Thơ tình ngâm đường

Ngày hôm sau mọi người thức dậy cùng lúc, Thẩm Cảnh Trạch đưa cô về trường.
 
Nhan Kiều mua một phần cháo ở ven đường, trên đường còn được người khác hỏi xin số WeChat, kết quả vừa mới xoay người, đã đụng ngay tra nam và nữ thần của gã.
 
Khoảnh khắc này Nhan Kiều mới nhận ra, khoảng cách vời vợi mà cô tự cho là không thể vượt qua nữ thần của gã, chẳng biết từ bao giờ, cô cũng trở thành một người xuất chúng khiến người khác phải ngoái nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hình như tra nam đã đi theo cô cả một đoạn, đụng phải ánh mắt của cô, gã vội buông tay nữ thần, vội vàng chạy tới, trong ánh mắt gã dường như đang giãy dụa không biết phải theo đuổi ai: "Kiều Kiều, anh. . . ."
 
"Đừng," Nhan Kiều cười: "Đừng diễn tiết mục cẩu huyết lãng tử quay đầu được không?"
 
Cô xoay người muốn bước tiếp, lại bị tra nam ngăn lại: "Không lâu sau khi em từ nước ngoài về, em đã cho anh vào blacklist, mối quan hệ ba năm của chúng ta, thậm chí bây giờ nói thêm vài lời cũng không được?"
 
"Không phải do thấy anh đang hạnh phúc à," Nhan Kiều khó hiểu: "Ngày đầu tiên khi đến Manhattan tôi đã kéo anh vào blacklist rồi, chắc anh về nước rất lâu rồi mới nhớ tới phải "thăm hỏi" tôi một chút, nhưng phát hiện không gửi được tin nhắn đúng không."
 
". . . . . ."
 
Tra nam bị vả mặt, bắt đầu cố cứu vãn danh dự: "Vậy em cũng không thể vì muốn trèo cao mà lên xe người đàn ông khác chứ? Mới mấy tháng trôi qua, chỉ và anh ta có tiền?"
 
Bạn gái đứng bên cạnh gã cũng cảm thấy hơi mất mặt, kéo tay áo gã: "Đừng nói nữa, xe có thể không phải của người khác, nhỡ đâu của nhà cô ấy thật thì sao."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tra nam: "Sao có thể! Ngày thường cô ta toàn mặc đồ thể thao, trong nhà sao mua Lamborghini!"
 
"Xe đúng là không phải của tôi," Nhan Kiều cũng cảm thấy cũng không có gì phải tránh né: "Chỉ có điều quên nói với anh, những tòa nhà nơi anh mỗi ngày hẹn hò với nữ thần anh yêu nhất ấy, đều do ba tôi đầu tư."
 
"Lamborghini nhà tôi cũng có, nhưng đột nhiên tôi thấy rất may mắn, may mắn bố mẹ tôi không sống gần đây, nếu không tôi phải tìm cách đá anh rồi."
 
Nhan Kiều chẳng muốn thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của gã, tuy rằng nhìn rất thú vị, từ đỏ chuyển sang trắng bệch, giống hệt con tắc kè hoa, tra nam há hốc mồm, nhưng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
 
Nhan Kiều trở về chung cư, cực kỳ vui vẻ ăn hết một phần cháo, thì chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
 
Cô tưởng Thẩm Cảnh Trạch, kết quả mở cửa ra, thế mà lại là tra nam.
 
"Anh đã nghĩ thông suốt rồi, anh còn thích em, khi đó là anh mờ mắt, cô ta không có chỗ nào bằng được với em!" Tra nam càng nói càng kích động: "Anh đã chia tay với cô ta, anh biết em chắc chắn không phải vì tiền mới lên chiếc xe kia, anh ta chắc chắn không đối xử tốt với em bằng anh, em cho anh một cơ hội nữa, được không?"
 
Nhan Kiều nhìn gã một lúc, rồi nói: "Chờ tôi một chút."
 
"Được được được."
 
Tra nam tưởng còn có thể xoay chuyển, lòng tràn đầy vui mừng nghĩ, chỉ cần Nhan Kiều mềm lòng đồng ý cho một cơ hội, chỉ cần mềm lòng ___
 
Giây tiếp theo cửa mở ra, một túi đầy nước đá xối xuống đầu gã, tra nam bị dội đến choáng váng.

 
Gã trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhan Kiều.
 
"Cho anh nếm thử cảm giác của tôi khi bị mưa tạt ở Manhattan, mưa tạt khiến tôi tỉnh rồi đó." Nhan Kiều hỏi gã: "Giờ anh tỉnh mộng chưa?"
 
Nói xong đóng cửa thật mạnh, không bao giờ mở ra với gã nữa.
 
/
 
Gần đến tối, các thành viên trong nhóm nhạc mời bọn cô đi ăn tôm hùm đất.
 
"Vốn anh Trạch muốn tới đón," Tiểu Trịnh cười: "Nhưng anh ấy quá hot, bị truyền thông ngăn đón không dời được nửa bước, sợ hai người chờ quá sẽ đói bụng, nên mới nói tôi tới trước."
 
Nhan Kiều ngồi vào trong xe, mới nhớ tới chuyện cô bạn cùng phòng nói dở trước đây.
 
"Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tớ, sao Thẩm Cảnh Trạch lại tới Manhattan?"
 
Vẫn là Tiểu Trịnh nói tiếp: "Đến chuyện này em cũng không biết? Quả nhiên là học bá, không bao giờ xem tin tức giới giải trí."
 
"Trạch ca năm 17 tuổi vừa debut đã hot, độ nổi tiếng tăng theo từng năm, chưa từng có thời kỳ flop, nhưng vì quá nổi, ngoài hình lại xuất sắc, mọi người đều hết lời khen ngợi giọng hát, nhưng anh ấy rất lý trí, muốn rèn luyện hơn, nên đã dành nửa năm để xuất ngoại, đi nhiều nơi tìm các nhà hàng có thuê ca sĩ để hát, xem năng lực nghiệp vụ của mình đến đâu, hơn nữa ở nước ngoài, người nhận ra anh ấy cũng không nhiều, sẽ tự do hơn được một chút."
 
Cuối cùng, Tiểu Trịnh kết luận: "Trạch ca ấy, thật sự rất hiểu bản thân mình."
 
"Anh ấy chưa bao giờ làm chuyện anh ấy không ưa, cũng không bao giờ gần gũi với người mà anh ấy không thích."
 
____ Không bao giờ gần gũi với người mà anh không thích.
 
Nhan Kiều sửng sốt: "Phải không?"
 
"Tất nhiên rồi," Tiểu Trịnh cười rộ lên: "Chắc em chưa thấy trong giới giải trí cũng có ít nhiều cô gái vây quanh anh ấy rồi, nhưng em nghĩ rằng chỉ cần xinh đẹp là anh ấy sẽ không từ chối hả?"
 
Tối hôm nay Thẩm Cảnh Trạch không tới, nghe nói là bởi fans chặn kín đường, vì an toàn anh chỉ có thể đợi cho đến khi tất cả các fans rời đi.
 
Nghe được tin này, Nhan Kiều cũng cảm khái, thầm nghĩ đỉnh lưu cũng có nỗi khổ của đỉnh lưu.
 
Cô bạn cùng phòng cũng có cuộc hẹn hò tối nay, tôm hùm đất của quán ăn này rất ngon, Nhan Kiều tự mua một phần mang về nhà, tính để nó cùng cô qua đêm dài cô đơn này.
 
Về đến nhà, đi tắm xong, Nhan Kiều mở TV, bày túi đựng tôm hùm đất ra, đột nhiên chuông cửa lại vang lên.
 
Nhan Kiều vội vàng qua mở cửa: "Hẹn hò xong rồi? Tớ còn tưởng đêm nay cậu không về."
 
Kết quả ngước mắt lên, là Thẩm Cảnh Trạch.

 
Anh nhíu mày: "Hẹn hò gì?"
 
"Tôi tưởng là bạn cùng phòng của tôi," Nhan Kiều nhún vai: "Tối nay cô ấy đi hẹn hò."
 
Thẩm Cảnh Trạch dừng một chút: ". . . .Em ở nhà một mình?"
 
Nhan Kiều cảnh giác lui về phía sau hai bước: "Anh định làm gì?"
 
"Không làm gì cả," Anh đóng kỹ cửa: "Chỉ là muốn ăn tôm hùm đất nên mới đến đây."
 
Nhan Kiều khó tin được: "Chỉ là muốn ăn tôm hùm đất nên mới đến?"
 
"Nhan tiểu thư hình như không quá vừa lòng với đáp án này," Người đàn ông sửa lại cổ tay áo, thấp giọng: "Vậy Thẩm mỗ đành nói thật."
 
"Muốn ăn tôm hùm chỉ là cái cớ, muốn gặp em nên mới đến đây."
 
Sau khi ăn tôm hùm được một nửa, Thẩm Cảnh Trạch bỗng mở miệng: "Nghe nói hôm nay em gặp lại người cũ."
 
"Tin tình báo của anh còn rất nhanh nhỉ."
 
"Đã nói những gì?"
 
"Hắn nói hắn còn yêu tôi không thể rời khỏi tôi gì gì đó. . . ."
 
"Ý tôi là," Thẩm Cảnh Trạch nói: "Em đã nói những gì?"
 
Nhan Kiều chợt dừng động tác trên tay, bình tĩnh nhìn anh: "Quan trọng không?"
 
"Quan trọng."
 
Cô hé môi, vừa muốn nói gì đó, lại bị người đàn ông đột ngột cắt ngang.
 
Anh hơi cau mày khó chịu, bóp nhẹ cằm cô: "Sao không nói lời nào, lại nhớ tới anh ta?"
 
Cô không biết có phải do ngón tay anh bôi dầu nóng không, hơn nữa bầu không khi vốn dĩ đang tốt lại bị phá vỡ, bỗng nhiên Nhan Kiều thấy phừng lửa giận trong lòng: "Trong lòng anh luôn mặc định, tôi lúc nào cũng nhớ về hắn đúng không?"
 
Anh ngả người ra sau, dường như bầu không khí càng căng thẳng hơn.
 
"Lần đó không phải em gọi tên hắn à?"

 
Được lắm, còn dám nhắc lại chuyện đó à.
 
"Tôi không ở trên giường anh gọi tên hắn!" Nhan Kiều tức giận: "Chỉ là trước khi ngủ quá tức giận, nhớ lại muốn chửi đồ khốn đấy một câu cũng không được sao! Tôi còn chưa bao giờ ở chung một phòng với hắn, thế tôi gọi tên hắn khi lên giường với người khác làm gì!"
 
"Khi "lên giường" tôi nhớ bằng cách nào, tôi vừa phân tâm anh đã cắn tôi một cái, phân tâm lần nữa anh lại cắn thêm cái nữa! Trước khi ngủ tôi không thể nhớ lại ngày đó một chút sao, chuyện lớn thế mà! Khi "làm" cũng không cho nhớ, không "làm" cũng không cho nhớ, vậy tôi nhớ tới hắn lúc nào!"
 
Lượng tin tức trong lời nói của cô quá lớn, cô giống hệt như một chiếc máy đọc sách* nhỏ đáng yêu, đặc biệt khi nói câu "tôi vừa phân tâm anh đã cắn tôi một cái", trong giọng nói chứa vô vàn tủi thân không nói nên lời, sợi tóc rơi trên gò má cô, người đàn ông cuối cùng cũng không nhịn được, duỗi tay sờ lên đầu cô.
 
Vốn chỉ định giúp cô vuốt lại tóc, nhưng bị cô nổi giận đùng đùng tránh né: "Tôi đang nói chuyện quan trọng, anh đừng có động tay động chân!"
 
Thẩm Cảnh Trạch không kiềm được khẽ cười, một lúc sau mới nhớ giờ không phải lúc để cười, anh dừng lại, nhìn cô chăm chú.
 
Nhan Kiều: "Anh trả lời đi, anh nói xem, tôi nhớ hắn lúc nào?"
 
"Không cho em nhớ hắn," Đôi môi người đàn ông phủ lên cô, nỉ non nói: "Chỉ có thể nhớ tôi."
 
Dừng lại một chút, Thẩm Cảnh Trạch nói rõ: "Còn nữa, vừa nãy không gọi là động tay động chân, bây giờ mới phải."
 
Nhan Kiều: "Mặc lại quần áo của anh đi!"
 
/
 
Xong việc, nghĩ lại chuyện vừa rồi, người đàn ông lười nhác nghịch tóc cô, thản nhiên tung một câu: "Giống hệt một con thú mỏ vịt nhỏ đang phun lửa vậy."
 
Bỏ qua tất cả hình dung đáng yêu, Nhan Kiều chỉ chộp được ý chính: "Tôi giống thú mỏ vịt?"
 
Cô giận ngút trời, trực tiếp muốn đá anh một cái, nhưng lại bị anh bắt lấy mắt cá chân, mặc dù chẳng còn chút sức lực nào nhưng Nhan Kiều vẫn cố giãy dụa.
 
Thẩm Cảnh Trạch dù bận vẫn ung dung nhắc nhở cô: "Em thấy em có thể đánh thắng được tôi à?"
 
Thực lực cách xa, trong đầu cô chợt lóe lên vài cảnh tượng kỳ lạ, như mỗi lần anh đều có thể dễ dàng bắt lấy cổ tay cô, đè qua đỉnh đầu, quay lại chuyện chính, nhớ lại sau lần đầu tiên đó, khi về nước, trên người cô gần như không còn lưu lại dấu tích gì, chỉ còn một vòng tròn hồng nhàn nhạt trên cổ tay, là dấu vết của người đàn ông đó.
 
Nghĩ gì vậy, Nhan Kiều rùng mình, chậm rì quay đầu sang hướng khác, rồi. . . . đỏ mặt.
 
"Lại suy nghĩ gì thế?" Thẩm Cảnh Trạch không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trong nét mặt của cô, cẩn thận đoán: "Dù sao chắc cũng không phải chuyện đứng đắn gì."
 
". . . . . ."
 
Điện thoại nhận được tin nhắn, là cô bạn cùng phòng nói mình sẽ không về, Nhan Kiều cũng không bất ngờ, rep lại câu "Ok" rồi quay lại giao diện WeChat.
 
Bên dưới khung chat của bạn cùng phòng là khung chat nói chuyện với Thẩm Cảnh Trạch, cô không nhớ mình chấp nhận lời kết bạn của anh khi nào, lại còn ghi chú hai từ "Trái cây" bên cạnh tên anh.
 
Người đàn ông híp mắt, không vui, nhẹ nhàng nhéo má cô.
 
"Lá gan em lớn nhỉ, còn ghi chú cho tôi là "Từng lên giường*" hả?"
 
". . . . . . ."
 

Cái này mà anh cũng biết hả?
 
/
 
Gần đến tháng sáu, cỏ mọc chim oanh bay lượn*, là mùa Nhan Kiều yêu thích nhất.
 
Thẩm Cảnh Trạch cùng cô đi dạo quanh tiểu khu, chợt cô xoay người đối mặt với anh, siết chặt tập tài liệu trong tay, vỗ vai anh: "Lễ tốt nghiệp nghiên cứu sinh của tôi vào tháng này, anh muốn tới dự không?"
 
"Tất nhiên rồi," Thẩm Cảnh Trạch nói: "Cuối tháng sinh nhật tôi, em sẽ tới chứ?"
 
"Được nha."
 
Cô đồng ý rất nhanh, người đàn ông chợt dừng lại.
 
Nhan Kiều: "Sao vậy?"
 
Anh cười: "Chỉ cảm thấy dựa theo tốc độ đồng ý của chúng ta, bước tiếp theo nên nói với nhau câu Yes, I do trên hôn lễ."
 
Cô bĩu môi, cắt ngang: "Thậm chí còn chưa hẹn hò, cũng chưa từng nắm tay, anh nghĩ xa quá rồi."
 
"Vậy anh có cơ hội không?" Thẩm Cảnh Trạch giơ tay lên: "Cơ hội làm bạn trai của em, được nắm tay em."
 
Tim cô vô cớ loạn nhịp, dừng bước chân, ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi anh: "Thẩm Cảnh Trạch, anh thích em sao?"
 
"Nếu không thích em, thì lần đầu tiên gặp lại sau khi về nước, anh sẽ không lên tiếng nói chuyện với em."
 
Cô cười nhẹ, chậm rãi đặt tay vào lòng bàn tay vẫn luôn giơ lên của anh, hóa ra anh vẫn đợi cô.
 
Cô gái nhỏ nhỏ giọng nói: "Vậy anh phải đối xử tốt với em nhé."
 
Người đàn ông nắm chặt bàn tay cô, đôi mắt tràn ngập niềm vui, khóe môi không kiềm được hơi cong lên.
 
"Tuân mệnh." Anh nói: "Bạn gái đã nói như vậy sao có thể không nghe."
 
Hôm nay ngày hè rực rỡ, cô nghĩ, sau này dù bão táp mưa dông, cô cũng không còn cô đơn nữa.
 
Kỳ thật cô vẫn luôn biết mình thích anh, vì vậy lần gặp đầu tiên đã cho anh sự thân mật mà chưa ai từng có được.
 
Thẩm Cảnh Trạch chưa bao giờ là người tùy tiện, cô cũng vậy.
 
Sở dĩ dung túng lẫn nhau thành trường hợp đặc biệt nhất, bắt đầu một khoảnh khắc chưa từng có, dù có thể chỉ là một lần ngắn ngủi nhưng vẫn quyết tâm không muốn bỏ lỡ. . . .
 
Có lẽ phải ngược dòng thời gian đến đêm mưa ở Manhattan ấy, ánh đèn bên quầy bar nhập nhoạng, chỉ trong giây lát khi va phải ánh mắt của nhau, hai người đều. . . .
 
Love at first sight. (Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên)
 
/Hoàn: Từng ngủ với anh/

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận