Lục Kinh Tả hiểu rõ tính khí của cô nên mới cố ý đưa người dâng đến cho cô, vả lại nếu bọn họ tra ra đó là con trai thì tuyệt đối khỏi phải nói nhiều, đoán rằng lúc này mấy cậu bạn trong ký túc xá có thể đã xông vào đánh hắn tuyệt vọng luôn rồi. Nhưng nếu là con gái thì cho dù tức nổ phổi, bảo đám con trai cao lớn các cậu đi đánh hội đồng một cô gái thì có hồ đồ chăng nữa họ cũng không thể làm được.
"Uhm, nếu có gì cứ tìm tớ."
Tống Kiểu Kiểu nhoẻn miệng cười: "Được."
Lúc này đã gần mười giờ, Tống Kiểu Kiểu thò tay chọt cậu một cái: "Sắp tắt đèn rồi, cậu nên về ký túc xá đi thôi."
Cậu ôm còn chưa nóng người đã phải rời đi nên có chút tiếc nuối, cậu tiến sát lại hôn xuống mi tâm cô: "Đuổi tớ đi à, cậu không quyến luyến tớ sao?"
Tống Kiểu Kiểu bật cười: "Quyến luyến mà."
"Nhưng bộ dạng của cậu không giống như đang quyến luyến."
Hai má Tống Kiểu Kiểu nóng ran, cô hiểu rồi, thế là cô vươn tay vịn vào bả vai cậu, nâng môi lên. Hiếm khi cô mới chủ động một lần, Lục Kinh Tả có ngốc mới không chớp lấy cơ hội lần nữa. Vậy nên cậu siết chặt eo cô, thẳng thừng áp cô vào bức tường bên ngoài ký túc xá, hôn sâu hơn.
Lục Kinh Tả bình thường rất dễ nói chuyện, đối với cô chính là ngoan ngoãn phục tùng, dịu dàng như không phải mình nữa. Song trên phương diện này lại hết sức ngang ngược, mỗi lần hôn cô mà mắt chưa mờ sương thì sẽ không nhả ra, nhưng cô vẫn cứ yêu chết mất dáng vẻ ngang ngược này của cậu.
Quấn quýt hồi lâu mới buông ra, lúc buông ra cô nhìn thấy trên môi cậu có thứ chất lỏng không rõ, hai má đỏ bừng, không nghĩ ngợi thêm thẳng thừng giơ tay chùi đi. Bờ môi cậu lúc này nóng hừng hực, hấp lòng bàn tay có chút tê dại.
Lục Kinh Tả nhìn đôi gò má cùng vành tai đỏ lựng của cô, xấu xa nói: "Đã lâu vậy rồi mà vẫn thẹn thùng à?"
Tống Kiểu Kiểu mấp máy môi: "Cậu... cậu nghĩ ai cũng mặt dày như cậu chắc..."
Lục Kinh Tả cười mỉm, vội ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô: "Uhm... nếu không mặt dày thì chừng nào cậu mới hiểu được lòng tớ, cô bé ngốc."
Cõi lòng Tống Kiểu Kiểu ngọt ngào, cô duỗi tay véo vào làn da nom còn đẹp hơn cả mình của cậu: "Tớ không phải cô bé ngốc."
Lục Kinh Tả một tay ôm eo cô, một tay bao bọc bàn tay bé nhỏ của cô, kéo lên khẽ vuốt ve hai gò má cậu. Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được da dẻ nõn nà bên dưới bàn tay mình, không nhịn được thốt ra lời cảm thán: "Da của cậu đẹp quá, đẹp hơn tớ nữa."
Lục Kinh Tả nhìn đôi gò má non mềm như có thể vắt ra nước của cô, áp sát khuôn mặt của mình vào cọ nhẹ, khàn giọng: "Nhưng mà tớ thích của cậu hơn."
Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được da thịt của cậu bên má, phe phẩy hàng mi cong vút: "Thích... cũng không tặng cho cậu đâu..."
"Khỏi cần tặng, cả người cậu đều là của tớ cả."
"Không biết xấu hổ."
"Uhm, thế thôi."
Tống Kiểu Kiểu bỗng dưng thấy mình như tìm phải một người bạn trai đa nhân cách vậy, điềm đạm ngỗ ngược đanh đá, có thể tùy biến bất cứ lúc nào.
Lục Kinh Tả hơi buông cô ra, dịu dàng nói: "Về đi, tắt đèn khó đi."
"Uhm... tớ đi đây..."
"Được."
"Cậu cũng về lẹ đi, đến ký túc xá thì nhắn tin cho tớ."
"Lo cho tớ sao?" Cậu lại lưu manh.
Tống Kiểu Kiểu cũng không thèm õng ẹo, nói thẳng: "Phải đó, lo lắng cho cậu đó, đi đây." Nói rồi liền xoay người chạy về phía ký túc xá.
Lục Kinh Tả nhìn bóng lưng cô mà phì cười, dáng vẻ cô hoảng loạn bỏ chạy lúc này giống y như lần đầu tiên cậu hôn cô ở đây vậy, nhìn thế nào cũng đáng yêu, vừa trông thấy cô thì cả trái tim cậu có thể mềm nhũn hoàn toàn.
***
Gần như Tống Kiểu Kiểu vừa vào ký túc xá thì một giây sau đèn tắt, trong ký túc xá có treo đèn ngủ bằng pin mà bọn họ tự mua, không đến nỗi tối mù. Tần Mẫn ló đầu ra khỏi chăn, xấu xa hỏi: "Sủi cảo nhỏ nói chuyện gì với anh chàng hot boy thế? Tán dóc lâu như vậy?"
Tống Kiểu Kiểu vô thức liếm môi, cô cởi giày ra rồi leo lên giường, mặt không biến sắc hướng về phía cô ấy: "Nói về cuộc đời, nói về khát vọng."
"Phụt --" Hai người kia không nhịn được phì cười.
"Sủi cảo, đàn anh Triệu nhắn tin cho tớ." Phương Du Nhiên bỗng dưng ngồi phắt dậy, Phương Du Nhiên có tìm đàn anh của mình bên ngành Khoa học Máy tính để giúp tra tài khoản ID.
Hai người còn lại cũng bật dậy theo: "Là gì?"
Cũng vì chuyện này mà bọn cô giận sôi người.
"Đàn anh Triệu nói ID tung bài viết này đặt biệt danh, nhưng mà các anh ấy đã tra ra tên thật rồi, gọi là Thanh Phong Tế Vũ."
"Thanh Phong Tế Vũ, tên này nghe có vẻ giống ID của con gái ấy nhỉ."
"Tớ biết là ai rồi." Tống Kiểu Kiểu im lặng nãy giờ lên tiếng, thật ra cô vốn không định nói chuyện này với các cô ấy vào tối nay.
"Sao?"
"Vừa nãy Lục Kinh Tả tìm tớ cũng vì chuyện này, cậu ấy đã giúp tớ tra được người rồi."
"Đến người cũng tra ra rồi? Là ai? Là đứa khốn nạn nào?"
"Tào Nhuế."
"Tào Nhuế? Sao chưa từng nghe qua người này nhỉ?"
"Tân sinh viên lớp số 1 Khoa Mỹ thuật, bạn thân của An Thấm."
"Mẹ nó."
Cô vừa nói vậy, ba người kia còn gì không hiểu nữa?
"Chuyện này con mẹ nó cũng thật không biết xấu hổ."
"Con nhỏ này đầu óc có vấn đề à, bị cửa kẹp hư rồi quá?"
"Sủi cảo, cậu đã biết rồi, sao ban nãy không cùng..." Tần Mẫn còn nói chưa xong.
Phương Du Nhiên phía bên kia chợt tung chăn lên: "Không được, giờ tớ tức quá không ngủ nổi, tớ muốn đi đánh cô ta."
Tần Mẫn: "..." Cô ấy dường như hiểu vì sao.
Tống Kiểu Kiểu ngồi dậy ngăn Phương Du Nhiên đang muốn xuống giường lại: "Nhiên Nhiên, đừng kích động."
"Nhưng tớ nhịn không nổi, chính vì cái mỏ của cô ta mà đã kéo cho cậu tiếng xấu lớn như vậy. Nếu không giải thích tường tận, ngày mai người ta nhìn cậu thế nào đây?" Tối nay Tống Kiểu Kiểu bị chửi ngay trong bài viết, ngày mai đi học có thể sẽ bị nhìn bởi ánh mắt khác thường của họ. Cô ấy liền bực bội.
Tống Kiểu Kiểu phân tích một cách lý trí với cô ấy: "Tớ biết, nhưng bây giờ đã tắt đèn rồi. Bọn mình hiện tại cũng không ra ngoài được, ngược lại sẽ gây thêm rất nhiều rắc rối cho dì quản lý ký túc xá. Bọn mình còn phải sống ở đây bốn năm nữa, làm phiền dì ấy cũng xem như gieo phiền cho bản thân mình. Dù sao cô ta cũng không chạy được, tối nay chúng ta cứ ngủ thật ngon đã, ngày mai tìm cô ta tính sổ sau."
Thang Viên Viên và Tần Mẫn cũng thấy cô nói có lý, bây giờ đi tìm người ta đúng là gây rắc rối cho dì quản lý ký túc xá. Đêm nay bọn cô phải khuyên cô ấy ngủ một giấc thật ngon, còn món nợ này, ngày mai bọn cô sẽ tính sổ gọn ghẽ.
"Phải đó, Nhiên Nhiên, tụi mình ngủ trước đã, ngủ ngon mai mới có sức tìm cô ta."
"Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều làm gì."
Phương Du Nhiên được các cô ấy khuyên nhủ, lửa giận cũng nguôi ngoai phần nào: "Hừ, tối nay tha cho cô ta."
Màn hình di động của Tống Kiểu Kiểu sáng lên một cái, cô liếc nhìn, là tin nhắn của Lục Kinh Tả, cậu đã về đến ký túc xá rồi.
Cô ôm điện thoại nói chuyện với cậu hồi lâu, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến cô mới bịn rịn nói câu chúc ngủ ngon với cậu.
***
Như những gì Phương Du Nhiên đã nói, sáng hôm sau trên đường đến lớp, quả nhiên không ít người phóng những ánh nhìn kỳ quái vào họ. Nhưng vì vướng phải bản mặt khó ở của Phương Du Nhiên, đâm ra cũng không có ai dám hó hé gì trước mặt bọn cô.
Tống Kiểu Kiểu nhìn sang Phương Du Nhiên, thấy cô ấy mặt mũi chù ụ, không khỏi vươn tay ra ôm cô ấy một cái: "Aiya, đừng xị mặt nữa, đẹp gái thế này mà xị mặt sẽ xấu đấy."
Phương Du Nhiên lườm cô: "Tớ là tại ai hả?"
"Tớ tớ tớ, tại tớ."
Bởi vì buổi sáng có hai tiết học liền nên bọn họ cũng không đi tìm Tào Nhuế quấy nhiễu. Cho đến khi kết thúc hai tiết học thì mấy người các cô mới đi đến Khoa Mỹ thuật, sau khi bọn cô tìm thấy mấy tân sinh viên lớp số 1 của Khoa Mỹ thuật rồi, Phương Du Nhiên nóng nảy hét thẳng không chút khách khí: "Tào Nhuế, mày lăn ra đây cho bà!"
Mấy sinh viên trong lớp mỹ thuật đều hết hồn, ai cũng thắc mắc không biết bốn cô gái hung hăng này tính làm gì, nhưng bọn họ chắc chắn rằng Tào Nhuế sắp gặp phải rắc rối.
Tào Nhuế nhìn bốn cô gái đang đứng ngay cửa, nhất là sau khi thấy Tống Kiểu Kiểu, cô ta đã loáng thoáng nhận ra gì đó nên sắc mặt hơi tái nhợt. Thật ra tối qua sau khi đăng bài xong cô ta đã hối hận rồi, nhưng mà nghĩ đến An Thấm, cô ta có hối hận cũng không xóa bài, ai ngờ chỉ trong một giờ mà bài viết ấy đã thành tin nóng. Cô ta sợ chứ, nhưng cô ta dùng ID mới lập để đăng, vả lại cũng không hề xưng tên họ, nghĩ đến đây cô ta bình tĩnh đôi chút.
An Thấm nhìn qua bốn người ngoài cửa, rồi liếc nhìn Tào Nhuế: "Nhuế Nhuế, cậu đã làm gì vậy?"
Tào Nhuế trấn an cô ấy: "Không có gì, lát nữa tớ quay lại."
"Tớ qua đó với cậu."
"Không cần."
Mặc dù cô ta đã nói vậy nhưng An Thấm vẫn đi theo cô ta ra ngoài. Cô ấy liếc thấy Tống Kiểu Kiểu, đây dường như là lần đầu tiên cô ấy mặt đối mặt với cô gái này: "Các cậu có chuyện gì sao?"
Tống Kiểu Kiểu nhìn cô ấy một cái nhưng không phản ứng với cô ấy, thay vào đó cô nhìn thẳng về phía Tào Nhuế: "Cho cậu hai sự lựa chọn. Thứ nhất xóa bài viết rồi xin lỗi ngay trên diễn đàn. Thứ hai, hành vi của cậu thuộc về hành vi xuyên tạc bịa đặt, đã phỉ báng sỉ nhục tôi, xâm phạm quyền danh dự của tôi, tôi sẽ mang chuyện này lên cho trường xử lý. Với tư cách là người bị hại tôi có quyền áp dụng biện pháp không bỏ qua cho cậu, còn sau đó cậu bị phạt thế nào thì đều do cậu tự làm tự chịu."
Sau khi nghe Tống Kiểu Kiểu nói xong, mọi người xung quanh bắt đầu xì xào. Cô nói vậy là sao? Xin lỗi chuyện gì? Bịa đặt phỉ báng sỉ nhục cái gì?
Bên cạnh đó cũng có những người biết chuyện, bọn họ nhận ra Tống Kiểu Kiểu đang nói đến chuyện trên diễn đàn kia nên đã phổ cập cho người bên cạnh hiểu rõ. Hóa ra Tào Nhuế tung tin đồn bậy bạ trên diễn đàn, khiến chính chủ tìm đến tận cửa?
An Thấm cũng không biết chuyện này, nhưng những lời xì xầm của mọi người xung quanh không hề nhỏ, cô ấy nghe xong cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Cô ấy nắm chặt cánh tay của Tào Nhuế: "Bài viết trên diễn đàn là cậu viết thật sao?"
Tào Nhuế không trả lời An Thấm mà nhìn Tống Kiểu Kiểu: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì?"
"Con nhỏ này muốn bị đánh à!" Phương Du Nhiên tức giận muốn đánh người.
Thang Viên Viên và Tần Mẫn vội kìm cô ấy lại: "Đừng như vậy, để Sủi cảo tự giải quyết."
"Cậu đây là không đụng tường Nam không quay đầu* phải không? Cậu cho rằng cậu dùng biệt danh đăng bài thì tôi không tóm được cậu sao? Phải để tôi dạy cậu mất hết thể diện mới hả lòng hả dạ chứ gì?"
(* Ý chỉ mấy người ngang bướng, lì lợm không tiếp thu lời người khác.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...