Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần


Edit: cơm trắng chan cà phê
Mạnh Biệt vốn là người luôn hành động cẩn thận, nhưng hắn lại có một khuyết điểm lớn, đó là thích cờ bạc.

Hắn chỉ vừa kết bạn với một nhóm người chơi ở sòng bạc của thành phố Lam Cảng, không ngờ tất cả lại bị cuốn vào phó bản này.
Trò chơi bắt đầu không lâu, nhận thấy số lượng vòng tay có dấu hiệu giảm bớt, Mạnh Biệt liền nhanh chóng đoán ngay có khả năng tàn sát, vì vậy dựa vào kỹ năng tra xét, một đường giúp đỡ đồng đội chạy trốn.
Trên đường chạy trốn, họ lại được Bạch Trụ cứu sống, nhân cơ hội gia nhập đội nhóm của Chu Khiêm, bây giờ đã trở thành thành viên của quân đoàn Vô Song.
Mạnh Biệt có bản tính đa nghi, ngay từ đầu đã không tin tưởng Bạch Trụ, sau khi tập hợp với nhóm Chu Khiêm cũng luôn giữ lại thông tin mình có, không kể hết ra ngay.
Cho đến bây giờ, sau khi đã hiểu rõ năng lực của Chu Khiêm, hắn đã tín nhiệm hơn, vì vậy đi đến trước mặt đối phương kể lại những gì mình biết.
Chu Khiêm cùng Mạnh Biệt đi đến một góc khuất.
Chờ đến khi Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ, Ẩn Đao, Ân Tửu đều đi đến đây, Chu Khiêm đã dùng một đạo cụ cách âm có hình dạng túi hơi, bao bọc họ ở bên trong.
Khi họ nói chuyện thì quân đoàn Đào Hồng sẽ không nghe thấy được.
Chờ mọi người ngồi xuống hết, Chu Khiêm liền nhìn về phía Mạnh Biệt: "Anh hãy nói cụ thể những gì anh tìm hiểu được về khách sạn Saiyan."
Mạnh Biệt: "Có rất nhiều sát nhân liên quan đến khách sạn đó! Chúng tôi phát hiện ra ở đó kẻ giết người chuyên lột da có phần xăm của nạn nhân xuống để làm đồ trang trí, sau đó còn xăm lên người nạn nhân chữ Vạn ——"
Chu Khiêm ngắt lời: "Không cần nói về người này.

Những người khác thì sao? Người giết nhóm nạn nhân bị trùm đầu, nguyên nhân chết là ẩu đả, có tìm được hung thủ hay không?"
Mạnh Biệt đáp: "Có.

Vụ án này là vụ án khó tin nhất.

Nhóm tôi tốn rất nhiều thời gian mới tìm được manh mối."
"Cậu dùng từ là nhóm nạn nhân nhưng thật ra là chia làm vài tình huống.

Tình huống thứ nhất là xảy ra sớm nhất, là vụ án do một nam một nữ gây ra."
Đến đây, Chu Khiêm đã hiểu ngay, tác giả La Vũ đã dựa vào vụ án giết người liên hoàn của một nam một nữ làm cảm hứng, thu thập thêm tư liệu sống và trí tưởng tượng của mình để viết bản thảo.
—— Như vậy thì tình huống khác thì sao?
Mạnh Biệt nói: "Một vụ án giết người liên hoàn khác xảy ra vào nhiều năm sau."
"Chúng tôi nghi ngờ hung thủ là tiểu thuyết gia tên La Vũ.

Chúng tôi đã tìm thấy rất nhiều tạp chí, nhiều bài báo và phỏng vấn liên quan tới người này, họ nói rằng tính tình của La Vũ đã thay đổi."
"La Vũ là một người viết tiểu thuyết, tác phẩm của người này thường sẽ vạch trần những mặt tối của nhân tính, nhưng giá trị tác phẩm luôn hướng đến sự tích cực, thái độ sống của nhân vật chính cũng vận động hướng về phía trước, vì vậy người đọc cũng tiếp nhận một cách thoải mái.
"Nhưng sau đó La Vũ lại thay đổi.

Sau này ông ta chỉ viết một tác phẩm, là quyển ông ta viết ở trong khách sạn Saiyan.

Nhiều người đọc xong tác phẩm này đều cảm thấy...!Ông ta hoàn toàn đồng tình với góc nhìn của hung thủ.

