Thơ tình ngâm đường

 
Trong lời chat của người chơi tướng Trình Giảo Kim, mang theo ba phần hiểu rõ, sáu phần khinh bỉ, thậm chí xen lẫn một phần kiêu ngạo.
 
Nhiễm Dao biết đến game này muộn, nên cô cho rằng trong lời nói của người chơi kia có ẩn chứa ý nghĩa sâu xa hơn, vì vậy cô dừng lại hai giây, mới hỏi: "Trình Giảo Kim bên kia nói gì thế."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Trước sau khác biệt quá lớn, nên nhìn ra mình thay người chơi" Cố Tân Bạch chậm rãi nói: "Rất bình thường."
 
Nhiễm Dao xoa má, bỗng hiểu ra: "Cho nên bên kia hỏi. . ."
 
Ngón tay anh thon dài, dễ dàng vừa thao tác chơi vừa mở map nhỏ.
 
"Ừ, hỏi anh có phải ông xã của em không."
 
Hả? ?
 
Não Nhiễm Dao tắt điện, theo bản năng cô liếc nhìn vẻ mặt của anh.
 
. . . . Lời như vậy có thể nói ra mà mặt không đổi sắc được sao?
 
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thiếu niên, mấy lời muốn thanh minh của Nhiễm Dao nghẹn trong cổ, chẳng thể thốt lên một lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chắc mấy lời này trong game là rất bình thường đi, chỉ là lời nói lung tung, cô quá nghiêm túc trong chuyện này cũng không tốt.
 
Vì thế cuối cùng Nhiễm Dao chỉ có thể ậm ừ cho qua, xem như đáp lại.
 
"Ồ."
 
"Ồ sao?" Hình như anh đang cười: "Không phản bác?"

 
Nhiễm Dao mím môi, đang định nói thì team kia bắt đầu mở giao tranh, vây đánh hội đồng Cố Tân Bạch.
 
Cô vội im lặng, sợ quấy rầy đế anh, để anh tập trung vào game.
 
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là anh một lúc tiễn nam người lên bảng đếm số, cũng thu hoạch được một đống dòng chat đầy dấu chấm hỏi.
 
Nhiễm Dao đang phân vân không biết có nên nói tiếp chuyện vừa rồi không, dù sao cũng đã qua vài phút, giờ nhắc lại thì có vẻ cô đang cố ý __
 
Đúng lúc này, Cố Tân Bạch điều khiển tướng đi đến phần rừng, dựa theo trình tự quen thuộc nào đó, bắt đầu lưu loát đánh quái rừng.
 
Đây là phong cách chơi mà cô cực kỳ quen thuộc.
 
Hoàn toàn áp chế đối phương, làm team địch không thở nổi, thao tác hung hãn liên tục, vĩnh viễn có thể chạy tới khi đồng đội cần, không khoan nhượng với đối thủ, mỗi lần di chuyển tung chiêu vừa nhanh lại tàn nhẫn.
 
Giọng nói, giọng nói cũng giống như. . .
 
Đầu óc cô trống rỗng, tất cả lời nói đều nghẹn lại.
 
Tim Nhiễm Dao đập nhanh: "Có phải chúng ta . . .từng chơi game với nhau không?"
 
Cô chơi Vương giả đến bây giờ, chỉ từng chơi cùng một người cầm tướng Lý Bạch, không dám nói thuộc làu phong cách chơi của người đó trong lòng, nhưng nói quen thuộc thì cô dám chắc.
 
Anh lại không chút ngạc nhiên, tựa như đã sớm nhận ra cô, cong môi cười: "Nghĩ ra rồi?"
 
Nhiễm Dao: ". . ."
 
Thật sự là anh? !
 
Sao người này không nói sớm hơn? !
 

Cô cười khan, lại thấy anh nhướn mày nói: "Đánh với anh nhiều ván như vậy, sao lại đánh quái lợn rừng trước, bắt đầu anh đều đi đánh buff lam, nhớ chưa?"
 
" . . . ."
 
Lúc này mọi suy nghĩ lý trí đều sụp đổ, kinh ngạc cảm thán gì đó đều tan biến, đọng lại duy nhất chỉ có __
 
"Lợn rừng thì sao." Cô nhỏ giọng nói thầm, cố bảo vệ mặt mũi của mình: "Lợn rừng không tốt sao."
 
"Cũng tốt." Cố Tân Bạch nói: "Muốn học chơi Lý Bạch không? Anh dạy cho em."
 
Nhiễm Dao ngẩng đầu lên, nhưng mới hăng hái được đúng một giây, rồi rất nhanh lại nhận rõ hiện thực, quyết định không làm khó bản thân.
 
"Em ngay cả chơi Dao cũng chưa thông thạo, Lý Bạch hẳn là. . . chơi nát lắm."
 
Anh như tới điều gì đó, khẽ xoa cổ.
 
"Đúng lúc, anh chợt thấy không nên dạy em."
 
"Tại sao." Nhiễm Dao hỏi: "Anh cũng cho rằng em không thể chơi nổi à?"
 
Cô có thể tự coi thường bản thân, nhưng người khác thì không!
 
Lý Bạch có danh hiệu truyền kỳ cao nhất thì sao! Lý Bạch có danh hiệu vinh quang server quốc gia cũng không thể nói cô không chơi được! ! !
 
"Không phải vậy."
 
Chỉ là anh chợt nghĩ tới việc nếu em biết chơi, thì đâu cần anh nữa.
 
Cố Tân Bạch không nói lên câu này, chỉ dừng lại ở câu "Không phải vậy" rồi im lặng, Nhiễm Dao đợi nửa ngày cũng không thấy anh lên tiếng, đang muốn thúc giục anh thì đồ ăn đã được phục vụ xếp lên bàn.

 
Bữa ăn đã bắt đầu.
 
Những lời muốn thốt lên, giờ phút này đành phải để trong lòng, đến lúc ăn xong, Nhiễm Dao đã sớm quên chuyện rối rắm trước đó.
 
Chú Cố và bố cô bắt đầu hút thuốc trong phòng, dù đã mở cửa sổ ra nhưng cô vẫn thấy hơi nghẹt thở.
 
Bữa ăn sắp kết thúc, chút nữa bố mẹ hai bên định đi chơi mạt chược, Nhiễm Dao biết chắc chắn cô và Cố Tân Bạch sẽ không tham gia.
 
Sau khi xin phép qua với mọi người, cô định rời đi trước, lại bị mẹ Cố chụp lại: "Con mang mấy chai rượu về, nhà mình mang nhiều, không uống hết."
 
Nhiễm Dao ngoan ngoãn làm theo, nhưng chẳng biết bố mẹ cô mang theo bao nhiêu chai rượu, cô tưởng là chỉ một vài chai thôi, nên . . .
 
Cô chẳng thể xách hết về trong một lần.
 
"Để anh." Thiếu niên bước tới, nhận lấy đồ trong tay cô: "Anh giúp em mang về trước."
 
"Vừa lúc, sau khi về nhà hai người các con đi chơi với nhau đi!" Mẹ Nhiễm cười híp mắt: "Dao Dao, anh Cố tới đây chưa được bao lâu, con dẫn anh đến dạo ở đường Bình Hạ ấy, chỗ đó náo nhiệt."
 
Nhiễm Dao đương nhiên không thể nói "Không".
 
Cô ngước mắt nhìn thiếu niên: "Này. . . chúng ta đi thôi?"
 
Khi khép cửa phòng lại, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ Nhiễm từ trong phòng truyền đến: "Này cái gì mà này! Gọi là Anh!"
 
Cô thầm lè lưỡi.
 
Về đến nhà, sau khi cất rượu trong tủ kính, cô bỗng cảm thấy bữa ăn vừa rồi hơi ngấy, cô muốn uống một cốc trà bưởi.
 
Tìm trong tủ lạnh một lần, Nhiễm Dao mới phát hiện nó được cất trên ngăn tủ cao nhất.
 
Bố Nhiễm rất cao, thói quen hàng ngày của ông là dùng đồ xong không đặt về vị trí ban đầu, mà tìm đại nơi nào đó còn trống vừa tầm, cứ thế đặt ở chỗ đó.
 
Nhiễm Dao cao không đến mét sáu, hoàn toàn không thể với tới.
 
Cô quay người lại, nhìn về phía Cố Tân Bạch đang nghiêng người dựa vào khung cửa nhà bếp.

 
Vừa rồi mẹ cũng đã nói với cô tên của anh, Tân trong Tân Ba, Bạch trong Lý Bạch.
 
Thiếu niên rất cao, cô chỉ cao tới ngực anh.
 
"Nè. . ." Cô khẽ nhấp môi, nhỏ giọng hỏi: "Có thể giúp em lấy cái hộp kia không?"
 
Nhiễm Dao chỉ tủ trên: "Em muốn pha hai cốc trà bưởi."
 
Đây không phải yêu cầu gì khó, nên sau khi nói xong, cô liền quay người lại, ngẩng đầu nhìn hộp trà, chờ anh qua lấy hộ.
 
Nhưng đợi một lúc lâu mới nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vang lên, cùng với một câu nói không đầu không đuôi ___
 
"Anh."
 
"Hả?" Cô thắc mắc nghiêng đầu.
 
Vừa lúc ngẩng đầu lên, lại tình cờ đụng phải anh đang đi đến.
 
Thiếu niên cúi người về phía trước, không rõ nét mặt của anh, chỉ thấy một đôi mắt như đang ngậm ý cười.
 
Anh rất phạm quy, khoảng cách gần như vậy, lại còn nói chuyện bằng giọng mũi.
 
Không hề báo trước, anh khẽ cười, ánh chiều tà yếu ớt rọi qua khung cửa sổ, chiếu vào hầu kết lên xuống của anh.
 
"Gọi Anh, rồi sẽ lấy cho em."
 
Tác giả có lời muốn nói: #Cố Tân Bạch: Mặt mũi là gì, tôi không cần, cần mặt mũi thì có theo đuổi được bạn gái không#
/
 
Ghi chú thêm:
 
Quái lợn rừng: 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận