Trong nháy mắt sau khi cửa đóng lại, đầu Tang Chỉ nổ oành một tiếng.
Vừa rồi… Cái kia… Nàng cùng thối phượng hoàng ở một tư thế đầu kề đầu, tai
áp tai, chả biết rốt cuộc trong mắt Khế Nhạc cùng Thất Thủy sẽ thấy
thành cái gì? Cây đào tinh vừa rồi có bộ dáng như hiểu rõ vấn đề, chắc
lại là suy nghĩ sai lệch rồi chứ? Trong lòng Tang Chỉ như bị móng vuốt
mèo cào cấu đến khó chịu, vừa quay đầu lại đã thấy đôi mắt sâu của Tuấn
Thúc còn đang chăm chăm nhìn mình, hai người vẫn dính sát vào nhau như
trước —— còn có vẻ như càng lúc dựa vào càng gần.
Tiểu hồ ly tức
giận, đẩy Tuấn Thúc ra rồi hướng cái bàn bên kia đi tới, vốn định hít
thở không khí mới mẻ để làm đầu óc thanh tỉnh một chút, không hề biết
rằng tay chân tự nhiên lại mềm nhũn đi, chưa đi được hai ba bước đã muốn té. Mắt thấy sẽ ngã sấp trên mặt đất, bên hông lại có cảm giác căng
thẳng, tựa hồ… bị cái gì vòng lấy.
Tang Chỉ cắn răng, một vòng ấm áp bên hông không cần cúi đầu xem cũng biết là cánh tay, mà chủ nhân của cánh tay này ——
Tiểu hồ ly mặt xấu hổ đỏ bừng mà chỉ các cô gái mới có, sự tình ngày hôm nay quá đường đột, hoàn toàn vượt qua phạm vi tưởng tượng của nàng.
“Buông…” Tang Chỉ quay đầu, đang muốn làm cho Tuấn Thúc buông tay nhưng nói đến
một nửa lại nghẹn trở về. Mắt phượng mê ly, tóc đen đổ xuống như thác,
đây là lần đầu tiên Tang Chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phượng Quân gần đến vậy. Lúc tiểu hồ ly chưa thành tinh đã từng loáng thoáng nghe
nhóm cung nga nhiều chuyện bàn bạc với nhau, nói rằng lúc này ở trên
thiên cung, hầu hết các thượng tiên nếu không phải là lão nhân tóc bạc
râu hoa râm thì cũng là giống như Thiên Hồ Đế Quân đã có thê nhi (vợ
con), chỉ riêng ngài ngự sử trần gian này là còn cô đơn lại có khí chất
phi phàm, trong trẻo lạnh lùng nhưng vẫn không làm mất hòa khí, thanh
nhã nhưng không giảm nhan sắc, tuấn lãng nhưng không mất lịch sự tao
nhã.
Lúc ấy, tiểu hồ ly nhún nhún lỗ tai, rúc trong lòng mẫu hậu tiếp tục làm nũng vui chơi, không hề quan tâm xem ngự sử trần gian này rốt
cuộc là người như thế nào. Nhưng giờ này phút này, hai người lại có cơ
duyên gặp nhau, quan hệ lại trở nên rối rắm như vậy. Tang Chỉ mải suy
nghĩ đến xuất thần, bị âm thanh ho khụ một tiếng của Tuấn Thúc kéo về từ trong hồi tưởng.
“Tang Chỉ.”
“Hả?”
“Nhìn đủ chưa?”
“……”
“Nếu nhìn đủ rồi, ta muốn buông tay.”
“……”
Tang Chỉ không thèm tốn hơi thừa lời, nửa điểm tâm tư con gái vừa rồi mới
nổi lên giờ đều biến mất hết thảy như không còn tăm tích, lúc tay đang
nắm chặt quyền để đẩy Tuấn Thúc ra cũng là lúc cửa lại phát một tiếng
“két” mở ra.
Cây đào tinh Khế Nhạc mở một mắt nhắm một mắt, bộ dạng
có chút khó xử nói: “Hai vị đại nhân, quả thật không phải là hạ quan
không hiểu chuyện, chỉ là… chỉ là Mệnh Cách Tinh Quân…”
Nói chưa
xong, Thất Thủy ló ra cạnh bên, ánh mắt tràn ngập nước chắc chắc lưỡi:
“Phượng Quân, chúng ta đi đã lâu như vậy, sao ngài còn ôm công chúa Tang Chỉ? Tay không mỏi sao? Ngô ~ hình như có điểm không đúng, tư thế có
thay đổi.”
Bên này Thất Thủy tự thì thà thì thào, bên kia Tang Chỉ đã xấu hổ đến ngay cả việc nên trưng ra cái biểu tình gì cũng không biết
bèn đẩy Tuấn Thúc ra. Sau khi Tang Chỉ đã đứng vững vàng liền phóng ánh
mắt thối độc về phía Khế Nhạc, “Mệnh Cách Tinh Quân làm sao vậy? Mệnh
Cách Tinh Quân lấy lửa thiêu mông của ngươi à!”
Cây đào tinh chết
tiệt này, cần chi bày cái bộ dạng khó xử ra? Chó má! Chẳng lẽ sốt ruột
đến nỗi không có luôn thời gian gõ cửa sao? Công khai xông tới như vậy,
rõ ràng chẳng qua là vì nhiều chuyện nên muốn nhìn xem tiến triển trong
phòng thế nào thôi.
Tuấn Thúc phất phơ cây quạt, cũng một bộ dáng
‘chuyện gì cũng chưa xảy ra’, vân đạm phong khinh: “Mệnh Cách Tinh Quân
làm sao vậy?”
Hỏi vừa dứt, Khế Nhạc còn chưa kịp trả lời thì Mệnh
Cách Tinh Quân đã nghiêng ngả lảo đảo xông vào trong nhà, thấy Tang Chỉ
cùng Tuấn Thúc quả nhiên đang ở cùng nhau thì vỗ đùi reo lên: “Đã xảy ra chuyện lớn! Các ngươi… các ngươi còn ở nơi này liếc mắt đưa tình.”
Tang Chỉ: -_-||| ngươi liếc mắt đưa tình thì có, cả nhà ngươi đều liếc mắt đưa tình!
————————————— ta là đường phân tuyến liếc mắt đưa tình———————————
Mệnh Cách Tinh Quân nói những lời như vậy thật ra là không phải lỗi của ổng.
Vừa rồi, Mệnh Cách Tinh Quân hừng hực cấp tốc chạy tới rồi Bình Nhạc trấn,
lại bị Khế Nhạc cùng Thất Thủy vui tươi kiên quyết chặn ngoài cửa không
cho đi gặp Tuấn Thúc.
Sau một hồi nói vòng vo thật lâu, cây đào tinh
Khế Nhạc mới nói: “Tinh quân chớ trách, công chúa Tang Chỉ và Phượng
Quân đại nhân giờ phút này… thật sự không thích hợp gặp khách, ngài …
ngài chờ một chút.”
Mệnh Cách Tinh Quân tức giận phừng phừng, thổi
râu trừng mắt thiếu điều nhảy dựng lên thôi, “Lửa cháy đến nơi rồi còn
chờ cái gì nữa! Nếu các ngươi không tự vào thông báo, lão phu sẽ tự mình đi vào tìm Tuấn Thúc.”
Thấy Mệnh Cách Tinh Quân quả thực muốn xông
tới hướng phòng trong, Thất Thủy sợ tới mức chạy nhanh đến ôm lấy đùi
ông, “Tinh quân, ngươi thật sự không thể đi vào. Phượng Quân hiện tại,
ngô…” Tiểu oa nhi Thất Thủy nghĩ nghĩ tình cảnh vừa rồi, tìm từ nói:
“Phượng Quân hiện đang ôm công chúa Tang Chỉ lải nhải, hồi nãy chúng ta
đi vào thông báo, bọn họ thực sự có bộ dạng mất hứng nha. Khế Nhạc nói,
loại thời điểm giống vầy thì không thể quấy rầy.”
Mệnh Cách Tinh Quân nghe vậy, trừng lớn con mắt, vừa rồi tiểu oa nhi Thất Thủy nói cái gì? Tuấn Thúc… Tuấn Thúc lại…
Lắc lắc phất trần, Mệnh Cách Tinh Quân hỏi: “Ngươi có thấy rõ ràng không?”
“Sao lại không thấy rõ ràng? Không những ta nhìn thấy mà Khế Nhạc cũng thấy, công chúa Tang Chỉ mặt đỏ bừng, thấy chúng ta liền dúi đầu vào trong
lòng Phượng Quân. Khế Nhạc nói, bất kỳ thần tiên nào ở thời điểm này đều ngượng ngùng cả, cho nên lôi kéo ta đi ra ngoài.”
Nói xong, đầu óc
Mệnh Cách Tinh Quân đã không nhịn được liền phác họa ra một cảnh tượng
hoa hoa lệ lệ trong đó Tuấn Thúc cùng Tang Chỉ quần áo không chỉnh tề
nửa nằm nửa ngồi ở trên giường. Khi thấy Thất Thủy xông vào, tiểu công
chúa Tang Chỉ xấu hổ trốn vào trong ngực Tuấn Thúc, Tuấn Thúc đưa tay
bảo vệ tình nhân nũng nịu, gầm lên đuổi người đi.
Cái này … cái này cũng quá mức phóng khoáng!
Tiểu công chúa Tang Chỉ mới hạ phàm được có mấy ngày đã bị thằng nhãi Tuấn
Thúc này làm hỏng rồi? Nhưng cũng không thể trách được… Giờ này phút
này, Mệnh Cách Tinh Quân bất chấp chuyện đang như thế nào, mà chỉ nghĩ
đến mấu chốt trước mặt, lại bắt đầu thúc giục Thất Thủy: “Vậy ngươi đi
gọi cửa đi, nói là lão phu đến gặp, có chuyện khẩn cấp cần tìm Tang Chỉ
cùng hắn, kêu hắn hiện tại bất luận thế nào cũng phải đi ngay ra ngoài
này gặp ta.”
Thất Thủy nghe xong lời này, miệng xệ xuống, “Nhỡ Phượng Quân lại phát hỏa thì phải làm thế nào?” Nàng không muốn bị quạt gõ vào đầu đâu.
Khế Nhạc đôi mắt lóe sáng, hắc hắc cười nói: “Chớ sợ chớ sợ, ta cùng ngươi tiến đến kêu cửa.”
Vì vậy, mới có hành động phá cửa của Khế Nhạc cùng Thất Thủy, bên ngoài
Mệnh Cách Tinh Quân thấy hai người đi lâu mà chưa quay trở lại cũng chạy tới. Nhưng mà tiểu công chúa Tang Chỉ không biết nhờ “công” của hai kẻ
ngu ngốc Khế Nhạc và Thất Thủy khiến Mệnh Cách Tinh Quân hoàn toàn hiểu
lầm quan hệ của hai người, lại còn chống nạnh nói:
“Mệnh Cách Tinh Quân, ngươi cũng không biết tốt xấu ở trên thiên cung hưởng sướng, chạy đến nơi này làm gì?”
Mệnh cách với Tang Chỉ cũng coi như rất quen thân, bỏ đi lễ nghi lễ bái
phiền phức, nói thẳng: “Công chúa Tang Chỉ, lão phu đến đây đúng là có
chuyện a!”
Tuấn Thúc ra lệnh cho Thất Thủy phụng trà, cười nói: “Chứ
không phải là Vương mẫu nương nương phái tinh quân đến đây thăm công
chúa Tang Chỉ sao?”
Mệnh Cách Tinh Quân nhấm nháp trà, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Nếu thật sự như vậy thì sao lão phu lại
phải sốt ruột. Công chúa Tang Chỉ, ta đến đây cũng là muốn hỏi ngươi một câu: trước đây vài ngày, ngươi ở Bình Nhạc trấn có phải đã làm việc gì
đó sửa lại mệnh cách hay không?”
Mệnh cách, tức là số mệnh của phàm
nhân. Bên trong tam giới, trừ ra ma ở bên ngoài, mệnh cách của các thần
tiên cùng người trần đều được an bài rõ ràng, khi nào sinh ra khi nào
chết đi, đều có căn cứ theo dõi không thể xảy ra nửa điểm sai lầm. Trước khi tiểu hồ ly hạ phàm, lão cha ngàn vạn lần lo lắng nhưng không biết
nên nói từ đâu, chỉ riêng cố ý dặn dò một câu:
Đừng lầm lẫn mà nhúng tay vào việc của người phàm, nếu làm cho mệnh cách thay đổi sẽ bị thiên lôi đánh!
Hạ phàm rồi, Khế Nhạc cũng thường trước mặt Tang Chỉ nhắc một câu như vậy, chính là sợ nếu tiểu công chúa không nghe lời thì đến gần Lôi Trì nửa
bước. Cho dù Tang Chỉ không học vấn không nghề nghiệp cũng biết cái gọi
là “Thiên ý khó dời” là không thể kháng cự.
Nhưng hiện tại Mệnh Cách Tinh Quân đột nhiên lại hỏi như vậy, Tang Chỉ vẫn giật mình, mới nói: “Bản công chúa làm sao có thể!”
Tuấn Thúc nhíu mày, vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc nhìn Mệnh Cách Tinh Quân tìm manh mối, “Tinh quân có đọc kỹ càng rõ ràng không?”
“Đúng vậy!” Tang Chỉ ôm ngực bĩu môi, “Có phải Mệnh Cách Tinh Quân già rồi
nên đâm hồ đồ hay không, sao có thể vu khống oan uổng cho bản công chúa? Bản công chúa từ khi làm Thổ thần tới nay vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận…” Tiểu hồ ly càng nói càng chột dạ, nhưng vẫn ngoan cường cắn
răng không nói ra, ừm, đúng! Chỉ cần mình không thừa nhận, xem ngươi làm khó dễ ta như thế nào?
Vừa suy nghĩ như vậy, Tang Chỉ lại có tật
giật mình liếc trộm Mệnh Cách Tinh Quân một cái, ai ngờ đúng lúc này
Mệnh Cách Tinh Quân cũng đang nhìn Tang Chỉ không hề chớp mắt. Tiểu hồ
ly bị này ánh mắt này giao tiếp liền chuyển nhanh mắt nhìn qua nơi khác.
Mệnh Cách Tinh Quân khẩu khí lạnh lùng, không hề nói gì lấy sổ mệnh cách ra, sau khi niệm chú sổ mệnh cách tự động mở ra, lần lượt lật trang đến gần giữa rồi dừng lại bất động.
Tinh quân vung phất trần lên, liền có âm thanh của một ông lão truyền ra: “Cảnh A Quý, nhân sĩ ở Bình Nhạc trấn, chết ngày hai mươi ba giờ hợi do bệnh đậu mùa, để lại duy nhất một đứa
con gái ở trần gian.”
Tuấn Thúc nghe được đôi mắt híp lại, Khế Nhạc thì ồ lên: “Đó chẳng phải là Cảnh lão cha sao?”
Tang Chỉ cắn răng, lặng lẽ đá Khế Nhạc một cước, cây đào tinh lại hồn nhiên
không biết, lôi kéo Tang Chỉ lại nói: “Tang Chỉ đại nhân người không nhớ rõ ư? Trước đó vài ngày nữ nhi của hắn còn đến miếu thổ địa hiếu kính
ngài còn là một con gà mái lớn. Nói là lễ tạ thần…”
“Lễ tạ thần thổ
thần phù hộ lão cha nàng bình an vô sự, vượt qua kiếp nạn bệnh đậu mùa?” Tuấn Thúc nghe lời nói của Khế Nhạc đã đoán được. Tuấn Thúc dứt lời,
Khế Nhạc cuối cùng cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, dừng một chút
rồi vùi đầu không lên tiếng nữa.
Tiểu hồ ly vẫn mạnh miệng như con
vịt chết, trừng mắt nói: “Đúng vậy, nàng tới làm lễ tạ thần, cảm tạ ta
phù hộ lão cha nàng bình an. Nhưng ta chuyện gì cũng chưa làm a! Ta làm
sao biết được tại sao Cảnh lão cha không chết vì bệnh đậu mùa.”
Mệnh
Cách Tinh Quân nghe vậy, lắc đầu rồi lại lật vài tờ trên sổ mệnh cách.
Phất trần lại vung lên, lần này, sổ mệnh cách để ngang, trực tiếp hiện
ra cảnh tượng —— trên con đường nhỏ tối đen, nương theo ánh trăng có thể thấy được Cảnh Nhạc ôm Cảnh lão cha đang hấp hối khóc lê hoa mang vũ,
mà bên kia đường, Tang Chỉ yên lặng không nói rồi lén lén lút lút đánh
một đạo quang giữ lại Cảnh lão cha.
……
Mệnh Cách Tinh Quân sờ sờ
râu, kiểm quyển sổ mệnh cách rồi trầm giọng: “Công chúa Tang Chỉ, giờ
ngươi nói đi, rốt cuộc đạo quang kia là dùng pháp thuật gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...