Ông ta cho rằng hung thủ làm như vậy là đúng, không hề bày tỏ thái độ phê phán gì cả."
Tạm dừng một chút, Mạnh Biệt nói tiếp: "La Vũ vào khách sạn Saiyan ở, nói với người bên ngoài rằng đã tìm được nguồn cảm hứng.

Nhưng trong lúc ông ta ở đó lại xảy ra rất nhiều án mạng.

Hung thủ ngoài đời hoàn toàn giống với hung thủ trong tiểu thuyết của ông ta, cũng tương tự như đôi nam nữ nhiều năm trước."
"Vốn không một ai nghi ngờ La Vũ.

Cho đến khi tác phẩm được xuất bản, cảnh sát cẩn thận nghiên cứu tiểu thuyết của ông ta thì phát hiện ra tỉ lệ trùng khớp giữa tiểu thuyết và thực tế, họ kiểm tra kỹ càng tình huống của ông ta ở khách sạn Saiyan hơn, lúc này mới xác định được ông ta chính là hung thủ và bắt giữ.

Ngoài ra..."
Hà Tiểu Vĩ nghe đến mức nghiện, hỏi nhanh: "Ngoài ra?"

Mạnh Biệt nói: "Đáng sợ hơn là trước khi La Vũ bị bắt, ông ta đã tham gia nhiều tọa đàm.

Nhiều người bị ông ta tẩy não, cũng bắt đầu dựa theo phương thức giết người như vậy.

Họ thậm chí còn sửa lại tên mình, tự xưng là La Vũ."
"Hai chữ "La Vũ" này đã trở thành một tín ngưỡng đối với tội phạm."
Chu Khiêm đã hiểu: "Nói cách khác, La Vũ bắt chước phương thức gây án của đôi nam nữ.

Sau đó nhiều người khác lại bắt chước ông ta.

Một vòng lại một vòng."
"Đúng vậy." Mạnh Biệt nói: "Ý tôi là vậy.

Trong số những người bắt chước La Vũ có một người đàn ông rất nổi tiếng, người này tên là Chúc Cao, bề ngoại bắt mắt, ưa nhìn, dụ dỗ được nhiều người phụ nữ có tiền, cũng nói với họ mình là La Vũ.

Nhưng chuyện kỳ lạ nhất là..."
Chu Khiêm tò mò nhìn đối phưng: "Là gì?"
Mạnh Biệt nói: "Người đó rất đẹp, không chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ những người phụ nữ mà thậm chí còn dụ dỗ chồng của họ...!So với La Vũ thì còn thú vị hơn."
"Bằng một phương thức ác liệt, người này đã phá hỏng quan hệ vợ chồng của nạn nhân, cuối cùng giết hết cả hai người!"
Chu Khiêm dường như nhận ra điều gì: "Vừa rồi tôi có nhìn thấy một tên sát nhân rất đẹp trai, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy ngay."
Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc: "Hả? Có người còn đẹp trai hơn đại ca Long ư?"
Chu Khiêm không biết Hà Tiểu Vĩ gọi Bạch Trụ là "đại ca Long" từ khi nào, cũng không biết có phải đối phương cố ý đổ dầu thêm lửa hay không hay là vẫn EQ thấp như cũ, vì vậy anh liền trừng mắt nhìn qua, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ.
Đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ, Chu Khiêm vươn tay bịt lỗ tai y lại: "Không có, anh nghe lầm rồi.

Em không nhìn thấy ai cả.

Ai đẹp trai chứ?"
Mọi người: "..."
"Khụ, tiếp theo..." Mạnh Biệt ho khan hai tiếng, nói: "Tóm lại, có rất nhiều người bị La Vũ tẩy não, tìm mọi cách bắt chước theo ông ta, nhưng không phải ai cũng thành công trở thành sát nhân liên hoàn."
"Ở trong khách sạn Saiyan, thành công giết người, hơn nữa còn liên quan đến La Vũ cũng chỉ có hai người.

Một người là Chúc Cao đẹp trai tôi vừa nói, còn một người là nữ, tên Lưu Mỹ."
"Còn hung thủ khác liên quan đến khách sạn này thì..."
"Khoan nói đến những hung thủ khác." Chu Khiêm nói: "Tôi biết chuyện về La Vũ là đủ rồi.

