Diện tích phòng y tế không lớn, bố trí khá xinh xắn: bàn làm việc đối diện ngay cửa, ngoài cửa sổ là vườn hoa sân cỏ, giường bệnh kê sát góc tường và bên cạnh là tủ thuốc.
Nhận được mệnh lệnh, “bác sĩ” đeo ống nghe vào, cúi đầu bước từng bước nhỏ tiến đến giường bệnh nằm trong góc, thoạt như bị dọa sợ.
Lại thấy bà cụ đẩy vệ binh đỡ mình ra, thở hổn hà hổn hển chống lên giường bệnh nói: “Nếu tôi đã đồng ý hợp tác với các anh thì sẽ không chạy trốn! Bảo người không liên quan ra ngoài cả đi!”
Sĩ quan chỉ huy tháo găng tay ra rồi thong thả đút vào túi quần, lúc này mới gật đầu với cấp dưới.
Bộ Tư lệnh Bảo vệ phụ trách đề phòng phản gián, luôn có kỷ luật nghiêm minh, cánh binh sĩ đứng nghiêm chào rồi lùi ra khỏi cửa rất trật tự.
Nhất thời trong phòng thoáng đãng hẳn.
Sourin cúi người, đứng trước giường bệnh cẩn thận cởi giày cho Kim Seong Hee, đỡ bà ta từ từ nằm xuống.
Ngón tay ấn lên cổ bệnh nhân, có thể cảm nhận được mạch đập rất mạnh; trên cánh tay lộ ra dưới áo chi chít lỗ kim; mặt trong cánh tay có màu tím bất thường, từng vết ứ máu nhìn mà giật mình.
Bị bệnh tật và ma túy hành hạ, Kim Seong Hee đã trở thành bà già gần đất xa trời.
Đôi mắt khô khốc nhìn chăm chú trần nhà, mặc cho người ta múa tay trên cơ thể mình mà không có phản ứng gì.
Nhớ lại mấy năm trước, bà vẫn còn là nữ vương cao ngạo trong biệt thự Chungsong-dong, phụ trách sắp xếp đồ ăn thức uống sinh hoạt hằng ngày cho lãnh đạo tối cao, có quyền uy tuyệt đối trong Đảng Lao động.
Lúc đó Jang Young Soo bị ảnh hưởng bởi sự kiện thanh trừng, bị gạt ra khỏi cấp lãnh đạo nòng cốt, trong mắt Kim Seong Hee thậm chí còn không bằng một con chó.
Sourin vẫn còn nhớ rất rõ lúc cô mang theo 55kg UF6 tìm đến, Jang Young Soo đã mừng quýnh lên: số nguyên liệu vũ khí hạt nhân này nhất định sẽ là tấm vé để ông ta trở lại Đảng Lao động.
Kim Seong Hee không hề nể nang đến tình cảm vợ chồng, khăng khăng muốn chiếm công lao làm của riêng, thậm chí còn hạ lệnh truy sát người trung gian chỉ vì muốn giấu diếm.
Một đường gian khổ chạy thoát khỏi Triều Tiên, Sourin từng thề sẽ không nhúng tay vào công việc ở Đông Á nữa: văn hóa Nho gia sùng bái nền chính trị ưu tú, cái gọi là “tư tưởng Chủ Thể” chẳng qua là tấm nàn che của chế độ độc tài, dù là chế độ quân chủ lập hiến và dân chủ kiểu Mỹ cũng không địch lại nổi đảng phái quý tộc; mấy quốc gia yên phận một vùng, lục đục nội bộ vô cùng nghiêm trọng, đâu thể tác động tích cực đến tình hình quốc tế nữa.
Có đôi lời Lee Jung Ho nói đúng, dù là lính đánh thuê cao cấp thì trạng thái cao nhất cũng chỉ duy trì được mấy năm, không thể cứ dây dưa mãi một hạng mục được.
Song không ai ngờ, thế cục Triều Tiên lại có biến hóa dữ dội đến thế.
Từ sau khi người lãnh đạo tối cao đột ngột kết hôn, ông bắt đầu dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của cô ruột, hơn nữa còn trọng dụng Jang Young Soo, bày mưu lập kế như một bậc đế vương hỉ nộ vô thường. Cùng lúc đó, các sự kiện như vấn đề hạt nhân Triều Tiên, hệ thống phòng thủ khu vực tầm cao vào Hàn, Nhật Bản dỡ bỏ lệnh cấm quyền tự vệ tập thể càng ngày càng nghiêm trọng…
Nếu không có chuyện thích hợp để làm xao nhãng dư luận thì rất có thể bán đảo Triều Tiên sẽ giống địa khu Balkans, trở thành “thùng thuốc súng của châu Á”.
Đúng lúc đại diện Nhật kiều là Shibata Takama đưa tin cầu giúp đỡ, thế là Sourin – người chấp hành quen thuộc với thế cục nhất đành phải làm trái lời thề, lần nữa quay lại đất nước thần bí khép kín này.
Kim Seong Hee suy yếu tới nông nỗi này, dù là ai cũng chỉ có thể cảm khái lẽ trời luân hồi, báo ứng đã đến.
Xua tan mớ bòng bong đi, Sourin bóp nhẹ lên rái tai bà ta, người nằm trên giường bệnh lập tức sực tỉnh. Tầm mắt lơ lửng không có tiêu cự lần nữa tập trung dời khỏi trần nhà, miễn cưỡng nhìn vào “bác sĩ chuyên nghiệp” trước mặt.
Vào một buổi sáng trước khi chưa thất thế, Kim Seong Hee là người hễ gặp sẽ không quên được. Dù mới chỉ có duyên gặp mặt Sourin một lần, nhưng trong một thoáng bà ta như phát hiện điều gì đấy, trên mặt chợt đảo qua vẻ khiếp sợ, hoài nghi và nghiền ngẫm đầy phức tạp, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, đôi môi khô nứt run lên như thể sẽ lên tiếng bất cứ lúc nào.
Sourin lắc đầu rất khẽ, đồng thời giơ tay lướt qua môi, ra hiệu giữ im lặng.
Kim Seong Hee không phản kháng nữa, lại đưa mắt nhìn lên trần nhà, dùng hết sức giữ bình tĩnh.
“Chúng tôi phụ trách chuyển chủ tịch rời đi an toàn, cho tùy tùng của bà lui là vì để giữ bí mật, mong không hiểu lầm.”
Người nọ dừng bước ở cạnh cửa, hai tay cống gậy, tỏ ra khí độ thong dong không vội vã.
Trong phòng chỉ còn lại anh và sĩ quan phụ tá của mình, cả hai đều chỉ tập trung vào người trên giường bệnh, không để ý đến vị bác sĩ che kín nửa gương mặt đây.
Trong tủ thuốc mở toang bày la liệt đồ dùng chữa bệnh, Sourin lấy máy đo huyết áp, mở cuộn vải ra, lại vóng từng vòng lên cánh tay khô quắt.
Giữ tư thế nằm ngửa, Kim Seong Hee cười nhát: “Họng súng chĩa ngay đối tượng được bảo vệ, ‘giữ bí mật’ thế này… Chỉ sợ sẽ có người hiểu lầm.”
Cơ thể quá đỗi yếu đuối, song bà vẫn là nữ vương ngang ngược của ngày trước, xuất thân từ huyết thống núi Paektu tôn quý đã định trước luôn cao hơn một bậc.
Tiếng bánh xe bật lửa vang lên, sĩ quan phụ tá châm một điếu thuốc, cung kính dâng lên cấp trên.
Người bị chỉ trích nghiêng đầu hít một hơi, bình tĩnh nói: “Quân đội nhân dân chịu trách nhiệm về người dân, dùng súng là cũng vì bị ép buộc. Bà ở trên núi Myohyang bị cách ly, e là vẫn chưa biết âm mưu lật đổ quốc gia của Jang Young Soo.”
Sourin thấy Kim Seong Hee siết chặt nắm đấm, gân xanh hiện lên dưới nếp nhăn chồng chất.
Cô nắm lấy tay đối phương giả vờ kiêm tra mạch, hòng mượn nhiệt độ lòng bàn tay để truyền sức mạnh sang.
“Đồng chí đại tá ạ,” Bà lão nhắm mắt không nhìn gì nữa, giọng lạnh tới mức có thể đóng băng, “Chỉ trích ủy viên Bộ Chính trị, e không phải chuyện mà người ở cấp bậc cậu nên làm.”
Vai đeo cầu vai hai gạch bốn sao, Lee Jung Ho mặc quân phục, sống lưng cao ráo: “Bộ Tư lệnh Bảo vệ do Chủ tịch Quốc hội đích thân lãnh đạo, có trách nhiệm diệt sạch mọi mối nguy có thể xuất hiện, chưa từng bị giới hạn hành động.”
Kim Seong Hee tức đến mức run lên, ngay tới hơi thở cũng không còn đều, trán lấm thấm mồ hôi, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Hay cho một ‘Bộ Tư lệnh Bảo vệ’.”
Bà nhấn mạnh vào hai chữ “bảo vệ”, trong giọng xen lẫn quá nhiều tức giận và không cam lòng, kết quả lại thành mất khí thế, không đạt được hiệu quả uy hiếp.
Lee Jung Ho trả lời: “Đa tạ chủ tịch đã khen.”
Quay lưng về phía cửa, Sourin không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng nói đúng mực kia, tin chắc đối phương có chuẩn bị mà đến. Sợ là không dễ nếu cô muốn tránh tai mắt của mọi người, đột phá vùng vây để dẫn Kim Seong Hee đi.
Hút xuống điếu thuốc mà vẫn còn đang kiểm tra, sĩ quan phụ tá của Lee Jung Ho mất kiên nhẫn: “Bác sĩ, rốt cuộc cơ thể bệnh nhân có vấn đề gì không? Có ngồi máy bay được không? Nếu cô không chắc chắn thì chúng tôi có thể gọi xe cứu thương.”
Sourin nhớ anh ta tên là Park Yong Sik, là một người nhỏ thó có ánh mắt sắc bén, kỹ xảo cận chiến lại không quá nổi bật. Cân nhắc đến việc Lee Jung Ho đi đứng bất tiện, khả năng đối phó với các cuộc tấn công bất ngờ đã bị suy yếu rất nhiều, lực lượng vũ trang bị chặn ngoài cửa, có thể bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để chạy trốn.
Đúng lúc cô do dự có nên trả lời vấn đề hay không thì đột nhiên Kim Seong Hee dùng sức, cao giọng nói: “Dù các người có muốn đưa tôi đi đâu, cũng phải đợi buổi tiệc kết thúc đã!”
“Đương nhiên rồi,” Vành mũ che đi ánh mắt, Lee Jung Ho cúi đầu dập thuốc, “Vì tôn nghiêm quốc gia.”
Khuỷu tay Sourin nặng xuống, phát hiện bà đã tự mình ngồi dậy, run run đi ra cửa, mỗi một bước như đang chứng minh quyết tâm nào đó.
Park Yong Sik ngẩn người, chần chừ: “Trưởng phòng…”
“Không sao.” Lee Jung Ho chủ động né người, nhường lối đi ở bên trái.
Có thể là cố ý hoặc vô tình, Kim Seong Hee nắm chặt cổ tay trái Sourin dẫn cô đi sát bên người mình, mượn quần áo dày nặng để ngăn lại tầm mắt của hai người kia.
Ngoài cửa phòng y tế chính là hành lang, cuối hành lang thông với đại sảnh, nơi chỗ rẽ có nhà vệ sinh nam nữ để tân khách sử dụng.
Quân đội nhân dân được lệnh rút lui ban nãy đã đứng trên hành lang, súng đạn sẵn sàng, mắt nhìn thẳng, đối diện nhau cách nửa mét tạo thành bức tường chắc thịt người, đảm bảo trong tòa nhà đến một con ruồi cũng không bay lọt.
Sourin không do dự nữa, đỡ Kim Seong Hee đi thẳng đến đại sảnh tụ tập khách khứa.
Mỗi một bước đi đều vô cùng nhọc nhằn, nhưng bà vẫn duy trì tôn nghiêm kiêu ngạo, cần cổ gầy ngẩng cao như một con gà chọi không bao giờ thất bại.
“Lúc dạ tiệc uống nhiều nước vào, trước khi kết thúc yêu cầu được đi vệ sinh, tôi ở trong chờ bà.”
Cô thấp giọng dặn dò ở mức chỉ hai người nghe thấy, ngẩng đầu nhìn lên đối phương, lại thấy Kim Seong Hee không chút biểu cảm như thể không nghe thấy gì, trước mắt chỉ còn lại đại sảnh nguy nga lộng lẫy.
Đám tùy tùng của Kim Seong Hee đã biến mất, dân quân ở đây không nhiều như ngoài hành lang nhưng vẫn canh giữ ở những điểm ra vào quan trọng, trong số tân khách tóc mai yểu điệu trở nên nổi bật nhức mắt.
Cúi đầu xuống, Sourin lặng lẽ rời khỏi phòng khách, giả vờ như rất sợ sệt, dời bước chân trở về.
Ở cửa phòng y tá, cô bị Park Yong Sik cản đường: “Cơ thể chủ tịch Kim thế nào rồi?”
Sourin lắc đầu, thân hình run lẩy bẩy ấp úng nói không rõ, không nói được câu hoàn chỉnh.
“Được rồi,” Lee Jung Ho đi đến sau lưng sĩ quan phụ tá, thân thiện giải vây, “Nhìn tình hình chắc không có vấn đề gì, chúng ta đừng làm khó bác sĩ nữa.”
Dù là nhà ngoại giao đã quen với sóng gió cũng bị chuyện hôm nay dọa sợ không ít, huống hồ là một bác sĩ chăm sóc sức khỏe nho nhỏ? Park Yong Sik không dây dưa tiếp, khoát tay cho Sourin rời đi.
Cô xoay người đi vào phòng y tế, nhanh chóng chốt cửa lại, lúc này mới thầm thở phào.
Trong hành lang, Lee Jung Ho nhìn sàn nhà trống trơn, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bước chân lần nữa khựng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...