Thơ tình ngâm đường

Cho đến khi Cố Tân Bạch búng tay một cái trước mặt cô, Nhiễm Dao mới thoát ra từ trong ký ức của mình.
 
"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Anh nói: "Các món ăn nguội hết rồi."
 
"Không có gì, chỉ là tới tới mấy chuyện râu ria và người. . . không quan trọng thôi."
 
Đến tận bây giờ cô vẫn thấy tim đập nhanh, cảm thấy may mắn vì hồi đó thoát khỏi miệng sói.
 
Anh hình như rất muốn biết chuyện đó là gì, nhíu mày hỏi: "Có thể nói với anh không?"
 
"Chỉ là ngày xưa gặp phải người xấu thôi." Cô có chút cảm khái nói.
 
Nhưng anh đặt đôi đũa xuống, mặc kệ mấy vị phụ huynh đang nói cười bên kia, nghiêm túc nhìn cô.
 
Đôi này của anh, sao có thể đẹp đến mức vậy được chứ.
 
Nhiễm Dao nhắm mắt lại, quyết định tránh sự rù quyến của sắc đẹp: "Được được được rồi, em nói em nói. . . . ."
 

"Chỉ là nghỉ hè năm trước em về nhà bà ngoại, tiểu khu bị mưa to nên ngập sâu, có người chơi cờ với em mỗi ngày, kết quả sau khi gặp mặt, mới phát hiện người đó là một tên hải vương, có ý đồ với em, chỉ như vậy thôi."
 
Cố Tân Bạch nhíu mày: ". . . . .Gặp mặt?"
 
"Đúng vậy."
 
"Hải vương?"
 
". . . . ."
 
Anh thấp giọng hỏi: "Gặp mặt như thế nào?"
 
"Ở rạp chiếu phim, gã đó chạy đến vào lúc ấy, rõ ràng phim chưa bắt đầu chiếu, không biết chạy làm cái gì, nhìn thấy em còn sửng sốt ___" Nhiễm Dao nhớ tới vẫn cảm thấy hơi kỳ quái: "Nhìn em rất kinh khủng sao?"
 
Cô còn chưa nói xong, Cố Tân Bạch đã đứng bật dậy, như không thể chờ thêm giây phút nào được nữa: "Anh đi ra ngoài một chút."
 
Nhìn theo bóng dáng anh, Nhiễm Dao nghĩ thầm: Cô biết chuyện xưa của cô nghe rất nhàm chán mà, nhưng cũng không chán đến mức đó chứ.
 
Rất lâu không thấy anh quay lại, Nhiễm Dao đi ra ngài gọi người phục vụ lấy mì, nói xong định đi dạo tiêu hóa, trong vô thức cô lại đi qua dãy hàng lang dài, đến sân sau của nhà hàng.
 
Tình cờ gặp phải anh.
 
Thiếu niên nửa dựa vào lan can, sau lưng là ao nước khẽ gơn mặt nước, phản chiếu nửa vầng trăng.
 
Tựa như mảnh vụn ngôi sao lấp lánh, rơi trên người anh.
 
 Nhiễm Dao ngập ngừng bước tới: ". . . . .Sao anh đứng một mình chỗ này?"
 
"Không có việc gì," Cố Tân Bạch nhíu mày, nét mặt còn vương chút tức giận, giống như vừa mới biết điều gì đó, nhưng vẫn cố nhẹ giọng, hỏi cô: "Ăn xong rồi?"
 

"Đã xong lâu rồi, bố mẹ với cô chú vẫn đang nói chuyện."
 
Cố Tân Bạch hơi nắm chặt tay, ngẩng đầu lên nói: "Vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện kia đi?"
 
"Nói cái gì?" Nhiễm Dao dừng lại: "Chuyện của em sao? Không phải đã nói xong rồi sao."
 
Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong anh mắt anh như ẩn chứa điều gì đó cô không hiểu được.
 
"Hiếm khi thấy anh như vậy, có chuyện gì vậy?"
 
Thiếu niên khẽ cười, thì thầm nói: "Có chút tự trách, tin sai người."
 
"Vậy chỉ có thể chứng minh người không đáng tin cậy quá nhiều, không phải lỗi của chúng ta." Nhiễm Dao đồng cảm: "Anh nhìn xem, không phải trước đây em cũng ___"
 
Nói đến đây bông đột ngột dừng lại, giọng mũi của Cố Tân Bạch hư nặng hơn, nhìn cô: "Ừ?"
 
Nhiễm Dao: "Chỉ là em chợt thấy rất kỳ quái thôi."
 
Ngón tay buông bên người của thiếu niên khẽ giật, dưới đáy mắt như có một ngọn lửa đang nhảy nhót: ". . . . .Sao vậy?"
 
"Theo lý mà nói, ngoại hình của Đoạn Thừa An cũng khá. Nhưng sau khi em thấy gã, trái lại không có cảm giác như lúc trước nữa, toàn dựa vào filter thiện cảm lúc trước chống đỡ."
 

Nhiễm Dao nói xong, cũng tự hỏi: "Chẳng lẽ em có yêu cầu cao đối với gương mặt đến thế sao? Trước đó thích gã, chỉ là vì thích những tưởng tượng bay bổng của em?"
 
"Thế cũng đâu đúng lắm. . . ."
 
Trong lúc suy tư sắp đâm đầu vào ngõ cụt, cô im lặng tự hỏi, anh cũng không nói gì.
 
Sau một lúc im lặng rất lâu, cho đến khi anh chợt mở miệng.
 
Đôi mắt Cố Tân Bạch tối sầm lại: "Em có từng nghĩ tới ____"
 
Nhiễm Dao thoát khỏi dòng suy nghĩ: "Ừ?"
 
Giọng nói của thiếu niên vang lên trong bóng đêm dày đặc, giống như một cái móc câu, vén lên lớp sương mù dày đặc.
 
Cố Tân Bạch chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt cô, gằn từng chữ một nói: "Có lẽ người chơi cờ với em, vốn không phải là gã."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận