Nhưng mà hiện tại cậu có thể sử dụng được lọ thuốc 【Tôi Có Thể Tiếp Tục Chiến Đấu】để khôi phục lại điểm kỹ năng của mình.
Lọ thuốc này chỉ có thể giúp Chu khiêm khôi phục lại được 400 điểm kỹ năng, nhưng đủ để cậu tung chiêu tấn công được một lần.
Cậu có một đạo cụ tên là【Xương Trắng】³, có thể khống chế mục tiêu rơi vào ảo ảnh.wattpadtien161099
Vì vậy trước hết Chu Khiêm phải đảm bảo rằng Vân Tưởng Dung làm bảo mẫu cho cậu, đảm bảo cậu không bị Tư Đồ Tình giết chết.
Chống đỡ thêm một chút nữa thôi, đợi Hà Tiểu Vĩ từ phòng số 10 bước ra thì cậu đã có thêm được một sự trợ giúp.

Tư Đồ Tình lần lượt giết nhiều người như thế, vì để hoàn thành được nhiệm vụ mà không tiết hy sinh luôn cả đồng đội của mình.
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của hai người này, chỉ cần Tư Đồ Tình dồn sức để tấn công, Chu Khiêm chỉ cần dựa vào 400 điểm kỹ năng, tung ra một chiêu là có thể giết chết được Tư Đồ Tình.
Vào lúc này, với âm thanh giòn giã của lục lạc “Đinh linh linh”, Tư Đồ Tình quả nhiên rất quan tâm đến Chu Khiêm.
【Cảnh báo! Người chơi Tư Đồ Tình đã sử dụng kỹ năng —— Ngân Hoa Băng Thứ³ lên người bạn.】
【Phạm vi tấn công! Tấn công ba lần liên tục, xin vui lòng tránh đi!】
Cùng với động tác của Tư Đồ Tình, lục lạc lơ lửng trên cao lại càng rung dữ dội hơn, âm thanh “Đinh linh linh” tần số rung cao hơn làm tăng lên độ chói tai.
Hàng ngàn bông tuyết xuất hiện ở khoảng không, chúng đang từ từ ngưng tụ lại với nhau tạo thành hình nón có mũi nhọn sắc bén, chúng đang dần trở thành những vũ khí sắc bén nhất.
Nhưng cảnh tượng này không khiến Chu Khiêm cảm thấy sợ hãi một chút nào.
Bởi vì cậu đã sớm nhìn ra, những đòn tấn công của Tư Đồ Tình đều có một đặc điểm đó là —— Tích trữ.
Nói cách khác, nếu như Tư Đồ Tình không muốn lục lạc biến to ra thì cô ta có thể thả nó ra ngay lập tức.

Những đòn tấn công của Tư Đồ Tình đều cần có thời gian để tích trữ.

Trong lúc đang tích trữ, nhiệt độ xung quanh sẽ bị hạ xuống, do đó, trong mỗi một đòn tấn công của cô ta đều cần có điều kiện nhất định.
Lợi dụng thời gian cô ta lấy đà để tấn công, Chu Khiêm nhanh chóng hành động.
Hành động đầu tiên của cậu là lấy ra một cái vảy màu xanh biển từ trong vali hành lí của mình ra.
Cậu dùng ngón tay cầm vảy ném xuống đất, một con rồng nhỏ liền xuất hiện.
Bé rồng có màu lam, chắc là cao đến đầu gối của Chu Khiêm, nhìn rất đáng yêu.

Hai con mắt của nó to tròn có màu xanh biển, dưới ánh đèn chúng giống như là mặt biển được ánh mặt trời phản chiếu, hiện ra ánh sáng lấp lánh.

Bé rồng ngây thơ mơ màng nhìn Chu Khiêm, chớp mắt hai cái sau đó nghiêng đầu nhoẻn miệng cười.
Bé rồng không thể nói chuyện, nên chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Khiêm.
Chu Khiêm từ từ cúi người, vỗ vỗ đầu của nó, nói nhỏ vài câu với nó, nó liền vẩy đuôi, sau đó đi vào một căn phòng để đi tìm vật chứng.
Hành động thứ hai của Chu Khiêm là lấy lọ thuốc ra, để khôi phục lại 400 điểm kỹ năng của mình.
Hành động thứ ba của cậu chính là, từ trong hành lí của mình lấy ra chiếc áo choàng phòng vệ mà cậu đã mua từ trước để giảm bớt một số thương tổn.
Nhanh chóng khoác áo choàng lên người, Chu Khiêm cầm khúc xương trong tay liếc mắt nhìn Tư Đồ Tình.
—— Trong ba lần tấn công, đợt băng đầu tiên đã rơi xuống.
Sức tấn công của cô gái tuyết rất mạnh.

Chu Khiêm thấp hơn cô ta một bậc, tấn công và phòng thủ cũng không tốt, tình thế thật sự rất nguy.
Nhưng may mắn thay, kỹ năng của cô ta là AOE, sàn nhà, trần nhà, hành lang và vách tường ngay lập tức bị đóng băng bởi hàng lớp bông tuyết, chúng nó thật sự giúp Chu Khiêm chống đỡ phần nào thương tổn ở một mức độ nhất định.
Tất nhiên, điều này cũng chỉ ngăn cản việc Chu Khiêm bị giết ngay lập tức.
Vô số băng nhọn lao xuống, đâm thẳng vào áo choàng của Chu Khiêm “Roẹt” một tiếng liền xé nát.
Ngay lập tức Chu Khiêm buộc phải chống lại vố số băng nhọn bằng cơ thể của mình.
Trên tóc, lông mày và lông mi đều bị đóng một lớp tuyết mỏng.
Toàn thân bị cái lạnh thấu xương bao phủ, đầu gối càng cảm thấy thê thảm hơn, hai chân của cậu thậm chí là không còn cảm giác.

Khi cậu phản ứng lại thì đã thấy mình quỳ một chân xuống.
Cùng lúc đó, cả người đều bị vô số băng nhọn đâm vào, máu đang không ngừng chảy ra, cậu đau đến mức cả người đều là mồ hôi lạnh, nhưng mồ hôi ngay lập tức bị đóng băng lại dính sát vào người.
【Giá trị sinh mệnh của Chu Khiêm giảm còn 50%.】
【Giá trị sinh mệnh của Chu Khiêm giảm còn 30%.】
【Giá trị sinh mệnh của Chu Khiêm giảm còn 10%.】
Có đến ba lần tấn công liên tiếp.

Chỉ mới trải qua lần tấn công đầu tiên mà thanh máu của Chu Khiêm đã giảm còn có 10%.

Nếu cứ theo cái đà này, cậu tuyệt đối sẽ không sống được sau lần tấn công thứ ba.
Ở đằng xa, Vân Tưởng Dung nâng cây sáo nhỏ của mình lên, khi cô đang chuẩn bị hành động thì đã có người nhanh hơn cô một bước.
—— Cửa phòng số 10 đột nhiên bị mở ra, Hà Tiểu Vĩ bất ngờ đi ra nhanh hơn dự kiến.
Tiếng đàn trong như nước đột nhiên vang lên, vô số làn sóng âm thanh vô hình va vào những mảng băng lạnh, ngụy trang nó thành vài bông tuyết rơi trên mặt đất.

