"Tô Vy, chúng ta ly hôn đi." Đối mặt với lời chỉ trích có lý của Tô Vy, Đan Kình Hạo cũng nói ra lời nói tự đấy lòng, từ lúc bắt đầu, hôn nhân này đã là một sai lầm.
Những lời nói vọt đến yết hầu đột nhiên bị chặn lại, khuôn mặt Tô Vy tức giận sững sờ tại chỗ: "Anh, nói cái gì?"
Đan Kình Hạo bước qua đống hỗn loạn trên đất, ngồi trên ghế sofa, giọng điểu rất lãnh đạm: "Tô Vy, tôi không yêu em, cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ là vĩnh viễn khắc khẩu mà thôi.
Thôi đi vậy."
Nụ cười trào phúng dần dần xuất hiện ở khóe miệng, cả người Tô Vy như bị bao phủ một tầng sương mù, u ám: "Đan Kình Hạo, là vì Nguyễn Đào Yêu đã về nên anh muốn ly hôn với em sao? Sao thế, muốn tình cũ lại cháy với cô ta? Nói cho anh biết, không có khả năng! Em không phải là vật thay thế trong tình cảm của anh, không phải anh nói kết hôn là kết, ly hôn là ly đâu!!"
"Tùy tùy em nghĩ vậy, ngày mai tôi sẽ cho luật sư chuẩn bị thỏa thuận ly hôn:“Đan Kình Hạo xoa xoa mi tâm, giọng nói mệt mỏi:“Tô Vy, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa rồi.
Ly hôn, với mọi người đều tốt."
Không quan tâm đến Tô Vy gầm rú đằng sau, Đan Kình Hạo chậm rãi lên lầu, trong tay còn cầm điện thoại của Tô Vy.
Vì sao anh lại cảm thấy bất an như vậy, cứ như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nguyễn Đào Yêu, em nói cho anh, sự bất an này không phải em mang lại, em nói cho anh, chuyện này không liên quan gì đến em.
Ngày hôm sau lúc làm việc, ánh mắt của người trong công ty nhìn cô có chút lạ, cô biết, ánh mắt vừa khinh bỉ khinh miệt mà vẫn nịnh nọt này có ý gì, chỉ là cô không để ý --- người khác nghĩ thế nào không liên quan đến cô.
"Tổng giám đốc, tài liệu anh cần." Nguyễn Đào Yêu hai tay đưa một chồng tài liệu đến, ánh mắt như nai con nhìn chằm chằm vào Đan Kình Hạo.
Cô rất tò mò, đêm qua Tô Vy có dùng mười loại cực hình trên người anh hay không.
"Ừ, để đó đi." Đan Kình Hạo ngoài ý muốn cũng không ngẩng đầu lên, điều này làm Nguyễn Đào Yêu ít nhiều có chút thất vọng.
Vì vậy, cô cũng không nghe lời mà đi ra ngoài.
Đan Kình Hạo phát hiện người trước mắt có không có ý rời đi, vì vậy ngẩng đầu: “Còn có chuyện gì?"
Giọng điệu lạnh nhạt làm Nguyễn Đào Yêu cảm thấy kinh hoảng, rõ ràng ngày hôm qua dáng vẻ hận không ăn được cô, vì sao hôm nay lại một vẻ tôi là ông chủ của cô? Đàn ông….
"Chuyện ngày hôm qua, em cảm thấy nên xin lỗi anh…Em không biết Tô Vy sẽ đi qua."
Cặp mắt sâu như biển kia nhìn thẳng vào người Nguyễn Đào Yêu, như muốn nhìn thấu cô.
Lúc sau, Đan Kình Hạo lần nữa cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Không phải lỗi của em, ra ngoài đi." Đây là cái gì?? Nguyễn Đào Yêu trong lòng tức giận, rõ ràng con sói đói muốn nhào lên người là anh, sao bây giờ cảm giác như là mình dụ dỗ anh vậy?!
"Anh và Tô Vy, ngày hôm qua có phải cãi nhau không?" Nguyễn Đào Yêu như không nghe thấy lời nói của Đan Kình Hạo, giọng điệu dịu dàng hỏi thăm.
Đan Kình Hạo lại lần nữa ngẩng đầu lên, lần này trong con mắt có lấp lóe lửa giận."Nguyễn Đào Yêu, đây không phải chuyện em nên quan tâm."
Ngày hôm qua anh quá xúc động, không quan tâm đến cái gì cứ hôn cô, sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện cách làm của mình có thể đã đẩy cô vào hố lửa.
Anh là người đã có gia đình, nếu như mập mờ không rõ với cô, sao có thể cho cô chỗ dựa ở công ty? Huống chi, Tô Vy cũng không phải ngồi không, anh sợ lỡ như, làm chuyện gì đó quá phận với Nguyễn Đào Yêu, anh sẽ hối hận cả đời.
Bây giờ chỉ có thể đợi Tô Vy ly hôn với anh, mới có thể cho Nguyễn Đào Yêu thứ anh muốn cho.
Cho nên, Nguyễn Đào Yêu, chờ anh.
Không nhìn đến vẻ mặt tổn thương của cô, Đan Kình Hạo giọng điệu buồn bực nói: "Bây giờ, ra ngoài."
Quả nhiên, thứ dễ dàng có được thì không quý trọng? Nguyễn Đào Yêu cười lạnh trong lòng, nếu như cô dễ dàng thỏa hiệp như vậy, sáu năm trước cô đã chết rồi.
Cô rũ mắt, bước chân di động, nhưng không đi về phía cửa, mà đến bên cửa sổ, nhìn đám người bên dưới qua lại như những con kiến.
"Đan Kình Hạo, anh ở bên Tô Vy hạnh phúc không?" Giọng nói của cô như xuyên qua tầng băng dày, chậm rãi nổi lên, mang theo sự tuyệt vọng khó có thể bỏ qua.
Cây bút trong tay Đan Kình Hạo dừng lại, mực nhỏ lên giấy, tạo thành một vũng.
Anh không trả lời, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Nguyễn Đào Yêu.
"Nhất định là rất hạnh phúc, anh thích cô ấy như vậy.
Sáu nắm trước, em đã biết, anh rất thích cô ấy, chỉ là vì đứa bé trong bụng em, cho nên anh không thể lấy cô ấy."
"Nguyễn Đào Yêu..." Đứa bé kia, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng anh.
"Bây giờ cuối cùng anh cũng đã kết hôn với cô ấy, sao có thể không hạnh phúc chứ..." Giọng nói càng lúc càng nhỏ đến cuối cùng, không nghe rõ nữa.
Đan Kình Hạo vội vàng đứng dậy, xoay người cô lại, lúc nhìn thấy thứ nước mắt trong suốt đó, tim Đan Kình Hạo như là bị kim đâm, đau đớn.
"Nguyễn Đào Yêu, đừng khóc, xin em đừng khóc." Đan Kình Hạo ôm chặt cô vào lòng, tay chân có chút luống cuống, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, Đan Kình Hạo nâng mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Nụ hôn này triền miên nhu hòa, có tính an ủi, dần dần ngưng lại sự nghẹn ngào của Nguyễn Đào Yêu.
Tay của cô bò lên bờ vai anh, đầu lưỡi nho nhỏ tinh xảo thử liếm láp lên bờ môi lạnh băng này.
Sự dụ dỗ như có như không làm nụ hôn này dần đánh mất ý nghĩa ban đầu, Đan Kình Hạo vốn không có sức chống cự với Nguyễn Đào Yêu, chỉ cần thoáng qua, ngọn lửa trong lòng Đan Kình Hạo đã như gặp gỡ rượu cồn, nóng bỏng cháy lên.
Một tay vòng qua eo chưa bằng nắm tay, dùng sức áp Nguyễn Đào Yêu vào trong lồng ngực mình, ngay lúc chạm vào thứ mềm mại làm Đan Kình Hạo càng muốn nhiều hơn.
Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, nụ hôn của Đan Kình Hạo cũng thay đổi càng lúc càng có tính xâm lược, bắp chân Nguyễn Đào Yêu như vô tình lại cố ý vòng qau Đan Kình Hạo, lập tức làm dã thú trong lòng anh vọt ra.
Bàn tay lớn của anh nâng Nguyễn Đào Yêu lên, đỡ cô lên bệ cửa sổ, Nguyễn Đào Yêu kêu lên một tiếng, hai chân quấn lên eo của Đan Kình Hạo.
Tư thế giữa hai người vô cùng mập mờ, không khí cũng như bị đốt cháy lên.
Đột nhiên, Nguyễn Đào Yêu quay đầu đi, nụ hôn của Đan Kình Hạo rơi xuống cổ cô, nhẹ nhàng mút mát, lại có thêm một ấn ký màu đỏ, nhìn vô cùng tính dục.
Đan Kình Hạo thở hổn hển, vô thức nỉ non:"Nguyễn Đào Yêu..."
"Đan Kình Hạo, đây là công ty." Nguyễn Đào Yêu đẩy anh ra, nhắc nhở.
Câu nói này khiến người t*ng trùng lên não tỉnh táo lại, anh từ từ thả Nguyễn Đào Yêu ra, lại mở miệng nhỏ đến mức không nghe thấy.
Nếu không phải địa điểm không đúng, anh sẽ ăn sạch cô.
"Nguyễn Đào Yêu, cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em một lời giải thích." Giọng nói Đan Kình Hạo trầm thấp có lực làm cho trái tim Nguyễn Đào Yêu co lại một cái.
"Ừ." Cô cúi đầu đáp một tiếng, không nói thêm gì.
Côn còn có thể cần lời giải thích gì? Đan Kình Hạo, anh không biết là đã quá muộn sao? Mấy năm như vậy, cô đã hiểu rõ đàn ông trong lòng bàn tay.
Bởi vì công việc, cùng với sự dụ dỗ đe dọa của Dương Liên, cô tiếp xúc đàn ông đã thành một nghề, hôn môi, khiêu khích, cô có thể làm vô cùng hoàn mỹ.
Mà tất cả mọi thứ, cũng là vì ngày này.
Buổi tối khi về nhà, phát hiện Tô Vy ngơ ngác ngồi trên sofa, trước mặt là thỏa thuận ly hôn.
Đan Kình Hạo kéo kéo cà vạt, giọng nói không chút cảm tình: "Ký rồi sao?"
Co ngươi trầm lặng chết chóc của Tô Vy chậm rãi chuyển động, cô ta mở to mắt: "Anh thật sự muốn ly hôn với em? Vì con tiện nhân Nguyễn Đào Yêu kia?"
Đan Kình Hạo vừa nghe thấy lời này, bực bội đi qua phòng khách, lời nói lạnh như băng lưu lại trong không khí: "Dù cho có Nguyễn Đào Yêu hay không, chúng ta đều có kết quả này."
"Đan Kình Hạo!! Cho dù ly hôn với em, em muốn láy đi một nửa gia sản của anh, anh cũng muốn làm thế ao??" Tô Vy đứng phắt dậy từ sofa, giọng điệu cao lên một quãng tám.
Bước chân chậm rãi dừng lại, Đan Kình Hạo đứng thẳng, nhìn Tô Vy, môi mỏng khẽ mở: "Đúng.
Tôi muốn Nguyễn Đào Yêu."
Một câu nói hoàn toàn đánh Tô Vy vào địa ngục, cô như điên rồi đứng dậy: "Đan Kình Hạo! Sẽ không ly hôn!! Tôi chết cũng không!! Tôi sẽ không để các người như ý!!!"
"Vậy tôi sẽ đơn phương xin ly hôn,” Vẻ mặt Đan Kình Hạo nhàn nhạt, không bị chọc giận chút nào: “Nhưng mà vì vậy, mặt mũi của chúng ta cũng sẽ khó coi."
Phòng khách lớn chỉ còn lại một mình Tô Vy, cô ta cầm lấy tờ giấy ly hôn này, xé thành từng mảnh nhỏ.
Cô ta không cam lòng! Vất vả lắm mới ở bên cạnh Đan Kình Hạo, sao cô ta có thể dễ dàng buông tay như vậy? Cô ta có chết cũng không ly hôn!
Ngày hôm sau, cả thành phố C đều thảo luận một chuyện.
Tổng giám đốc Đan Thị yêu đương vụng trộm với thư ký, Tô Vy cô đơn rơi lệ.
Tiêu đề thật to làm người khác chú ý, còn kèm theo ảnh chụp rõ ràng, trên đó là hai người đang hôn nhau say sưa, khuôn mặt rõ ràng- - đó không phải là Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu sao.
Video ở trên mạng cũng xôn xao truyền đi, động tác của hai người và biểu cảm vô cùng rõ ràng, video này nhất định là do người cố ý quay, nếu không không thể rõ ràng như thế.
Fans Tô Vy thậm chí còn làm ra biểu ngữ tẩy chay sản phẩm và khách sạn Đan Thị, đòi lại công bằng Tô Vy.
Phiên giao dịch chứng khoán đầu tiên của Đan Thị vào buổi sáng, đã bị quần chúng ảnh hưởng, một đường đi xuống, xu hướng suy tàn không thể kéo lại.
Hội đồng quản trị đòi mở cuộc họp gấp, yêu cầu Đan Kình Hạo đưa ra lời giải thích.
Nếu như không thể giải quyết ổn chuyện này, vậy bọn họ sẽ xem xét cắt chức tổng giám đốc của Đan Kình Hạo.
Trong một đêm, Đan Kình Hạo mạng sống khó khăn.
Hận anh trả thù anh.
Trong cuộc họp hội đồng, tiếng líu ríu lào rào không ngừng, mà Đan Kình Hạo là người trong cuộc lại không lên tiếng.
Thái độ trầm mặc kiêu ngạo đó làm những vị trưởng bối kia bạo phát, tuyên bố muốn kéo Đan Kình Hạo xuống.
Đột nhiên ầm một tiếng, Đan Kình Hạo ném một khẩu sung ra, thân súng màu đen khoe ra uy lực, nó xoay tròn không ngừng trên bàn, những lão đầu kia biết điều mà im lặng, ngay cả thành viên vừa rồi hét to nhất, danh vọng cao nhất cũng lựa chọn trầm mặc.
"Còn muốn nói cái gì sao?" Đan Kình Hạo lạnh lùng đảo qua một vòng: “Nếu không còn gì nữa, vậy tôi đi trước." Anh đứng lên, để lại bóng lưng cho mọi người.
Mấy ông già này, lúc anh kiếm được tiền thì nịnh hót anh, bây giờ mới xảy ra chút chuyện thì lại hận không thể vứt bỏ anh.
Không tỏ thái độ thì thật sự xem anh dễ bắt nạt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...