Trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, những doanh nhân thành đạt trong những lĩnh vực khác nhau đang ngồi chuyện trò với nhau, Nguyễn Đào Yêu nhấc gấu váy, nhìn quanh quất bốn phía, cuối cùng bóng dáng Tôn Hùng trong một góc phòng, ông ta đang liếc mắt đưa tình với nhân viên phục vụ.
Nguyễn Đào Yêu ráng dằn cảm giác nhộn nhạo ở dạ dày xuống, rồi đi đến chào hỏi anh ta, thực chất cô không hề muốn gặp cái tên háo sắc khiến cho người khác buồn nôn này chút nào, nhưng vì gia đình của mình, cô không thể không làm như vậy.
"Ông chủ Tôn, ra là chú ở đây, để cháu tìm chú mãi." Nụ cười mỉm tươi tắn 120% nở bừng trên đôi môi cô để che giấu gương mặt cứng đờ của mình, cô không phải là người diễn kịch.
Tôn Hùng quay người lại, sau khi nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu, sắc mặt ông ta lập tức sa sầm xuống ngay, rồi vờ ra dáng đường hoàng, không hề nhìn thẳng mặt Nguyễn Đào Yêu mà nói: "Cô Nguyễn và tổng giám đốc Đan bàn việc xong rồi à?"
Nguyễn Đào Yêu rất muốn đổ ly Champagne lên mái tóc lưa thưa của ông ta, nhưng cô vẫn giữ nụ cười mỉm chi như mọi khi trên môi: "Ông chủ Tôn, chú biết nói đùa quá, cháu với tổng giám đốc Đan có việc gì đâu mà bàn?"
"Tôi nói đùa?" Vẻ gượng gạo của Tôn Hùng đã tan biến thành mây khói, giọng nói trở nên tự tin hết sức: "Cũng không biết khi nãy ai là người đã làm tôi mất hết mặt mũi trước mặt tổng giám đốc Đan đây?".
Đam Mỹ Hay
"Ông chủ Tôn, khi nãy cháu sợ quá, nhưng cháu thật sự không biết tổng giám đốc Đan sẽ tông cửa vào." Nguyễn Đào Yêu cố gắng giải thích.
"Vậy cô nói cho tôi nghe, cô và tổng giám đốc Đan có quan hệ gì với nhau?"
"Cháu và anh ta nào có quan hệ gì đâu chú, thật đó ạ." Bây giờ Nguyễn Đào Yêu chỉ muốn lấy tiền mà thôi, còn những thứ khác ấy à, đi gặp quỷ hết đi cho cô nhờ.
"Hai người không quen không biết sao?" Rõ ràng Tôn Hùng không thể tin tưởng được.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Không quen biết gì đâu chú, trước đây cháu chưa từng gặp anh ta lần nào.
Ông chủ Tôn, chú nghĩ thử xem, nếu như cháu có thể móc nối quan hệ với tổng giám đốc Đan thì chắc chắn bây giờ cháu đâu có thiếu tiền, phải không ạ." Lúc nói mấy lời này, Nguyễn Đào Yêu muốn cắt lưỡi mình xuống luôn cho rồi.
Trước đây Nguyễn Đào Yêu không hề nghĩ đến sẽ có một ngày, vì tiền mà cô không nề hà đến việc bán thân của mình, hơn nữa còn nôn nóng bán mình cho một ông chú có gương mặt dung tục, dáng người mập mạp lại gian trá như ông ta.
"Cũng đúng." Tôn Hùng gật đầu, nở nụ cười tục tĩu: "Cũng có nghĩa là, bây giờ chúng ta có thể đi làm chuyện chưa làm xong khi nãy, đúng không?"
Nguyễn Đào Yêu gượng gạo gật đầu, cô lướt theo cánh tay lên đến lồng ngực Tôn Hùng, bị ông ta nắm lấy tay, quay trở về nơi náo nhiệt nhất trong đại sảnh.
Vốn dĩ Nguyễn Đào Yêu còn nghĩ rằng, chỉ cần dỗ dành Tô Hùng vui vẻ là cô có thể nhận được tiền, hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Nhưng cô không ngờ rằng, Tôn Hùng lại là kẻ thù dai, chỉ cần những người đắc tội với mình có địa vị thấp hơn mình, chắc chắn ông ta sẽ hoàn trả, khiến cho người đó nhục nhã gấp mười.
Xin đừng nghi ngờ vì sao một người đàn ông lại có thể tính toán từng li từng tý như đàn bà con gái, có những lúc, thủ đoạn trả thù của người đàn ông sẽ khiến cho các cô gái mưu mô chỉ biết trố mắt đứng nhìn.
Lúc Đan Kình Hạo và Lữ Kiêu quay trở về đại sảnh, vừa đúng lúc tiếng nhạc thánh thót vang lên.
Thân là một người đàn ông lịch lãm có tiếng ở thành phố C, đương nhiên Lữ Kiêu phải mời một cô chiêu đi khiêu vũ, bởi vậy không có gì để nghi ngờ nữa, chắc chắn Đan Kình Hạo sẽ bị bạn thân thiết của mình vứt bỏ, nhưng với anh mà nói, đây cũng không phải chuyện gì to tát, bởi vì anh đã quen lắm rồi.
Chỉ có điều, lúc anh ta lướt mắt nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu ngả người vào lòng Tôn Hùng, rõ ràng đôi mắt sâu thẳm của anh ta bị phủ trong cơn giận dữ.
Rõ ràng khi nãy ở trong nhà vệ sinh, cô ta còn lớn tiếng kêu gào cầu cứu, nhưng bây giờ lại nhiệt tình dán mình lên người ông ta thế à? Quả nhiên, không thể dùng logic bình thường để đánh giá suy nghĩ của đàn bà con gái được.
Đan Kình Hạo tức tối nốc một ngụm rượu, dối trá, vĩnh viễn đều là tuyệt chiêu của người phụ nữ.
Mà anh vĩnh viễn không phân biệt được rõ ràng, lúc nào nên tin bọn họ, lúc nào không nên.
Rất rõ ràng, Đan Kình Hạo cho rằng mình đã bị lừa gạt, bởi vậy khi anh ta thấy Nguyễn Đào Yêu đẩy mạnh Tôn Hùng xuống nền đất, anh ta không hề ra tay ngăn cản, mà vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn như những người xung quanh.
Giọng nói thô lỗ của Tôn Hùng át cả tiếng nhạc, cộng thêm việc ông ta quá mạnh tay, gần như đã thu hút hết sự chú ý của mọi người trong đại sảnh.
"Con đàn bà đê tiện! Cô là cái thá gì? Ông đây xem trọng cô là phúc của cô đấy, lại dám khoác cái mác thánh nữ trinh tiết với ông đây à! Má nó!!! Bỏ vài trăm ngàn ra là mua được cô, cô còn nghĩ tôi thích cô thật à!!!"
Ở giữa sàn khiêu vũ, một cô gái mặc lễ phục tím ngã xuống mặt đất một cách nhếch nhác, mái tóc cô tán loạn, che khuất hết cả khuôn mặt, đang hoảng hốt kéo váy che lại cặp đùi lồ lộ vì bị té.
Mà gương mặt dữ tợn của Tôn Hùng đứng bên cạnh cô run lên vì vui vẻ, ông ta tỏ ra hết sức vênh váo: "Cô nghĩ tôi không biết à, cô ở bên cạnh chẳng phải là vì tiền của tôi hay sao? Nếu như đã niêm yết giá cả rồi thì sao khi nãy ở trong nhà vệ sinh, cô không hầu hạ tôi chu đáo một chút? Nói không chừng tôi vui vẻ rồi sẽ trả thêm tiền cho cô thì sao!"
Tôn Hùng là người làm ăn, chút thông minh vặt này ông ta vẫn có, bởi vì dính líu đến Đan Kình Hạo, ông ta không dám làm gì Nguyễn Đào Yêu, nhưng khi nãy cô ta đã phủi sạch sẽ hết quan hệ giữa mình và tổng giám đốc Đan, vậy thì ông ta vẫn dư sức đối phó với một cô gái.
Nguyễn Đào Yêu làm ông ta mất hết sạch mặt mũi trước mặt Đan Kình Hạo, đương nhiên ông ta không thể tha thứ cho cô ta một cách dễ dàng được, có thù tất báo là quy tắc làm người của ông ta.
Những người xung quanh bắt đầu rì rầm bàn tán, Nguyễn Đào Yêu nghe chữ được chữ mất, bàn tay níu gấu váy của cô dần trở nên trắng bệch, nước mắt tuôn trào như những hạt châu rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bộ lễ phục tím cũng mình, để lại những vệt nước nho nhỏ.
"Không phải hồi nãy bảo là con gái nuôi của ông chủ Tôn à? Sao đột nhiên giờ lại thành thế này rồi?"
"Hóa ra cậu không biết hả, cái xã hội bây giờ ấy mà, con gái nuôi là để thịt.
Không biết cô ta là con gái nuôi thứ mấy của ông chủ Tôn rồi, cả bó tuổi rồi mà vẫn không sống đàng hoàng được."
"Thật không ngờ nổi, gương mặt ngây thơ nhưng làm việc lại không ngây thơ chút nào."
"Bây giờ sao có thể đánh giá con gái qua vẻ bề ngoài được? Ai có chút nhan sắc đều được bao dưỡng hết, cô ta được xem như mặt hàng giá hơi thấp đấy, không ngờ giá cả lại niêm yết sẵn."
"Thế chẳng phải giống y như kỹ nữ hả?"
"Sao giống như cho được? Ít nhất giá tiền phải khác."
Tựa như có con ruồi bay đến bay lui trong lỗ tai Nguyễn Đào Yêu, cô muốn bịt kín tai mình lại, nhưng giọng nói ấy vẫn không ngừng lọt vào tai cô, rồi xuyên đến tận trái tim cô.
Đan Kình Hạo bưng ly champagne, ung dung nhấp một ngụm, nhìn bọn họ với vẻ mặt hóng kịch hay.
Anh tuyệt đối không ngốc nghếch đến nỗi giúp cô ta lần hai.
"Ông chủ Tôn, chú nói thế nào cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng chú sẽ tuân thủ lời hứa, đưa tiền cho tôi đúng không?" Giọng nói của Nguyễn Đào Yêu nghẹn ngào, cô không ngước nổi đầu lên.
Bàn tay cầm rượu của Đan Kình Hạo khẽ run run, đến lúc này rồi mà cô ta còn muốn lấy tiền à? Người chết vì tiền, chim chết vì mồi ngon là thế này ư? Hay là cô gái này có nỗi niềm khó nói thành lời?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...