Edit: cơm trắng chan cà phê
Cánh cửa thủy tinh vỡ vụn.
Khi từng mảnh thủy tinh li ti rơi xuống, bảy luồng sáng màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím bắt đầu ồ ạt bay ra, tương trưng cho bảy loại vòng tay của phó bản này.
Bảy luồng sáng ngưng tụ thành màu trắng, sau đó, vô số điểm sáng từ chân núi bay ngược lên cao, quấn quýt lấy nhau, đồng loạt quay về bên dải sáng trắng cuối cùng như pháo hoa nở rộ.
Ở gần đó cũng có một tia sáng nhỏ bay ra từ người Thiện Thành.
Chu Khiêm nhìn thấy tia sáng ấy bay lên cao, rồi hòa cùng dải sáng trên trời.
Ánh sáng trắng ngày một tỏ ngời, sau đó nó bay về phía khay cân bên trái.
Lần này, khay cân bên trái hấp thụ quá nhiều sinh mạng, hiển nhiên đã nặng hơn rất nhiều so với khay bên phải.
Tinh thần của thế giới mặt sau hóa thành một viên đá cũng không thể tăng trọng lượng bằng với khay bên trái, vì vậy khay bên trái ngay lập tức nghiêng qua một bên.
Thế giới mặt trước đã hoàn toàn chiếm ưu thế.
Cán cân đã hoàn toàn thay đổi.
Thế giới mặt sau không thể xoay chuyển cục diện.
Người chơi nhận được thông báo từ hệ thống ——
【 Chúc mừng người chơi đã thành công ngăn cản kết cục sụp đổ của thành phố Lam Cảng.
Sự thật thường là như vậy, khi bạn nghĩ mọi thứ đã trôi qua nhưng tất cả chỉ là ảo giác; khi bạn nghĩ đó là chết chóc thì thực chất đó là tái sinh; khi bạn cho rằng thế giới đã diệt vong thì song song với nó vẫn còn một thế giới khác hoàn hảo, nguyên vẹn 】
【 Người sống có khả năng chết đi; người chết có khả năng sống lại; xét từ góc độ đảo ngược, vạn vật đều biến hóa, có lẽ những người đó sẽ có bộ dạng hoàn toàn thay đổi so với trí nhớ của bạn...!】
Sau một đoạn giới thiệu ngắn gọn, hệ thống bắt đầu thông báo những thông tin thiết thực.
Đó là khen thưởng của người chơi.
【 Chúc mừng người chơi đã nhận được khen thưởng của nhiệm vụ ẩn cuối cùng 】
【 Người chơi bình thường khi đạt đến cấp S đều cảm thấy mơ hồ, không biết mục tiêu tiếp theo của mình là gì, cũng không biết Thần thật sự đang ở nơi đâu, vì vậy chúc mừng các bạn, bây giờ các bạn đã không còn hoang mang như những người chơi bình thường khác, hệ thống đã mở ra "Hành trình của Thần" cho các bạn.
Sau khi mở nó, các bạn có thể tìm kiếm được Thần, thậm chí có cơ hội bước vào thế giới của Thần 】
【 Đối với người chơi cấp Thần, sau quá trình rèn luyện ở thành phố Lam Cảng, có lẽ bạn đã tìm được "Người chăn chiên" mà mình yêu thích.
Mong bạn hãy tiếp tục con đường "Hóa Thần" của mình.
Hệ thống kiểm tra và nhận thấy phần lớn các bạn là người chơi đến từ phương Đông, dựa theo cách nói của các bạn, con đường tu tiên vấn đạo không phải là truyền thuyết mơ hồ, các bạn thật sự có trong tay cơ hội rũ bỏ cơ thể phàm tục, trở thành một vị Thần chân chính 】
【 Khen thưởng tiền vàng, rương sẽ được gửi đến sau khi thước phim minh họa kết thúc 】
【 Sau khi thước phim minh họa kết thúc, các bạn sẽ quay về thành phố Lam Cảng bình thường, rời khỏi phó bản mở, quay lại hiện thực 】
Thông báo của hệ thống biến mất, viên đá do tinh thần của thế giới này cũng biến mất, màn sương dày đặc dần tan đi, bầu trời xám xịt cũng dần trong hơn.
Cán cân dần hóa thành một mặt phẳng màu bạc, nhưng mặt phẳng này có dạng chất lỏng, tính chất như thủy ngân, không ngừng cuồn cuộn chao nghiêng.
Màn sương chưa tan hết trên đỉnh núi Tử Vụ, vật chất kia thong thả bay xuống đỉnh núi, cuối cùng bao trùm khắp thành phố Lam Cảng.
Toàn bộ thế giới được bao phủ trong một lớp vật chất màu bạc như thủy ngân —— Đó là một mặt gương khổng lồ.
Vạn vật đã biến mất.
Người chơi đứng trên mặt gương, xung quanh là bóng tối.
Họ như đang du hành ở nơi sâu nhất của vũ trụ.
Đó là một cuộc phiêu lưu không có mục tiêu, không có điểm cuối.
Chưa cảm nhận được niềm vui sướng khi vượt qua phó bản, họ đã rơi vào một trạng thái mông lung, mờ mịt, dường như ở trong vụ trụ mênh mang này, họ là những người sống sót cuối cùng.
Rời khỏi quê hương, họ cần phải đi đâu?
May mắn thay, họ đã tìm thấy ánh sáng.
Một luồng ánh sáng trắng xuất hiện trên mặt gương, trong màn sương xuất hiện một vị thần mà họ không hề xa lạ —— vị Thần mạnh nhất được hợp nhất từ ba người.
Ba gương mặt ấy vẫn quen thuộc, nhưng biểu tình của họ lại vô cùng xa lạ.
Ánh mắt họ lạnh băng, biểu tình lãnh đạm.
Sau khi hóa thành Thần, dường như họ đã không còn ràng buộc gì với thế giới này.
Một người từng tên là A Liên nâng tay lên, giao vật phẩm khen thưởng của nhiệm vụ ẩn cho người chơi.
Khi người mạnh nhất nói chuyện, cả ba cái miệng đều đồng loạt lên tiếng: "Thần nói, nước phải sinh ra vạn vật, chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, mặt đất có dã thú, côn trùng bay trong bụi rậm.
Vì vậy, trên đời có "vạn vật"."
"Bây giờ, Thần ban cho các ngươi —— Nguồn gốc của vạn vật."
Dứt lời, trên tay mỗi người chơi xuất hiện một hình cầu.
Hình cầu có màu xanh lam, trên bề mặt khối cầu không phải mặt phẳng tĩnh mà là những dòng nước luân chuyển, tựa như quả địa cầu thu nhỏ.
Màu xanh kia có lẽ tượng trưng cho đại dương.
Như vậy đạo cụ này có lẽ tượng trưng cho sự sống đầu tiên được hình thành trên trái đất là từ đại dương.
Trên mặt gương, Thần tạm thời không cử động, có lẽ sắp thi triển phép thuật, muốn dịch chuyển người chơi quay về thế giới bình thường.
Thần bay lơ lửng trên cao với ba cái đầu cùng sáu cánh tay vươn dài.
Thấy thế, Chu khiêm bị Hà Tiểu Vĩ giữ chặt bằng dây thừng nhìn Thần với ánh mắt mê li, dường như anh có suy nghĩ gì muốn hỏi.
Thấy anh nhìn vị thần có ba đầu một lúc lâu, Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà hỏi: "Rốt cuộc làm sao lại có thế giới mặt sau...!hay là thế giới song song kia?"
Ba gương mặt đều tỏ vẻ hờ hững.
Cả ba cùng lên tiếng: "Mỗi thế giới chỉ có một người mạnh nhất.
Ta từng nghĩ rằng tạo ra hai thế giới thì chẳng phải sẽ có thể có hai người mạnh nhất tồn tại."
"Ta dùng mặt gương này để tạo ra thế giới thứ hai, cũng sử dụng nó làm môi giới cân bằng hai thế giới, khiến cả hai không can thiệp vào nhau.
Nhưng bây giờ thì..."
Thần tạm dừng một chút, nói tiếp: "Thần cũng có lúc thật ngây thơ.
Ý trời khó đoán.
Từ xưa đã không thể theo.
Người đã chết thì không thể quay lại."
"Nhưng may mắn rằng các ngươi đã có thể trở về.
Cảm ơn sự giúp đỡ của các ngươi.
Bây giờ ta sẽ đưa các ngươi về nhà."
...
Địa bàn của quân đoàn Đào Hồng.
Bên cạnh giường băng.
Tạ Hoa Doanh dời mắt khỏi màn hình, tò mò nhìn qua Mục Sư.
Ý cười đã tắt ngấm trên mặt y, có lẽ do tâm trạng không tốt.
Tạ Hoa Doanh nói: "Tình huống không theo ý ông rồi.
Chu Khiêm không chết.
Và...!Thiện Thành cũng đã chết.
Không thể lấy được thành phố Lam Cảng, ông phải tìm cách khác giúp chủ nhân thôi."
Đồng tử của Mục Sư co rút lại, y nhìn về phía Tạ Hoài đang nhắm mắt trên giường băng.
Mục Sư nói: "Tôi sẽ có cách khác giúp ngài Tạ.
Cô không cần lo.
Còn Chu Khiêm...!Ít nhất thì Bạch Trụ đã chết.
Thật ra lí do tôi không dám đối đầu trực tiếp với Chu Khiêm là vì có Bạch Trụ.
Nhưng bây giờ với tình trạng của cậu ta, chỉ cần cậu ta dám xuất hiện trong phó bản bán mở, người của chúng ta có thể giết cậu ta."
Tạ Hoa Doanh hỏi: "Vậy ông cảm thấy...!Chu Khiêm thật sự phát điên rồi?"
Mục Sư nhìn màn hình, ánh mắt lóe lên ý cười khi nhìn Chu Khiêm đang bị dây thừng trói.
"Tôi có cách để kiểm tra."
...
Trong trò chơi, trên mặt gương, Chu Khiêm lẳng lặng nhìn người mạnh nhất đi vào trong sương mù.
Anh không nói một lời nào, đôi mắt mê man đôi khi nheo lại, có lẽ đang kiềm chế chiếc hộp trong đầu không nổ tung.
Cách đây khá lâu, khi đang trị liệu trong phòng, Chu Khiêm đã nghe lời Lịch Học Hải để tiếp nhận trị liệu bằng phương pháp thôi miên.
Nhắm mắt, anh nghe thấy giọng của Lịch Học Hải vang lên bên tai.
"Phép so sánh của bác sĩ điều trị trước đây của cậu không sai.
Như vậy thì chúng ta cứ tiếp tục suy nghĩ này để trị liệu.
Chu Khiêm, tưởng tượng một chút nào, tưởng tượng chiếc hộp ấy thành một vật thể hữu hành.
Cụ thể hóa sự tồn tại của nó."
"...!Có thể nhìn thấy nó chưa?"
Chu Khiêm mờ mịt lắc đầu.
Anh là một chàng trai vừa gặp biến cố gia đình đang nằm trên giường bệnh, trông vừa yếu ớt lại mong manh, giống như một cậu ấm được nuôi trong lồng kính.
Khi gia đình phá sản, anh không còn bản lĩnh để sống tiếp.
Nhưng Lịch Học Hải đã nhận ra được bản chất của anh từ lâu —— anh chỉ là giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
Lịch Học Hải tiếp tục hướng dẫn tận tình: "Được rồi, có lẽ cụ thể hóa có chút khó khăn, tôi sẽ dẫn đường cho cậu nhé.
Tôi sẽ thường xuyên giúp cậu luyện tập cho đến khi cậu có thể trực tiếp tưởng tượng ra chiếc hộp ấy."
"Vâng.
Làm phiền bác sĩ." Chu Khiêm ngoan ngoãn đáp.
Nếu không phải Lịch Học Hải tận mắt chứng kiến Chu Khiêm đốt cháy áo sơ mi của mình, bác sĩ đã thực sự tin sự ngoan ngoãn này.
Lịch Học Hải nói tiếp: "Cậu đi vào một khu rừng, băng qua một màn sương dày đặc, cuối khu rừng có một căn nhà gỗ nhỏ.
Bây giờ cậu đẩy cửa bước vào, cậu nhìn thấy một chiếc hộp giấy."
Chu Khiêm gật đầu, ánh mắt mê mang: "Tôi thấy chiếc hộp giấy."
"Trong hộp giấy là những con quái vật nhỏ tượng trưng cho cảm xúc của cậu." Lịch Học Hải nói: "Chúng đang tụ tập ở đó, giống như một quả bom hẹn giờ.
Cho nên cậu phải phát tiết định kì, phải giải phóng cho một vài con quái vật, như vậy sẽ có ích cho cậu vì nó không khiến cho hộp giấy nổ tung, khiến cậu mất kiểm soát và phát điên."
Chu Khiêm hỏi: "Nếu tôi mở hộp giấy ra thì sao?"
Lịch Học Hải nghiêm nghị đáp: "Không được mở nó ra! Nhốt quái vật vào hộp giấy để ngăn chúng không ăn mòn não cậu.
Nếu mở nó ra, khiến cho đám quái vật chạy ra ngoài...!Chuyện này không khác gì hộp giấy nổ tung.
Không có hộp giấy giam giữ, những con quái vật đó sẽ điên cuồng chạy trong đầu cậu, như vậy cậu cũng sẽ phát điên!"
"Tôi giúp cậu cụ thể hóa nó, từ đó cậu phải trông chừng hộp giấy, không để cho nó nổ."
"Tóm lại, cậu không được chủ động mở hộp giấy, cũng không được để nó bất ngờ chịu kích thích rồi phát nổ."
"Nếu không, Chu Khiêm, hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Qua một thời gian huấn luyện, bây giờ Chu Khiêm đã có thể dùng trí tưởng tượng của mình để cụ thể hóa chiếc hộp này, nhìn thấy nó ở trong đầu mình.
Bây giờ, anh nhìn thấy mình đang ở sâu trong ý thức, vươn tay ra về phía chiếc hộp giấy mong manh nhốt những con quái vật cảm xúc.
Những con quái vật có số lượng nhiều vô kể, chúng tùy thời có thể tràn ra ngoài, bò lổn ngổn trong đầu anh, thậm chí gặm nhấm từng sợi dây thần kinh của anh.
"Hậu quả thật không dám tưởng tượng", "Không được phép mở nó ra", "Cậu sẽ phát điên"...
Lịch Học Hải đã cảnh báo anh ngàn vạn lần.
Nhưng bây giờ, anh lại vươn tay, muốn chống đối mà mở chiếc hộp giấy.
Trước khi bị những con quái vật kia nuốt chửng, hoàn toàn rơi vào trạng thái mất kiểm soát và phát điên, Chu Khiêm mở bừng mắt, nhìn thấy mình đã rời khỏi phó bản, quay về thành phố Lam Cảng quen thuộc.
Ánh đèn neon sặc sỡ.
Dòng người đông đúc tấp nập.
Anh đang đứng trên con phố chữ thập quen thuộc.
Ở trên con đường đối diện là quán cà phê kết hợp quán ăn.
Khi đó, anh đeo mặt nạ, ăn vận sặc sỡ, ngồi trên tầng hai dùng ống nhòm nhìn về nơi này.
Khi đó, Bạch Trụ đang đứng ở đây nhìn anh.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của cả hai sau 7 năm xa cách.
Ở một thế giới xa lạ, ở một góc đường huyên náo.
Nhưng bây giờ Bạch Trụ đã biến mất.
Quán ăn kia đã đóng cửa, không còn khách khứa đi lại.
Bên cạnh Chu Khiêm vẫn là người qua kẻ lại vội vã.
Nhưng anh không nhìn thấy Bạch Trụ.
Chu Khiêm nhìn chằm chằm về phía quán ăn trống rỗng, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ —— thật muốn đến ngôi nhà bên bãi biển của mình và Bạch Trụ.
Nhưng bây giờ anh không còn thời gian.
Anh phải quay lại thế giới hiện thực.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Chu Khiêm trước khi ý thức sụp đổ.
Anh mở hộp giấy, mặc kệ những cảm xúc ồ ạt xông ra như thủy triều.
Lần này anh thật sự phát điên.
Nhưng Chu Khiêm đang cười, cười đến mức ngây dại, không sợ hãi điều gì.
Đối với những chuyện sắp xảy ra, anh không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
—— Không đẩy mình vào tình thế tuyệt vọng sẽ không rơi vào tuyệt vọng thật sự...
Làm sao anh có thể khiến chân tướng mà mình mong chờ đến với anh một cách nhanh nhất?
Dù là điên, anh cũng chắn chắc rằng mình sẽ chiến thắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...