Thoát Cốt Hương

Giang Tiểu Tư theo Thẩm Mạc vào nhà, sau đó đi vào thư phòng làm việc.

“Giáo sư, em giúp thầy được không?”

Nhìn cô xoa xoa hai tay vẻ nóng lòng muốn thử, thật ngạc nhiên là Thẩm Mạckhông hề cự tuyệt. Ngọc thạch Giang Tiểu Tư mang tới đều là nguyên liệuthô chưa được mài giũa, Thẩm Mạc khoanh tay đứng một bên nhìn thao táccủa cô.

Không giống như trong giờ học, bây giờ ánh mắt Thẩm Mạcchỉ nhìn chằm chằm vào một mình cô làm Tiểu Tư thấy hơi căng thẳng mộtchút. Nhưng may mắn là việc phát huy năng lực của cô không phải thấtthường, Giang Tiểu Tư thầm đắc ý.

Chẳng biết từ lúc nào, trời đãtối dần, Thẩm Mạc luôn luôn đứng bên cạnh nhìn Tiểu Tư, thỉnh thoảng đưa ra vài hướng dẫn. Đến khi phải điêu khắc phần hoa văn anh mới tự mìnhra tay, Giang Tiểu Tư ở bên cạnh phụ giúp.

Dáng vẻ một người đànông khi nghiêm túc làm việc luôn rất mê người, đặc biệt người đó lại làThẩm Mạc. Giang Tiểu Tư nhìn đôi tay anh đến ngẩn ngơ, dường như nó được đúc từ khuôn mẫu, hoàn mỹ đến dị thường. Ngón tay thon dài hữu lực, góc cạnh rõ ràng, móng tay gọn gàng đẹp đẽ.

Giờ phút này nhìn anhthật an tĩnh, vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt sâu thẳm như có thể làm ngườita chìm đắm trong màn đêm. Không giống như vẻ lạnh lùng miệt thị anh vẫn hay biểu hiện, không có những lời nói độc mồm độc miệng hay những rốnggiận bất mãn, anh cứ thờ ơ như vậy, giống như một hồ nước, phản chiếu cả trời mây.

Tim Giang Tiểu Tư đập rộn ràng, mắt cô từ từ di chuyển từ nút áo của anh hướng lên trên. Thẩm Mạc hơi mím môi, đường cong lànmôi mỏng như gọi mời người ta dung nhập vào trong, lại thêm mùi hươngRH- mê người, càng làm người ta say mê.

“Giang Tiểu Tư.” Đột nhiên, Thẩm Mạc lên tiếng làm cô giật mình. “Có người đang gõ cửa, xuống xem ai.”

Giang Tiểu Tư vội vàng chạy xuống lầu, mặt mình sao lại nóng thế này, kỳ lạ.

Nhìn bóng lưng Giang Tiểu Tư, Thẩm Mạc ném mạnh cây bút, chỉ mới qua một buổi tối mà thôi.

Người tới là Trần An Nguyên, anh mang thư và bưu phẩm tới cho Thẩm Mạc.

“Tiểu Tư? Muộn thế này còn chưa về sao? Giáo sư Thẩm có nhà không?”

“Có ạ.”

“Vậy mang mấy thứ này đưa cho thầy hộ anh. Đúng rồi, anh dặn em trước, anhvà Hồ Tuệ sư tỷ của em cãi nhau, cô ấy không để ý tới anh đã 3 ngày rồi. Nếu em gặp cô ấy, nhớ nói đỡ giúp anh nha.”

Giang Tiểu Tư cười ha ha: “Sắp tới Noel rồi, nhớ mua quà nha, con gái thích nhất được tặng quà.”


Trần An Nguyên gật đầu lia lịa rồi rời đi.

Không biết Thẩm Mạc bận rộn cả đêm có đói không, Giang Tiểu Tư vào bếp nấumột bát mỳ bưng lên, không ngờ tới nơi thấy Thẩm Mạc đã khắc xong rồi.

Giang Tiểu Tư nâng lên ngắm trái ngắm phải, trầm trồ tán thưởng.

Thẩm Mạc lại lắc đầu, nếu nhìn vật thật sẽ biết, vật này hoàn toàn chưa đạtđến trình độ có thể đánh tráo, tiếp theo phải làm cũ nó, nhưng quantrọng là linh khí và cảm giác thần thánh bí ẩn thì không phải cứ có kỹthuật là làm ra được, cho nên cần tốn thêm một ngày nữa.

“Giáo sư, chắc thầy đói bụng rồi, em nấu mỳ sợi đây.”

“Không cần.”

“Lãng phí là không tốt.”

“Tự ăn đi.”

“Nhưng dạo này em đang giảm béo ….”

Thẩm Mạc không nói nữa, đã quen với trò quấn quít của cô, chẳng muốn nói mấy lời vô nghĩa nữa, nhận lấy bát ăn luôn, thấy hương vị này đúng là không thể so sánh với lần trước, cô đã tiến bộ rất nhiều.

“Thế nào? Không tệ đúng không?”

Nhìn chằm chằm tới khi Thẩm Mạc ăn tới sợi mỳ cuối cùng, Giang Tiểu Tư vộimặt dày tới kéo tay áo anh vòi vĩnh: “Giáo sư, chỗ này còn rất nhiềumảnh vụn ngọc thạch, đừng lãng phí, tay nghề của thầy tốt như vậy, haylà khắc cho em một con dấu nhỏ nha.”

Khóe miệng Thẩm Mạc giật giật, cuối cùng cũng hiểu cái gì là ‘bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.

(Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn: nã nhân thủ đoản có nghĩa là lấythứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta. Cật nhânchủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn. Tương tự câu ‘Của biếu là của lo, của cho là của nợ)

Một lát sau, một con dấu tinh xảo được làm xong, Giang Tiểu Tư hưng phấnphủ mực, đóng lên giấy, vài chữ xinh đẹp hiện ra: “Giang Tiểu Tư ấn”.


“Cảm ơn giáo sư.”

Giang Tiểu Tư vui vui vẻ vẻ về nhà, cố tìm trong kho bảo vật nhà mình mộtloại mực không phai màu. Đầu tiên, cô đóng dấu lên mỗi quyển sách củamình, sau đó đóng dấu lên mỗi bộ quần áo để tuyên bố quyền sở hữu. Ngàyhôm sau, Tiểu Tư đi đến nhà Lí Nguyệt Y thăm chó con, nhân tiện ăn chựcluôn, cũng đóng một dấu trên mông Caramen.

“Nguyệt Y, dạo này tên Bánh Nướng có đối xử tốt với cậu không?”

“Anh ấy luôn rất tốt với mình, nhưng cũng phải nói lần trước anh ấy bị giáosư của cậu đấm một đấm đúng là quá nặng, mấy ngày mới hết sưng.”

“Lần trước là hiểu lầm, còn hại anh ấy bị đánh. Cậu giúp mình gửi lời xin lỗi anh ấy, hôm nào sẽ mời hai bạn đến Mc Donalds.”

“Cậu còn dám nói nữa, dạo này bận rộn như vậy, một tuần mới đến đây thămmình và Caramen một lần, lên lớp cũng không gặp được, mình rất nhớ cậu.”

“Không phải ngày nào chúng ta cũng buôn điện thoại sao, có chuyện gì ở đại học mình đều kể hết với cậu. Ở đó thú vị hơn trung học, cho nên cậu hãy cốgắng lên, sẽ chọn được trường tốt.”

“Mình chưa có mục tiêu cụ thể, chờ năm sau Thiệu Băng thi xong đại học, anh ấy thi trường nào mình thi trường đó.”

“Nếu anh ta không thi đỗ thì sao?”

“Không đâu, anh ấy biết suy nghĩ của mình, cho nên vì tương lai của cả hai, anh ấy nhất định sẽ cố gắng.”

“Được rồi, anh ta đi học đại học trước, cậu không sợ anh ấy sẽ không cần cậu nữa ư? Ở đại học có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp.”

“Mình cũng rất lo lắng, nhưng anh ấy muốn mình tin anh ấy. Anh ấy nói thíchsự đơn thuần của mình, chỉ cần mình không thay đổi, anh ấy cũng vĩnhviễn không thay đổi.”

Giang Tiểu Tư lắc đầu, đúng là ở bên LíNguyệt Y khiến cô cảm thấy rất đơn thuần, có đôi khi cô ấy rất ngốc, rất nhát gan, nhưng như thế lại có thể kích thích ý chí muốn bảo hộ của các nam sinh.

“Tiểu Tư, bạn có phát hiện ra không, có vài điểm giáosư Thẩm và ba cậu giống nhau. Người ta thường nói, con gái sẽ chọn người giống cha làm bạn trai, có khi nào cậu đã thích giáo sư không?”

Giang Tiểu Tư ngây người, cảm thấy thật kinh hãi.


“Gì? Mình thích giáo sư? Ba mình có chỗ nào giống anh ta?”

Lí Nguyệt Y cầm bánh qui hình gấu, cắn một cái mất luôn cái đầu: “Mình thấy rất giống nha.”

“Rõ ràng là hai hình tượng khác nhau, điểm duy nhất giống nhau là đều là ông chú.”

“Ngày nào cậu nói chuyện điện thoại với mình thì mười câu có đến chín câu làgiáo sư của cậu, giáo sư này, giáo sư nọ…. Còn nói là không thích anh ta sao?”

“Mình rất kính trọng anh ấy, không có tà niệm. Mình đã tìm thấy mục tiêu, định mấy ngày nữa sẽ thổ lộ. Mình muốn hưởng thụ cảmgiác cùng một người ngày ngày đến lớp, cùng ăn cơm, cùng lên lớp tự học, có những khoảng thời gian hạnh phúc.”

“Không thể nào. Nhanh vậy. Mình chưa từng nghe bạn nói gì, là ai a?”

“Mình đặc biệt danh cho anh ấy là soái ca thư viện. Anh ấy hay dựa vào cửa sổ ở thư viện tự học, hay đọc về thiên thể, vật lý, phân tử hóa học, cấutrúc gen, tế bào sinh học, toàn những loại sách mình không hiểu nổi. Hơn nữa, cả người còn phát ra mùi RH- phiêu đãng toàn bộ thư viên….”

“RH- là gì? Thảo nào mỗi lần mình gửi tin nhắn cho bạn bạn đều nói đang ởthư viện, còn tưởng bạn đổi tính, hóa ra là suốt ngày nhìn soái ca.”

“Tan học mình còn thường xuyên đến sân bóng rổ chiếm chỗ có tầm nhìn tốt xem anh ấy chơi bóng, còn phất cờ reo hò cổ vũ.”

“Vậy anh ấy có biết bạn không? Có bạn gái chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa biết nhau, nhưng chắc chắn anh ấy có chú ý tới mình. Dùsao mình ở trường cũng là người nổi tiếng nha, ha ha, lần trước anh ấythấy mình, còn cười với mình nữa. Yên tâm, mình điều tra rồi, anh ấytuyệt đối chưa có bạn gái.”

Nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Giang Tiểu Tư, Lí Nguyệt Y giả vờ buồn nôn không ngừng.

“Không ngờ bạn nhẫn nại lâu vậy vẫn chưa thổ lộ nha.”

“Mình sống bao nhiêu năm như vậy còn chưa thổ lộ lần nào a. Tuy bây giờ làthời đại mới, nhưng bọn mình mới gặp nhau chưa được hai tháng. Để tránhanh ấy nghĩ mình là trẻ con, cho rằng mình là si mê nhất thời hoặc nóiđùa, trước tiên mình muốn biểu hiện với anh ấy hình tượng thiên tài chăm chỉ hiếu học, sau đó mới tới gần từng bước, từ từ bắt lấy. Hiện tại anh ấy đã có ấn tượng rất tốt về mình, mình quyết định sẽ thổ lộ vào lễNoel.”

——— —————————

Vì Giang Lưu phải làm việc, GiangTiểu Tư lại bận học, hai người mời Diệu Yên tới trông cửa hàng giúp.Chưa tới 12 giờ, Giang Tiểu Tư đã trèo lên giường đi ngủ, nhưng khôngngủ được, xoay trái xoay phải suốt. Rõ ràng đang nghĩ kế hoạch thổ lộvới soái ca thư viện, trong óc lại luôn xuất hiện hình ảnh Thẩm Mạc.

Biết chắc chắn anh sẽ không trả lời, cô vẫn không nhịn nổi nhắn tin cho Thẩm Mạc.

–Giáo sư, ngủ chưa?


Đợi một phút, quả nhiên không có phản ứng, cô tiếp tục nhắn.

–Bữa tối nay em ăn cà chua trộn đường và thịt bằm cà tím.

Đợi nửa phút nữa, vẫn không có động tĩnh gì.

–Diệc Hưu đại sư đã đi chưa? Tử Âm Văn Chương đã giao cho ông ấy rồi chứ? Văn Chương thật đã có manh mối gì chưa? Em cũng đã nhờ Diệu Yên lưu ý tìmgiúp rồi.

Lại nhắn.

–Em rất thích con dấu kia, cám ơn. Sau điện thoại em cũng đóng một dấu, ngày mai cho thầy xem nhé?

Lại nhắn.

–Hôm nọ nhân lúc thầy không chú ý, em đã ngắt trộm một phiến lá Thông Thảotrong vườn của thầy, cắm vào bồn hoa nhỏ trên bàn của em, ngày nào cũngtưới nước, giờ đã nẩy mầm rồi. Chỉ cần viết chữ lên lá cây, sau này mầmcây mọc ra mỗi lá cũng sẽ có chữ đó, thầy biết em viết gì không?

Không tin giáo sư có thể nhịn được nữa.

–Hôm nay giáo sư Mễ vừa giao cho bọn em viết một bài luận về các hoàng đế,em nghĩ mãi vẫn không ra, thầy nói em nên viết gì mới tốt đây?

Năm, bốn, ba, hai, một.

Quả nhiên, di động vang lên, Giang Tiểu Tư vui đến quay cuồng, cô biết tuyThẩm Mạc chưa tới trình độ có thể nhắn tin lại được, nhưng gọi điện thìkhông có vấn đề gì, bằng cách nào cô cũng phải chữa tâm bệnh này choanh.

Thẩm Mạc cầm lấy điện thoại mắng Giang Tiểu Tư một trận, anh cũng không tin cô không biết viết luận văn kia như thế nào, nhưng vẫngiảng giải một lúc như thường lệ. Giang Tiểu Tư không ngừng hỏi anh vềnhững nhận xét của vài người, còn đưa ra một vài ý kiến, làm cho thờigian trò chuyện kéo dài.

Đến khi ngắt điện thoại, Thẩm Mạc phát hiện ra đã qua nửa tiếng, quả thực đã phá kỷ lục cao nhất của anh.

Nhìn di động trong lòng bàn tay, anh đã không thấy cảm giác bài xích mạnh mẽ như trước. Vậy mà chẳng bao lâu trước, khi anh cầm di động, tay thậmchí còn hơi run.

Khẽ thở dài, tắt đèn nằm xuống, lại có âm báo tin nhắn vang lên, mở ra đọc.

–Giáo sư, tối nay thầy đã ăn gì?

Thẩm Mạc cầm di động ném xuống cuối giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui