Đứng ở phía trước túp lều của thỏ, lần đầu tiên Lang Vương cảm thấy mình thất bại như thế.
Không chỉ phải cúi đầu đi gặp con thỏ, ngoài cúi đầu, còn phải tự mình đưa tới cửa. Người ta còn chưa có đánh ngươi, đã chịu thua trước.
Nhưng mà, không chịu thua thì phải làm sao bây giờ? Bộ tộc bầy lang từ lớn đến nhỏ có trên dưới một trăm tính mạng nằm trong tay người ta, người mạnh là vua, đây là quy luật. Người yếu sẽ chịu thua. Nhớ lại ngày hôm đó thỏ ở cửa nhà mình thi triển tuyệt kĩ chém đá trong nháy mắt. Bây giờ Lang Vương nghĩ đến, mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng. May mà mình không có nóng giận nhào tới trước, nghĩ đến nếu như lúc đó làm như vậy, chỉ sợ lúc này thi thể đã bốc mùi rồi…
Chưa kịp gõ cửa, thỏ đã ra đón, hơi híp mắt, vẫn dáng vẻ tươi cười thường ngày, “Ồ, Lang Vương đại nhân đại giá quang lâm, không kịp nghênh tiếp, thất lễ thất lễ.”
Lang Vương theo thói quen hơi cảnh giác lui về sau vài bước, nhìn người tai thỏ cả người tản ra hơi thở nhìn như dịu dàng trước mắt.
“Lang tộc cũng không sợ bất kì kẻ nào.” Mặc dù Lang Vương cảnh giác, nhưng vẫn cao ngạo như trước.
“Ồ, như vậy là tốt rồi.” Thỏ cười càng sâu sắc hơn. “Suy nghĩ thế nào?”
“Ta có quyền khước từ sao?” Lang Vương trừng đôi mắt xanh biếc sâu kín.
“Không có.” Thỏ trả lời thẳng thắn, khóe miệng nhếch thành một đường.
“Nên ta tới, muốn giết muốn quả muốn làm gì cũng được.” Lang Vương phủ phục trên mặt đất, dáng vẻ như mặc cho người ta làm thịt.
Thỏ hơi híp mắt, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve da lông mềm mại trên người Lang Vương, “Lang Vương, ngươi hình như hiểu lầm ý muốn của ta.” Vừa vuốt ve da lông Lang Vương, trên mặt thỏ hình như rất hài lòng, “Ta là muốn cùng ngươi song tu, không phải là muốn mạng của ngươi.”
“Song tu? Đó là cái gì?” Lang Vương hoang mang.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng ngưng tụ pháp lực, đặt trên đỉnh đầu Lang Vương từ tốn rót vào, trên mặt thỏ từ trước tới sau vẫn mang nụ cười thâm thúy.
Lang Vương vốn cho là mình chạy trời không khỏi nắng, nhưng ở phút cuối cùng, trời đất xoay chuyển. Phạm vi quan sát trước mắt xảy ra thay đổi không giải thích được, cơ thể đau xót, hình như…không giống như trước đây…
Chân trước đột nhiên rời khỏi mặt đất, phạm vi nhìn cao hơn trước kia rất nhiều, trên đầu hình như có vật gì rũ xuống, đảo qua hai gò má, có chút ngứa. Đợi cảm giác kỳ lạ biến mất, Lang Vương mới phát hiện, bốn móng của mình, thế mà biến thành hai tay hai chân, đuôi sau lưng biến mất, ngược lại lại có một mái tóc dài màu đen phủ trên lưng. Toàn thân trơn bóng, không có chút gì che chắn.
Nhẹ nhàng nhếch miệng, thỏ nhìn dáng vẻ Lang Vương nghiền ngẫm cười: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ta rất hài lòng.”
“Ngươi làm cái gì?!” Phát hiện trên người mình biến đổi, Lang Vương không khống chế được tâm trạng, vặn hỏi.
Thỏ không trả lời, chỉ là nhẹ nhàng đi lên phía trước, tay giơ ra nâng cằm Lang Vương, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hôn một cái, ngăn chặn đôi môi còn muốn nói cái gì đó.
Lúc cạn lúc sâu, mút vào khiêu khích. Thỏ rõ ràng là tay già đời, rất hiểu cách làm sao câu ra dục vọng nguyên thủy của đối phương. Đầu lưỡi lướt qua đôi môi Lang Vương, lại xâm nhập lần nữa, Lang Vương lần đầu bị người xâm phạm như vậy, phản ứng ngây ngô làm Thỏ hứng thú, từng chút từng chút mút vào, ngăn Lang Vương phản kháng, cố ý cướp lấy mùi vị sâu bên trong của Lang Vương.
Lang Vương lập tức nghĩ thế giới này điên rồi. Một con thỏ…thế mà ép buộc lang cùng nó hôn môi. Mà con lang kia, lại trốn không được, tránh không xong. Chỉ có thể mặc cho con thỏ đòi hỏi với nó, tàn sát bừa bãi với nó.
“Thỏ!” Lang Vương lợi dụng khe hở khi hôn môi, gào thét.
“Nguyệt Hàn…Gọi ta Nguyệt Hàn.” Thỏ ôm Lang Vương, hôn nhẹ đuôi lông mày của hắn, “Nhớ kỹ, ta là Hoa Nguyệt Hàn, chủ nhân của ngươi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...