Edit: cơm trắng chan cà phê
Trong chốc lát, bên phía quân đoàn Đào Hồng không còn người nào.
Phần lớn những người cầm vũ khí đều đã di chuyển về phía đội của Chu Khiêm, Chu Khiêm cũng cung cấp thông tin tình báo nhằm bảo đảm sinh mạng cho họ.
Những người không rời đi là 9 thành viên còn sống của quân đoàn Đào Hồng và những thân tín đi theo Từ Dương không còn đường lui.
Thiện Thành, Nhân Nghĩa và thủ hạ của mình vẫn đi theo Kha Vũ Tiêu, nhưng hai người đã thành lập giao dịch với Chu Khiêm, giao nộp toàn bộ súng đạn.
Thiện Thành làm như vậy là vì hắn vốn dĩ là gián điệp do Thiệu Xuyên cài vào quân đoàn Đào Hồng.
Nhân Nghĩa cũng có lí do của riêng mình.
Hắn đã gia nhập quân đoàn Đào Hồng từ rất sớm, có lòng trung thành với quân đoàn, hoàn toàn không phải là kẻ dễ dàng phản bội.
Nhưng bây giờ họ cần có tin tình báo để bảo toàn mạng sống.
Để giúp thủ hạ sống sót, không muốn cho toàn bộ người của mình bị dăm ba lời dụ dỗ của Chu Khiêm lừa gạt, Nhân Nghĩa cần phải ngụy trang —— hắn có thể đổi toàn bộ số đạn trên tay để đổi lấy mạng sống cho thủ hạ của mình.
Cách làm của Nhân Nghĩa hiển nhiên hữu hiệu.
Hắn là người luôn quý trọng tính mạng của anh em kề vai sát cánh với mình, thái độ này khác với những thành viên còn lại trong quân đoàn Đào Hồng.
Cho nên dù ba thủ hạ đi theo hắn có thái độ gì với quân đoàn Đào Hồng đi chăng nữa, họ vẫn một lòng trung thành với Nhân Nghĩa.
Từ đầu đến cuối, sắc mặt họ không hề thay đổi, chỉ kiên định đi theo sau Nhân Nghĩa.
Trong suốt quá trình tham gia phó bản, Chu Khiêm cũng đã nhiều lần đánh giá Nhân Nghĩa, cảm thấy đây là một nhân tố tiềm năng có thể trở thành đồng đội sau này.
Chỉ cần để hắn nhận ra quân đoàn Đào Hồng không phải nơi có thể bảo đảm tính mạng cho hắn, để tín ngưỡng của hắn sụp đổ, Chu Khiêm sẽ nhân cơ hội đó thu nạp ngay.
Nhưng đây cũng là vấn đề.
Vì người như Nhân Nghĩa thường rất cố chấp.
Tuy nhiên, Chu Khiêm luôn tín nhiệm người có niềm tin của riêng mình, điều này không quá khó khăn.
Một lát sau, nhà vua do nhóm người chơi đảm nhiệm.
Đến lượt người của Chu Khiêm làm vua.
Những người chơi xa lạ, khác biệt đã thu về một mối, nhóm sát nhân bên ngoài cũng nhận ra ngay, vì vậy phương thức tiết lộ số thứ tự của mình, lợi dụng tin tức của đối phương để giết hại nhau không còn sử dụng được nữa.
Nhóm người chơi ngày một cảnh giác hơn, không chịu tiết lộ số thứ tự trên thẻ bài của mình.
Vừa xuất hiện con số mới trên thẻ bài, họ liếc mắt nhìn qua liền cất ngay, tiến độ trò chơi lại tăng tốc, một mình Cao Sơn cũng không thể bao quát toàn bộ thông tin số thứ tự.
Vì vậy sau khi chiêu mộ thêm phần lớn người chơi, Chu Khiêm đã thay đổi kế hoạch ——
Nhà vua sẽ chọn con số bên nhóm sát nhân trước, sau đó mới đến con số của nhóm người chơi.
Bây giờ nhà vua chỉ có 30 giây để lựa chọn, người này cần phải tận dụng 1 giây, không cần suy nghĩ, ngẫu nhiên chọn ra một con số trong nhóm sát nhân.
Theo quan sát của Chu Khiêm ở những vòng trước, khi vừa công bố số thứ tự, sát nhân được chọn sẽ xuất hiện ngay bên cạnh cửa ra vào lồng giam.
Trong 29 giây còn lại, Chu Khiêm sẽ cố gắng tìm kiếm và chọn ra người chơi nào sẽ ra nghênh chiến.
Đến vòng chơi này, nhà vua là Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ tùy ý chọn một con số trong nhóm sát nhân, Chu Khiêm nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa, mí mắt giật giật.
Nhìn qua sắc mặt của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ liền lo lắng: "Khiêm à, đừng nói tôi lỡ chọn một đại ma vương nha?"
Chu Khiêm nhìn Hà Tiểu Vĩ đầy thấm thía, thấp giọng nói: "Đúng là anh trúng giải độc đắc rồi."
Ở trước cửa lồng giam không phải một người, mà là bốn người.
Đó là một nhóm sát nhân bốn người, thủ đoạn ra tay tàn nhẫn, hành vi man rợ bất nhân tính.
Đây là nhóm sát nhân giết hại nhiều mạng người nhất.
Trong quá khứ chưa bị thay đổi, họ giết hơn 80 người.
Có thể nói đây là nhóm sát nhân nguy hiểm nhất ở đây.
Nhìn thấy biểu tình của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa lồng giam, hiển nhiên cũng nhận ra vấn đề ngay.
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, hắn nhịn không được mà chửi: "Đm..."
"Để tôi."
"Giao cho tôi."
Hai người cùng lên tiếng là Ẩn Đao và Chu Khiêm.
Lại có thêm một người nữa tiến về phía trước, đưa số thứ tự trên thẻ bài của mình ra cho Hà Tiểu Vĩ.
"Đọc số này."
Hà Tiểu Vĩ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Bạch Trụ.
Bạch Trụ chỉ nói: "Anh chỉ còn 5 giây.
Không muốn chết thì hãy chú trọng thời gian."
Đối diện với ba thẻ bài trước mặt, Hà Tiểu Vĩ quả thực hoang mang không biết chọn ai, dưới ánh nhìn áp bách của Bạch Trụ liền hoảng loạn đọc ngay số thứ tự của y.
Sau đó hắn nhìn thấy Ẩn Đao cau mày và...!gương mặt đằng đằng sát khí như ma vương của Chu Khiêm.
"A ha, là..." Hà Tiểu Vĩ muốn giải thích tâm tình của mình một chút.
Nhưng Chu Khiêm không có thời gian lắng nghe.
Nhanh chóng xoay người, Chu Khiêm cùng Bạch Trụ đi đến cửa lồng giam.
Hai người không nói điều gì.
Khi Bạch Trụ chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Chu Khiêm chỉ siết chặt lấy tay Bạch Trụ, dặn dò hai tiếng "Cẩn thận".
Bạch Trụ cũng siết lấy tay Chu Khiêm, đáp lời: "Chờ anh quay về."
"Được." Chu Khiêm gật gật đầu, lời ít ý nhiều, nhìn Bạch Trụ đi theo bốn sát nhân kia đi đến khu vực trống.
...
Trong bốn người này, một đôi vợ chồng là người đứng đầu, người vợ tên Eli Bender, người chồng tên John Bender.
Phía sau hai vợ chồng là hai anh em, người anh tên Charlie Bender, người em tên Rachel Bender.
—— Đây là một gia đình sát nhân bốn người.
Vụ thảm sát liên hoàn do bốn người này gây ra diễn ra trước những vụ án thường thấy ở đây khoảng 100 năm.
Khi đó, thành phố Lam Cảng chưa phải là một thể thống nhất như hiện tại.
Đó là khoảng thời gian nơi này chìm ngập trong chiến tranh liên miên ở phía Đông và phía Tây.
Trong thời kỳ binh đao, nhà Bender có một mảnh đất ở ngã ba giao lộ giữa Đông và Tây và mở một quán trọ Bender ở đó.
Người con gái Rachel có nhan sắc xinh đẹp, không chỉ đảm đang mà còn giỏi ăn nói.
Cô thường đến những quán rượu gần thị trấn, trò chuyện cùng với khách vãng lai hoặc người trong trấn.
Dần dà, mọi người đều biết có một cô gái xinh đẹp tên là Rachel, gia đình mở một quán trọ.
Được Rachel nhiệt liệt giới thiệu, nhiều người tìm đến ở quán trọ, công việc kinh doanh của nhà Bender dần khấm khá hơn.
Nhiều người làm ăn đi đến thành phố Lam Cảng đều sẽ ghé vào quán trọ này ở.
Khi đó không một ai nghĩ rằng quán trọ này là nơi cướp đi mạng sống của mình.
Diện tích đại sảnh của quán trọ không lớn, chỉ có một mình Rachel phụ trách ngồi ở quầy tiếp tân.
Cô phụ trách sắp xếp phòng ở, lấy nước cho họ, cùng họ trò chuyện.
Trong thời đại chiến tranh, khách lui đến cũng không nhiều.
Đôi khi cả ngày Rachel cũng chỉ tiếp đón một người.
Khi khách vừa bước vào quán trọ liền sẽ bắt gặp nụ cười như gió xuân của Rachel xinh đẹp.
Trong khoảnh khắc đó, sự mỏi mệt, vất vả đều sẽ được nụ cười ấm áp ấy xua tan hết thảy.
Dưới sự hướng dẫn của Rachel, khách sẽ ngồi vào bàn, đưa lưng về phía một tấm rèm vải.
Đôi khi khách sẽ hỏi Rachel sau tấm rèm là gì.
Những lúc như thế, Rachel đều cười đùa chuyển đổi đề tài.
Bị nụ cười của cô tác động, khách cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề nhỏ nhoi đó nữa.
Nhưng khác sẽ không thể nào tin nổi rằng khi mình đang trò chuyện vui vẻ cùng với Rachel, phía sau tấm rèm liền xuất hiện một bàn tay cầm búa.
Khi bị búa đánh vào đầu, đồng tử của khách trợn trừng, gương mặt tràn ngập kinh ngạc.
Khách muốn bò dậy, bỏ trốn theo bản năng, nhưng hoàn toàn không thể làm được.
Phía sau tấm rèm thường sẽ có ba người bước ra.
Đó là cha mẹ và anh trai của Rachel.
Ba người họ sẽ thuần thục giết chết vị khách, lấy toàn bộ tài sản trên người đối phương.
Xác của vị khách sẽ bị chặt thành từng khúc, một số bị giấu dưới tầng hầm, một số làm phân bón cho vườn hoa, một số trở thành lương thực cho gia đình bốn người sử dụng.
Nạn nhân chết ở đây thường là thương nhân đi lại giữa vùng chiến tranh và thị trấn Lam Cảng.
Trên đường đi thường gặp cướp bóc nguy hiểm, cho nên không một ai nghi ngờ về sự mất tích của họ ở quán trọ Bender.
Cuối cùng cũng có người nghi ngờ rồi đến quán trọ điều tra, phát hiện ra hơn 80 người đã bỏ mạng.
Đó là một người cha tên Asim có con trai đi từ phía Tây đến phía Đông.
Ông nhận được một lá thư từ con mình, trong thư ghi chàng trai lưu luyến thị trấn nhỏ này không muốn quay về bởi vì đã nhất kiến chung tình với một cô gái tên Rachel, một người làm việc ở quán trọ tên Bender.
Sau khi con trai mất tích, không tìm thấy ở con ở đâu, người cha đã nghi ngờ con mình bị hại.
