Giản Ngôn Chi tự dưng lại bị tiễn về nhà thay quần áo, cô đứng trong phòng khách nhà mình, mặt giận dỗi, "Tại sao em lại phải thay đồ chứ."
Hà Uyên thả tay cô ra, ý bảo cô đi lên lầu, "Cái váy này ngắn quá, thay ra đi."
Giản Ngôn Chi cạn lời, cúi đầu nhìn, "Vẫn ổn mà..."
"Ổn cái gì mà ổn, không ổn."
Giản Ngôn Chi nghiêng đầu, chọc chọc vào má anh, "Không lẽ anh thi đấu gặp vấn đề gì hả, sao nóng thế."
Mặt Hà Uyên hơi biến sắc, nắm lấy ngón tay của cô, "Đừng có chọc lung tung, trong nhà còn bố mẹ em nữa đấy."
Giản Ngôn Chi "à" một tiếng, "Bố mẹ em hả? Đâu có đâu, lúc em về đã không thấy hai người họ đâu rồi, chắc là đi công chuyện rồi."
Hai mắt Hà Uyên sáng rực lên, kéo mạnh cô vào lòng mình, "Sao không nói sớm."
"Em..."
Chưa nói hết câu thì Hà Uyên đã cúi xuống hôn cô rồi.
Giản Ngôn Chi ngớ ra hai giây rồi mới bắt đầu đáp lại anh.
Anh ngậm lấy cánh môi cô, liếm mút, từ từ áp cô lên tay vịn của cầu thang.
Bên ngoài trời đã tối, trong ngôi nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng thở khi nặng khi nhẹ của hai người.
Hôn rồi lại hôn, dần dà Giản Ngôn Chi cũng học theo anh, nhẹ nhàng cắn lên môi anh, Hà Uyên thấy cô đang khép hờ mắt trêu chọc anh, cổ họng càng thêm tắc nghẹn.
"Giản Ngôn Chi." Anh gọi tên cô như muốn cảnh cáo, siết lấy eo cô, giữ chặt lấy cô trong lòng mình.
Lúc này Giản Ngôn Chi cũng đã rời khỏi môi anh, rúc vào trong hõm cổ của anh, cô tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng này, đùa nghịch với cái nút áo trước ngực anh.
"Uyên thần, lúc nãy anh vẫn chưa trả lời em đâu, trong máy tính của anh có phải cũng có mấy thứ hàng quý giống Lão Dao hay không."
"......"
"Kể ra cũng lạ thật, sao em cứ có cảm giác chỉ có con trai mới tìm ra được mấy thứ đấy nhỉ, chứ em còn không biết vào đâu để tải về luôn ấy."
Hà Uyên, "...Em muốn xem?"
"Em có xem rồi." Giản Ngôn Chi cười gian, "Ở kí túc xá tụi em có rủ nhau cùng xem rồi, nhưng phim thì do con bạn cùng phòng em mượn của bạn trai nó."
Hà Uyên hơi bất ngờ, nhéo lấy mặt cô, "Giỏi gớm nhỉ? Xem cả cái đấy rồi cơ à?"
"Cơ mà em cũng chẳng xem mấy...vì ông nam chính xấu quá, không ngấm nổi."
Hà Uyên phì cười.
Giản Ngôn Chi, "Cười cái gì, hay là anh tìm cho em bộ nào mà nam chính đẹp đẹp xíu đi."
Hà Uyên hắng giọng, "Cái đó thì, hay là em đi thay đồ trước đi."
Câu đánh trống lảng quen thuộc, Giản Ngôn Chi "hừ" một tiếng, cắn vào cổ anh.
Hà Uyên chiều theo cô, để cô ép ngược lại anh lên tường.
Này thì giả nai này.
Giản Ngôn Chi cắn trong cay cú, nhưng vẫn không nỡ cắn mạnh.
Cuối cùng chuyển từ cắn sang mút, trên cổ anh nhanh chóng xuất hiện mấy vết đỏ đỏ.
Giản Ngôn Chi chớp mắt, kinh ngạc khi mình cũng có thể tạo ra những dấu đỏ như những gì anh từng làm trên cơ thể mình...!Điều này như đang cổ vũ cho cô vậy, cô lại chuyển sang mút thật mạnh ở nơi khác.
Cô thì chơi đùa rất vui vẻ, còn người đang bị "đè ép" thì sắp chịu không nổi nữa rồi.
Tiểu hồ ly trong lòng cứ cựa quậy lung tung, cảm giác trên cổ thì vừa mềm vừa nóng khiến anh muốn phát điên.
"Ưm..."
Một âm thanh rên rỉ cực trầm thấp như được phát ra từ trong cuống họng vang lên phía trên đỉnh đầu cô, trầm trầm khàn khàn nhưng vẫn hấp dẫn trí mạng.
Giản Ngôn Chi nuốt khan, ngước mắt lên nhìn anh.
Lúc này, người đang bị cô ép ở tường đang cúi xuống nhìn cô, đôi mắt ấy không còn vẻ biếng nhác và lãnh đạm như thường ngày, thay vào đó là một màu đen u tối, sâu hun hút, ngập tràn dục vọng.
Giản Ngôn Chi mím môi, biết mình lại quay vào ô tự hủy nữa rồi.
Cô vội vàng nhảy ra khỏi ngực anh, chạy vội lên tầng, "thôi thôi, không cần anh tìm giúp em nữa, nếu cần thì em hỏi Lão Dao luôn cho rồi.
À đúng rồi, anh về nhớ đóng cửa lại giúp em!"
Người nào đó chuồn luôn vào phòng, không thấy tăm hơi đâu nữa, Hà Uyên đứng ở cầu thang một lúc, thở nhẹ một hơi rồi bất lực đỡ trán.
Cô bé tinh ranh này, biết ở đây không có trang bị nên bỏ chạy rõ nhanh, đốt lửa xong thì đem con bỏ chợ.
Tắm rửa thoải mái xong, Giản Ngôn Chi ngồi vào trước máy tính chơi game.
Điện thoại đổ chuông, cô mặc kệ, chỉ tập trung vào ván game trên màn hình.
Một lúc sau, màn hình chuyển xám, cô bị hạ rồi, thế là giờ cô mới có thời gian cầm điện thoại lên xem.
Là cuộc gọi của Hà Uyên, có lẽ là thấy cô không nghe máy nên lại gửi tin nhắn tới.
Giản Ngôn Chi mở tin nhắn ra, Hà Uyên viết như thế này, "Ngủ say như chết rồi à?"
Giản Ngôn Chi trả lời, "Chưa, em đang cày game."
"Cày game mà đến nỗi không nghe máy được luôn à."
"Thì đúng rồi, chuyện này anh là người rõ nhất mà, chơi game mà phân tâm là đại kị đấy!"
"Anh cũng không thể khiến em phân tâm một chút nào sao hả?"
"Tất nhiên rồi! Trong Liên Minh làm gì có tình yêu!" Giản Ngôn Chi nói đầy lý lẽ, "phải rồi, câu này hình như là do chính anh nói đấy."
Hà Uyên ở phía bên kia cạn lời, anh không ngờ có một ngày mình lại phải đi tranh sủng với game, hơn nữa còn bị tự vả.
Hà Uyên im lặng mấy giây liền, tướng của Giản Ngôn Chi đã sống lại rồi, cô vội gửi một câu "Em vào game đây" rồi ném điện thoại sang một bên.
Trận này đội của Giản Ngôn Chi thắng, cô sảng khoái hết cả người.
Cầm cốc lên định uống nước thì phát hiện trong cốc chẳng còn tí nước nào, cô đành phải đứng dậy ra khỏi phòng đi rót nước.
Đang xuống cầu thang thì nghe thấy tiếng động phát ra ở phía cửa.
Giản Ngôn Chi hơi sững lại, "Bố? Mẹ?"
Không có hồi đáp, Giản Ngôn Chi lại đi xuống thêm vài bước, "Giản Bác Dịch?"
Vẫn không có tiếng ai trả lời, Giản Ngôn Chi nghĩ có lẽ là mình nghe nhầm nên tiếp tục cầm cốc đi xuống.
Đèn chỗ cửa đang bật, Giản Ngôn Chi liếc nhìn sang phía đó, "Á!!"
Một người đang đứng ở ngay đó, ánh đèn đổ bóng lên gương mặt anh, không nhận dạng được.
"La cái gì." Người đó lên tiếng, bước chân đi ra từ trong bóng tối.
Nhận ra người đó là ai, Giản Ngôn Chi thở phào một hơi rồi chậm rãi tiến lại, "Nửa đêm anh trốn ở đây làm gì hả, làm tí nữa thì em tưởng là ăn trộm!"
"Gặp thằng ăn trộm nào đẹp trai như anh chưa?"
"......"
"Gửi tin nhắn cho em sao em không trả lời hả."
"Hả! Em quên mất..." hình như sau khi gửi câu "em vào game đây" thì cô không để ý đến điện thoại nữa.
"Xem ra game còn quan trọng hơn cả anh nữa nhỉ?" Hà Uyên đến gần cô, vẻ mặt cười không được thân thiện cho lắm.
Giản Ngôn Chi xua tay, "Game hay anh quan trọng hơn, chuyện này anh phải tự biết...chứ?"
Hà Uyên híp mắt, kẹp cổ cô, "Nói cái gì? Hửm?"
"Ý em là, tất nhiên là anh quan trọng hơn rồi." Giản Ngôn Chi đáng thương bị kẹp cổ, ngửa đầu lên nhìn anh với đôi mắt ngập nước, "Anh còn chưa nói anh qua đây làm gì đâu đấy, không ngủ à."
"Ngủ chứ."
"Hả?"
"Qua ngủ với em đấy."
"......"
"Đi thôi, đi ngủ."
"...Em, em muốn uống nước."
Hà Uyên "ờ" một tiếng, nhấc bổng cô lên, "Được, vậy khởi giá đến phòng bếp trước."
"????"
Hà Uyên đặt cô ngồi lên bệ trong phòng bếp, sau đó cầm lấy cốc nước trong tay cô, rót nước rồi đưa cho cô, "Uống đi."
Giản Ngôn Chi nhận lấy, lại nhìn anh thêm vài cái, "Ừm."
Uống nước xong vừa đặt cốc xuống bên cạnh, đang định nhảy xuống thì Hà Uyên đã chen vào đứng giữa hai chân cô, không cho cô xuống.
Giản Ngôn Chi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vành tai thì đã đỏ ửng lên rồi, "Anh muốn làm gì hả."
Hà Uyên chống tay ở hai bên người cô, cúi xuống mút một cái thật mạnh lên cổ cô, "Em nói xem, trả thù chứ còn gì nữa."
Giản Ngôn Chi nhớ lại lúc nãy ở cầu thang mình vừa cắn vừa hôn anh, thế là sắc mặt mất tự nhiên, "Thù dai."
"Ừ, anh thù dai, em khơi lên xong rồi chạy mất, không trả đũa thì quả thực không phải phong cách của anh." Vừa nói anh vừa áp sát hơn.
Phản ứng của cơ thể anh quá rõ ràng, giờ thì Giản Ngôn Chi đã tin anh thật sự muốn trả thù rồi.
.
Truyện Thám Hiểm
"Trong nhà..."
"Vừa hay không có ai."
Vừa nói anh vừa vén mái tóc đang xõa ở hai bên của cô lên, nhẹ nhàng từ tốn hôn lên cổ cô.
Giản Ngôn Chi hơi căng thẳng, nhưng anh không dừng động tác lại, môi chậm rãi di chuyển lên trên, ngậm lấy thùy tai của cô.
Giản Ngôn Chi rên nhẹ một tiếng rồi ngậm chặt môi.
Hà Uyên khựng lại, "Không có ai đâu, cứ rên đi."
Giản Ngôn Chi, "...Không."
Hà Uyên nhếch môi, không nói gì nữa, tiếp tục đùa giỡn với tai của cô.
Song song với đó, tay của anh cũng bắt đầu lần mò ở phía dưới, đùi cô hơi man mát, anh vuốt ngược lên trên, băng và hỏa, hình thành hai thế cực đối lập.
Chiếc váy bị anh vén lên cao hết cỡ, tay anh sờ đến nơi tận cùng của đôi chân cô, nhưng không tiến thêm nữa, mà lại lùi xuống, tiếp tục vuốt ve đi vuốt ve lại.
Hành động này hết thảy đều lọt vào tầm mắt của Giản Ngôn Chi, cảnh tượng này...trông dâm loạn quá đi mất.
Giản Ngôn Chi bị anh khiêu gợi kích thích đến mức chẳng còn biết trời trăng gì nữa, do đó tay của Hà Uyên rất dễ dàng sờ đến chỗ nút thắt nơ, kéo nhẹ một cái, gỡ ra được rồi.
Hai bên eo đều có nút thắt giống nhau, Hà Uyên gỡ xong cả hai rồi rút ra được một mảnh vải màu đen.
"Ừm...lần này là kiểu thắt dây màu đen."
Giản Ngôn Chi co chân đạp vào hông của anh, "Trả em."
Hà Uyên nhếch môi cười với cô, mắt sáng rực, anh ném miếng vải ra sau, "Đẹp lắm, lần sau cứ mặc như thế."
"......"
Chân vẫn đang chống trên hông của anh, Hà Uyên nắm lấy cổ chân cô, co chân cô lại để cô đạp lên mặt bệ.
Cùng lúc đó, tay còn lại của anh nhẹ nhàng khều vào chỗ đó, đầu ngón tay ướt đẫm.
Tư thế này làm Giản Ngôn Chi thấy cực kì xấu hổ, nhưng anh lại giữ chặt lấy cô không cho cô nhúc nhích.
"Anh bỏ ra——"
"Không."
Vừa nói tay anh vừa chậm rãi thò vào trong, lực lúc mạnh lúc nhẹ.
Giản Ngôn Chi chống hai tay ra sau, tiếng ngâm nga không kìm được mà thoát ra khỏi cổ họng, nhưng rất nhẹ.
Hà Uyên thấy vậy bèn rướn người đến gần, dụ dỗ cô, "Rên lên cho anh nghe đi, xấu hổ cái gì hả."
Giản Ngôn Chi không chịu, anh bèn tăng thêm lực ở ngón tay.
Lực ở ngón tay anh khiến cô vừa tê vừa ngứa, cảm giác này khiến người ta cực kì khó chịu, nhưng lại như bị nhiễm độc vậy, chỉ muốn nhiều hơn, càng nhiều hơn...!
Cảm giác tê ngứa cứ tích tụ dần dần, Giản Ngôn Chi bắt đầu không chịu nổi nữa rồi, phát ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn, "Anh, anh dừng lại đi, ưm..."
"Không được, em nói anh thù dai mà."
"Anh không thù dai, không thù dai thế đã được chưa..."
"Không sao, anh thích thù dai." Anh càng dùng thêm lực vào động tác của mình, mạnh mẽ đến đỉnh điểm.
Cuối cùng, Giản Ngôn Chi "á" lên một tiếng, cả người cô co rút, hai tay bám chặt lấy vai anh, run rẩy.
Nhưng anh không cho cô có thời gian để thở, bất thình lình ưỡn hông, đâm thẳng vào.
Giản Ngôn Chi trợn tròn mắt, đầu ngón chân co quắp, "Ô——"
Anh vừa cử động vừa hôn lên gò má cô, giọng khàn đặc mang theo một chút vui vẻ vì đạt được mục đích, "Thế mới nói, đừng có trêu chọc anh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...