Đây là vấn đề đặc biệt mấu chốt, nó xác minh một suy đoán của tôi."
Hà Tiểu Vĩ bức bối tới mức vò đầu bứt tai, hỏi: "Khiêm à, mau nói đi mà, tò mò chết tôi rồi!"
—— Thi thể ở gian triển lãm C có thể chia làm hai loại, một là nạn nhân của hung thủ chữ Vạn; một là nạn nhân của một hung thủ mà người chơi chưa từng gặp qua.
Bây giờ, dựa theo lời Mạnh Biệt, Chu Khiêm đã xác định La Vũ chính là hung thủ đó.
Nhưng vì sao chuyện này lại là mấu chốt?
Hà Tiểu Vĩ thật sự không nghĩ ra.
Chu Khiêm lại nói tiếp: "Khi nãy ra khỏi lồng giam, tôi cố ý đi rất chậm.

Chỉ có 55 sát nhân, tôi cũng đã quan sát kỹ."
"Tôi nhìn từng mặt, nhưng không hề tìm thấy La Vũ."
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc ——
Theo lý thuyết, La Vũ là một sát nhân liên hoàn, chính ông ta cũng là người góp phần khiến cho lịch sử thay đổi, thành phố Lam Cảng tan vỡ.
Nhưng vì sao ông ta lại không xuất hiện?
Vì Mạnh Biệt đã tra xét sai, La Vũ thật ra không phải là hung thủ, hay là sau lưng còn có nguyên nhân nào khác?

"La Vũ không có ở đây..." Hà Tiểu Vĩ nhíu mày, lẩm bẩm: "Vậy là thiếu một hung thủ.

Vì sao lại thiếu một hung thủ..."
Chu Khiêm hỏi: "Anh còn nhớ tôi hỏi Nguyễn Mai câu gì không? Tôi nói rằng tôi biết bà ta gây án như thế nào."
Hà Tiểu Vĩ gật đầu: "Nhớ chứ! Khi đó tôi còn cảm thấy quái quái mà! Tôi lo rằng bà ta sẽ làm gì cậu, nhưng bà ta chỉ nhăn mặt rồi rời khi.

Thậm chí trông bà ta còn hơi...!có gì đó như sợ cậu vậy?"
"Đúng vậy.

Đó là điểm mấu chốt." Chu Khiêm nói: "Khi tôi gặp "tinh thần của thế giới này", nó cũng đã xác nhận lời tôi.

Nhóm sát nhân sẽ không giết người quá thông minh, hoặc người biết quá nhiều thông tin, và còn một điều đặc biệt —— sát nhân sẽ không giết người vô dụng.

Kết hợp tất cả lại có thể chứng minh một vấn đề."
Dự cảm được một vấn đề quan trọng, Hà Tiểu Vĩ sốt ruột nuốt nước bọt: "Ý cậu là..."
"Ý tôi là...!Có lẽ thành phố Lam Cảng chưa thật sự tan vỡ." Chu Khiêm nói.
Hà Tiểu Vĩ: ?
Chu Khiêm: "Chuyện về La Vũ chắc chắn có giá trị.

Như vậy thì có lẽ nào...!Thật ra cũng giống như trong thế giới tiểu thuyết của ông ta, ở đây cũng có một thành phố Lam Cảng tồn tại song song không?"
Lướt mắt nhìn qua mọi người, Chu Khiêm nói: "Lúc trước chúng ta suy đoán rằng thế giới sụp đổ là vì có người đã thả những tên sát nhân chịu án tử hình ra ngoài.

Những người này giết quá nhiều người, dẫn đến hiệu ứng dây chuyền, cuối cùng khiến cho thành phố sụp đổ."
"Nhưng về mặt logic, câu chuyện này có một phân đoạn bị thiếu hụt.

Nhà triển lãm còn một khả năng khác không thể hiện ra —— rốt cuộc họ đã làm cách nào để nhóm sát nhân đó thoát tội?"
Hà Tiểu Vĩ hỏi: "Nói đến đây, tôi cũng đã thảo luận chuyện này với thầy của mình.

Có rất nhiều thi thể ở nhà triển lãm, đều là vừa tắt thở.

Ví dụ như những thi thể trẻ em...!Chúng chỉ vừa mới chết chìm đã xuất hiện ngay ở trong gian triển lãm A mà các cậu đi vào, khi các cậu kiểm tra thi thể sẽ chạm vào chúng, để lại dấu vân tay, sau đó tạo thành manh mối..."
"Cứ như vậy, chúng ta sẽ trở thành nghi phạm.

Tôi và thầy đều cho rằng hung thủ sẽ quan sát chúng ta, chọn một trong số chúng ta, khi chúng ta quay về quá khứ thì sẽ bắt chúng ta chịu tội thay cho họ."
"Như thế thì khi chúng ta quay về quá khứ, chúng ta không thể rời đi, thậm chí...!Chúng ta sẽ trở thành tội phạm!"
"Đây là khả năng thật sự của nhà triển lãm.

Nhưng mà, nhưng mà..."
"Nhưng mà...!Khả năng này, cho tới bây giờ cũng chưa thực sự được thực hiện."
Chu Khiêm bổ sung thêm cho Hà Tiểu Vĩ: "Những gì anh vừa nói không sai.

Tôi cho rằng đây là phương hướng hợp lý nhất.

Nhà triển lãm án mạng có thể liên kết các thời không, chúng ta để lại dấu vân tay và manh mối ở quá khứ, còn hung thủ thì đi đến hiện tại.

Xét theo mạch logic này, chúng ta vẫn cò thiếu một phân đoạn mấu chốt ——"

"Chỉ có một nghi phạm do hung thủ lựa chọn, biến người này thành nghi phạm trong quá khứ, thay thế hung thủ ngồi tù, thậm chí thay thế hung thủ lãnh án tử thì hung thủ mới có thể thật sự ung dung thoát khỏi vòng pháp luật, tiếp đó mới khiến cho lịch sử sụp đổ."
"Nhưng tất cả người chơi đều ở đây, cũng không có ai bị xem là nghi phạm."
"Người chơi vẫn chưa bị hung thủ lựa chọn, cũng không quay về quá khứ thế thân cho họ.

Vì sao?"
Chu Khiêm quan sát biểu tình của mọi người, nói tiếp: "Cho nên tôi nghi ngờ rằng ý nghĩa thật sự của "trò chơi vua" này là để cho nhóm sát nhân chọn ra "nghi phạm" thay thế cho mình."
"Thế giới này không phải là thành phố Lam Cảng thật, mà là thế giới thứ hai tồn tại song song.

Thành phố Lam Cảng thật vẫn còn đó, và dù là thế giới nào đi chăng nữa thì sự sụp đổ vẫn chưa diễn ra."
Cán cân, cánh cửa, La Vũ không xuất hiện...
Đến đây, dù đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, suy đoán của Chu Khiêm đã trở nên hoàn chỉnh ——
Thành phố Lam Cảng có một thế giới song song.
Đặt giả thuyết thế giới bình thường là mặt trước, thì tương ứng sẽ có một thế giới giống hệt ở mặt sau.

Người, sự vật, sự việc ở thế giới mặt sau này đều được phóng chiếu dựa vào thế giới mặt trước.
Xét từ góc độ này, thế giới mặt sau hoàn toàn lệ thuộc vào thế giới mặt trước để tồn tại.
Hai thế giới này vốn không liên hệ gì đến nhau, nhưng đôi khi người ở thế giới mặt sau tự mình thức tỉnh, dùng phương thức nào đó để đến thế giới mặt trước, thay thế người kia, được sống một cách chân chính.
La Vũ là một ví dụ.
Vốn dĩ ông ta là một tác giả truyền tải những giá trị tích cực trong tác phẩm của mình.
Nhưng sau đó, ông ta bị chính mình ở thế giới mặt sau giết chết.
La Vũ ở thế giới mặt sau thay thế ông ta sống ở thế giới này, tính tình thay đổi, trở thành sát nhân liên hoàn, còn thành công tẩy não vô số người, để họ bắt chước theo.
Thậm chí, vào một ngày nào đó, những người ở thế giới mặt sau đều thức tỉnh, lực lượng khổng lồ, có khả năng nhiễu nhương thế giới mặt trước.
Ví dụ như nhà triển lãm án mạng, có lẽ nó tồn tại ở cả hai thế giới.

Lần trước, nhóm Chu Khiêm vào thăm quan có lẽ là nhà triển lãm ở thế giới mặt trước.
Nhưng sau khi họ vào trong từng gian triển lãm, họ đã đi đến thế giới mặt sau.
Họ thăm quan nhà triển lãm án mạng ở thế giới mặt sau, những thi thể, sát nhân mà họ gặp được...!vốn dĩ đều ở thế giới mặt sau.
Không một ai chấp nhận làm cái bóng của người khác mãi mãi.
Tinh thần của thế giới này hi vọng nó là độc nhất vô nhị.
Nó sinh ra cùng với thế giới mặt sau, đồng thời có được những năng lượng xấu xa của thế giới này.
Cho nên nó muốn đập vỡ thế giới này, chân chính bước vào thành phố Lam Cảng.
Chu Khiêm đoán rằng cán cân kia là nhịp cầu liên kết giữa hai thế giới.
Nó đang nghiêng về một bên.
Ngoài ra, 5 tiếng sau, vào lúc 12 giờ đêm, khi mọi thứ dừng lại, cán cân sẽ nghiêng hẳn về một bên ——
Đến lúc đó, âm dương, trước sau đảo ngược, thế giới mặt sau sẽ thay thế thế giới mặt trước, khiến cho thành phố Lam Cảng thực sự sụp đổ.
Đây là "đi ra ngoài" mà tinh thần kia nói.
Nó sẽ cùng với nhóm sát nhân đi đến thế giới mặt trước.
Trước khi đến thời khắc đó, tinh thần của thế giới này cùng với nhóm sát nhân cần làm một việc —— chọn ra "nghi phạm" thay thế họ để ở lại quá khứ.
Thật ra thế giới mặt sau cũng không thực sự sụp đổ.
Thành phố sụp đổ mà người chơi nhìn thấy thực chất là thời không hỗn độn do tinh thần của thế giới này dùng sức mạnh cường đại tạo ra, khiến người chơi lầm tưởng mọi sự đã thành, bỏ qua mục đích thật sự của nó.
Mạch logic vẫn thiếu một liên kết quan trọng nhất.
Khi người chơi bị chọn, thay thế sát nhân trở thành hung thủ, bị xử tử, một vòng thiếu hụt đã được lấp đầy, sự sụp đổ sẽ thực sự xảy ra ở thế giới mặt sau.
Cùng lúc đó, cán cân đã hoàn toàn nghiêng về một bên, thế giới mặt sau hoàn toàn sụp đổ sẽ thay thế thành phố Lam Cảng thật.
Đến lúc đó mới thực sự là tận thế ở thành phố Lam Cảng.
La Vũ không xuất hiện ở thế giới này là sự xác minh tốt nhất.
Ông ta ở thế giới mặt sau vốn đã đến thế giới mặt trước, bị bắt ở thế giới mặt trước.
Ông ta không nằm trong chuỗi quan hệ nhân quả khiến thế giới mặt sau bị sụp đổ.
Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được ý tứ của Chu Khiêm.
Hắn định mở miệng hỏi thêm, lại bị Mạnh Biệt giành trước.
Mạnh Biệt nói với Chu Khiêm: "Trước khoan nói đến chuyện thế giới song song...!Quan tâm đến thế giới hiện tại của chúng ta đi...!Tôi đã hiểu được phần nào ý của cậu.

Để nhóm sát nhân hoàn toàn được phán vô tội thì vẫn còn thiếu mất phần "nghi phạm bị bắt và bị xử tử" trong lịch sử.

Cho nên thế giới Lam Cảng này không sụp đổ."
"Tinh thần của thế giới có thể liên kết thời không, cho nên nó tạo ra một thời không "hỗn độn", đúng là không có gì lạ, đối với trò chơi này thì không khó làm..."
"Tóm lại, hiện tại nó đã tạo ra thời không giả này, khiến tất cả chúng ta cho rằng sự sụp đổ đã xảy ra...!Nhưng thực tế thì không có.


Nhóm sát nhân còn muốn chọn ra người chơi làm "nghi phạm" thay thế mình, bổ sung cho vấn đề mấu chốt nhất."
Suy tư một lúc lâu, Mạnh Biệt nói tiếp: "Vậy tôi có thể lý giải rằng bây giờ chúng ta đang ở trong một thời không giả tạo.

Như vậy thì lát nữa khi hung thủ giết người chơi trong trò chơi vua thì việc giết đó cũng là giả, chỉ là một dạng nghi thức mà thôi."
"Đương nhiên, người chơi bị giết vẫn sẽ chết.

Nhưng họ không chết ở trong thời không giả này.

Trên thực tế, họ sẽ..."
Chu Khiêm khẳng định suy đoán của đối phương: "Trên thực tế, họ sẽ đi đến thành phố Lam Cảng ở thế giới mặt sau, bị xem là thủ phạm, bổ khuyết cho sự kiện trong lịch sử.

Sau khi lịch sử được bổ khuyết, thành phố Lam Cảng ở thế giới mặt sau sẽ chính thức sụp đổ.

Chờ đến 12 giờ, thành phố Lam Cảng ở mặt trước sẽ bị thay thế, sau đó biến mất."
"Nhóm sát nhân có thể chọn người chơi rồi mang đi ngay.

Nhưng vì sao họ lại phải giết người ở trong thời không hỗn độn này? E rằng cũng giống như anh nói, là một dạng nghi thức nào đó.

Tinh thần của thế giới mặt sau cùng với nhóm sát nhân mà nó giữ lại tràn đầy năng lượng xấu xa, xem việc giết người là thú vui, họ tận hưởng trong máu thịt tươi mới, đó là thứ để họ mở ra đài tế tận thế của mình."
Chờ Chu Khiêm nói xong, Hà Tiểu Vĩ liền nói ngay: "Chậc...!Vậy có phải chúng ta không chết ở đây là được rồi đúng không? Như vậy thì chúng ta sẽ không bị chọn!"
"Đương nhiên.

Thật ra tinh thần của thế giới này đã nói ra ba quy tắc hoàn toàn phù hợp với suy đoán của chúng ta.

Sát nhân không dám chọn người quá thông minh hay người nắm rõ thông tin.

Vì những người này sẽ gây bất lợi cho việc thoát tội của họ."
"Đây là lý do vì sao sau khi tôi nói với Nguyễn Mai rằng tôi biết bà ta đã làm những gì, bà ta liền tỏ ra căm giận tôi.

Bà ta chắc chắn không dám chọn tôi để thay thế cho bà ta.

Đặc biệt là khi tôi đã thắng trò cờ nhảy, chứng tỏ tôi là người "thông minh".

Tôi là người "thông minh", tôi biết sơ hở của bà ta, tôi có thể giúp mình thoát tội, còn bà ta sẽ bị bắt."
"Ngoài ra, quy tắc cuối cùng mà tinh thần của thế giới này nói cũng rất quan trọng —— sát nhân sẽ không giết người vô dụng."
"Vấn đề này cũng có thể lý giải, ví dụ như khi đã xác định được phạm vi độ tuổi của hung thủ, như vậy thì người vượt qua phạm vi độ tuổi này sẽ trở thành người vô dụng với hung thủ.

Người này sẽ không chết trong trò chơi vua."
"Cho nên ——"
Chu Khiêm đưa ra kết luận: "Mấu chốt của trò chơi này không phải là vòng tay, cũng không phải vũ khí.

Giống với phán đoán ban đầu của chúng ta, thứ mấu chốt nhất chính là thông tin về các vụ án."
"Thành phố này có quá nhiều hiện trường vụ án, người chơi lại xuất hiện ở những khu vực khác nhau, thông tin tìm kiếm được cũng không giống nhau.

Không một ai có thể bảo đảm hung thủ mình gặp sẽ có liên quan đến hiện trường vụ án mà mình điều tra.

Cho nên, trao đổi thông tin rất quan trọng."
"Ai có nhiều người trong đội hơn hiển nhiên có thể nhận được nhiều thông tin nhất, toàn đội muốn sống sót thì cần phải thành thật trao đổi thông tin với nhau, chứ không phải như sai lầm mà hệ thống bẫy chúng ta ngay từ đầu —— người chơi cần phải tàn sát lẫn nhau."
"Khiến mọi người sát hại nhau, nhưng điều kiện vượt qua phó bản lại là đoàn kết..." Hà Tiểu Vĩ mắng thầm một tiếng: "Cái hệ thống chó chết này...!Sở thích biến thái của nó chưa từng làm tôi thất vọng!"
Chu Khiêm không quan tâm lời của Hà Tiểu Vĩ, anh đang suy xét một vấn đề khác.
Sau đó anh cảm giác bàn tay mình bị nắm lấy.
Nghiêng đầu, anh đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ.
"Còn 1 phút nữa, trò chơi sẽ bắt đầu."
Bạch Trụ không hỏi Chu Khiêm cần phải lấy thông tin bên phía quân đoàn Đào Hồng như thế nào.
Dùng đạo cụ trò chuyện riêng, y lại hỏi: "Bên phía quân đoàn Đào Hồng, em muốn giữ lại bao nhiêu người?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận