“Cô như vậy… liệu có mang thai không?”
Nắng ban mai xuyên qua màn sương sớm và lớp cửa kính chiếu rọi vào phòng, phác họa đường cong lồi lõm của người phụ nữ. Triền miên suốt một đêm, lúc này không khí trong phòng nồng nặc vị tình dục khiến người ta chỉ muốn đắm chìm.
Sau giấc ngủ không sâu, Sourin tỉnh dậy trước, cô ôm eo tìm kiếm quần áo trên sàn.
Chợt nghe thấy Lee Jung Ho đột ngột hỏi, động tác của cô khựng lại trong chốc lát, sau đó mơ hồ lắc đầu.
Trải qua “hành quân gian khổ” hơn mười năm, dân số Triều Tiên giảm đi rất nhiều, sau khi Kim Jong Un lên cầm quyền thì toàn quốc ra sức khuyến khích người dân sinh con. Cân nhắc đến hoàn cảnh xã hội bảo thủ của người dân, thì một cô gái độc thân muốn có được thuốc ngừa thai chỉ sợ đã khó lại càng khó hơn.
Lee Jung Ho nhíu mày, rốt cuộc vẫn hỏi thêm: “Có cần tôi giúp không?”
Thân là sĩ quan cấp cao của Bộ Tư lệnh Bảo vệ và đồng thời là anh hùng của nước cộng hòa, anh có bác sĩ gia đình riêng, còn định kỳ đến bệnh viện Bonghwa để kiểm tra sức khỏe toàn thân. Trong hệ thống y tế thường xuyên thiếu hụt thuốc men, thì như vậy anh đã có đặc quyền mà người bình thường khó tưởng tượng nổi.
Mặc áo lên đeo thắt lưng vào, Sourin chẳng ngẩng đầu mà dứt khoát nói luôn: “Không cần.”
“Vậy cô…”
Cơ thể nóng hổi tiến đến gần, cô cúi người hôn lên môi anh, ngăn lấp câu hỏi tiếp theo.
Liếm láp mút mát đi đôi với gặm nhấm, kết thúc nụ hôn cả hai đều thở hổn hển, Lee Jung Ho mơ hồ nghe thấy đối phương thầm thì: “Yên tâm, tôi không có khả năng sinh sản.”
Một chậu nước lạnh đổ ập xuống, dập tắt ngọn lửa dục vọng trong người, chỉ còn lại bảy phần khiếp sự và ba phần thương tiếc bủa vây trái tim.
Chẳng màng tới việc anh ngây người như phỗng, Sourin thoải mái đứng dậy, nhón chân mặc giày cao gót vào, tiện tay vén tóc ra sau tai, để lộ gương mặt xinh xắn.
Lee Jung Ho chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, tia sáng trong mắt mờ đi mấy phần.
Khó tưởng tượng nổi trong cơ thể bé nhỏ ấy lại ẩn chứa sức mạnh lớn đến vậy, mà càng khó tưởng tượng hơn là, để có được phần sức mạnh đó thì cô phải bỏ ra cái giá đắt đến chừng nào.
Xử lý công tác tình báo ở ngoài biên giới cũng như đi trên dây thép treo ở vách núi thẳng đứng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi vào vạn kiếp bất phục.
Cô không phải là gián điệp tình dục dựa vào cơ thể để kiếm cơm, mà là lính đánh thuê đi khắp các nước chiến đấu một mình – đối mặt với thử thách máu lửa, chỉ e rằng tình yêu, hôn nhân và gia đình đều là hy vọng viển vong, có thể sống sót đã là kỳ tích rồi.
Trong khi Lee Jung Ho còn suy nghĩ miên man thì Sourin ra khỏi phòng ngủ, xách túi xách từ phòng khách đi vào: bên trong có một hộp cơm cùng một chai rượu trắng.
“Có thể ăn thử bánh naan này, rượu trắng Long Môn thì khỏi cũng được…” Cô vẫn lắc đầu, “Nếu biết sớm người phải đối mặt là anh thì cần gì phiền phức thế này.”
Vuốt mạnh mặt, Lee Jung Ho miễn cưỡng tỉnh táo, “Nếu không phải là tôi thì cô định làm gì?”
Sourin nhếch mép giảm vờ suy ngẫm, rồi nói chắc như đinh đóng cột: “Cần ngủ thì vẫn phải ngủ thôi.”
Vừa dứt lời, bầu không khí lại trở nên mập mờ lần nữa.
Lee Jung Ho trở tay kéo người vào lòng, nghiêng người đè đối phương xuống, hung hăng uy hiếp: “Cô dám!”
Sourin ôm lấy cổ anh, mổ nhẹ lên cằm lún phún râu, than phiền như nũng nịu: “… Cấm dục lâu rồi, còn muốn bắt tôi thế nào nữa đây?”
Nhớ lại màn dạo đầu nóng bỏng tối qua, Lee Jung Ho nhận thấy đối phương chẳng hề nói ngoa, nhất thời trong lòng dịu đi. Trước mắt thoáng vụt qua bầu trời đầy sao ở tháp Seoul, bên tai quanh quẩn tiếng rên rỉ thấm vào xương tủy. Tai nạn cáp treo rồi bất ngờ bị bắt, bị nhốt trường kỳ, tất cả đều quên hết đi, nay chỉ còn lại cái đẹp xán lạn đến cùng cực khiến người ta đắm say.
Dục vọng lại lần nữa trỗi dậy, rục rịch dưới chăn, câu chuyện đang dở dang kia cuối cùng cũng viên mãn.
Lee Jung Ho nhắm mắt hôn lên bả vai mềm mại, tham lam ngửi lấy mùi hương chỉ có ở cô, giang rộng tay chân tạo nên nhà tù, không cho phép đối phương trốn chạy.
Cơ thể người phụ nữ ấm áp mềm mại, vừa đáp trả qua loa, vừa giãy giụa thoát khỏi ràng buộc của anh.
Dù bị trọng thương, cơ thể không còn mạnh mẽ bằng lúc trước, nhưng anh vẫn tự tin có thể chế ngự được Sourin. Song khi đối mặt với sự khước từ quá mức rõ ràng, cuối cùng Lee Jung Ho vẫn miễn cưỡng dừng lại dựa vào lý trí còn sót lại.
Quần áo xộc xệch, mặt đỏ ửng, hơi thở phập phồng, Sourin nói: “Tôi còn phải đến học viện luyện tập đấy, không thể chậm trễ được.”
“Bao giờ thì về?” Lee Jung Ho ngẩng đầu nhìn cô, cố ép giọng bình tĩnh.
“Cuối tuần.” Sourin nhún vai, “Tốp học viên mới đã trình diện rồi, nhiệm vụ huấn luyện rất căng.”
“Vậy sao hôm qua lại rảnh?”
Cô nhướn mày: “Nhà ở đối diện đột nhiên có người lạ chuyển tới, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy trùng hợp.”
“Người dân Triều Tiên đều ở tập thể chung cư cả.” Lee Jung Ho xoay mình ngồi dậy, “Cả dãy này trống trơn chỉ có một người ở? Đây mới là điều vô lý.”
Sourin đắc ý: “Tôi đã ở vậy được hai năm rồi.”
Thấy đối phương có vẻ nghi hoặc, cô bèn lấy chìa khóa quản lý trong túi xách ra lắc lư trên tay, giọng đầy trêu chọc: “Chứ anh tưởng tôi làm thế nào vào cửa?”
Thì ra là thế, Lee Jung Ho bừng tỉnh hiểu ra.
Nếu không phải Bộ Tư lệnh Bảo vệ có quyền hạn cao và bản thân lại chỉ định ở lầu 32, chỉ cần khu chung cư ở ngã tư Long Hưng này còn chưa đủ người ở, thì dựa vào quan hệ giữa Sourin với nhân viên quản lý là cô có thể loại bỏ quấy nhiễu bên ngoài, đảm bảo không gian độc lập không bị làm phiền.
Khó trách lúc làm thủ tục vào ở, anh lại được “tiếp đãi” ân cần tỉ mỉ như thế.
Thoáng trầm ngâm, Lee Jung Ho cảm khái: “Ở Triều Tiên mà cũng có thể thành công mở rộng công việc vòng ngoài… Đúng là lợi hại.”
“Cái gì gọi là ‘công việc vòng ngoài’?” Sourin né người ngồi bên mép giường, nâng cằm anh lên, “Dù là cố vấn quân sự cấp cao của học viện tình báo, thì tôi và anh cũng đứng cùng một mặt trận đấy, đừng có lại dùng khẩu hiệu ‘Lá chắn và Thanh gươm của Đảng’(1) để đối phó tôi.”
“Tôi không có ý này.” Lee Jung Ho quay đầu đi, thoát khỏi kiềm chế của đối phương.
Vì chưa gắn thiết bị nghe trộm nên đến sĩ quan phụ tá cũng không biết được ý đồ thật của anh, theo lý mà nói Sourin sẽ không phát hiện ra. Tuy nói thế, nhưng sau sống lưng vẫn cảm thấy ớn lạnh, toát mồ hôi vì hành động tiếp theo.
“Jang Young Soo đã thông qua ‘thử thách’ rồi, giờ là lãnh tụ mới của Quân Cách mạng. Bản ghi nhớ giấy trắng mực đen được ký bởi Ủy ban Quốc phòng và Tổ chức Giải phóng Palestine còn đấy, hai bên đều có ý định hợp tác sâu hơn. Xây dựng học viện tình báo chỉ là bước đầu trong kế hoạch. Tôi khuyên anh đừng đánh giá sai tình hình.”
Vuốt nếp nhăn trên váy, trông Sourin rất đỗi thờ ơ, nhưng lời nói ra lại khá rõ ràng.
Nghe đến đây, Lee Jung Ho vội bình tĩnh hỏi ngược lại: “‘Tình hình’ gì cơ?”
“Tình hình cách mạng thế giới dưới sự chỉ dẫn của tư tưởng Chủ Thể.” Cô đánh mắt nhìn sang, như cười như không, “Nếu như không ngoài dự liệu thì cả anh và Bộ Tư lệnh Bảo vệ của anh đều nằm trong kế hoạch.”
Địa vị của Bộ Tư lệnh Bảo vệ khá độc lập, trực tiếp nghe lệnh của lãnh tụ tối cao, không thuộc về một ngành hay một người nào. Nhớ lại những lời dặn dò sau buổi lễ khen thưởng kia, còn cả các ưu đãi bản thân có được từ sau khi nhậm chức, Lee Jung Ho nhanh chóng đoán được ý bóng gió mà Sourin nói.
Có điều trong đó có bao nhiêu là nói đùa, bao nhiêu là Jang Young Soo bày mưu đặt kế thì không biết được.
Có được thế lực vũ trang ngoài biên giới ủng hộ, thân là Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị và Cục trưởng Cục Điều tra, dĩ nhiên ông ta sẽ có ý định tiến lên một bước.
Mà trên cả Ủy ban thường vụ Bộ Chính trị, thì chỉ còn lại mỗi vị trí Chủ tịch Đảng Lao động.
Lee Jung Ho hy vọng là mình đoán sai. Đối mặt với màn lôi kéo trắng trợn này, anh cũng không dám tùy tiện tháo gỡ phòng bị.
Trong hệ thống xã hội trọng đẳng cấp như Triều Tiên, dù là cơ quan phản gián chuyên nghiệp cũng không có quyền tiến hành giám sát lãnh đạo cấp cao của Đảng – chỉ có thể tìm được manh mối từ thân tín. Nếu quả thật Sourin là đại diện cho Tổ chức Giải phóng Palestine, mục đích chỉ đơn thuần là trao đổi quân sự, thì như vậy anh có thể yên tâm đi theo Jang Young Soo.
Thân là “cô nhi”, Lee Jung Ho leo lên vị trí hôm này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh bản thân, đạo lý lưng dựa cây to dễ hóng mát, anh còn hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Nhưng cành ô liu từ trên trời rơi xuống lại như bữa cơm miễn phí, ẩn chứa quá nhiều nguy hiểm, trước khi loại bỏ nghi ngờ hợp lý thì chẳng thà một mình đứng giữa nắng to còn hơn.
Sau khi Sourin rời đi, Lee Jung Ho thức dậy tắm rửa, lại vội vã dọn dẹp sạch sẽ căn hộ. Mới mở hộp cơm ra, định lấy bánh naan ăn sáng thì nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn vang lên ở ngoài hành lang.
Mở cửa ra nhìn, quả nhiên là sĩ quan phụ tá Park Yong Sik dẫn người đến.
Nhóm kỹ thuật viên này đều còn rất trẻ, tinh thông nghiệp vụ nghe lời răm rắp. Trừ việc không để ý đến bột mì bên cửa sổ, khiến hiện trường bị thiệt hại nhất định ra, thì quá trình lắp đặt sau đó diễn ra khá suôn sẻ, bảo đảm mỗi một nơi trong căn hộ đều nằm trong phạm vi giám sát, không có bất cứ góc chết nào.
Ôm lòng tò mò, Lee Jung Ho cũng vào căn hộ đi quanh một vòng, nhưng kết quả lại thất vọng: Nơi đây không giống như đã có người ở hai năm, mọi dụng cụ trong nhà không khác gì lúc mới đến, ngay cả một thứ đồ dùng cá nhân cũng chẳng tìm ra.
Căn cứ vào báo cáo của cấp dưới, ở học viện tình báo Sourin còn có văn phòng riêng và phòng nghỉ riêng, bình thường làm thêm giờ trễ thì cô sẽ ngủ lại đơn vị.
Lee Jung Ho để nhóm kỹ thuật viên chuẩn bị máy nghe trộm xong, quyết định tự mình phụ trách lắp đặt.
“Loại máy nghe trộm kiểu mới này có thời gian chờ lâu, nhưng cũng dễ bị nhiễu. Phải chắc chắn đặt nó ở chính giữa phòng, như thế mới có thể đảm bảo được hiệu quả tiếp nhận.”
Nghe giới thiệu về tính năng của dụng cụ, Lee Jung Ho gật đầu, rồi đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Còn nhiều máy nghe trộm không?”
Kỹ thuật viên ngẩn người, cúi đầu lục tìm trong chiếc máy được ngụy trang thành vali hành lý, rút ra một đồng xu đen khá tương đối, cau mày nói: “Học viện tình báo là đơn vị giữ bí mật, xung quanh nhà làm việc đều gắn máy gây nhiễu công suất cao, sợ là không thể nghe trộm ở văn phòng của mục tiêu được…”
“Tôi không định nghe trộm văn phòng của cô ta,” Đối mặt với gương mặt kính trọng kia, Lee Jung Ho bẻ lại cổ áo quân trang, cài móc gài vào, “Máy nghe trộm này là chuẩn bị cho một người quen cũ khác.”
____
(1) Lời của tác giả: Thật ra “Lá chắn và Thanh gươm của Đảng” là khẩu hiệu của Bộ An ninh Quốc gia Cộng hòa Dân chủ Đức (đây là cơ quan tình báo nội vụ và hải ngoại có nhiệm vụ điều tra những hành động phạm pháp về chính trị), vì tôi không tìm được khẩu hiệu của cơ quan tình báo Triều Tiên nên mượn tạm vậy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...