Ông đi đến quán trọ được ghi trong thư, gặp được gia đình Bender.
Gia đình Bender nói rằng ở đây có rất nhiều người lui tới, căn bản không còn nhớ rõ con trai ông trông như thế nào.
Có khả năng chàng trai đã chết vì cướp bóc trên đường, xác bị ném vào vùng hoang vu.
Khi đó, Asim không có chứng cứ xác định gia đình Bender là hung thủ, vì vậy phải tạm thời rời khỏi quán trọ.
Nhưng ông không từ bỏ, ông liên lạc với nhiều gia đình có người mất tích, cũng bắt đầu điều tra ở thị trấn gần đó, kêu gọi mọi người đến quán trọ để điều tra.
Ngay lúc này, gia đình Bender đột nhiên mất tích.
Asim cùng những người đồng hành bắt đầu lục soát quán trọ và khu vực xung quanh.
Mọi người tìm được rất nhiều thi thể.
Những thi thể này bị chặt đứt thành từng phần, thiếu hụt không còn đầy đủ.
Những phần khó xử lí đều bị chôn ở sau vườn, trong vườn rau hoặc bị giấu dưới tầng hầm, thậm chí còn đặt trong thùng rượu.
Nhìn thấy đầu lâu trong thùng rượu, ai nấy cũng cảm thấy tởm lợm, buồn nôn.
—— Trong số bọn họ có rất nhiều người đến quán trọ uống rượu.
Họ chỉ có thể cảm tạ trời đất vì may mắn, khi họ đến uống rượu thì trong đại sảnh có rất nhiều người.
Nếu không e rằng họ đã bị gia đình Bender sát hại, trở thành những cái xác thiếu hụt nhiều bộ phận như những người khách đi một mình kia.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Lam Cảng được thống nhất, không một ai đến nhận quán trọ, cũng không có ai dám vào ở.
Để báo thù cho con trai, Asim tận lực giữ nguyên hiện trạng của quán trọ, ông không động vào những thi thể kia cũng như không động vào bất kỳ vật dụng nào.
Sau khi thành phố đã ổn định, ông đến báo án với cảnh sát, cảnh sát cũng đến hiện trường kiểm tra, xác nhận thân phận của người bị hại, bắt đầu truy nã gia đình bốn người kia.
Thế nhưng gia đình Bender như thể biến thành không khí, chưa từng xuất hiện một lần nào.
Bây giờ, Hà Tiểu Vĩ quả thực vô cùng lo lắng, hai tay nắm chặt lấy cột sắt, hai mắt chăm chăm nhìn ra ngoài.
Hắn nói với Chu Khiêm ở bên cạnh: "Sau đó quán trọ được sửa chữa thành một viện bảo tàng.
Những cái đầu lâu kia được trưng bày cho khách đến thăm quan.
Viện bảo tàng còn ghi chú về vụ án xưa một cách tỉ mỉ, thậm chí còn vẽ thành truyện tranh.
Ai cũng biết rõ gia đình bốn người kia là ác quỷ giết người.
Ngoài ra..."
"Trong quá trình truy nã, có nhiều người đến chủ động cung cấp lời khai, nói rằng mình từng nhìn thấy cha mẹ của Rachel chôn xác ở vườn hoa vào nửa đêm; có người còn tự nhận mình từng là nạn nhân may mắn thoát chết; thậm chí có người còn nói mình từng bị bà chủ quán trọ chém vào lưng rồi trốn thoát, nhưng mà..."
Thở dài một hơi, Hà Tiểu Vĩ nói tiếp: "Nhưng mà lúc đó cha của Rachel nói rằng người kia muốn hãm hiếp Rachel trong quán trọ nên mẹ Rachel mới dùng dao đối phó.
Trong thị trấn có nhiều người mến mộ Rachel nên ai cũng tin lời này, ngược lại còn trách cứ nạn nhân."
"Đến khi sự tình bại lộ, chân tướng phanh phui, mọi người mới tin lời của nạn nhân.
Nói tóm lại ——"
"Nói tóm lại, đây không chỉ vụ án giết người liên hoàn có số lượng nạn nhất nhiều nhất mà hiện trường còn là một điểm vô cùng đặc biệt, đó là bốn người kia đều là hung thủ, đây là chuyện xảy ra sau khi quá khứ sụp đổ!"
Sau khi nhóm Chu Khiêm vào thành phố Lam Cảng sụp đổ, vụ án đầu tiên họ điều tra là vụ án hung thủ ngâm vô số thiếu nữ trong bồn nước.
Trong quá khứ ban đầu của thành phố Lam Cảng, hung thủ chắc chắn đã bị bắt.
Nhưng trong quá khứ sụp đổ, hung thủ đã trốn thoát.
Trong tình huống đó, không một ai biết hung thủ là ai.
Cảnh sát dựa vào một ít lời khai để vẽ chân dung của hung thủ, nhưng người trong bức tranh cũng chỉ là nghi phạm lớn nhất.
Huống hồ họ không có chứng cứ xác định người đó là hung thủ.
Tất cả manh mối đều là "mơ hồ", "không xác định" được.
Nhưng vụ án của gia đình Bender lại khác.
Cảnh sát tiến hành điều tra, người của thị trấn cũng cung cấp lời khai, xác nhận rõ hung thủ gia đình Bender.
Thậm chí mọi người còn sửa chữa quán trọ thành bảo tàng để tuyên truyền vụ án thương tâm kia, khiến người của thành phố Lam Cảng căm thù bốn người này đến tận xương tủy, thề nhất định phải tìm được họ.
Trường hợp khác với những vụ án khác, gia đình Bender khó tìm được người "thay thế" cho mình.
Sẽ không một ai tin có người khác là hung thủ ngoài trừ gia đình Bender.
"Đúng vậy.
Đúng là không giống với những vụ án khác.
Ở những vụ án kia, hung thủ đều đã từng bị bắt.
Tinh thần của thế giới đã tạo ra nhà triển lãm án mạng, mục đích là để cho nhóm sát nhân này thoát tội, giúp họ được phóng thích."
Chu Khiêm nheo mắt: "Nhưng bốn người này thì khác.
Họ vốn dĩ chưa từng bị bắt.
Có lẽ thứ họ cần không phải là người thay thế."
Đối với tình huống đặc thù của vụ án này, khi quay về "quá khứ", việc người chơi phải làm không phải là tiêu hủy chứng cứ hay nhân chứng.
Như vậy người chơi cần phải làm gì để không bị giết?
Không giống với những vòng chơi trước đó, đây là một câu hỏi không có lời giải đáp, người chơi cần phải linh hoạt ứng biến.
Nếu có sai lầm xảy ra, người chơi chỉ còn một con đường chết.
Vì vậy, khi nhìn thấy bốn hung thủ xuất hiện, Chu Khiêm liền biết Hà Tiểu Vĩ là một tên tay thúi, chọn ngẫu nhiên cũng có thể chọn trúng nhóm sát nhân này.
55 sát nhân sẽ có 55 câu hỏi.
Bây giờ Bạch Trụ gặp phải câu hỏi khó nhất.
"Khiêm à, tôi hoảng lắm..." Hà Tiểu Vĩ nuốt nước bọt liên tục: "Xin lỗi cậu..."
Nói xong, Hà Tiểu Vĩ lại nhìn về phía Ẩn Đao ở bên còn lại.
Ẩn Đao thấy Bạch Trụ biến mất không còn bóng dáng, hiển nhiên cũng vô cùng lo lắng.
Ánh mắt của Hà Tiểu Vĩ lại càng buồn bã hơn, nhỏ giọng nói: "Thầy, tôi xin lỗi."
Chu Khiêm liền nói: "Câm miệng."
Hà Tiểu Vĩ không nói nữa.
Chu Khiêm nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Hai chữ "xin lỗi" này của anh cũng không may mắn gì.
Không có gì phải xin lỗi cả.
Vì anh Trụ sẽ không sao."
Hà Tiểu Vĩ tỉnh ngộ, liền tát bép bép vào miệng mình, hắn nói: "Vừa rồi tôi không có ý đó!"
Chu Khiêm không nhìn hắn nữa, tập trung nhìn ra ngoài lồng giam.
"Đây là câu đố không có lời giải cụ thể, không dựa theo quy chuẩn nào cả.
Nhưng cũng không phải không có dấu vết gì để tìm hiểu.
Những sát nhân khác tham gia trò chơi để tìm người thay thế mình chịu tội.
Bốn người này không cần người thay thế, nhưng chắc chắn khi tham gia trò chơi này, họ có mục đích riêng.
Xét từ góc độ này, không cho họ đạt được mục đích thì chắc chắn có thể chiến thắng."
"Từ nhỏ đến lớn, anh Trụ của chúng ta luôn đứng đầu.
Anh ấy sẽ không sao."
...
Bên kia.
Bạch Trụ theo gia đình bốn người đi đến khu vực đất trống, trước mặt y liền xuất hiện một quán trọ, bên trên có tấm bảng "Bender".
Gió lớn thổi ầm ào, Bạch Trụ dừng chân, quay đầu nhìn ra sau, phát hiện quán trọ được xây ở một khu vực vô cùng hoang vắng, xung quanh cũng không có kiến trúc nào khác.
Lữ khách đi ngang qua đây muốn qua đêm chỉ có thể chọn quán trọ này.
Theo lý thuyết, sát nhân thường che giấu thân phận của mình trước mặt người chơi, đặc biệt khi sát nhân là một nhóm 4 người.
Ví dụ như vụ án mà Từ Phi Vũ đối mặt, hung thủ là nhà ảo thuật, đồng phạm là Bloody Mary.
Có nhân chứng xem cô là thủ phạm, Mary xuất hiện có tác dụng quấy nhiễu, khiến Từ Phi Vũ không rõ ai mới thật sự là thủ phạm, không thể tìm ra được chân tướng, vì vậy dễ dàng thất bại.
Trong trường hợp hung thủ là một nhóm người, cách thức hữu hiệu nhất là người ở ngoài sáng, người ở trong tối.
Nhưng bốn người này lại trực tiếp xuất hiện, chứng tỏ họ không có ý định giấu giếm thân phận.
Đúng là họ không cần làm như vậy.
Bốn người họ là hung thủ đã là một sự thật lịch sử được công nhận.
Như vậy thứ họ muốn là gì?
Bạch Trụ đánh giá tình huống xung quanh quán trọ, sau đó không ngần ngại gì, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ánh mặt trời soi rọi, chiếu lấp lánh trên gương mặt của Rachel ngồi trước bàn tiếp tân.
Cô ngẩng đầu mỉm cười với Bạch Trụ, nụ cười như nắng tháng ba xua tan đi băng tuyết giá lạnh.
Mỉm cười rạng rỡ, Rachel nói: "Kính chào quý khách, xin mời vào.
Xin cứ tự nhiên tùy ý chọn chỗ ngồi."
Giọng nói của cô tràn ngập sức sống, quả thực có thể xua tan đi mỏi mệt của lữ khách phương xa ghé thăm.
Bạch Trụ liếc mắt nhìn đại sảnh đơn sơ, trực tiếp ngồi xuống trước tấm rèm có sát nhân ẩn nấp trong lời đồn.
Rachel bưng một tách trà đến cho Bạch Trụ, hỏi y muốn ăn gì.
Bạch Trụ lắc đầu, Rachel ngồi xuống.
Cô lấy một quả cầu thủy tinh và một bộ bài Tarot.
Nhìn về phía Bạch Trụ, cô lém lỉnh nháy mắt, nói: "Em rất giỏi bói toán.
Anh có thể gọi em là nhà ngoại cảm cũng được.
Em có thể giúp anh trị liệu tâm lý, hoặc là đoán mệnh, tất cả đều chuẩn xác.
Em sẽ không thu tiền đâu.
Anh có muốn thử không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Vụ án giết người liên hoàn của gia đình Bender là một vụ án có thật ở Mĩ, nếu hứng thú có thể tìm hiểu thêm.
Trong truyện đã có sự thay đổi đáng kể, không giống hoàn toàn so với vụ án có thật.
Chú thích:
Vụ án gia đình Bender:
Vào thế kỷ 19, Kansas là vùng đất "đẫm máu" với những trận chiến kinh hoàng giữa các phe ủng hộ và chống chế độ nô lệ.
Dù nằm trong nước Mỹ và là một tiểu bang, Kansas vô luật pháp, không được quản lý chặt chẽ.
Chính quyền bang thờ ơ nên các tranh chấp pháp lý thường được giải quyết bằng bạo lực.
Tuy nhiên, Kansas lại là "miền đất hứa" với người nô lệ, người tị nạn tại Mỹ.
Theo dòng người di cư, năm 1870, gia đình người Đức họ Bender đã tới vùng Đông Nam Kansas và định cư gần thị trấn Cherryvale.
Nhà Bender có 4 người, gồm John Bender, vợ ông – được gọi là Ma Bender, con trai John Jr và con gái Kate.
Không ai biết gì về quá khứ của gia đình này.
Trên mảnh đất nằm trong thảo nguyên hoang vắng, nhà John dựng căn nhà gỗ nhỏ, một chuồng gia súc quây tôn và đào một cái giếng.
Bên ngoài căn nhà, họ treo biển "Cửa hàng tạp hóa" biến nó vừa là điểm dừng chân, vừa là nhà trọ.
Từ khi gia đình Bender chuyển đến thị trấn Cherryvale, thi thoảng một vài lữ khách đi qua đây lại biến mất không dấu vết.
Cho đến khi con số lên đến khoảng 10 người vào mùa xuân 1873, bao gồm một bác sĩ nổi tiếng, chính quyền mới bắt đầu chú ý.
Sau khi bị phát giác, nhà Bender vội vã chất đồ đạc lên xe và bỏ trốn.
Để sát hại những lữ khách vô tội, nhà Bender được cho là đã chào mời lữ khách ở lại nghỉ qua đêm.
Khi các vị khách dùng bữa, họ ngồi quay lưng về phía tấm bạt lớn ngăn cách "nhà trọ" với khu sinh hoạt.
Trong khi đó, Kate bắt đầu quyến rũ những vị khách nhờ lối nói chuyện nhỏ nhẹ, tự nhiên.
Khi những vị khách dồn toàn bộ chú ý vào Kate, ông John và con trai nấp sau tấm bạt sẽ bất ngờ dùng búa đập vào đầu họ.
Bà Ma và Kate sau đó sẽ khoắng sạch tài sản quý giá rồi "thu dọn" hiện trường.
Trong đêm, nạn nhân sẽ được chôn cất tại khu vườn sau nhà.
Theo cảnh sát bang Kansas, động cơ của nhà Bender là tài sản.
Những lữ khách thường mang theo tất cả tiền mặt, đồ giá trị bên mình và bất cứ thứ gì - từ ngựa đến vật dụng - đều có thể được bán lấy tiền trên thảo nguyên.
Cho đến bây giờ, nhà Bender vẫn là những bóng ma dập dìu trong các câu chuyện do người dân địa phương kể lại.
Họ chưa từng bị bắt bỏ hay đem ra xử tội bất chấp những tội ác kinh hoàng đã gây ra.
Số phận của họ ra sao cũng vẫn luôn là câu hỏi bị bỏ ngỏ.
Nhưng "tiếng vang lẫy lừng" của nhà Bender đã truyền cảm hứng cho các tác phẩm kinh dị và tội phạm tại Mỹ.
/Bản phác họa chân dung gia đình Bender và căn nhà trọ, hiện trường các vụ giết người/.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...