Nguyễn Đào Yêu lúc này bởi vì ngã quá mạnh mà nét mặt cô tái nhợt, những giọt mồ hôi lớn toát ra trên khuôn mặt cô.
Giọng cô run rẩy: "Đau quá..." Đôi chân mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng Đan Kình Hạo.
Cuối cùng, khung cảnh công chúa ngất xỉu mà Nguyễn Đào Yêu mơ thấy đã xảy ra, nhưng đối tượng của cô lại là con thú đội lốt người Đan Kình Hạo mà không phải là người phong độ nhẹ nhàng tình cảm.
Trong làn khói mù mịt, Nguyễn Đào Yêu cảm thấy mình đang trong một vòng tay ấm áp, cánh tay mạnh mẽ, cô mỉm cười hạnh phúc, mặt trời thật đẹp, hoàng tử của cô thật đẹp trai, thế giới thật tươi đẹp.
Sau đó Nguyễn Đào Yêu tiếp tục ngất đi trong thất vọng.
Bác sĩ Lý ra khỏi phòng kiểm tra, tháo khẩu trang ra, cười nói: "Chỉ bị sợ hãi đột ngột rồi ngất đi.
Không có gì đáng ngại.
Cậu có thể vào trong thăm cô ấy."
Đan Kình Hạo đi vào, nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu vẫn nhắm mắt, nên anh hỏi: "Tại sao cô ấy còn chưa tỉnh?"
"Ồ, cô ấy chỉ ngủ thôi."
Ngủ...!Ngủ thôi sao??!! Khóe miệng Đan Kình Hạo co giật liên tục, anh chỉ cảm thấy trong ngực mình có mùi tanh cuộn lên, suýt chút nữa thì đang sống sờ sờ mà phun ra máu! Lẽ nào vừa nãy cô ta để lại bãi nước miếng lớn trên bộ đồ tây của anh, anh còn cho rằng là vì cô ta bị bệnh gì nghiêm trọng, kết quả là cô ta chỉ -ngủ thiếp đi!!!
Mẹ kiếp!!!
Kỷ Thấm đã liều chết che miệng để cố gắng không cười to nhưng nhìn tư thế cô đã phải cúi gập người xuống thì có thể thấy cô cười vui vẻ đến mức nào.
Thật là vui, lần đầu tiên cô thấy Đan Kình Hạo bị một người phụ nữ quay vòng vòng.
"Nguyễn Đào Yêu! Người phụ nữ chết tiệt này, cô tỉnh dậy cho tôi!!!" Đan Kình Hạo không còn có phong thái lịch lãm nữa.
Điều duy nhất anh muốn làm bây giờ là bóp chết người phụ nữ đang sống sờ sờ này trước mặt anh!!!
"Chủ tịch Đan!" bác sĩ Lý cảm thấy khóe mắt mình giật giật vài lần, mỉm cười ngượng ngùng: "Chủ tịch Đan, mặc dù cô ấy chỉ là ngủ thiếp đi, nhưng lúc cô ấy ngã xuống có thể đã thực sự hôn mê.
Vì thời gian mang thai cũng chưa lâu, nên mới không tổn thương đến đứa trẻ."
Lúc này, Kỷ Thấm ngừng cười, Đan Kình Hạo thì cứng đờ tại chỗ.
"Anh nói cô ấy có thai à?" Đan Kình Hạo không dám chắc chắn hỏi lại.
Bác sĩ Lý gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, đã một tháng rưỡi rồi."
Đan Kình Hạo có cảm giác như bị sét đánh.
Một tháng rưỡi...!vậy đúng là lúc anh đã ngủ với cô ấy.
Chỉ là chỉ có một lần không dùng biện pháp bảo vệ mà đã có thể trúng thưởng sao? Vận may của anh không tốt đến mức như vậy chứ?
Kỷ Thấm ra hiệu cho Lý Mạnh Nam, sau đó anh ấy liền ngầm hiểu trong lòng nên đi ra ngoài.
"Này, Đan Kình Hạo, anh thật sự đã đánh lửa thành công sao?" Kỷ Thấm vỗ vai Đan Kình Hạo đang đứng yên bất động, cô cũng cảm thấy hơi khó tin.
Đan Kình Hạo cũng trở tay không kịp, suy nghĩ hiện tại của anh chính là cuộc sống tốt đẹp của mình dường như đã kết thúc rồi.
"Ôi, tại sao lại ồn ào thế?" Người trong cuộc bối rối dụi mắt, mắt nửa nhắm nửa mở: "Ơ, đây là đâu?"
Đan Kình Hạo tức giận trả lời: "Bệnh viện."
Nguyễn Đào Yêu tiếp tục mơ hồ: "Tôi đến bệnh viện làm gì?"
"Bởi vì cô đã ngủ thiếp đi." Đan Kình Hạo nghĩ đến đây liền có ý muốn giết cô! Bộ đồ tây thủ công của anh dính đầy nước miếng của cô, cứ thế mà bị cô làm hỏng!
"À, tôi ngủ thiếp đi à..." nét mặt Nguyễn Đào Yêu ngây thơ như một con thỏ trắng nhỏ: "Vậy nếu không sao, tôi quay về công ty trước đây."
"Hiện tại cô không thể quay lại công ty." Đan Kình Hạo lạnh lùng nói.
"Tại sao?"
Kỷ Thấm tiến sát tới gần và mỉm cười hiền lành: "Bởi vì bây giờ cô sẽ phải đi gặp một người."
Nguyễn Đào Yêu hơi lo lắng ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng da trong ngôi biệt thự rộng lớn, bàn tay bé nhỏ lo lắng đang vặn xoắn mép quần áo, đôi mắt như con nai nhỏ thỉnh thoảng lén nhìn hai người đang ngồi trước mặt, hu hu, tại sao bầu không khí lại kỳ lạ như vậy.
Người phụ nữ trước mặt Nguyễn Đào Yêu có khuôn mặt thanh tú, khí chất tuyệt vời, toàn thân toát ra mùi thơm ngào ngạt, giống như một ly rượu vang lâu năm.
Những lọn tóc dài màu nâu sẫm buông dài trên vai, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng con trai của bà đã hai mươi bốn tuổi.
Nguyễn Đào Yêu đã nghe về người phụ nữ này.
Câu chuyện tình yêu của bà với cựu chủ tịch tập đoàn họ Đan là Đan Nhật Tông chính là một bộ phim điện ảnh đặc sắc.
Nếu được phát hành, ước tính rằng doanh thu phòng vé chắc chắn sẽ sánh ngang với bộ phim Titanic.
Tần Ly chậm rãi nhấp một ngụm trà, đôi mắt màu cà phê nhìn Nguyễn Đào Yêu đánh giá.
Cô gái này không đẹp như những người phụ nữ xung quanh Kình Hạo, nhưng lại rất xinh xắn.
Đôi mắt rụt rè của cô bé trông giống như một con nai bị lạc đường.
Nhìn dáng vẻ cũng là một cô gái con nhà gia giáo.
Thật không ngờ khẩu vị lần này của Kình Hạo khá độc đáo.
Giọng Tần Ly lạnh nhạt vang lên: "Bao nhiêu tháng rồi?"
Nguyễn Đào Yêu nuốt nước bọt không dám chậm trễ trả lời: "Một...!một tháng rưỡi...!ạ!" Hu hu, người phụ nữ này thật đáng sợ.
"Vậy cô muốn Kình Hạo phải làm thế nào?" Nụ cười của Tần Ly tao nhã như một con mèo thanh cao, nhưng nhìn không ra cảm xúc gì.
"Bỏ thai." Đan Kình Hạo ngồi cạnh Nguyễn Đào Yêu lạnh lùng nói, khuôn mặt đẹp trai giống hệt Đan Nhật Tông u ám.
Vừa nãy Lý Mạnh Nam đã cho anh xem thông tin.
Từ trước đến nay, Nguyễn Đào Yêu này chỉ phát sinh quan hệ với anh.
Điều đó có nghĩa là đứa trẻ trong bụng cô thực sự là của anh!
Tần Ly nheo mắt nhìn Đan Kình Hạo nói: “Mẹ còn chưa hỏi đến ý kiến của con."
Tất cả các thành viên còn lại của nhà họ Đan đều đang chiến tranh lạnh, nụ cười này của Tần Ly cho thấy bà đang nghiêm túc.
Kỷ Thấm thầm cầu nguyện cho Đan Kình Hạo trong lòng: Cầu xin Chúa ban phước cho anh, Amen.
Đan Nhật Tông chỉ cúi đầu uống trà, vợ ông đang rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Tại thời điểm này, người khôn ngoan là phải biết tự giữ mình, con trai, ba xin lỗi con.
Đan Kình Hạo thấy mẹ mình thực sự tức giận, vì vậy anh cũng không dám thô lỗ, chỉ có thể không nói thêm quá nhiều.
Đôi mắt to linh động của Nguyễn Đào Yêu liếc trộm nhìn Tần Ly.
Có vẻ như bà ấy đang đứng về phía mình.
Vậy thì có phải có nghĩa rằng cô không phải chiến đấu một mình không?
Giọng của Nguyễn Đào Yêu rất nhỏ, toàn thân cẩn thận dè dặt: "Cái đó, thực ra cháu cũng không biết phải làm thế nào."
Động tác uống cà phê của Tần Ly dừng lại, sau đó bà từ từ đặt cốc xuống, Nguyễn Đào Yêu nhạy cảm chú ý thấy động tác này, cơ thể cô vô thức run rẩy, còn chưa đợi Tần Ly lên tiếng, cô đã cầu xin sự thương xót: "Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi...!Cháu thực sự không muốn gây rắc rối cho mọi người, chỉ là cháu không biết phải làm gì, vì thế mới muốn tìm Đan Kình Hạo..."
Nước mắt của Nguyễn Đào Yêu gần như sắp trào ra, bộ dạng vô tội.
Tần Ly cười khẽ, giọng bà vô cùng dịu dàng: "Đừng sợ, cứ nói cho tôi biết trong lòng cháu đang nghĩ gì là được."
"Mẹ ơi, con là con ruột của mẹ phải không?" Đan Kình Hạo chán nản trợn tròn mắt.
Có lúc nào Tần Ly dịu dàng với anh như thế sao?
Đan Nhật Tông đang im lặng ngồi trên ghế sô pha, ông liếc nhìn con trai: "Thằng nhóc thối tha này, mày đang nghi ngờ năng lực của ba sao? Cả mày và Thấm đều là ba làm một phát liền trúng đấy."
Nguyễn Đào Yêu: "..." Ơ, nội dung này có phù hợp với trẻ em không? Cô có phải nên bịt tai để thể hiện sự thuần khiết của mình không?
"Có thể nói bất cứ thứ gì hay sao ạ?" Nguyễn Đào Yêu rụt rè, ngập ngừng hỏi.
Đùa à, ở trước mặt cô hiện tại chính là người phụ nữ huyền thoại Tần Ly! Nghe nói rằng Tần Ly đã từng thu phục được cả Tô Thành Nhất, Lê Á Tu, còn đã từng kết hôn với Kỷ Thời Không, cuối cùng lại sống hạnh phúc với Đan Nhật Tông! Nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyễn Đào Yêu vô thức lộ ra biểu hiện sùng bái.
"Tôi đảm bảo." Nụ cười của Tần Ly dịu dàng vô hại.
Ánh mắt của Đan Nhật Tông như có thể bắn chết Nguyễn Đào Yêu đang sống sờ sờ.
Vợ ông cười với người khác đều khiến ông không thể chịu đựng được, bất kể đối phương là nam hay nữ.
Hãy tưởng tượng rằng ngay cả đến cả con trai mà Đan Nhật Tông cũng ghen thì ông ta cũng được coi là một người chồng thượng hạng.
“Cái đó, bác có thể bảo con trai bác lúc chơi đùa với phụ nữ thì cách xa một chút được không?" Nguyễn Đào Yêu nuốt nước bọt, lo lắng nhìn Tần Ly.
Khi thấy nụ cười của bà ấy vẫn như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm: "Có một lần cháu nhìn thấy anh ấy và ngôi sao Tống Từ đang thân mật trong phòng họp..."
"Cái gì, thằng nhóc thối tha! Chẳng phải ba đã nói với mày là không làm việc đó trong công ty sao?!" Đan Nhật Tông liếc ánh mắt sắc như dao qua, suýt nữa thì thi hành gia pháp.
“Ba à, một người đàn ông làm sao mà có thể làm như vậy được?" Đan Kình Hạo hỏi lại, còn không quên trừng mắt hung hăng nhìn Nguyễn Đào Yêu, cô gái chết tiệt này, coi như cô đủ độc ác! Lại có thể tố cáo anh!!!
Nguyễn Đào Yêu không hề sợ sệt đáp lễ trả lại: Hừ, bà đây là đang trả mối thù cà phê vào buổi sáng.
Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung tóe lửa.
Kỷ Thấm nhìn hai người họ đánh qua đánh lại, sau đó cô liền vẫy tay ở giữa họ: "Đấu đá dữ dội cái gì, đợi hai người quyết định xong chuyện của bản thân thì quay lại phòng từ từ làm nhé...!Hiện tại tôi quan tâm nhiều hơn đến số phận đứa cháu nhỏ của mình."
"Đứa cháu nhỏ của em vẫn còn là một con nòng nọc nhỏ.
Nếu muốn trẻ con thì tự mình sinh một đứa, đừng trông chờ vào tôi." Đan Kình Hạo lạnh lùng nói.
Nguyễn Đào Yêu dù ngu ngốc đến đâu cũng nghe ra ý từ của Đan Kình Hạo, cô hơi sững sờ: "Anh thực sự không muốn đứa trẻ này phải không?"
"Tôi không muốn." Đan Kình Hạo khẽ mở miệng nói ra ba từ lạnh lùng, sau đó giọng nói nhạt nhẽo vang lên bổ sung thêm: "Nếu cô nhất định muốn sinh ra, tôi có thể cho cô một khoản tiền, nhưng sau này đứa trẻ này và tôi sẽ không có một chút quan hệ nào cả."
Tần Ly và Đan Nhật Tông lúc này không can thiệp, chỉ lặng lẽ nhìn Đan Kình Hạo.
Nguyễn Đào Yêu cắn môi, cố hết sức để không rơi nước mắt.
Người này quả thực là người máu lạnh vô tình, dùng một câu mặt người dạ thú thể hình dung cũng không sai.
Đối với máu thịt của chính mình mà cũng có thể làm đến mức này, còn thể mong đợi anh ta làm gì cho chính mình chứ?
Nguyễn Đào Yêu im lặng một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu: "Được."
Tần Ly đột nhiên nhìn sang Nguyễn Đào Yêu, bà sẽ không nghĩ rằng Nguyễn Đào Yêu vậy mà lại thỏa hiệp, hơn nữa lại còn thẳng thắn như vậy.
Bà không biết cô bé này có tính toán gì trong đầu hay không, nhưng bà sẽ không bao giờ cho phép Đan Kình Hạo làm liều như vậy.
“Hai đứa kết hôn đi."
"Cái gì?!"
"Cái gì?!"
Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu đồng thanh kêu lên, hai người hoài nghi nhìn người phụ nữ đẹp trước mặt, như thể những lời vừa nãy chỉ là một tiếng sấm bất chợt gây kinh ngạc mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa thực sự nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...