Sóng âm giống như làn nước ấm làm băng tan chảy và hồi sinh mọi thứ....
Tuy nhiên, tình huống thực tế là ——【Giá trị sinh mệnh của Chu Khiêm khôi phục lại 13%.】
Chu Khiêm: “……”
Vân Tưởng Dung đứng ở phía xa: “……”
—— Có vẻ như vẫn là phải dựa vào cô.
Mà Hà Tiểu Vĩ ôm cây đàn từ trong phòng lao ra: “……”
“Ờ thì, cái kỹ năng này của tôi là tăng máu một cách ngẫu nhiên, có thể tăng được bao nhiêu thì phải xem vào vận may.

Cái này chỉ có thể chứng minh là Chu Khiêm quá xui thôi!”
“Đây là cái quỷ gì thế? Tình huống bây giờ là sao? Tư Đồ Tình, cô tại sao lại giết nhiều người như thế?”
“Mẹ nó, tôi phải ở lại để giúp cậu mới được.”
“Này Vân Tưởng Dung, cô đứng đó thất thần làm gì, đến giúp một chút đi? Người chết thì đã chết rồi, người sống thì vẫn còn đó.

Cô phải biết hướng về phía trước chứ!”
Hà Tiểu Vĩ còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy -
Vô số bông tuyết xuất hiện từ trong khoảng không, lần thứ hai sắp ngưng tụ thành những băng nhọn.
Trước khi những mũi băng nhọn rơi xuống, vai của Hà Tiểu Vĩ đã bị Chu Khiêm giữ chặt, người đang bị thương nặng.wattpadtien151099
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khóe môi của Chu Khiêm phun ra một ngụm máu.

Người cậu đầy vết thương đang không ngừng chảy máu thấm ướt cả áo khoác.

Ở trong mắt Hà Tiểu Vĩ, cậu dường như là sắp chết rồi.
Nhưng ánh mắt của Chu Khiêm vẫn giống như lúc trước.
Cậu chỉ hỏi Hà Tiểu Vĩ: “Kỹ năng lớn nhất của anh là gì? Bây giờ có dùng được không?”
“Ờ...!Kỹ năng mạnh nhất của tôi là gian lận, là hiến tế lưu a! Hiến tế máu hoặc là kỹ năng!
“Tôi…… Oái oăm.

Quên đi, nhìn cậu như sắp chết rồi, tôi cho cậu nửa thanh máu vậy.

Nhưng vấn đề là tôi…… Quên đi, tôi không nghĩ nhiều như thế được, tôi cho cậu nửa thanh máu của mình! Cậu chờ ——”
Hà Tiểu Vĩ vừa oán giận vừa không nhịn được mà la to.
Nhưng Chu Khiêm đột nhiên ngắt lời ông.
Bên trong màn sương mù, Hà Tiểu Vĩ không biết tại sao có thể cảm giác được ánh mắt của Chu Khiêm đột nhiên trở nên điên cuồng.
Ngay sau đó, Chu Khiêm hỏi: “Anh có thể cho tôi một nữa kỹ năng không?”
“A…… A? Là như thế này Chu Khiêm à, tôi đã sử dụng kỹ năng của mình ba lần rồi, đưa xác chết và viên đạn vào phòng.

Cho nên thanh kỹ năng của tôi chỉ còn 1600 điểm.

Tôi sẽ nhanh chóng giải thích cho cậu biết về kỹ năng của tôi.”
Kỹ năng của Hà Tiểu Vĩ tương đối đặc biệt.
Hà Tiểu Vĩ tổng cộng có 2000 điểm máu và có 2000 điểm kỹ năng, thuộc tính cơ bản giống như những người chơi cấp D bình thường.
Hà Tiểu Vĩ có thể truyền một nửa số máu của mình cho người khác và tiêu hao 1000 điểm kỹ năng, cách này được gọi là【Xá Mệnh】⁴.
Hà Tiểu Vĩ cũng có thể tiêu hao 1000 điểm máu của mình để truyền một nửa kỹ năng đến cho người khác.

Cách này được gọi là【Chứa Linh Hồn】⁵.
:Anh bạn Chu Khiêm à, dựa vào đặc điểm kỹ năng của tôi, nếu như tôi đem một nửa trong 1600 điểm kỹ năng của mình truyền cho cậu, thì tôi không thể dùng kỹ năng để làm 'bảo mẫu' cho cậu được nữa! Bởi vì số điểm kỹ năng còn dư lại không đủ để tôi ra chiêu tấn công người khác được, cậu hiểu không?"
“Cậu biết đó, tôi dựa vào duyên phận để nhìn người.”
"Vậy cậu có hiểu tôi đang muốn nói cái gì không? Không phải tôi không muốn chia một nửa điểm kỹ năng cho cậu.

Mà là, nếu như hiện tại tôi chia cho cậu một nửa kỹ năng, nhưng mà mấy cái băng nhọn kia sẽ lập tức rơi xuống đó.

Cậu có điểm kỹ năng vừa không thể phòng thủ vừa không thể tấn công, có khác gì cậu trực tiếp bị giết chết."
"Cậu sắp chết, vậy lấy điểm kỹ năng để làm cái gì chứ!"
“Vì thế tôi vẫn sẽ dùng【Xá Mệnh】để bảo vệ cho cậu!”
“Tôi không cần anh cho tôi máu, tôi chỉ cần kỹ năng.” Chu Khiêm nói, “Tôi muốn sử dụng kỹ năng.”
“Ý của cậu là gì....”
“Nhanh lên!”
“Được được được, tôi đưa cho cậu, cậu đừng có mắng tôi!” Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng đánh đàn, tiêu hao phân nửa thanh máu của mình để truyền cho Chu Khiêm phân nửa điểm kỹ năng.
400 điểm kỹ năng có được khi dùng lọ thuốc cộng với 800 điểm kỹ năng Hà Tiểu Vĩ vừa mới truyền qua, vừa đúng 1200 điểm, đủ để Chu Khiêm sử dụng 1 lần kỹ năng của mình.
Trên khoảng không, băng nhọn đã hình thành xong đang chuẩn bị rơi xuống.
Ở trong mắt của Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm đã làm một hành động mà ông không thể nào ngờ được —— cậu cởi áo khoác ngoài và bộ quần áo màu xanh trên người ra, trực tiếp lộ ra thân mình mảnh mai chứa đầy những vết sẹo.
Bởi vì mồ hôi cùng với một phần máu đã bị đông lại thành băng, bộ quần áo bảo hộ cũng vì thế mà dán chặt vào vết thương, nhưng cậu không thèm để ý đến mà vẫn cởi ra, làm cho vết thương lại chảy máu.
Nhưng Chu Khiêm chỉ hơi cau mày khi nhìn thấy dòng máu loãng, sau đó cậu lại tỏ ra thờ ơ.
Ngay lập tức cậu cầm lấy một con dao gâm đâm thẳng vào vai trái của mình.
Trong phút chốc, máu ồn ạt chảy ra, làm cả người Chu Khiêm đều biến thành màu đỏ.
Ngay sau khi con dao gâm được rút ra, máu phun khắp gương mặt xanh xao và đôi môi đỏ mọng của cậu.
Nhưng cậu lại đang cười.
Cả người của cậu nhìn qua rất điên cuồng, nhưng lại mang theo một chút vui đùa.
Trong lúc tự làm hại bản thân, Chu Khiêm nhìn thấy Vân Tưởng Dung đứng cách đó không xa đang đi về phía trước vài bước, cô hình như đang muốn giơ cây sáo nhỏ của mình lên, Chu Khiêm nhanh chóng lắc đầu với cô, Vân Tưởng Dung hơi do dự mà bỏ tay xuống.
Lúc này, hệ thống đã gửi đến cảnh báo.
【Giá trị sinh mệnh của người chơi Chu Khiêm giảm còn 12%.】
【Giá trị sịnh mệnh của người chơi Chu Khiêm giảm còn 11%.】
……
【Giá trị sinh mệnh của người chơi Chu Khiêm giảm còn 9%.】
Trước khoảnh khắc hàng ngàn băng nhọn rơi xuống —— Chu Khiêm biến to lên.
Hà Tiểu Vĩ hoàn toàn ngơ ngác trước hành động của cậu.
—— Đậu mùa, đây là biến lớn trong truyền thuyết hả?

【Người chơi Chu Khiêm đã sử dụng Kỹ năng: Cốt Sát⁶.】
【Lợi dụng ' Khúc Xương Của Thần' để thu hút oán khí xung quanh để tấn công kẻ thù, oán khí càng mạnh thì lực tấn công càng mạnh; sẽ kích hoạt khi giá trị sinh mệnh của người chơi dưới 10%, tiêu hao 1200 điểm kỹ năng.】
Trên hành lang có vô số xác chết, vô số oán khí.
Mà số oán khí này, được điều khiển bởi Chu Khiêm.
Xác chết của Lộ Manh Manh cùng với ba NPC, vô số oán khi vì động tác của Chu Khiêm mà bay lên, trong nháy mắt xuất hiện trên đầu Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ.
—— “Bùm!”
Hàng ngàn băng nhọn rơi xuống, nhưng đa số đều bị hai cái xác Chu Khiêm điều khiển ngăn lại.
Một vài băng nhọn như là cá lọt lướt, lần lượt chui qua chạm vào cánh tay của Chu Khiêm và đùi của Hà Tiểu Vĩ, cánh tay, nhưng đã không còn nguy hiểm, chỉ làm giảm thanh máu một chút thôi.
Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ đã kịp thời điều chỉnh tư thế, cúi gầm mặt xuống đất để giảm đi khả năng tiếp xúc với băng nhọn ở những điểm chí mạng.
Đồng thời, Hà Tiểu Vĩ vẫn luôn chú ý đến lượng máu của Chu Khiêm, nguy hiểm nhất là lượng máu của cậu bị giảm xuống còn 2%, Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng đem nó tăng lên 8%.
Bằng cách đó, Hà Tiểu Vĩ có thể đảm bảo Chu Khiêm không chết, còn khống chế được thanh máu không quá 10%.
Lúc trước Hà Tiểu Vĩ vẫn luôn phun tào cái kỹ năng này của mình, mặt dù tốn ít điểm kỹ năng, nhưng lượng máu tăng được lại quá ít.
Ông ngàn lần không ngờ đến, cái kỹ năng này vậy mà có ngày lại phát huy tác dụng.
Sau khi lần tấn công thứ hai kết thúc, chỉ còn thêm một lần tấn công nữa.
Một lát sau, lần tấn công thứ ba đã bắt đầu ngưng tụ.
Chu Khiêm lại dùng xác chết của hai NPC để ngăn cản băng nhọn.
Cuối cùng, thanh máu của Hà Tiểu Vĩ giảm còn 13%, thanh máu của Chu Khiêm vẫn bảo toàn ở mức 5%.
Tại thời điểm này, ba lần tấn công đã hoàn thành, đòn tấn công của Tư Đồ Tình đã kết thúc.
Toàn bộ băng tuyết đều tan đi, nhiệt độ trong hành lang cũng tăng dần.
Chu Khiêm hiện tại hầu như trên người không còn chỗ nào lành lặn, tay chân, cổ và cả gương mặt, đều chứa đầy vết thương do băng nhọn tạo ra.
Hầu hết vết thương trên người cậu là do lần tấn công đầu tiên.

Đây là do hai lần tấn công sau này không mạnh bằng lần tấn công đầu tiên, và có bốn xác chết ngăn cản giùm cậu.
Vào lúc này, với những vết thương chảy đầy máu, Chu Khiêm nắm chặt ' Khúc Xương Của Thần' ở trong tay.

Đi về phía Tư Đồ Tình.
Cậu chảy máu nhiều đến mức, mỗi một bước chân đều in lại dấu máu ở trên hành lang.
Dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh xao của Tư Đồ Tình, Chu Khiêm dùng giọng điệu trầm thấp chế nhạo nói: “Cô xong rồi.

Bây giờ đến lượt tôi.

Cao Sơn ——”
Vào lúc này Chu Khiêm như biến thành một địa ngục Tu La đẫm máu.
Giẫm vào vô số máu và thù hận, đi qua vô số xác chết đẫm máu, đem theo sự thù hận từ địa ngục đến đây, chỉ là để lấy mạng!
“Cao Sơn, cậu tự mình báo mối thù này đi.”
Chu Khiêm nói lời này bằng giọng điệu rất hung ác, sau đó cậu giơ 'Khúc Xương Của Thần' trong tay lên, chỉ về hướng của cửa phòng số 6.
Ngay lập tức, cái xác lạnh lẽo nằm trên mặt đất đột ngột đứng dậy.
Trên tóc và lông mày của xác chết vẫn còn sót lại những bông tuyết chưa tan, dưới sự ảnh hưởng của oán khí, Cao Sơn nhanh chống xuất hiện trước mặt của Chu Khiêm và quay đầu nhìn Vân Tưởng Dung.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Tư Đồ Tình đã nhảy lên đến cổ họng.
Cả người Tư Đồ Tình đều đang run rẩy.
Nhưng cô ta đã kiềm nó lại và không hề nhúc nhích.
Tư Đồ Tình quan sát từ xa, Chu Khiêm đứng phía sau của Cao Sơn, dùng bàn tay đầy máu nhẹ nhàng vỗ bả vai của hắn.

“Cao Sơn, tự đi báo thù cho mình đi.”
Một làn sương trắng bay ra từ trong 'Khúc Xương Của Thần', trong lúc hòa làm một với xác chết, đã tạo ra một sức mạnh to lớn.
Xác chết lạnh lẽo dường như vẫn còn sức sống, nó lao nhanh đến trước mặt Tư Đồ Tình, trong lúc cô ta chưa kịp phản ứng đã lao nhanh đến bóp chặt cổ họng của cô ta.
Tư Đồ Tình mở to mắt, cố gắng tránh thoát trong tuyệt vọng.

Sau khi đánh liên tục vào cánh tay của Cao Sơn nhưng không có tác dụng, Tư Đồ Tình nhanh chống lấy ra một con dao đâm mạnh vào cánh tay của Cao Sơn.
Vào lúc đó, Vân Tưởng Dung đứng cách đó không xa lập tức rơi nước mắt.
Nhưng Vân Tưởng Dung cố nhịn không tiến về phía trước.
Để tránh cho mình la lên, cô còn tự nhéo vào đùi mình đến ra máu.
Sau đó cô vui mừng phát hiện, cánh tay đang bóp cổ của Tư Đồ Tình vẫn không hề nhúc nhích.
Dù sao Cao Sơn hiện tại chỉ là một xác chết, chứ không phải là người sống.
Nó không hề cảm thấy đau, chỉ hành động theo sự điều khiển của Chu Khiêm.
Cao Sơn chỉ làm theo mệnh lệnh của Chu Khiêm cho đến khi【Cốt sát】hết tác dụng.wattpadtien161099
Và mệnh lệnh hiện tại của Chu Khiêm là giết chết Tư Đồ Tình, cánh tay của Cao Sơn cứng như sắc, Tư Đồ Tình hoàn toàn không có khả năng để trốn thoát.
【Giá trị sinh mệnh của người chơi Tư Đồ Tình giảm còn 50%.】
【Giá trị sinh mệnh của người chơi Tư Đồ Tình giảm còn 10%.】
【Giá trị sinh mệnh của người chơi Tư Đồ Tình giảm còn 5%.】
……
Cả người của Chu Khiêm hiện tại đã không còn sức, nơi đầu gối truyền đến cơn đau làm cậu không thể nhịn được, phải dựa vào vách tường.
Tuy nhiên trong toàn bộ quá trình biểu hiện của cậu vẫn rất thờ ơ, cậu muốn tận mắt nhìn thấy Tư Đồ Tình chết.
Nhưng Tư Đồ Tình không có chết ngay lập tức.
Khi thanh máu của cô ta giảm xuống còn 3%, phía sau cô ta bỗng xuất hiện một đôi cánh trong suốt màu vàng.
Đôi cánh mở ra rồi khép lại, bao trọn lấy Tư Đồ Tình không cho phép ai tổn thương đến cô ta.
Ngay sau đó, tác dụng của kỹ năng【 cốt sát 】 cũng biến mất.
Vào lúc xác chết của Cao Sơn ngã xuống, Vân Tưởng Dung đã chạy nhanh đến để ôm lấy hắn.
Mà Tư Đồ Tình vì được đôi cánh bảo vệ, hơi thở mỏng manh nằm trên mặt đất.
Tư Đồ Tình rõ ràng là có rất nhiều đạo cụ để có thể cứu mạng của mình, đó lad lí do tại sao cô ta lại dám tấn công.
Nhưng không quan trọng, ở trong mắt Chu Khiêm cô ta chỉ là một người chết.
Cầm con dao trong tay, Chu Khiêm đi về phía trước một bước, nhìn Tư Đồ Tình đang nằm trên đất.

“Đạo cụ như thế thì tác dụng cũng không lâu đâu.

Cô chết chắc rồi.

Cao Sơn không thể giết cô, không sao, chính tay tôi sẽ giết cô.”
Tư Đồ Tình nằm thở gấp nằm trên mặt đất, không còn sức để trả lời nửa câu hỏi của Chu Khiêm.
Lúc này, đồng hồ của Chu Khiêm rung lên —— Tề Lưu Hành cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Khiêm thở phào nhẹ nhõm.
Chu Khiêm rất hiểu tính cách của Tề Lưu Hành.

Hắn không phải là loại người thấy chết không cứu.

Trước đó Tề Lưu Hành không trả lời tin nhắn nhất định là đang trong tình huống rất nguy hiểm không có thời gian để thực hiện giao dịch, còn một khả năng nữa chỉ có thể là đã chết.
Bây giờ có vẻ như Tề Lưu Hành đã an toàn rồi.
Chu Khiêm mở ngân hàng giao dịch ra, Tề Lưu Hành đã gửi [Đồng Hồ Tích Tắc] đến kèm theo một lời nhắn.
——【Tôi đương nhiên là nguyện ý cứu anh Sơn rồi, không thành vấn đề.

Trước đó vì bận đánh Boss, không có thời gian để xem tin nhắn của hệ thống.

Hiện tại tôi không sao rồi, đã ra khỏi phó bản.】
Khoảnh khắc Chu Khiêm lấy [Đồng Hồ Tích Tắc] ra khỏi hành lí của mình, Vân Tưởng Dung đã chạy đến trước mặt cậu.
Cô không chờ kịp Chu Khiêm đưa đồng hồ mà đã vươn tay giật lấy, sau đó chạy nhanh đến bên cạnh Cao Sơn, cố gắng cứu hắn bằng [Đồng Hồ Tích Tắc].
Lúc này, chỉ còn 30 giây nữa là kết thúc nhiệm vụ phụ.
Bé rồng mà Chu Khiêm phái đi đã trở về, nó đã tìm được 9 viên đạn có ký hiệu số “7”.
Cậu lấy 9 viên đạn từ chỗ bé rồng, Chu Khiêm lấy ra thêm 2 viên đạn mà mình đã tìm được trước đó, sau đó lấy thêm một viên đạn từ chỗ Hà Tiểu Vĩ, 12 viên đạn đã được tìm đủ.
Hệ thống gửi thông báo đến.
【Mức độ hoàn thành nhiệm vụ phụ《Kiểm Tra và Cân Bằng》: 100%】
【Khung cảnh sắp biến mất, người chơi không cần hoảng sợ, người chơi sẽ không bị tổn hại gì trong quá trình này.】
【Nhắc nhở: Hành lang và 12 căn phòng sắp biến mất, mời người chơi quay lại phòng 701 trong vòng vài phút tới.】
Đột nhiên một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện trước mặt Chu Khiêm, cả người đều trong suốt.

Chu Khiêm nhân ra, người đàn ông này là NPC.
Người đàn ông có gương mặt ngây thơ và rất đẹp trai, bộ quân phục mà anh ta mặc trên người có thêu ký hiệu số “7”.
Anh ta có liên quan đến quân đoàn số 7.
Đồng thời Chu Khiêm cũng nhận ra rằng, đây chính là người mà cậu đã nhìn thấy trong ảo ảnh.
Trong ảo ảnh, trước ánh nến, anh ta ngồi viết một bài thơ với suy nghĩ mông lung, sau đó đem đốt, rồi còn đưa gợi ý cho Chu Khiêm.
Trong màn sương dày lúc này, anh ta mặc quân phục đứng thẳng, đi đến trước mặt Chu Khiêm cầm lấy hai viên đạn trong tay cậu, rồi lấp vào một cây súng.
Sau đó viên sĩ quan quay lại đi vào 12 căn phòng.
“Đùng”, “Đùng”, “Đùng”……
12 tiếng súng nối tiếp nhau vang lên.
Viên sĩ quan đã bắn chết 12 sát thủ.
Cuối cùng anh ta quay lại nói “Cảm ơn” với Chu Khiêm, sau đó bóng dáng của anh ta liền trở nên trong suốt như là sắp biến mất.
Từ đầu đến cuối, Chu Khiêm không biết có phải là do sương mù dày đặc hay không hay là do một lý do nào khác, cậu thật sự không nhìn rõ được nét mặt của anh ta.
Trơ mắt nhìn viên sĩ quan biến mất trước mặt, cảm giác giống như lần trước khi Chu Khiêm chạm vào bức ảnh lại xuất hiện.
Đột nhiên tim cậu đập nhanh lên cả người cũng cảm thấy choáng váng không thể giải thích được, vì thế cậu vươn tay muốn chạm vào viên sĩ quan nhưng anh ta đã biến mất.
Không chỉ có viên sĩ quan biến mất, mà ảo ảnh xung quanh cũng bắt đầu trở nên trong suốt.
Sương mù trở nên mờ ảo, hành lang, trần nhà, và 12 cánh cửa phòng đều trở nên trong suốt.
Ảo ảnh chỉ còn tồn tại được 1 phút 30 giây nữa, mọi thứ trên hành lang cũng sắp biến mất theo.
Người chơi cần quay lại căn phòng 701, nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm.
Đột nhiên nhớ đến đều gì đó, tâm của Chu Khiêm đột nhiên chùn xuống, cậu nhìn về phía xác chết của hai NPC đang gần cậu nhất.
—— Cả hai cũng điều trở nên trong suốt.
Bao gồm cả Lộ Manh Manh, gương mặt trắng bệch của y cũng đã trở nên trong suốt.
Nhìn thấy điều đó, Chu Khiêm lập tức chạy đến bên cạnh của Cao Sơn.
Vân Tưởng Dung đang quỳ gối bên cạnh xác của Cao Sơn điều chỉnh [Đồng Hồ Tích Tắc].
Không giống như đồng hồ thông thường có cả kim giờ và kim phút, cái đồng hồ này nó chỉ có kim giây, mỗi một giây khác nhau sẽ vang lên âm thanh khác nhau.
Âm thanh tích tắc của đồng hồ có thể cộng hưởng với nhịp tim của người đã mất, nó có thể đi đến trái tim để kích thích cho nó nhảy lên.
Vân Tưởng Dung lần đầu tiên sử dụng đồng hồ này, tay cô không nhịn được liền run rẩy nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, sau đó mới có thể bình tĩnh chỉnh kim đồng hồ.
Đếm ngược còn lại 80 giây.
Đếm ngược còn lại 70 giây.
60 giây, 50 giây…… Vân Tưởng Dung thử mấy lần đều không thành công, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi.
Chu Khiêm đứng nhìn một lát, sau đó đưa mắt nhìn về phía hành lang —— Toàn bộ hàng lang đang từ từ trở nên trong trong suốt, vách tường và mặt đất cũng đang rung lên “Ầm” một tiếng, một chiếc đèn trần rơi xuống đất vỡ nát, các mảnh vỡ rơi xung quanh cũng dần trở nên trong suốt.
“Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung, hai người trước tiên đem xác của Cao Sơn chuyển vào phòng 701 đi.” Chu Khiêm nói xong, rút dao ra cầm trên tay, bước chân hơi lảo đảo nhưng vẫn vững chắc đi đến trước mặt Tư Đồ Tình đang nằm trên mặt đất.
Ánh dao chợt lóe, mang theo cái lạnh thấu xương áp sát vào cổ của Tư Đồ Tình.wattpadtien161099
Cần cổ trắng nõn bị lưỡi dao sắc bén cứa vào, máu theo đó mà dính trên lưỡi dao, chỉ cần Chu Khiêm hơi dùng sức, Tư Đồ Tình ngay lập tức sẽ chết mà không hề bất ngờ.
Nhưng vào lúc này, liền vang lên tiếng sáo, trong chớp mắt tơ liễu tung bay, bao phủ lấy cả người của Tư Đồ Tình, sau đó chữa lành vết thương trên người cô ta, tăng thêm máu, giúp cô ta có sức để đứng lên.
Chu Khiêm kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Vân Tưởng Dung trong tay cầm sáo nhỏ đang tuyệt vọng đứng nhìn cậu.
Nhìn qua bên cạnh cô —— Xác của Cao Sơn cũng đang trở nên trong suốt giống như ba NPC.
Không thể cứu sống được Chu Khiêm.
Đã đến giờ, người chết ở trong nhiệm vụ này đều sẽ chết thật sự.
Bọn họ cũng sẽ biến mất theo cái nhiệm vụ này.
Trên mặt đất, Tư Đồ Tình vẫn chưa đứng lên được, cô ta vẫn không tin được rằng thế mà mình vẫn còn sống.
Ở nơi Tư Đồ Tình và con bạc của cô ta không nhìn thấy, Vân Tưởng Dung đứng ở phía sau lưng cô ta cách một khoảng xa, lợi dụng màn sương mù, dùng khẩu hình miệng để nói với Chu Khiêm.

“Chuyện đã thành ra thế này, để cho tôi tiếp tục diễn cảnh này đi.”
Trước đó Chu Khiêm đã làm trò trước mặt con bạc, nói để Vân Tưởng Dung hận cậu.
Sau đó, ở trước mặt tất cả người chơi, thông qua nhiều phương pháp khác nhau, cậu đã thành công làm cho tất cả mọi người tin cậu và Vân Tưởng Dung đã cạch mặt nhau.
Nhưng trên thực tế, hai người chỉ giả vờ cho đến khi hoàn thành cái nhiệm vụ phụ này.

Và họ đã thành công khi giết được Lộ Manh Manh và Tư Đồ Tình.
Nhưng ý của Vân Tưởng Dung hiện tại là —— nếu Cao Sơn không thể sống lại được, thì cô chỉ đành tiếp tục diễn.
Cao Sơn không thể cứu được trong lúc này.
Nhưng phải nói rằng, Tư Đồ Tình cũng chỉ là một khẩu súng mà thôi.
Nếu giết Tư Đồ Tình bây giờ thì manh mối sẽ bị cắt ngang, và họ sẽ không thể nào biết được người đứng phía sau cô ta là ai.
Vì vậy, Vân Tưởng Dung muốn giữ lại cái mạng của Tư Đồ Tình cho đến khi tìm được người đứng phía sau cô ta.
Thậm chí cô còn muốn lợi dụng cái danh “kẻ thù của Chu Khiêm” để làm thân với người kia nếu như có thể.
Kẻ thù của kẻ thù có thể liên minh với nhau.

Mục đích hiện tại của Vân Tưởng Dung là “Liên minh” với quân đoàn đứng phía sau Tư Đồ Tình.
Vân Tưởng Dung không chỉ muốn biết kẻ thù là ai, cô còn muốn thâm nhập vào quân đoàn, tìm ra những bí mật của quân đoàn sau lưng Tư Đồ Tình, và thậm chí là phá hủy nó.
Bằng cách đó, cô mới chân chính báo thù được cho Cao Sơn.
Từng bước đi đến trước mặt của Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung đã làm ra một hành động khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tư Đồ Tình bất tỉnh, che kín hai lỗ tai của mình, không thể nghe được gì.
Nhưng qua màn hinh, con bạc của cô có thể nhìn thấy được tất cả.
Mở ra giao diện hệ thống, Vân Tưởng Dung xóa đi tất cả 150 điểm kỹ năng của mình, đổi lấy 30 điểm kỹ năng.
Để ngăn người chơi thường xuyên thay đổi định hướng kỹ năng của mình, hệ thống đã ra quy định, một khi điểm kỹ năng bị thay đổi thì không dễ dàng lấy lại được.

Nếu người chơi muốn xóa kỹ năng của mình để chọn một kỹ năng khác, làm như thế rất lãng phí điểm kỹ năng.
Cũng giống như Vân Tưởng Dung, cô đã trải qua nhiều phó bản như vậy cũng chỉ kiếm được có 150 điểm kỹ năng, tất cả các kỹ năng của cô điều liên quan đến cách chữa trị.

Nhưng bây giờ cô đã xóa đi tất cả kỹ năng chữa trị của mình và hệ thống đã trả lại cho cô 30 điểm kỹ năng.
Vân Tưởng Dung đã đem 30 điểm kỹ năng này đổi thành một lần tấn công.
Sau đó cô nhìn về phía Chu Khiêm: "Anh Sơn đã chết, không còn ai để cho tôi dùng kỹ năng nữa, từ đây về sau chỉ còn lại một mình tôi."
“Chu Khiêm, tôi biết là anh không cố ý.

Nhưng nếu không phải vì anh, anh Sơn cũng sẽ không bị sát thủ bắn; nếu không phải bởi vì anh không chịu giao [Đồng Hồ Tích Tắc] ra, tôi cũng sẽ không cứu anh ấy muộn như thế.

Hiện tại anh Sơn đã biến mất trước mặt tôi, anh Sơn vốn có cơ hội để sống, là anh....!Là anh đã giết chết anh Sơn đến hai lần!”
Thật ra Chu Khiêm biết Vân Tưởng Dung đang diễn kịch.
Nhưng trong hành động lần này chắc cũng có một chút lên án, nên cô nghiến răng và hai mắt đỏ lên như máu.
Lợi dụng hành động diễn kịch, Chu khiêm cũng lên tiếng.

“Hiện tại tôi có nói bất cứ thứ gì thì cũng đã quá muộn.

Nhưng thật ra không phải tôi không muốn cứu cậu ấy.

Dù tôi không phải là người tốt lành gì, nhưng theo tôi biết trên thế giới này người ác luôn chiếm đa số.

Nhưng Cao Sơn là ngoại lệ, rất giống như.....”
Rất giống như, Bạch Trụ hình như cũng là ngoại lệ.
Cao Sơn, Bạch Trụ, tính cách, gương mặt, trí tuệ,...!Hoàn toàn giống nhau.
Nhưng theo cách nghĩ của Chu Khiêm thì bọn họ đều được xem là người tốt.
Chỉ cần điểm đó, Chu Khiêm có thể dùng hết sức của mình để cứu Cao Sơn.
Nhưng hình như cậu không bao giờ tìm thấy được Bạch Trụ, Cao Sơn cũng đã biến mất trước mắt của cậu.
Chu Khiêm tự hào mình thông minh cả một đời.
Nhưng cậu lại phát hiện mình chưa bao giờ bảo vệ được cho người mà cậu muốn bảo vệ.
Dựa lưng vào vách tường, vết thương trên vai vẫn còn nhỏ máu, Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn trần nhà trong suốt, như là thông qua nó, cậu có thể nhìn thấy được Đại Thần ở trên cao.
Sau đó cậu hạ giọng, mở miệng nói như lập lời thề: “Nếu trò chơi này được thống trị bởi một vị Thần nào đó.

Tôi không quan tâm ông là thần công lý kiểm tra lòng người, hay là ác thần trêu chọc nhân gian…… Tôi nhất định sẽ đi đến trước mặt ông, đe dọa ông đem những người mà tôi muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện trước mặt tôi⁷!”
·
Nhiệm vụ phụ đã kết thúc, bốn người chơi còn sống đã quay trở lại phòng số 701.
Sau đó, một sự việc thần kỳ đã diễn ra, thanh máu của tất cả mọi người đều khôi phục lại 100%.
Một giờ sau, Khương Dư Thanh tỉnh lại.
Tất cả những chuyện mà người chơi đã trải qua dường như chỉ là một giấc mơ.
Hiện tại mọi người đều đã tỉnh lại, cho nên tất cả đau đớn trên người đều đã biến mất.

Thanh máu và bộ đồ hộ lý đều đã khôi phục lại.
Chỉ có Cao Sơn và Lộ Manh Manh là hoàn toàn biến mất, chỉ khi bọn họ nhìn vào thanh kỹ năng của mình—— Mới chắc chắn rằng những chuyện đó không phải là mơ.
Sau khi tỉnh lại, Khương Dư Thanh cứ mãi nhắc đến: “Bánh Hoa Quế đâu....!Tại sao không có bánh Hoa Quế....”
Chu Khiêm và những người khác đến tòa nhà này với tư cách là hộ lý, vào thang máy B để lên đây, vừa đến cửa phòng 701 đúng lúc gặp được lão Thiết và lão Dư.

Lúc đó hai người đang chuẩn bị rời khỏi tầng 7 để đi mua bánh Hoa Quế.
Hai người đó còn cố ý nói nếu như không có bánh Hoa Quê, cảm xúc và tính tình của Khương Dư Thanh sẽ không tốt, hay nổi giận.
Vì vậy【Bánh Hoa Quế】 là một thứ chắc chắn rất quan trọng.
Hơn nữa, đã một tiếng rồi sau hai người kia còn chưa trở về?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Chu Khiêm ngăn Hà Tiểu Vĩ lại.

“Hai chúng ta cùng nhau xuống lầu nhìn xem?”
“Ừ, được rồi.” Hà Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn Vân Tưởng Dung ngồi trên mặt đất không nói một lời nào, sau đó nhìn qua Tư Đồ Tình đang dựa đầu vào kệ sách, lắc đầu sau đó quay đầu đi.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tư Đồ Tình ngẩng đầu nhìn Vân Tưởng Dung, sau đó nhìn vào giao diện trên hệ thống.
Em trai của Tư Đồ Tình gửi tin nhắn đến.wattpadtien161099
【Chú ý đến Vân Tưởng Dung, một là mượn sức hay là tìm cơ hội giết chết, để đề phòng hậu hoạn sau này.】
Tư Đồ Tình nhẹ nhàng thở ra, không đọc tin nhắn nữa, cô ta dựa đầu vào giá sách nhắm mắt lại.
Mặc dù nhiệm vụ phụ đã hoàn thành vết thương trên người cô cũng đã biến mất, nhưng Tư Đồ Tình vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, kiệt sức đến mức suy nghĩ còn mơ màng.
Mặc dù đã nhắm mắt lại nhưng Tư Đồ Tình vẫn không thoát khỏi cảm giác khó chịu.
Cô ta chỉ có thể siết chặt lấy đôi cánh đang bao cả người mình lại, đây là đạo cụ đã cứu mạng của Tư Đồ Tình——【Đôi Cánh Hộ Mệnh】.

Đây là đạo cụ do em trai và cũng là con bạc của Tư Đồ Tình đưa cho cô ta.
Hắn tên là Mục Sinh.
Không biết có phải là do nhìn thấy được giường bệnh của Khương Dư Thanh hay không, Tư Đồ Tình vừa nhắm mắt lại đã nhìn thấy được một giường bệnh khác.
Mục Sinh, thiếu niên nằm trên giường gương mặt không còn một giọt máu, chỉ có thể mở ra đôi mắt đen lấy nhìn về bản thân Tư Đồ Tình lúc còn nhỏ.
Tư Đồ Tình lúc nhỏ cả người đang run rẩy, nhưng ánh mắt của cô ta nhìn thiếu niên đang nằm trên giường đầy xót xa.
Thiếu niên Mục Sinh nói với Tư Đồ Tình cũng bằng tuổi mình đang đứng ở bên giường: “Tôi không đi được nữa, có đúng không?”
“Xin lỗi!” Tư Đồ Tình lên tiếng, “Tiểu Sinh, cả đời này tôi sẽ chăm sóc cho cậu!”
“Là cô hại tôi.” Mục Sinh dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô ta, “Đều tại hai mẹ con cô.

Hai người bức tử mẹ tôi, hại tôi cả đời này liền bị phế! Tôi hận mẹ con hai người cả đời!”
Tư Đồ Tình lập tức rơi nước mắt, thề: “Tôi sẽ trả lại cho cậu, nhất định sẽ trả lại cho cậu!”
Hình ảnh thay đổi.
Thời gian trôi qua nhiều năm sau.
Thiếu niên Mục Sinh nay đã lớn, đang ngồi trên xe lăn mỉm cười hiền lành.
Tư Đồ Tình hỏi hắn: “Dạo này cậu đang làm cái gì? Cậu ở đâu có nhiều tiền như thế? Tôi biết là cậu thông minh, nhưng cũng đừng có làm chuyện phạm pháp chứ! Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền! Gần đây tôi đã tìm được vài công việc——”
Tư Đồ Tình phát hiện Mục Sinh thường hay ôm điện thoại gõ gõ đánh đánh.
Cô biết em trai của mình rất thông minh, sử dụng máy tính rất giỏi.

Cô rất sợ hắn làm mấy công việc liên quan đến nghề Hacker.
Nhưng cô nghe Mục Sinh cười nói với cô.

“Chị ơi, chị có muốn vì em mà đồng ý tham gia một trò chơi hay không? Chị cũng không cần vất vả đi kiếm tiền nữa.

Chỉ cần hoàn thành được một phó bản là chúng ta sẽ có được rất nhiều tiền.

Hơn nữa……”
Đi đến bên tai Tư Đồ Tình, Mục Sinh nói: “Chị không phải đã hứa là dùng cả đời này để bồi thường cho tôi sao? Hiện tại cơ hội của chị đến rồi, chị có đồng ý để đổi đôi chân cho tôi không? Chị ơi, em muốn đứng lên.”
Từ lúc đó, Tư Đồ Tình cảm thấy mình đã bước lên một vực thẳm sâu vô hình.
Tăng lên cấp S là mục tiêu hiện tại của cô ta.

Bởi vì chỉ có cấp S, Tư Đồ Tình mới có cơ hội được tiếp xúc với người được gọi là Đại Thần để có cơ hội cho Mục Sinh đứng lên.
Nhưng đồng thời, Tư Đồ Tình cũng biết, những lần cô ta sắp chết đều là do Mục Sinh hãm hại.
Tư Đồ Tình bị ép giết người hay đâm đầu vào nguy hiểm, đều là làm theo lời của Mục Sinh.
Chính Mục Sinh đẩy Tư Đồ Tình vào vực sâu vô hình, để đôi tay dính đầy máu.
Nhưng mỗi lần Tư Đồ Tình sắp chết, đôi cánh này đều sẽ bảo vệ cô ta, đôi cánh này là do Mục Sinh đưa cho cô ta.
Muốn Tư Đồ Tình chết cũng là hắn, muốn Tư Đồ Tình sống cũng lại là hắn.
Hắn là tốt hay xấu, ngay cả Tư Đồ Tình cũng không phân biệt được.
Chắc là từ lần đầu tiên gặp hắn, đã được định sẵn là gặp tai ương cả đời.
·
Phía bên kia.
Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ mở cửa căn phòng 701, bên ngoài không còn là hành lang quỷ dị với 12 căn phòng nữa, đã khôi phục lại bộ dáng giống như lúc đầu.
Đi đến cửa thang máy, cả hai cùng nhau đi xuống lầu, trước quầy lễ tân có một cô gái trẻ đang đứng cầm máy tính gõ gõ, trước cửa cũng có bảo vệ đứng.
“Hả? Sao hai người lại xuống đây?” Y tá đứng trước quầy lễ tân nói với nhóm Chu Khiêm, sau đó mỉm cười giơ hộp bánh Hoa Quế của mình lên, “Muốn ăn một chút không? Tôi vừa mới đi mua đó.”
Quả nhiên xuống lầu là quyết định đúng.
Chu Khiêm bước lên một bước, nói: “Ông Khương muốn ăn bánh Hoa Quế, không ăn được nhất định sẽ tức giân, tôi có thể lấy cái này để đưa cho ông ấy không?”
“Không thành vấn đề, tiền lương của chúng ta đều nhờ vào ông Khương đó.” Y tá quầy lễ tân mỉm cười, “Quy tắc của chúng ta là thỏa mãn mọi yêu cầu của ông Khương.”
Bước đến cầm lấy hộp bánh Hoa Quế, Chu Khiêm hỏi ý tá quầy lễ tân, “Lão Dư và lão Thiết đâu rồi? Hai người bọn họ cũng đã đi mua bánh Hoa Quế, cô có gặp hai người đó không?”
Y tá quầy lễ tân kinh ngạc lắc đầu.

“Không có nha, hai người bọn họ đâu có đi xuống đây?”
“Đậu xanh, sao lại như thế được.” Hà Tiểu Vĩ cho Chu Khiêm một cái liếc mắt, sau đó chạy ra cửa hỏi bảo vệ, “Hai người có nhìn thấy lão Dư và lão Thiết xuống lầu không?”
Bảo vệ lắc đầu: “Không có.

Chưa có ai xuống lầu ngoại trừ hai người.”
Nghe thế, ánh mắt của Chu Khiêm di chuyển về phía trên trần nhà.
—— Ở đó có một cái Camera theo dõi, hướng thẳng về phía thang máy.
Chu Khiêm hỏi nhân viên bảo vệ: “Có thể kiểm tra Camera không?”
“Được, không thành vấn đề.

Cậu có thể xem bằng máy tính của quầy lễ tân, cậu muốn kiểm tra thời gian nào?”
Bảo vệ rất sảng khoái đồng ý yêu cầu của nhóm hộ lý.
Lát sau, Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ đứng trước máy tính của quầy lễ tân để xem băng ghi hình trong một giờ qua.
3 giờ 15 phút chiều, 6 người chơi đi vào thang máy B để lên lầu.
Khi nhìn thấy Cao Sơn và Lộ Manh Manh, Hà Tiểu Vĩ không nhịn được thở dài một hơi, sau đó tiếp tục xem băng ghi hình.
Hai phút sau, thang máy B lại di chuyển xuống tầng 1, mở ra, 10 giây sau thang máy tự động khép lại.

Nhưng không có ai bước ra.
Thang máy lại có động tĩnh đã là 1 giờ sau đó.
3 giờ 18 phút, Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ bước ra khỏi thang máy.
Hà Tiểu Vĩ lập tức nổi da gà khi nhìn băng ghi hình.
Chu Khiêm cau mày, cầm chuột di chuyển lại hình ảnh vào lúc 3 giờ 17 phút, thang máy B đóng và mở ra vào lúc đó.
Khi cửa thang máy mở ra, Chu Khiêm nhấn nút tạm dừng và phóng to hình ảnh lên.
—— Bên trong không hề có ai.
Hà Tiểu Vĩ nói với giọng điệu kinh sợ: “Đây là lúc lão Dư và lão Thiết đi xuống lầu đó! Chúng ta đứng ở lầu 7 nhìn hai người đó bước vào thang máy B.

Sau đó bọn họ nhấn nút xuống tầng 1, nên khi xuống tầng 1 thang máy mới dừng lại và mở ra.

Nhưng khi mở ra lại không có ai ở bên trong.

Điều này có nghĩa là ——
“Từ tầng 7 xuống tầng 1 không biết đã có chuyện gì xảy ra, hai người đã biến mất như không khí!!!”
Ánh sáng từ trên đèn trần phản chiếu xuống sàn nhà bằng cẩm thạch.
Dưới ánh sáng, gương mặt của y tá quầy lễ tân và bảo vệ có hơi trắng.
Rời khỏi máy tính, Chu Khiêm đi về phía thang máy.

“Đem hộp bánh này lên trước đi.”
Hà Tiểu Vĩ quái dị nhìn cậu: “Đậu mùa, cậu còn dám đi thang máy?”
“Ở đây không có cầu thang bộ, chỉ có thể đi thang máy thôi.” Chu Khiêm nói.
“Ờ...!Hai chúng ta sẽ không tự nhiên biến mất trong thang máy chứ?” Hà Tiểu Vĩ vẫn còn hơi do dự.
Chu Khiêm: “Vậy chúng ta đi thang máy A, dù sau xảy ra chuyện cũng là thang máy B.”
“Đúng, tôi thấy làm vậy là tốt nhất.” Hà Tiểu Vĩ lập tức đồng ý.
Sau đó, hai người đều bước vào thang máy A.
Thang máy từ từ đi lên, Hà Tiểu Vĩ mới thở dài một hơi.

“Chắc là an toàn rồi.”
Chu Khiêm bỗng nhiên nói: “Thật ra, hai người họ biến mất không có liên quan gì đến thang máy.”
Hà Tiểu Vĩ: “?”
Chu Khiêm nói: “Lão Dư với lão Thiết biến mất chủ yếu là làm theo cốt truyện.

Nói cách khác, chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra.

Nhưng hai người bọn họ bước vào thang máy B để xuống lầu, sau đó biến mất chỉ là một chuyện ngẫu nhiên thôi.”
Ý của Chu Khiêm rất đơn giản.
Khi tất cả người chơi muốn lên lầu, cả hai thang máy A và B đều đang ở tầng 1, mọi người chỉ tùy tiện chọn thang máy B để đi lên tầng 7 thôi.
Khi bọn họ đến nơi, thang máy B cũng thuận tiện dừng lại ở tầng 7.

Hai người lão Dư và lão Thiết cũng sẵn đó mà đi xuống lầu.
Vì thế, việc hai NPC đi vào thang máy B chỉ là lựa chọn ngẫu nhiên của người chơi.

Việc hai người biến mất là một điều chắc chắn, không liên quan đến việc hai người chọn thang máy nào.
Việc hai người biến mất, không có liên quan gì đến thang máy.
“À vậy thì....!Cậu lúc nãy....” Hà Tiểu Vĩ sững sờ.
“Lừa anh để mau chống lên lầu thôi.” Chu Khiêm nhàn nhạt nói, “Đem bánh đưa cho Khương Dư Thanh trước.”
Hà Tiểu Vĩ: “…… Người anh em, cậu thật quá đáng! Tôi là người đã cứu cậu đó!”
“Ừ, cảm ơn anh.” Chu Khiêm nói rất vô tình, sau khi thang máy lên đến tầng 7, hai người liền đem hộp bánh đến phòng 701.
Hà Tiểu Vĩ đi theo Chu Khiêm đến trước cửa phòng 701, nhưng không đi vào mà đứng nhìn gì đó.
“Cậu đang làm gì vậy?” Hà Tiểu Vĩ nhìn vào mắt mèo, thấp giọng hỏi.
Chu Khiêm nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn nhìn Khương Dư Thanh, nếu như không có bánh Hoa Quế thì ông ta có tức giận không, có làm ra hành động kỳ lạ nào không? Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ khác.”
“A? Có chuyện gì?” Hà Tiểu Vĩ tò mò hỏi.
Thông qua mắt meo, Chu Khiêm liếc nhìn Khương Dư Thanh đang đứng trong phòng.
Cậu nhìn ông ta như người mắc bệnh người già, toàn bộ hành động của ông ta đều ngơ ngơ ngác ngác.
Nhưng ngoại trừ điểm này, bộ dáng hiện tại của ông ta cũng khác hơn lúc trước.
—— Trán, gương mặt, khóe mắt…… Nếp nhăn ở những chỗ này đã ít đi rất nhiều, vì vậy vẻ ngoài lãng mạn và tuyệt vời của ông ta trong chiếc mũ bên hông đã bắt đầu tạo nên vẻ đẹp khi còn trẻ của ông ta.
Con ngươi co rút lại, Chu Khiêm thấp giọng nói: “Ông ta trẻ trở lại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui