Thố Vương Tiên Lộ

Bên trong khu chuẩn bị lúc này chỉ còn lại 22 võ sư mà thôi, Chỉ chút nữa thôi bọn họ sẽ là nhưng người lên lôi đài, Võ sử Bạch Thành cũng chỉ có mấy chục người, nên mọi người đều biết mặt nhau, cười nói bình thường không có căng thẳng như Võ giả, Giời võ sư ai mạnh ai yếu mọi người đề biết rõ việc thi đấu cũng chỉ là thủ tục mà thôi, đồng thời cũng là một dịp để họ trao đổi một chút về sở học võ đạo nội khí phần thắng thua giữa các thế lực nằm ở Võ giả là chính.

Nhưng kỳ này lại có thêm hai người mới, mội người là nữ giới nên mọi người đều hứng thú tìm hiểu qua, đó chính là LĂng Tiểu thư là một đẹ tử tinh anh vậy mà lại tham dự Võ sư luận đạo, Từ nay giới võ sư cũng có nữ giới rồi a, Thật thú vị qua đi mà, nhưng dường như nàng không muốn lộ diện dung nhan, luôn deo một tấm khắn che mặt, vận võ phục của lăng gia không quá đặc biệt nhưng trong khu này mọi thức của nàng đều là tuyệt diệu

“Nhưng cái tên còn lại là ai, Theo bảng treo danh ngạch là Thố Vương, sao ta chưa nghe thấy Bạch thành có một võ sư có ngoại hiệu là Thố Vương nhỉ”

“Chắc gì đã là võ sư, theo ta thấy là một tên võ giả cao cấp có nhục thể khác biệt mà thôi”

“Cao huynh nói đúng rồi đó, theo ta biết thì tên đấy đẩy khối huyền thiết chỉ đi có một gang tay thôi”

“một gang tay,,, Thật thảm hại”

“Vậy là một ten võ giả có chiến lực một ngàn cân thôi đúng không? Chẳng cần quan tâm”

“Mà hắn gặp ai ở vòng đầu thế…”

“Để xem nào… Thố Vương đối thủ là…là Lăng Mộng”

“Vậy là không được mục kích tài năng của nữ võ sư đầu tiên ở Bạch Thành rồi, đối thủ quá yếu làm sao nàng triển hết thần uy ra chứ”


Mấy người khác lại cười khà khà

“Phải cỡ như ta đây may ra mới bức nàng tung hết sở học ra…”

Trong khi đám người đang bàn luận thì Tiểu thất mới tiến lại bảng ghi thi đấu, Nghe nói quản sự mắt hí hô nhiều quá bị mất tiếng, nên đành treo danh ngach ở đây vậy. Theo đấy thì đối thủ đầu tiên lại là Lăng Mộng, Đối phương không nhận ra hắn nhưng hắn lại nhận ra Mộng Lăng. Sãn dịp này đưa cho nàng hai quả kim tiêu và phục linh, nhìn nàng đeo khăn che mặt xem ra thương thế vẫn chưa khỏi hẳn

Mộng lăng ngồi ở một dãy khá xa cách biệt với các võ sư khác, dường như không thích việc bị mấy người kia soi mói nên đang hướng mắt ra ngoài, trầm tư suy nghĩ gì đó. Tiểu Thất cũng quấn khăn che mặt, đi tới móc ra một cái hộp nhỏ đặt nhẹ lên bàn, làm đối phương chú ý, hắn bèn mở lời trước

“Lăng tiểu thư, lâu quá không gặp”

Mộng lăng có chút ngờ vực, mội người lạ lại đang che kín mặt tự dưng đến bắt chuyện, nếu không phải đây là Luyện Võ Các thì nàng đã chẳng để tâm loại người này rồi

“Chúng ta quen biết nhau sao?”

Tiểu Thất cũng mừng thầm, ít ra nàng còn phục hồi và đến tham dự được, chắc chẳng còn bận tâm gì ngoài dung nhan của mình nữa

“ Không quen, nhưng một người bạn có nhờ ta đưa vật này cho Lăng Tiểu Thư. “


Nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra Mộng lăng hỏi

“Đây là thứ gì? Ai nhờ người mang tới”

“Đây là Kim Tiêu Quả và Phục Linh Quả cả hai loại quả này có thể giúp dung nhan của tiểu thư mau lành”

Thấy Mộng Lăng có vẻ nghi ngờ, lời nói hắn bèn thêm

“Yên Tâm ta không có giống đệ đệ Lăng Thiên của ngươi, nhân lúc người gặp nạn hạ độc thủ đâu”

Mộng Lăng nghe vậy nhìn nam nhân thần bí trước mặt có chút hiếu kỳ, việc mình bị đệ đệ hãm hại không có bao nhiêu người biết. Thêm nữa việc nàng tham gia võ sư luận võ không ai nghĩ tới, người này đã chuẩn bị đồ vật từ trước không giống là lập mưu, nhưng cũng hỏi lại cho chắc

“Đạo hữu quen gã ngốc đó sao. Người đó đã đi đâu rồi?”

Chẳng biết việc Tiểu Thất Dấu tên họ như vậy có đúng hay không, hay nhân cơ hội này dò hỏi đối phương một chút cũng được


“ Cũng có quen chút, Ta và hắn gặp nhau trên đường tới Thiên Phổ, trên dường có cơ duyên xảo hợp hắn từ mép vực có được hai loại quả này. Nghĩ tới Tiểu Thư dung mạng bị hủy nên có ý nhờ ta mang tới, Hắn ta bỏ đi đầu ta cũng không rõ”

Dù chưa biết là thật hay giả, Mộng Lăng cầm lấy chiếc hộp thở dài

“Gã đó thực sự tốt với ta đi xa như vậy mà vẫn nhớ đến. Chỉ tiếc ta không có cơ hội gặp mặt nói lời cảm ơn “

Tiểu Thất có chút nghi hoặc

“Lăng Tiểu Thư sắp đi đâu xa xôi chăng?”

“Ta sắp được gia nhập Cửu Huyền Môn, chỉ cần trong võ hội biểu lộ chút thực lực vừa ý trưởng lão là được”

“Người đó có đến không”

Mộng Lăng lại cười, dường như ưu phiền đã qua hết

“Là ta trách lầm huynh ấy, Tương sinh không có bỏ ta, lần này tở lại là có ý muốn mang ta đi cùng… vậy nên

Mộng lăng càm chiếc hộp lại cho nam nhân lạ mặt, cười với hắn

“Đạo hữu hãy giữ lại vật này đi… Ta đến Cửu Huyền Môn sẽ có đan dược đặc hiệu, chữa được dung nhan và cả đan điền nữa…”


Nam nhân không lấy lại chiếc hộp,

“Tiểu Thư… Hãy coi đây là … món quà cuối cùng gã ngốc đó …tặng cho người đi”

Nhìn nam nhân vội bỏ đi, Mộng LĂng cảm giác mình vừa làm sai cái gì đó, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra, cầm lấy chiếc hộp gỗ nhỏ hướng nhìn nam nhân lúc này đã bước ra ngoài càng nhìn càng thấy quen con người này.

Tiểu Thất đúng là gã ngốc mà, hắn có ý tốt giữ gìn hai loại quả từ Thiên Phổ tới đây, ngưng người ta không có nhận ý của hắn, “Đạo hữu hãy giữ lại vật này đi… Ta đến Cửu Huyền Môn sẽ có đan dược đặc hiệu, chữa được dung nhan và cả đan điền nữa…” câu nói văng vảng trong đầu hắn, tự nhiên sống mũi hắn đang cay cay. Thì ra nàng sắp được gia nhập Cửu Huyền Môn, gặp lại người trong mộng… Điều đó tốt mà, nhưng sao lòng ta lại có chút không thoải mái thế này,

Tiểu Thất từ xa nhìn màn giao đấu trước mặt tuy rằng ác liệt nhưng không bằng sự hỗn lọan trong tâm trí của hắn, nhìn nụ cười thoải mái của nữ nhân Hắn không thể nhận ra được mình đang vui hay đang hận nữa. Nhìn hai võ giả giao đấu mà linh hồn hắn dường như không ở tại nơi này nữa. như một cái xác khô đang đứng đó vậy

….

Trận chiến trên lôi đài đã dần có kết quả, Phía của Lăng Thiên và Hàn Phi. Tuy lúc này người khiêu chiến không có tấn công nhưng người bị khiêu chiến lại có chút háo thắng, nếu để yên thì không sao nhưng vì Hàn Phi chủ động công kích rất đúng ý của LĂng Thiên, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì thời cơ phản kích sẽ tới. Tuy sau trận chiến dù Thắng nhưng không có vẻ vang gì

Hàn Phong vẫn đứng nhất, sau một hồi quần nhau vây công với Ngô Diệm. Tuy thân pháp cũng như kiếm chiêu không được tinh tế như Hàn Phong nhưng, đao khí, và nhục thể Ngô Diệm lại không cho Hàn Phong dễ thở chút nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi, Chắc chắn Ngô Diệm sẽ là một trong những người được mọi người nhắc đến vơi vẻ ngưỡng mộ a.

Còn Ngô Thừa Long và Hàn Thương thi đầu gọi là ngang tài ngang sức, thời gian thi đấu lâu nhất và thể trạng hai người đã xuống sức trầm trọng. Nhờ có thời gian tu luyện bên ngoài Ngô Thừa Long thể trạng tốt hơn,miễn cưỡng giành vi trí số hai. Và không dám mơ tưởng đến số một nữa, Lúc này nếu LĂng vũ ra trận khiêu chiến được đệ nhất là chắc chắn, nhưng hắn không muốn làm điều đó, nhìn đám người toát mồ hôi mà cười cười.

NHư vậy võ giả đã thi đấu xong, đứng đầu là Hàn Phong, Ngô Thừa Long, Lăng Thiên, Lăng vũ, Hàn Phi, Ngô Diệm và Hàn Thương, tuy thứ tự là như vậy nhưng mọi người đều biết thực lực của nhau là như thế nào, với kết quả này thì mỗi nhà có một người như vậy cũng là vừa đẹp, khiêu chiến thêm lượt nữa thì chưa được, vì đã tốn rất nhiều khí lực và thể lực rồi, nên đành chấp nhận kết quả như vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui