Thơ tình ngâm đường

Mới loạng choạng đi đến một đoạn đường có đèn đường chiếu sáng, thì cô bỗng nhiên bắt đầu khóc.
 
Cô gái nhỏ mắt đỏ hoe, khẽ hít mũi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên gò má.
 
Cô không nói lời nào, khóc trong im lặng, rất ngoan, khi nghẹn ngào tưởng như không thở nổi, mềm như bông, khiến người khóc cảm thấy nhói lòng.
 
Trước nay Cố Tân Bạch là một người có thể giữ sự bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, năm cuối cấp ấy, có người ngoài trường đến khiêu khích anh, một mình đấu năm anh vẫn có thể gặp nguy không loạn, nhưng khoảnh khắc này, khi nhìn thấy cô bĩu môi rơi nước mắt, lập tức anh thấy rối bời.
 
Anh thấy mình là một tên khốn, muốn nhìn thấy cô khóc, nhưng khi cô khóc rồi anh lại chỉ muốn ngăn dòng nước mắt kia lại.
 
". . . . . ."
 
Thiếu niên im lặng một lúc mới hỏi: "Vì Đoạn Thừa An?"
 
Cô sửng sốt, mãi mới nhận ra anh đang hỏi cô, có phải vì thấy Đoạn Thừa An nên đau lòng rơi nước mắt không.
 
"Gã không xứng."
 
Cô gái nhỏ bẻ ngón tay, hốc mắt nóng lên, cảm giác đó lại ập đến.
 
"Dụng cụ mở nắp đâm vào tay em, hức hức hức."
 
Cố Tân Bạch: ". . . . ."
 
Anh thở dài, kéo tay áo cô lên, phát hiện dụng cụ mở nắp vang kia quả nhiên còn giấu trong tay áo của cô.
 
Không biết vừa rồi cô vung vẩy thế bào, đầu kim loại nhọn của dụng cụ lại xoay ra ngoài, vừa lúc đâm vào cổ tay mảnh khảnh của cô.
 
. . . . Quả nhiên không nên lấy tư duy của người thường đi nghiền ngẫm tâm tư của một con ma men.
 
Cố Tân Bạch lấy dụng cụ mở nắp ra, kiểm tra quanh cổ tay cô: "Không trầy da, một lúc sau sẽ ổn thôi."
 
"Nhưng mà đau lắm." Cô chớp mắt, chậm rãi tự hỏi: "Có cần phải thổi thổi không?"
 
Cố Tân Bạch chăm chú nhìn cô, cô gái nhỏ không di chuyển, vì thế anh cúi người, thổi nhẹ lên cổ tay cô hai lần.
 
Đôi mắt anh dường như hơi tối lại: "Còn đau không?"
 
Cô mím môi, sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng: "Anh thổi cho em, vậy ngày mai em có thể lấy một cân năm ở map Hẻm núi không?"
 
". . . . . . ."
 

/
 
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Dao tỉnh dậy không phải nhờ đồng hồ báo thức, cũng chẳng phải điện thoại, càng không phải do tỉnh mộng ____ mà là nhờ sự hối hận tột cùng.
 
Thời điểm mở mắt ra ấy, cô xấu hổ đến mức cùng tay cùng chân, trực tiếp lăn từ trên giường xuống đất.
 
Nếu một ngày, một nhà khoa học cần giải phẫu bộ não mắc chứng loạn thần kinh, cô tình nguyện cống hiến bộ não có tính tiêu biểu này của mình.
 
Rốt cuộc đem qua cô đã nói gì với Cố Tân Bạch hả. . . . .
 
"Tại sao người khác uống say, tỉnh lại chẳng nhớ cái gì, mà tớ. . . cái gì cũng NHỚ, RÕ, MỒN, MỘT hả? !" Nhiễm Dao không muốn tin, ngay buổi chiều đã chạy về trường, từng câu đều chứa máu và nước mắt than phiền với Nghiêm Thanh.
 
Nghiêm Thanh đang chọn đồ trên giá, nghe xong chỉ cười trên nỗi đau người khác: "Thế không tốt sao?"
 
"Tốt chỗ nào?"
 
Nhiễm Dao nói: "Cậu biết vì sao sau khi uống say nên mất trí nhớ luôn không, bởi vì dù lúc đó cậu làm nhiều trò con bò thế nào, thì chỉ cần cậu quên đi, thì có thể xem như nó chưa từng xảy ra. . . ."
 
Nghiêm Thanh vui vẻ nói: "Cậu cũng đâu có làm gì, không phải chỉ nói hai câu đùa giỡn còn muốn người ta thổi thổi cho cậu à?"
 
". . . . . . ."
 
Nghiêm Thanh mỉm cười xoa đầu cô: "Được rồi, nếu người ta muốn hẹn hò mới cậu, sẽ không để trong lòng những chuyện xảy ra vào hôm qua đâu."
 
"Cậu nhanh xem còn có đồ gì muốn mua không, mua rồi còn về ký túc xá nữa."
 
Nhiễm Dao chọn một túi khoai tây chiên, kết quả vừa mới quay đầu thì thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa hàng tiện lợi.
 
Người đó hình như cũng đã nhìn thấy cô, rõ ràng anh chuẩn bị đi qua, nhưng lại vòng trở về lần nữa, còn có xu hướng sắp đi đến chỗ cô ___
 
Nhiễm Dao vội vàng nhét túi khoai tây chiên vào lòng Nghiêm Thanh: "Tớ đột nhiên nhớ ra tớ có chút việc bận! Tiền túi khoai tây này lát về tớ trả cậu sau nhé!"
 
Sau đó đã chạy mất hút.
 
Nghiêm Thanh kỳ quái nhìn theo bóng cô chạy dần xa, ngoái đầu nhìn lại mới thấy Cố Tân Bạch.
 
Anh hỏi: "Dao Dao đi rồi?"
 
Dao Dao, còn gọi thân mật đến thế rồi. 
 
Nghiêm Thanh: "A, cậu ấy nói có chút việc bận."

 
Anh nhíu mày, cũng không biết là tin hay không, nhặt một sợi dây buộc tóc màu đen từ trên mặt đất lên.
 
Nghiêm Thanh: "Chắc là cậu ấy chạy quá nhanh nên đánh rơi, hay là cậu đưa cho tôi, tôi giúp cậu trả cho cậu ấy?"
 
"Không cần."
 
Thiếu niên nắm vật đó trong tay.
 
"Để tôi tự trả cho em ấy."
 
/
 
Nhiễm Dao ngày nào cũng nơm mớp trốn Cố Tân Bạch, không ngờ tới lại bị người ta bắt ngay tại chỗ ở sân bóng rổ.
 
Hôm đó là cuối tuần, vì đề phòng mami đại nhân lại chộp đi ăn tiệc nữa, cô cố ý ở lại trường, lướt thấy diễn đàn trường đột nhiên sôi sục, nói là hôm nay có trận đấu bóng rổ, có rất nhiều trai đẹp, hơn nữa còn có một anh cực kỳ ngon zai.
 
Đúng lúc cô đi mua bánh mì ở gần sân bóng rổ, đi ngang qua đã nghe thấy tiếng reo hò vang đến tận đây, đang nghĩ sang đấy xem một lúc, nhưng vừa đến hàng rào lưới của sân thì trận đấu đã kết thúc.
 
Nhiễm Dao: ". . . . ."
 
Cô muốn đợi thêm lát nữa, nhưng không ngờ lại thấy người đó trên sân.
 
Nhiễm Dao lập tức thu hồi ánh mắt, giả bộ bình tĩnh xoay người rời đi, vừa bước được mấy bước chuẩn bị tăng tốc chạy thì ___
 
Chưa kịp chạy thì đã bị ai đó tóm gáy :)
 
Hơi thở quen thuộc, không cần ngoái đầu lại cũng biết là ai.
 
Thiếu niên đứng nơi ngược chiều ánh sáng, vóc dáng như cắt từ trong tranh.
 
Anh nhíu mày: "Em đang trốn anh?"
 
Nhiễm Dao: ". . . . ."
 
Đúng vậy đó, biết cô đang trốn anh rồi thì đừng tới tìm cô nữa mà a a a!
 
Chỉ dám nghĩ vậy trong lòng, trên mặt lúng túng cười, cô lắc đầu, cố lộ ra ánh mắt "chân thành": "Không có, sao lại thế được."

 
Chờ hai giây đồng hồ cũng không thấy anh trả lời.
 
Cô ho khan hai tiếng: "Có chuyện gì sao?"
 
"Không có việc gì thì không được tìm em à?"
 
Thiếu niên dừng lại, rồi nói tiếp: "Em vẫn luôn trốn anh. . . Dây buộc tóc còn chưa kịp trả cho em."
 
"Cái đó à," Nhiễm Dao vội nói: "Em có rất nhiều, không sao đâu."
 
Anh kéo dài giọng, trong lời nói như có ẩn ý: "Em thì không sao ___"
 
Cô ngước mặt lên.
 
Cố Tân Bạch: "Nhưng em hủy hoại danh tiết của anh, thì việc này tính thế nào đây?"
 
Sét đánh giữa trời quang.
 
Mười lăm chữ ngắn ngủi, nhưng mất một lúc lâu bộ não của Nhiễm Dao mới load được: ". . . .Hủy hoại danh tiết của anh? Em?"
 
Cô đã làm gì hả? ?
 
Anh lười biếng ừ một tiếng: "Anh đeo dây buộc tóc nhỏ của em, nên các cô gái khác đều cho rằng anh có bạn gái rồi."
 
Thiếu niên giơ tay lên, cổ tay đúng là có đeo một sợi dây chun màu đen, là của cô.
 
Đúng là trên Weibo có nói mấy chuyện lãng mạn* kiểu như vậy, nhưng. . . .
 
*Đeo dây buộc tóc: Bạn gái thường đeo cho chàng trai của mình một sợi dây buộc tóc, điều đó là để thông báo với các cô gái khác rằng anh ấy đã có bạn gái.
 
Nhưng chuyện này ___
 
Chẳng lẽ đây là tống "tình" trong truyền thuyết sao?
 
Não Nhiễm Dao giờ đã game over, nhỏ giọng nói: "Em cũng không bắt anh đeo mà."
 
"Hôm nào cũng không tìm thấy em, anh chỉ có thể đeo nó mọi lúc thôi." Anh nói cực kỳ có lý: "Có phải bộ quần áo nào cũng có túi đâu?"
 
Nhiễm Dao không biết có phải đầu óc cô đang chập mạch không, lại có thể  ngay sau đó hỏi: "Vậy lúc anh đi tắm cũng đeo sao?"
 
Thiếu niên sững sờ, chợt liếm môi, mỉm cười cúi người nhìn cô.
 
"Yêu cầu cao đến vậy à?"
 
". . . . ."
 
"Chờ chút, trọng tâm hình như không đúng." Cô kịp thời phanh dừng, vươn tay muốn lấy lại: "Vậy anh trả em, thì sẽ lại độc thân rồi."

 
Cổ tay anh giơ cao lên, thoát khỏi cú vồ của cô.
 
"Còn coi như không có chuyện gì xảy ra, anh dễ bị đá đến vậy, hử?"
 
Cô cảm giác người này đang cầm một cái gậy chọc mèo, mà cô chính là con mèo bị chọc đến xoay vòng kia.
 
Nhiễm Dao nổi giận: ". . . . . Vậy anh muốn làm sao bây giờ?"
 
"Ngày mai ra ngoài chơi," anh nói: "Và còn, đừng trốn anh."
 
Cô mím môi nói được, sau đó chỉ chỉ cổ tay anh: "Bay giờ trả cho em được chưa?"
 
Anh biết cô đang nói đến sợi dây buộc tóc đó, nhưng Cố Tân Bạch vẫn không chút nóng nảy: "Đợi thêm chút nữa, để xem em có nói được làm được không đã."
 
Cô bĩu môi, buột miệng nói: "Nhưng nếu bị nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng đến việc anh theo đuổi bạn gái đó."
 
"Em thấy thật sự sẽ ảnh hưởng sao?"
 
Anh nói: "Vì ngoài em ra, anh đâu còn ai khác."
 
/
 
Vừa mất một sợi dây buộc tóc, đã thế lưng còn cõng "nồi", cuối cùng Nhiễm Dao không kiềm được mở diễn đàn trường lên, định giải tỏa cảm xúc, nhưng phát hiện topic nhảy bình luận càng lúc càng nhanh.
 
"Các chị em, chậm một bước rồi hu hu hu"
 
"Trên cổ tay anh đẹp trai đó đeo một sợi dây chun buộc tóc, anh ấy có bạn gái rồi! Hức! !"
 
"Nhưng các chị em đừng nản lòng, người đẹp trai nhất đã có chủ, nhưng tôi hỏi giúp đứa bạn cùng phòng, mấy anh cũng đẹp trai còn lại ĐỀU! CÒN! ĐỘC! THÂN!"
 
"Ai lại đi lùi lấy người thứ nhì, đã muốn thì cmn phải chộp được người đẹp trai nhất mới được chứ."
 
Nhiễm Dao: ". . . . ."
 
Cô đánh dấu chấm hỏi vào thanh bình luận, nhưng không gửi đi, ý định ban đầu chỉ là muốn cap màn hình lại rồi chia sẻ cho Nghiêm Thanh, ai ngờ trượt tay, đã chia sẻ cho sai người.
 
Tuy rằng cô đã thu hồi tin nhắn lại, nhưng Cố Tân Bạch vẫn thấy được.
 
Trạng thái khung chat rất nhanh biến thành "Đối phương đang nhập tin nhắn".
 
Cố Tân Bạch: "Đi xem soái ca?"
 
 Nhiễm Dao: ". . . . ."
 
Cố Tân Bạch gửi tin nhắn thoại đến: "Làm bạn gái của anh, ngày nào cũng được xem đến no mắt."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận