Dương Liên bị hành vi vô sỉ của anh chọc cười, thực sự là không có sức lực đấu với anh tiếp nữa
Lữ Kiêu thấy cô cười, cho nên muốn lại gần cô một bước, nhưng Dương Liên lập tức phản xạ lùi về phía sau một bước, điệu bộ tự vệ.
Lữ Kiêu bất đắc dĩ, chỉ đành từ bỏ.
Anh thở dài, nói:
"Người đàn ông đó không vì em ra mặt khi em chịu sỉ nhục, lại quay đầu tim em khi gặp chướng ngại bên người phụ nữ khác, là đàn ông anh khuyên em một câu, đừng quá tin tưởng lời anh ta, có một số đàn ông, cho dù em sống với anh ta ba cái ba năm, cũng không thể nhìn thấu."
"Hơn nữa, chỉ cần em tha thứ cho anh ta một lần, anh ta sẽ không chút sợ hãi phản bội em lần hai, sau đó lại ngựa quen đường cũ, khóc lóc cầu xin em tha thứ.
Từ đó, em sẽ có lần ba, lần bốn, không ngừng phản bội và tha thứ, em xác định em không mệt sao?"
Đây là Dương Liên lần đầu tiên nhìn thấy Lữ Kiêu nói chuyện với cô nghiêm túc như vậy, đôi mắt hồ ly khẽ mở, giống như viên kim cương xinh đẹp nhất trên thế giới.
Người đàn ông đẹp trai lại ấm áp như vậy, cô sao dám cầu?
Ngay cả dũng khí tiếp nhận một người đàn ông mới cũng không có, cô sao dám tin tưởng cậu ba nhà họ Lữ thay phụ nữ như thức ăn nhanh đây? Dương Liên làm việc quý ở bình tĩnh, nhưng cô không biết, tình yêu không cần bình tĩnh, cũng không cần nặng nề, chỉ cần một trái tim luôn nhìn về phía trước.
Trong lòng cô rất rõ ràng Lê Hiếu rất có khả năng sẽ tiếp tục phản bội cô, nhưng cô lại không muốn đi thích ứng với một người khác nữa.
Cô không muốn cuộc sống của mình trở nên phức tạp, cho nên cô cự tuyệt Lữ Kiêu gia nhập vào thế giới của mình.
"Lữ Kiêu, cuộc sống của tôi và anh không giống nhau.
Anh không thích tủ lạnh mới có chút bệnh nào, tôi lại có thể tiếp nhận hàng cũ, vì tôi dùng quen rồi.
Lời của anh tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, trước đó, xin anh đừng ảnh hưởng tới quyết định của tôi nữa." Giọng Dương Liên trầm thấp, có chút chán nản.
Lữ Kiêu nhìn cô vào phòng mình, không nói gì nữa.
Khóe môi anh nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ, người phụ nữ này, thật sự ngu muội, nhưng - anh thích.
Nguyễn Đào Yêu và Đan Kình Hạo ngồi máy bay đến Hồng Kông, vốn là có máy bay tư nhân, nhưng không khéo mấy ngày này bị ba mẹ trưng dụng, đưa ba mẹ nuôi đi Hawaii, nghĩ tới đây, mày Đan Kình Hạo bất giác khẽ nhướn lên, những ông bà lão già mà không nên nết, chính mình chạy đi hưởng thụ, mà anh không chỉ phải xử lý công việc của Đan thị, còn phải thu dọn cục diện rối rắm của ba nuôi.
Anh bây giờ thật sự hối hận không khích lệ babi mami sinh thêm mấy đứa nữa, nếu không anh bây giờ hẳn sẽ thoải mái hơn một chút.
Trông cậy vài cô em gái chỉ biết ăn chơi đàn đúm, không gì không có phần, chỉ có hứng thú với vũ khí là không thể nào, còn không bằng tự mình ra tay, cơm no áo ấm đâu.
Vừa tới Hồng Kông, không đợi Nguyễn Đào Yêu sắp xếp xong hành lý, Đan Kình Hạo đã liên tục tham dự các hội nghị thương mại lớn nhỏ, cô thân là thư ký đương nhiên không thể may mắn tránh khỏi.
Cho tới tối, cô mới như tê liệt nằm trên giường, cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy thì ra giường lại đáng yêu như vậy.
Một giây trước khi bước vào mộng đẹp, chuông điện thoại như truy hồn đoạt mệnh vang lên.
Nguyễn Đào Yêu nhận điện thoại, nhịn xuống kích động muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của đối phương, mềm mại xưng hô: "Giám đốc, xin hỏi có gì phân phó?"
"Đến chỗ tôi."
Điện thoại đột ngột truyền tới tiếng tít tít, người đàn ông này rất thiếu tiền điện thoại sao? Một cuộc điện thoại gọi ngắn gọn như vậy?? Huống chi, điện thoại của khách sạn không cần anh trả tiền! Người đàn ông này nhất định quên mình còn đang mang thai, lại dám sai bảo cô như vậy!
Trong lòng Nguyễn Đào Yêu dù không thoải mái thế nào, cuối cùng vẫn là mặc quần áo, cầm tài liệu, ưỡn eo đi tới phòng giám đốc.
Phòng của họ cách vách, chính là để ngày thường ra vào tiện.
Cửa phòng Đan Kình Hạo không khóa, dường như là vì đợi cô tới.
Cô đẩy cửa vào, nghe thấy Đan Kình Hạo phân phó bên trong: "Khóa cửa."
Đan Kình Hạo lúc này cả người quần áo ngủ trắng, thoái mái nằm trên giường đọc tạp chí, trước mặt anh, là Nguyễn Đào Yêu người đầy oán giận, mặt đầy mệt mỏi, giọng nói cô yếu ớt hỏi: "Giám đốc, xin hỏi có chuyện gì?"
"Đọc báo cáo sắp xếp ngày mai cho tôi nghe." Đan Kình Hạo đầu cũng không ngẩng lên, lưu loát phân phó.
Cái này anh không thể để tôi nói cho anh trong điện thoại sao? Cần phải bắt tôi tới? Tiết kiệm tiền điện thoại cho khách sạn này như vậy, con gái ông chủ là tình nhân của anh à!! Trong lòng Nguyễn Đào Yêu mắng đủ rồi, sau đó trên mặt lộ ra mỉm cười hài lòng: "Sáng mai, tám giờ tới mười giờ, anh có cuộc hẹn với giám đốc của cửa hàng trang sức Phúc Cát.
Mười giờ, hoạt động công ích cô nhi viện.
Mười một giờ, có bữa cơm với tổng giám đốc của khách sạn Trung Sơn và bách hóa Sinh Sinh.
Ba giờ chiều, có tờ tuần san muốn phỏng vấn anh, thời gian là mười phút..."
"Buổi chiều có hội nghị gì quan trọng không?" Đan Kình Hạo vẫn hời hợt lật tạp chí.
Nguyễn Đào Yêu lướt mắt, trả lời: "Buổi chiều chỉ là một vài hoạt động tuyên truyền."
"Vậy thì hủy hết toàn bộ, tôi có sắp xếp khác." Đan Kình Hạo đóng tạp chí, đặt sang một bên.
"Được, giám đốc." Nguyễn Đào Yêu mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng biết, làm thư ký chỉ cần biết vâng lời là được, không cần hỏi.
"Đến đây." Đan Kình Hạo nhìn Nguyễn Đào Yêu đang vùi đầu ghi chép, khẽ nói hai chữ.
"A?" Nguyễn Đào Yêu kinh ngạc há hốc mồm, kêu ra một tiếng.
Đan Kình Hạo như rất bất mãn với phản ứng của Nguyễn Đào Yêu, anh khẽ nhíu mày, rõ ràng không kiên nhẫn: "Đến đây, tôi không muốn nói lần thứ ba."
Lệnh của ông chủ không thể không nghe.
Trong lòng Nguyễn Đào Yêu dù có trăm ngàn không muốn, nhưng dưới chân cũng chỉ đành từng bước tới gần.
Đợi đi tới bên giường, Đan Kình Hạo kéo cô lên giường: "Tôi sẽ ăn cô sao?"
Thân thể Nguyễn Đào Yêu rơi vào đệm thoải mái như lông ngỗng, cảm giác mệt mỏi dường như thoáng chốc bị xóa sạch, ngày cả cử động cũng không muốn.
Còn cho rằng Đan Kình Hạo lại sẽ làm chuyện gì kỳ quái với cô, nhưng lần này anh chỉ nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, nằm ngửa cùng cô nhìn trần nhà.
"Nghỉ ngơi thật tốt."
Trong căn phòng rộng lớn, bốn chữ đó nhẹ như không khí, có thể theo gió bay đi, nhưng Nguyễn Đào Yêu lại nghe rất rõ ràng.
Thực ra anh hẳn là mệt hơn mình đi, vừa xuống máy bay đã tham dự đủ loại hội nghị, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, mà ngày mai cũng hoạt động cả ngày.
Mình chỉ là bò tới chạy lui ở phía sau thôi cũng đã mệt như vậy rồi, anh rốt cuộc là làm thế nào, người máy sao?
Nguyễn Đào Yêu nghiêng đầu sang, nhìn thấy đôi mắt đã nhắm của anh, hô hấp anh đều đều, giống như đã ngủ rồi.
Cô khẽ cười, ngủ như một đứa trẻ, thực ra nhìn như vậy, anh rất đẹp trai, chỉ là hơi xấu bụng một chút, miệng lười cũng độc một chút, đặc biệt là đối với cô.
Nguyễn Đào Yêu nghĩ vậy, cũng từ từ thiếp đi.
Có lẽ vì quá mệt, Nguyễn Đào Yêu ngủ một hơi tới bảy giờ rưỡi, cho đến ánh mặt trời chói mắt chiếu cô tỉnh, cô mới từ từ tỉnh táo lại.
Một bên giường khác sớm đã không thấy Đan Kình Hạo.
Nguy rồi, hội nghị sắp trễ rồi! Bí thư như cô thật sự là sơ suất, một chút tiêu chuẩn cũng không có.
Nguyễn Đào Yêu hận không thể hung hăng tát mình một cái, xem như trừng phạt.
Vội vàng xuống giường, cũng tìm không thấy giày cao gót của mình, thay vào đó là một đôi giày đế bằng.
Mặc dù cùng là kiểu công sở, nhưng không có đế, đây mới là mấu chốt, chút chiều cao của cô, sao có thể đi ra ngoài.
Còn đang xoắn xuýt giày cao gót của mình rốt cuộc đi đâu rồi, điện thoại của Đan Kình Hạo đã giục: "Nguyễn Đào Yêu, cho cô mười phút, nếu không cô vĩnh viễn đợi ở đó."
Nguyễn Đào Yêu nào còn quản giày cao gót gì, cho dù chân trần cô cũng phải ra ngoài gặp anh.
Chỉ đành mặc lung tung, sau đó một phút đánh răng rửa mặt chải đầu, cầm túi chạy xuống.
Đan Kình Hạo đã ngồi trong Limousine, hai chân anh bắt chéo, một tay chống cằm, dáng vẻ đã đợi rất lâu.
Nguyễn Đào Yêu im lặng viết di chúc trong lòng, sau đó kiên trì lên xe, lại kiên trì chào hỏi: "Giám đốc, chào buổi sáng."
Đan Kình Hạo khẽ cười: "Ngủ thoải mái sao?"
Nguyễn Đào Yêu lập tức cảm thấy từng cơn gió lạnh sau lưng, chuông cảnh báo rung lên, đây là điềm không lành.
Đan Kình Hạo cười quỷ dị như vậy, hậu quả nhất định rất nghiêm trọng, cô giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Rất...rất...thoải mái..."
"Cho nên, trễ phải không?" Một giây sau, nụ cười của Đan Kình Hạo đã biến mất không còn tung tích, người đàn ông này quả nhiên là điển hình xấu bụng!
Nguyễn Đào Yêu xoắn xuýt có cần nói lời thật hay không, nói mình không tìm thấy giày cao gót nên trễ rồi? Thôi đi, vẫn là không nói, miễn cho bị đả kích.
"Xin lỗi, giám đốc, lần tới tôi nhất định sẽ chú ý." Ngày mai cô phải đặt ba cái đồng hồ báo thức, hơn nữa là loại chỉ có giải bài toán số học mới có thể tắt! Không chỉ nâng cao IQ còn có thể không để người đàn ông này nắm nhược điểm, nhất cử lưỡng tiện.
Đan Kình Hạo phát ra tiếng ừ trong cổ họng, không nói gì nữa, khi ánh mắt anh lướt qua giày trên chân Nguyễn Đào Yêu, khóe môi lộ ra nụ cười khó nhận thấy.
Một cuộc họp buổi sáng kết thúc, Nguyễn Đào Yêu đã vô cùng mệt mỏi, trong lòng cô không nhịn được có chút vui mừng buổi sáng không tìm thấy giày cao gót, nếu không nhất định chân sẽ không còn cảm giác.
Bây giờ trong cái đầu nho nhỏ của cô, toàn bộ đều đã biến thành các con số giá trị gia tăng thị trường, hệ số nguy cơ, và chỉ số khôi phục thị trường, vân vân, xem như có thể nghỉ ngơi một lát trên xe, Nguyễn Đào Yêu vốn muốn chợp mắt một chút, nhưng Đan Kình Hạo bên cạnh vẫn rất nghiêm túc xem bản kế hoạch, cô chỉ đành cố mở mắt, miễn cho mình không cẩn thận ngủ quên, lại bị anh cười cợt một phen.
Đôi chân thon dài của Đan Kình Hạo bắt chéo, bản kế hoạch bìa xanh đặt trên đầu gối, ngón tay thon dài khẽ mở.
Hàng mi anh dày và dài, giống như cánh quạt, khẽ rũ xuống, đổ bóng trên mặt anh.
Tây trang màu đen mặc trên người anh rất đẹp, khí chất anh vốn yêu nghiệt, màu đen lại đại biểu cho ma quỷ, hai hơi thở âm nhu này hòa lẫn vào nhau, lại thể hiện hoàn mỹ trên người anh.
Nguyễn Đào Yêu không cẩn thận nhìn đến mê muội.
Cô cho rằng, anh Thẩm Tống là người đẹp nhất trên đời, tràn đầy khí chất nho nhã, cử chỉ ôn tồn lễ độ.
Nhưng lại không biết thì ra trên đời còn tồn tại một loại khác, đó chính là yêu nghiệt như phụ nữ, lại bá đạo hơn đàn ông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...