Thơ Tình Trong Gió

Thời tiết của hội thể thao rất đẹp, có ánh mặt trời. Trường cao trung số 1 và số 2 cùng nhau thi đấu, mọi người từ hai nơi đều tập trung tại sân vận động thành phố S để cử hành. Học sinh hai trường đều mặc đồng phục, đồng phục của trường số 1 là xanh trắng đan xen, còn đồng phục của trường số 2 là quần áo thể thao màu tím, vậy nên chỉ cần liếc qua là thấy ngay học sinh hai trường.

Lễ khai mạc hai trường sẽ biểu diễn luân phiên. Năm nhất trường số 1 diễn xong thì đến năm hai trường số 2, lần lượt loại suy, khi năm hai của hai trường diễn gần xong thì năm ba sẽ lần đầu được ra sân khấu. Các học sinh lớp số 1 đã sớm thay xong quần áo, ngồi chờ trước, nam sinh mặc áo thun trắng phối với quần dài đen, còn nữ sinh thì mặc áo thun trắng phối với váy xếp ly đen, hai bên đều thống nhất sẽ mang giày thể thao trắng. Thần khí của cả đội đều vô cùng sung mãn.

Vào lúc chờ đợi, Tống Kiểu Kiểu đứng trước Lục Kinh Tả, cô nghiêng đầu nhìn thấy trên khuôn mặt thanh tuấn của cậu mang theo chút căng thẳng, liền nhỏ giọng an ủi: “Chúng ta đều đã tập luyện nhiều lần như vậy rồi, thả lỏng đi, không sao đâu.”

Lục Kinh Tả nhìn Tống Kiểu Kiểu, từ trước đến nay cậu đều chưa từng lo lắng như vậy, ngay cả kỳ thi vô cùng quan trọng cậu đều có thể ứng phó một cách bình thường, nhưng đối với chuyện nhảy múa này cậu đích thị là tay mơ.

Tống Kiểu Kiểu không nhịn được mím môi cười, thật sự rất khó để có thể nhìn thấy thần sắc này từ trên mặt Lục Kinh Tả. Cô nhướng mày với cậu, nói: “Đừng căng thẳng, cậu là do tớ tay cầm tay dẫn ra mà.”

Lục Kinh Tả liếc nhìn cô, thấy dáng vẻ cô lúc này, cảm giác lo lắng trong lòng không khỏi nhạt đi vài phần, cậu gật đầu “uhm” một tiếng.

Khi âm nhạc biểu diễn phía trước vang lên, Tống Kiểu Kiểu và Đường Khả mang đội nam yên vị đúng chỗ. Vốn là hai người phải lên diễn cùng đội nữ, nhưng lần trước sau khi Trần Thục thấy hai người bọn cô tập luyện liền thu xếp cho cả hai dẫn dắt các nam sinh cùng nhau sớm xuất hiện, hai người đứng ở hàng đầu tiên.

Tất cả mọi người đều đã tập luyện rất nhiều lần, cho nên vào lúc âm nhạc chính thức vang lên, mới phát hiện vốn dĩ mấy động tác kia đã sớm khảm sâu vào tâm trí. Ngay cả khi não bộ vẫn còn chưa tỉnh táo lại thì các động tác đồng đều cứ thế bung ra.

Khi 《Vận May Đến Rồi!》 tiếp nối vang lên, trên khán đài phát ra một trận thét chói tai kịch liệt. Trên khán đài một nữ sinh cao gầy, dung mạo xinh đẹp, mặc quần áo thể thao màu tím hỏi người bên cạnh: “Đây là học sinh năm ba lớp số 1 của trường cao trung số 1 sao?”

“Đúng vậy, cậu xem vị trí center bên trên chính là nam sinh kia kìa! Đẹp trai xuất sắc! Mắt tớ không thể rời khỏi!”

An Thấm đã sớm chú ý đến chàng thiếu niên ở vị trí center kia, khóe miệng cô mang theo ý cười: “Uhm, thật sự rất đẹp trai.”

Nghe nói vậy, Tào Nhuế ngược lại không kích động mà nhìn cô khác thường, lập tức trêu chọc nói: “Trời, có thể nghe như vậy từ miệng cậu quả thực không dễ dàng, trường số 2 của chúng ta muốn đẹp trai cũng có không ít, vậy mà chưa từng thấy cậu khen qua.”

An Thấm khẽ cười: “Nam sinh đó, hỏi thăm giúp tớ tên gọi là gì?”

“Cậu đùa hay thật vậy hả?”


“Cậu đoán xem.” An Thấm nhếch đuôi mắt. “Chị em tốt, nhờ vả cậu rồi.”

“Được được được, khó khăn lắm mới thấy cậu khen một chàng trai, yên tâm đi, tớ nhất định giúp cậu nghe ngóng rõ ràng.”

Nhảy kết hợp của lớp số 1 kết thúc trong ánh nhìn kinh diễm của mọi người, sau khi tất cả cúi chào liền tiến về phía trước, tiết mục của các lớp tiếp theo vẫn tiếp nối như cũ.

Sau khi lễ khai mạc chấm dứt, cuộc thi đấu lúc này mới chính thức bắt đầu.

Qua một hồi lâu, Tống Kiểu Kiểu mới nghe thấy loa phát thanh bên khối năm ba vang lên: “Mời các bạn học nữ năm ba cao trung tham gia đấu một trăm mét vòng loại đến nơi thi đấu tiến hành điểm danh.”

Tứ Cám lập tức đưa tay kéo Tống Kiểu Kiểu: “Kiểu Kiểu, cậu cần phải đi điểm danh.”

“Được.”

Tống Kiểu Kiểu lấy áo khoác của mình và vật dụng cá nhân giao hết lại cho Lục Kinh Tả bên cạnh: “Cậu phải trông giữ cẩn thận giúp tớ đấy.”

Sau khi nói xong, hai người cùng nhau theo các bạn học khác đi điểm danh. Đợi sau khi điểm danh xong, mọi người đi theo nhân viên kiểm tra đến vạch xuất phát đường chạy, Từ Cám còn dặn đi dặn lại cô: “Kiểu Kiểu, chúng ta cố gắng hết sức là được, hiểu không?”

Tống Kiểu Kiểu ra hiệu OK với cô ấy: “Được, tớ hiểu rồi.”

Tống Kiểu Kiểu đứng trên đường chạy mà nhân viên kiểm tra đã sắp xếp ổn thỏa. Thực ra đường chạy của cô còn rất có lợi, bởi vì cô đứng vị trí đầu tiên vòng bên trong cùng, vào thời điểm xuất phát căng thẳng dâng trào, cô đã chuẩn bị xong tư thế để chạy, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn vào cây súng trong tay trọng tài.

Thậm chí có một nữ sinh bởi vì tập trung chú ý quá độ, đến nỗi sau khi trọng tài mới hô “chuẩn bị” thôi mà đã chạy đi, ngay lập tức làm trò hề ầm ĩ, mọi người xung quanh đều cười như điên, nữ sinh kia mặt cũng đỏ bừng, trọng tài cũng nhịn không được mà bật cười, bảo nữ sinh nhanh chóng quay về đúng vị trí.

Cuối cùng “pằng --” một tiếng, tất cả tuyển thủ trên đường chạy đều ra sức phóng nhanh về phía trước, Tống Kiểu Kiểu cũng không ngoại lệ.

Thời điểm cố gắng chạy nước rút, Tống Kiểu Kiểu thấy mấy tuyển thủ đều bị mình bỏ lại phía sau, bên tai tràn ngập tiếng la hét, âm thanh cổ vũ không dứt bên tai, cô thậm chí cảm thấy đôi chân của bản thân nhanh như không còn là của mình nữa. Khi gần đến đích, cô nhận ra Lục Kinh Tả trong đám người kia, cô nhìn thấy khẩu hình miệng của cậu, cậu đang nói cố lên.


Khoảnh khắc tiếp theo, Tống Kiểu Kiểu bùng phát lực chạy một cách đáng kinh ngạc, cô lấy hết sức chạy về trước, dùng khoảng cách không quá nửa mét với tuyển thủ phía trước cô để vượt lên dẫn đầu. Cơ thể cảm nhận được sức lực để chạm đến vạch đích không còn đáng kể nữa, giữa đám đông bùng nổ tiếng hoan hô nhiệt liệt.

“Kiểu Kiểu! Kiểu Kiểu!!!” Từ Cám chạy về phía cô reo hò, một tay ôm lấy cô: “Kiểu Kiểu! Cậu xịn lắm! Hạng nhất!!”

Sau khi hô hào xong, Từ Cám lúc này mới chú ý đến hai bên má của Tống Kiểu Kiểu đỏ bừng còn đôi môi thì khô khốc, cô đột nhiên la to một tiếng: “Má ơi, tớ quên mua nước cho cậu rồi, cậu đợi tớ, bây giờ tớ đi mua liền.”

Từ Cám trong nháy mắt đã chạy đi, Tống Kiểu Kiểu cũng không kịp gọi lại. Mà khi Từ Cám vừa chạy đi cô liền trông thấy Lục Kinh Tả đi về phía mình, cậu mang chai nước suối đã mở nắp đưa cho cô: “Uống chút nước đi.”

Cổ họng Tống Kiểu Kiểu căn bản sắp bốc khói rồi, sau khi nhận lấy nước thì ngẩng đầu điên cuồng rót xuống ừng ực, cô uống trọn hơn nửa chai nước suối, lúc này mới làm dịu đi không ít.

“Vừa mới chạy xong không thể nghỉ ngơi ngay được, đi quanh đường chạy một lát, chậm một chút.” Lục Kinh Tả nói.

Tống Kiểu Kiểu gật đầu bất lực, cậu giúp cô đi một hồi quanh đường chạy.

“Mệt rồi?”

“Uhm, mệt muốn nổ tung.”

“Một trăm mét cậu đã mệt muốn nổ tung, không phải lúc đầu cậu còn muốn chạy bốn trăm mét sao?”

“May mà cậu sửa cho tớ thành một trăm mét, không là cậu chẳng nhìn thấy tớ nữa rồi.” Tống Kiểu Kiểu nói đùa.

Lục Kinh Tả đưa tay gõ đầu cô: “Không được nói bậy.”

“Tớ nói giỡn thôi mà.”


“Nói giỡn cũng không được.”

Tống Kiểu Kiểu mỉm cười: “Cậu cũng nghiêm túc quá rồi, cùng lắm thì lần sau tớ không nói nữa, được rồi chứ?”

Lục Kinh Tả gật đầu hài lòng.

Bên kia Từ Cám mua nước xong đang chuẩn bị chạy về, giữa đường đúng lúc gặp được Sở Nhập Ngô, Sở Nhập Ngô mắt thấy tay cầm chặt nước suối thì đoạt lấy.

“Ơ hay …” Từ Cám định cướp lại.

“Không phải là một chai nước thôi sao? Có cần hẹp hòi như vậy không?”

“Đây là tớ mua cho Kiểu Kiểu, cậu ấy vừa mới chạy một trăm mét!”

“Một trăm mét nữ xong lâu như vậy, chờ cậu đưa qua chắc người ta đã chết khát rồi.”

“Vậy cũng kệ người ta, trả tớ! Không được uống!”

Sở Nhập Ngô tránh cô, mở nắp chai: “Không cần phải đưa, cậu ấy đã có người đưa rồi.”

“Sao cơ?”

Sở Nhập Ngô ngẩng đầu rót một ngụm, nói: “Lúc nãy tớ từ bên kia qua đây, Lục Kinh Tả và cậu ấy ở cùng một chỗ.”

Từ Cám nhìn cậu ấy ngờ vực: “Cậu không có phỉnh tớ đấy chứ?”

“Tớ mang chuyện này ra phỉnh cậu làm gì?”

Khi Tống Kiểu Kiểu giúp Từ Cám nhảy xa, cô nghe được tiếng phát thanh: “Các bạn nam năm ba cao trung bên nhóm lên rổ một phút.” Lục Kinh Tả tham gia đúng nhóm lên rổ một phút, cô vô thức nhìn sang hướng đó.

Từ Cám cũng nghe tiếng phát thanh, cô nhìn Tống Kiểu Kiểu, quả nhiên thấy Tống Kiểu Kiểu đang nhìn ngó xung quanh, vậy nên cô nói với cô ấy: “Cậu cứ qua trước xem bọn họ lên rổ một phút đi, đợi sau khi xong tớ đi tìm cậu.”


Trong mắt Tống Kiểu Kiểu thoáng qua chút lưỡng lự, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Tớ chờ với cậu.”

“Nhưng mà …”

“Mời người đã chọn kế tiếp chuẩn bị sẵn sàng.” Giọng thư ký viên vang lên.

Từ Cám vô thức nhìn qua, phía trước cô chỉ còn lại ba vị tuyển thủ: “Tớ rất nhanh là xong rồi.”

Tống Kiểu Kiểu gật đầu.

***

Bên kia sân bóng rổ.

Tào Nhuế kéo An Thấm chen qua, An Thấm hỏi cô: “Cậu đưa tớ đến chỗ này làm gì?”

“Dẫn cậu đi xem vị tiểu ca ca kia ở vị trí center ban nãy.”

“Hả?”

“Chẳng phải trước đó cậu bảo tớ giúp cậu hỏi thăm sao, cậu có biết vị tiểu ca ca ở vị trí center kia là ai không?”

An Thấm giở giọng khinh khỉnh: “Nếu biết thì tớ còn hỏi cậu sao?”

Tào Nhuế mỉm cười: “Cậu ấy chính là khảo thần của trường cao trung số 1 Lục Kinh Tả, từ năm nhất đến năm ba cao trung, trong ba năm đều ngồi vững ngai vàng nhất lớp. Khả năng quan sát của cậu đây thật độc đấy.”

“Cậu ấy chính là Lục Kinh Tả?”

An Thấm có nghe qua tên của Lục Kinh Tả ở trường cao trung số 1, nhưng cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi. Trường của bọn họ hạng nhất lớp là một con mọt sách, cô vẫn luôn cho rằng học bá nhất định cũng là con mọt sách giống vậy. Ai mà nghĩ lại gặp một người thế này.

Hai người đứng phía trên khán đài, bên dưới là các tuyển thủ và trọng tài viên cùng tham gia lên rổ một phút. Trong đoàn người, An Thấm liếc mắt liền nhìn thấy Lục Kinh Tả, cậu ngoảnh mặt nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó, nhưng có lẽ không tìm thấy vì trong đôi mắt của cậu thoáng qua chút mất mát, sau đó lại trở nên lặng yên không gợn sóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui