Túi hồ sơ rất dày, trước khi tan việc thư ký vừa dọn dẹp lại, Lee Byeong Gi vẫn chưa kịp xem kỹ.
Hồ sơ của những tù nhân này đến từ vài căn cứ chủ yếu của quân Mỹ ở Hàn, là công trạng công việc của một số người thẩm vấn.
Căn cứ theo “luật pháp an ninh quốc gia của Đại Hàn Dân Quốc”, một khi gián điệp Triều Tiên bị bắt giữ bí mật thì không có quyền khiếu nại hoặc bào chữa, chỉ có thể dựa vào tội nặng nhẹ để Cơ quan Tình báo xử lý. Bọn họ bị nhốt trong phòng giam cách ly quanh năm suốt tháng, phải chịu “thẩm vấn” gián tiếp bất cứ lúc nào. Một một tập hồ sơ đều nhét đầy danh sách, thậm chí còn có một vài hồ sơ kẹp cả ảnh chụp hiện trường vô cùng man rợn.
Lee Byeong Gi là một người nho nhã lịch sự, nhưng tận trong xương cốt lại là phần tử cánh hữu rất kiên định, cho nên ông không có chút thông cảm nào với đám cộng sản không dò ra nổi dụng ý này. Chỉ thấy ông lạnh lùng lật giở từng trang hồ sơ một, cuối cùng bị một người trong số đó thu hút sự chú ý.
So với những người khác, tin tức cơ bản ghi ở đây cực ít, trái ngược hẳn với số lần tra hỏi, thế nhưng không hề có lấy một lời khai nào, thậm chí đến ghi chép cuộc đời cũng không có.
Phần lớn thông tin đều chỉ là suy đoán, người thẩm vấn tuyên bố phạm nhân là kẻ câm.
Lee Byeong Gi hừ lạnh: bất kể là một cơ quan tình báo nào thì cũng không bao giờ phái người khuyết tật thi hành nhiệm vụ được, huống hồ là những tinh anh ở chính phủ tập quyền Triều Tiên.
Kiểm tra hồ sơ kia xong, một góc trí nhớ trong đầu cũng chợt thức tỉnh – ông ta nhớ ra người này rồi.
Căn cứ Yongsan là trụ sở chính của quân đội Mỹ tại Hàn Quốc, từ ngày bị Nhật chiếm đóng thì trở thành trại lính. Ngục giam nằm ở vị trí trung tâm căn cứ, là một toà nhà ba tầng và có thêm hai tầng dưới lòng đất, không khí bên trong âm u kinh khủng, người bình thường đi vào một lần tuyệt đối sẽ không muốn đặt chân đến lần thứ hai.
Tù nhân này đã bị giam giữ hơn một năm, từ căn phòng ở tầng hầm bị chuyển đến phòng đơn trên mặt đất, chịu đựng biết bao hành hạ và đau đớn thời kỳ đầu. Hắn ta cắn răng nuốt lấy mọi lăng nhục, chưa bao giờ kêu gào la hét. Mỗi lần hắn nhìn đăm đăm người tra tấn, đối phương luôn có thể cảm nhận được vẻ miệt thị khinh thường từ đôi mắt màu xám kia, thế nên hắn cũng bị đánh đập nhiều hơn, song lại chưa từng khuất phục.
Không phải điếc cũng chẳng phải câm, mà là sự im lặng kiên trì tuyệt đối.
Bất kể có uy hiếp dụ dỗ hay mặc kệ buông xuôi, hắn chưa bao giờ có ý định lên tiếng, vừa không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Lee Byeong Gi có cảm giác nực cười: chuyên gia thẩm vấn của cả Cơ quan Tình báo lẫn quân đội Mỹ cùng hợp tác, cuối cùng tới tên của phạm nhân cũng chẳng thể xác minh được.
Hành động bắt giữ trước đó hoàn toàn do cấp dưới tự chủ trương, thậm chí bọn họ còn phái cả bộ đội không quân đặc chủng mũ đỏ. Sau khi cấp trên biết được thì nổi trận lôi đình.
Khi nguyên nhân hậu quả dần được tiết lộ, cân nhắc đến tình hình đặc biệt lúc ấy, lửa giận trong Lee Byeong Gi cũng biến mất, thay vào đó là sự tò mò: dường như tên phạm nhân này không giống với những kẻ khác.
Nhiều năm qua, đặc công của Triều Tiên lẻn vào biên giới Hàn Quốc đều có tư chất rất kém, có kẻ hồ đồ ngu xuẩn, cũng có kẻ đầu cơ trục lợi. Cơ quan Tình báo đã nghiên cứu được đầy đủ các bộ phương pháp khác nhau, nhằm vào tính cách của mỗi người trong số chúng để tiến hành tra hỏi.
“Tù chính trị bị giam dài hạn” thật sự không chỉ có ý chí kiên định mà đến ý thức của chính mình cũng phải rất mãnh liệt, bọn họ sẽ cố gắng bảo vệ chính quyền Triều Tiên, cũng phủ định mọi câu hỏi của người thẩm vấn. Dẫu Lee Byeong Gi không đồng ý với quan điểm chính trị của đối phương, tuy nhiên lại hết sức khâm phục khí khái anh hùng như vậy.
Tên phạm nhân này chưa hề mở miệng lần nào.
Hầu hết thời gian, hắn đều như cái xác biết đi, không biện minh cho lời buộc tội cũng chẳng để ý đến những trận lăng mạ, như thể mọi sự việc trên thế gian này đều không liên quan gì tới hắn.
Trước khi bị chuyển đến phòng đơn trên mặt đất, người này đã bị nhốt trong căn phòng ở tầng hầm tối tăm không có ánh sáng, bốn phía là vách tường đen ngòm, đến việc hóng gió cũng chỉ diễn ra vào lúc ban đêm.
Suốt cả một năm, hắn chưa từng thấy ánh nắng mặt trời.
Trên thực tế, phạm nhân có cấp bậc như vậy thì bất kể có kỳ quái đến đâu, cũng không đến lượt chủ tịch Cơ quan Tình báo phải bận tâm.
Chỉ là mỗi khi nhớ đến Im Jin Kuan và người nhà ông ta, Lee Byeong Gi đều không ngăn nổi cảm khái.
Thở dài một hơi, ông gấp tập hồ sơ lại, đứng dậy đi tới trước cửa sổ.
Kết hợp với phân tích tình hình hiện tại, phía Triều Tiên đã sớm có sắp xếp vẹn toàn, đối với Cơ quan Tình báo mà nói, khả năng xoay chuyển tình thế cũng không lớn.
Chỉ mong những người này sau khi về nước có thể nhận được đối xử công bằng, Lee Byeong Gi nheo mắt nhìn về đường chân trời nơi xa dâng lên sắc trắng bạc, tựa như trông thấy đôi mắt xám kia.
***
Tại Busan, ở khách sạn trực thuộc Trung tâm tổ Triển lãm Quốc tế.
Người quản lý đại sảnh vừa tan làm đã bị chặn lại ở giao lộ, trơ mắt nhìn mấy mươi người cảnh sát quân đội ùa vào khách sạn – vì để tránh tai mắt của mọi người nên bọn họ chỉ mặc đồ thường, tuy nhiên nhịp bước đồng đều cùng khí thế dũng mãnh vẫn khiến ông ta nhận ra thân phận thật của bọn họ.
May mà không phải xảy ra chuyện trong ca làm của mình, quản lý đại sảnh âm thầm mừng thay.
Thang máy đã ngưng hoạt động, lối đi an toàn bị phong toả, dù là ban đêm rất ít khách khứa ra vào khách sạn, nhưng hành động quy mô lớn như thế vẫn không tránh khỏi dẫn đến khủng hoảng.
Trong gió đêm, quản lý đại sảnh che kín áo khoác trên người, vừa dậm chân sưởi ấm vừa phỏng đoán, rốt cuộc là tình hình nghiêm trọng đến mức nào mà lại khiến lãnh đạo hoàn toàn không xem phóng viên truyền thông toàn cầu ra gì.
Phòng ở của phóng viên nhật báo “The Guardian” đã sớm trống rỗng, sau khi đội đột kích kiểm soát được mọi tai hoạ ngầm, chuyên gia giám định bằng chứng ngay lập tức đi theo vào. Trong phòng để lại nhiều dấu vết sinh học, bọn họ tin rằng có thể nhanh chóng chắc chắn được thân phận của đối phương, chí ít cũng biết được rốt cuộc cô ta có phải là “Kim Suki” thật không.
Cùng lúc đó, trên con đường núi sát đường phân giới quân sự, một chiếc xe tải kín mít đang tăng tốc phóng vụt đi.
Lee Jung Ho dựa vào vách xe, trên eo vẫn còn đeo xích sắt to đùng, dây xích cũng buộc vào mắt cá nhân, một đầu khác còng ở cổ tay, tứ chi bị giữ chặt ở trước người.
Quá trình di chuyển quá gấp rút, thậm chí người tập kích còn không kịp mở khoá cho anh mà chỉ vột đẩy người lên buồng xe, ngay sau đó khoá kín mọi cửa kẻo.
Trong buồng xe không sáng lắm, nhưng anh vẫn thấy rõ ba người đồng hành quần áo lam lũ: một người mù tóc hoa râm, một bà lão luôn mồm lẩm bẩm. Cuối cùng là một người mặt cháy khét, vết thương trên người chảy đầy nước, lòng bàn chân không có máu thịt thành hình, lộ ra xương trắng hếu và máu tươi đầm đìa.
Trong không khí tràn ngập một mùi ngai ngái, Lee Jung Ho biết mùi này, là mùi mồ hôi, nước tiểu, phân, máu, chất nôn và mùi thơm thoang thoảng khi thịt bị nướng khét.
Tù nhân mới bắt sẽ được chăm sóc đặc biệt, đây chỉ là chút “lễ ra mắt” cơ bản nhất.
Từ mắt cá nhân đến đầu gối, xương đùi chân trái anh đã bị nứt toàn bộ, sau này e là không thể đứng thẳng đi lại bình thường được nữa.
Miễn là chịu đựng được quãng thời gian mới bắt đầu thì quy trình tra hỏi về sau sẽ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán, chỉ khác ở chỗ đổi người, đổi lời thuyết phục mà thôi. Nếu không có đau đớn kích thích, anh ngờ rằng mình sẽ ngủ mất.
Chấn thương tới mấy cũng không khiến con người khuất phục, điều đáng sợ duy nhất là sợ hãi chính bản thân.
Lúc đoàn xe chở tù nhân đổi ngục bị ép dừng lại, Lee Jung Ho mới mơ màng tỉnh dậy từ cơn hôn mê, nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, cửa kính ở buồng lái bị đập vỡ.
Trước lúc lên đường, anh bị phủ chụp mắt, trên đầu cũng đeo khăn trùm đầu, căn bản không nhìn rõ được tình hình chung quanh.
Cánh tay bị giơ lên, cơ thể như một món hàng bị kéo chúi xuống đất. Người uy hiếp không nói gì trực tiếp kéo phắt tấm che trên đầu anh ra, thuận lợi cho việc di chuyển tù nhân.
Đuôi mắt Lee Jung Ho quét thấy tài xế và người vận chuyển trong buồng lái đã hôn mê, bị kéo đến khoảng cách an toàn, bày ra hiện trường vô cùng khoa trương – nhìn trông như ngã ra khỏi xe.
Một thi thể bị nhét vào buồng xe, đeo còng tay xiềng chân, bên hông quấn xích sắt.
Thi thể này còn rất mới, vóc dáng cũng tương đương anh, nếu cháy đến mức chỉ còn lại xương thì sợ là không ai có thể phát hiện được sự khác biệt.
Bố trí hiện trường xong xuôi, Lee Jung Ho bị ném vào xe tải, ở chung cùng ba “người bạn đồng hành” khác.
Từ đầu đến cuối, người cướp tù không hề nói rõ ý đồ, cũng không tiến hành chữa trị cho người bị thương, mọi hành động đều nằm trong phạm vị vô cùng cẩn thận, để lộ chiến thuật dày công tập luyện.
Anh đã yếu tới mức không nhìn rõ dáng vẻ của những người này – huống hồ tất cả bọn họ đều che mặt đeo súng, ngoại trừ ánh mắt sắc bén ra thì không thấy gì nữa.
Dù là lính điều tra đặc biệt cũng không được trang bị hoàn hảo tới thế; động tác tác chiến lại thống nhất với quân đội nhân dân, khiến người ta không thể không hoài nghi thân phận.
Không sao, anh tự nói với mình rằng đã đến nơi rồi thì phải bình tĩnh lại.
Đường xá rất tệ, độ rung lắc càng ngày càng mạnh, trong buồng xe trống trơn không có thứ để tựa, chỉ có thể ngả nghiêng theo xe.
Sống lâu trông ngục nên cảm giác với không gian trở nên rất nhạy cảm, theo bản năng cự tuyệt tiếp xúc với những người khác. Bốn người bọn họ chia nhau ra chui rúc trong góc riêng của mình, không liên hệ gì với nhau.
Lão người mù ngồi đối diện Lee Jung Ho, đôi mắt khô khốc nhắm chặt, đầu dựa vào thành xe, sống lưng cứng ngắc đứng thẳng, trông như cây khô không có dấu hiệu của sinh mệnh, ngay cả tần số hô hấp cũng gần bằng con số 0.
Bà lão kia vẫn đang cầu nguyện.
Khẩu âm của bà ta rất kỳ lạ, không trầm bổng như tiếng Hàn, cũng không cứng ngắc như tiếng Triều Tiên, thỉnh thoảng còn kèm theo mấy câu tiếng Anh, khiến người khác thể chắc chắn được thân phận.
Tù nhân bị thương nặng nhất nằm trên đất, giữa răng môi có tiếng rên rỉ cực thấp, xen lẫn trong tiếng bánh xe nghiền qua đá vụn, nghe không rõ lắm.
Lee Jung Ho chuyển sự chú ý ra ngoài buồng xe, lặng lẽ đợi số mệnh đến.
Có câu gọi là “kẻ địch của kẻ địch là bạn”, bất kể mục đích của những người cướp tù này là gì thì cũng chẳng thể tệ hơn việc rơi vào tay Cơ quan Tình báo được. Biến cố xảy ra quá mức đột ngột, thậm chí anh còn vì thế mà sinh ra một ít ảo tưởng không thực tế, song cũng hiểu bản thân phải nên hạ thấp kỳ vọng, như thế mới không tuyệt vọng nữa.
Theo tiếng phanh xe chói tai, người trong buồng xe nhào về trước theo quán tính, phải một lúc sau mới lấy được thăng bằng.
Ngay sau đó, một tiếng ma sát sắc bén vang lên, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
Hình như có cánh cửa kim loại nặng nề bị đẩy ra, thứ che phủ bên trên được gỡ đi, mở ra lối đi một đến thế giới khác.
Ngay sau đó, chiếc xe tải nổ máy một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...