Ghi nhớ địa điểm mà Đỗ Tử Vân đã thông báo xong, Nhiếp Chấn Hoành tính chuyện ra ngoài tìm cậu ngay.
Anh bỏ việc đang dở tay, nhưng lại quên mất dụng cụ đục lỗ bằng sắt còn ở kế chân mình.
Khi anh sốt sắng nâng người nhấc chân, đầu gối anh đập thẳng vào dụng cụ sắt.
Nếu hai chân đều bình thường, thì Nhiếp Chấn Hoành có thể dễ dàng lấy lại thăng bằng.
Nhưng chân anh lại bị thương, nên chân trái không thể chịu được lực đó, trọng tâm cơ thể vẹo đi.
Rầm ——
Nhiếp Chấn Hoành chỉ kịp dùng cánh tay chắn cho cơ thể không đập thẳng xuống đất, rồi ngã sõng soài.
Chỉ được mỗi cái mặt không cà vào sàn.
“… Đệch!”
Ngồi dưới đất, Nhiếp Chấn Hoành văng một câu chửi bậy hiếm hoi.
Cái chân chết toi này.
Anh đập mạnh vào chân trái, bực bội và ảo não nghĩ thầm, vướng víu quá thể.
Tiệm sửa giày cũ kỹ không lát gạch, mà chỉ để nền xi-măng bình thường, cọ vào là trớt da.
Nhiếp Chấn Hoành nhấc cánh tay lên nhìn, phát hiện chỗ khuỷu tay đã đỏ ửng, nhễu máu, còn dính cát bụi dưới nền.
Một gã đàn ông thô kệch như anh chẳng cảm nhận được đau đớn là bao.
Thấy chỉ chảy ít máu, vả lại còn đang lo sốt vó cho an nguy của cậu nhóc, nên anh chỉ gượng dậy rửa sơ ở vòi nước, rồi thây kệ nó luôn.
Nhưng lúc anh cầm chìa khóa ra tới cửa, một vị khách lại đến tiệm.
“Ơ, nghỉ hàng rồi à? Đóng cửa sớm thế?” Vị khách nọ rất lấy làm kinh ngạc.
“Hôm nay em không làm nữa.” Nhiếp Chấn Hoành xua tay, “Nhà em có việc gấp, em phải ra ngoài bây giờ.”
“Ồ, thế à, hiểu rồi hiểu rồi.” Vị khách ấy cũng là khách quen hay đến tiệm, người đó gật đầu, rồi tự giác đặt cái túi đựng giày lên kệ hàng cạnh cửa, “Gia đình phải quan trọng hơn kiếm tiền chứ.
Chú đi mau đi, tôi không vội đâu, mấy ngày nữa tôi lại qua lấy.”
“Vâng, cảm ơn bác!”
Nhiếp Chấn Hoành nói xong là kéo cửa cuốn xuống đánh “két”.
Động tác của anh nôn nóng hơn mọi ngày nhiều, tiếng thanh cửa chuyển động cũng to dễ sợ, khiến Trương Thúy Phương đang nằm ngủ gật trên ghế bập bênh còn phải bật dậy từ cơn mơ.
“Cái thằng Tiểu Nhiếp này!”
Trương Thúy Phương cầm cây quạt đang để trên bụng lên phe phẩy.
Thím ngáp một cái, nhìn theo bóng dáng khập khiễng xa dần của người đàn ông, mắng mỏ mấy câu.
“Đi đâu mà vội mà vàng! Vợ chạy theo đứa khác hay gì? Thật là!”
Lần này anh đi tìm, phải tìm tới tận tối.
Đỗ Tử Vân cãi nhau một trận um sùm với đám bạn khi chúng bảo cô nàng là tìm người thôi mắc gì phải rồ dại lên.
Cô bé còn cho tên bạn trai cũ một cái bạt tai, coi như cắt đứt sạch sẽ với cậu ta.
Nhiếp Chấn Hoành thấy cô bé lo lắng sốt ruột thật, còn đang ra sức tìm người giúp anh, nên cũng chẳng nói gì nữa.
Về sau, thấy trời đã khuya, anh dứt khoát bảo cô bé về nhà trước.
“Tìm hết xung quanh rồi,” Nhiếp Chấn Hoành xoa phần giữa mày, “Cháu ở lại đây cũng chẳng giúp được gì, về nhà đi.”
Đỗ Tử Vân nắm chặt tay, vẻ mặt áy náy, “Vậy còn chú thì sao ạ, chú Nhiếp?”
“Chú… lại kiểm tra camera theo dõi lần nữa vậy.”
Thật ra trước đó họ đã xem camera theo dõi chỗ bảo vệ tòa nhà này rồi.
Lần cuối Lâm Tri xuất hiện trên hình là ở ngã tư.
Có thể thấy, trong video, cậu thanh niên cúi đầu đi một mạch khỏi tòa nhà cao tầng, sau đấy đứng cạnh giao lộ ngẩn ngơ hồi lâu.
Con số trên màn hình lặng lẽ nhảy nhót mấy phút, thì cậu mới ngẩng đầu nhìn quanh quất, không rõ đang định đi tới nơi nào.
Sau đấy nữa, Lâm Tri bước ra khỏi phạm vi theo dõi của camera, cuối cùng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Họ chỉ có thể nhận ra, hướng Lâm Tri bỏ đi ngược hẳn với khu tập thể cũ nơi họ đang sinh sống.
Nhiếp Chấn Hoành không hề biết cậu nhóc đi đâu, lòng anh thấp thỏm vô cùng.
Nghĩ đến việc Lâm Tri từng bị bắt nạt hồi nhỏ, Nhiếp Chấn Hoành sợ chuyện hôm nay lại khiến cậu nhóc bị chìm trong sang chấn lúc xưa.
Vào giờ phút này, anh chỉ mong mau chóng tìm ra cậu.
“Hình như đấy là hướng đi trung tâm thành phố…”
Đỗ Tử Vân chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt đẹp nhất, “Biết đâu Lâm Tri đi dạo trung tâm thương mại, mua ít đồ rồi về thì sao?”
Nhiếp Chấn Hoành lại lắc đầu.
Đấy không phải là phong cách của cậu nhóc.
Tri Tri dọn đến chỗ anh bấy lâu, nhưng chẳng bao giờ chủ động ra ngoài đi bộ, làm sao lại đột nhiên nghĩ tới việc đi dạo trung tâm thương mại được?
Nhưng mà, nếu không đến trung tâm thương mại, thì Lâm Tri có thể đi đâu được nữa?
Tới lúc này, Nhiếp Chấn Hoành mới chợt hoảng loạn nhận ra, hiểu biết của mình về Lâm Tri ít ỏi đến thế nào.
Ngoài vẽ tranh, anh thậm chí còn chẳng biết cậu hàng xóm thích gì, ngày xưa nhà ở đâu, trước đây thường đi chỗ nào… Đây là những thông tin cơ bản nhất về một người, vậy mà anh cũng không biết.
Thế mà còn tự bảo là mình thích người ta.
Anh cảm thấy mình đúng là một thằng khốn nạn.
Càng sống càng hồ đồ.
“Giờ cũng khuya lắm rồi, hay là chú cứ về nhà coi sao đã ạ?”
Đỗ Tử Vân chỉ thầm khẩn cầu lúc này Lâm Tri đã về đến nhà rồi, kẻo không đêm nay cô bé không thể ngủ ngon nổi mất, “Nhỡ anh ấy về nhà mà lại phát hiện chú không có ở đấy, rồi chạy đi tìm chú, thì lại dở quá!”
Câu này của Đỗ Tử Vân khiến Nhiếp Chấn Hoành tỉnh táo lại từ cơn hoảng loạn sốt ruột.
Cũng phải, biết đâu… biết đâu cậu nhóc về thật rồi thì sao?
Anh không biết xác suất ấy lớn đến mức nào, nhưng giờ có thêm chút ít hy vọng, Nhiếp Chấn Hoành cũng không đứng lại đây lâubnữa.
Anh lập tức vẫy tay gọi một chiếc taxi, chạy về nhà.
“Ối, ối, chú cho cháu đi cùng với chứ!”
Đỗ Tử Vân phải hít khói xe, khóc không ra nước mắt, “Còn phải đi xa lắm mới tới trạm xe buýt mà!”
Đường trong khu tập thể cũ đan xen ngang dọc, lại quá chật hẹp, taxi không thể đi vào được.
Nhiếp Chấn Hoành đành bảo tài xế dừng ở ngã tư, còn mình thì tự xuống xe đi bộ về nhà.
Anh chưa từng cảm thấy chân mình vướng víu như thế bao giờ.
Chỉ mấy trăm mét ngắn ngủi, ngày xưa chạy bộ một hai phút là xong, giờ lê cái chân vô dụng theo, Nhiếp Chấn Hoành phải đi mất mười phút.
Mỗi một bước đều khập khà khập khiễng, nếu đi nhanh, mắt cá chân còn đau âm ỉ.
Trên đường đi, Nhiếp Chấn Hoành phải nghĩ mấy lần ——
Giá như chân anh không bị thương thì tốt biết bao.
Giá như anh hiểu Lâm Tri hơn thì chuyện đã khác.
Giá như hôm nay anh chẳng băn khoăn nhiều như thế, cứ đi cùng cậu nhóc luôn.
Ngày xưa còn trai trẻ, anh thích gì thì mua nấy, kết ai là xông tới tỏ tình thẳng mặt luôn.
Suy nghĩ trong lòng sẽ hóa ngay thành hành động, chỉ làm chệch đi một tẹo thôi, là anh đã thấy ngứa ngáy khó chịu rồi.
Nhưng giờ thì sao?
Nhuệ khí ngày xưa của anh dường như đã bị năm tháng mài mòn.
Đêm ngày đầu tắt mặt tối làm một công việc không thay đổi, đã bao lâu anh không ngẩng đầu lên ngắm trời cao? Nếu không có một chú hamster giỏi vẽ tranh bỗng dưng bước vào đời anh, thì có lẽ Nhiếp Chấn Hoành đã quên mất cuộc sống thường thật có thể rực rỡ sắc màu đến thế nào.
Nghĩ vậy, anh không khỏi nện bước nhanh hơn.
Từng cơn đau nhói lên từ mắt cá chân trái, mỗi một lần dây thần kinh siết lại, là biểu cảm của Nhiếp Chấn Hoành lại kiên định hơn một chút.
“Ấy, không phải chị chê trách gì nha, nhưng Tiểu Lâm à, đêm hôm thế này cưng ngồi xổm bên ngoài cho muỗi xơi rốt cuộc là để làm gì thế?”
Bước đến chỗ ngoặt ở ngã tư chánh, từ mãi đằng xa Nhiếp Chấn Hoành đã nghe thấy cái giọng oang oang của chị Trương nhà hàng xóm.
“Kêu cưng vào ngồi một lát mà cưng cứ không chịu, chí ít cũng phải xịt ít nước thơm chứ!
“Chị cũng chịu chú luôn đấy Tiểu Nhiếp, buổi chiều đi hớt hơ hớt hải, cũng chẳng để cửa mở cho người ta.
Sao mà càng già lại càng đoảng!”
Trên con phố chẳng lớn là bao, đám đông tản bộ dắt chó sau bữa cơm đang đi tới đi lui, đông đúc đến độ khiến nhịp bước của Nhiếp Chấn Hoành trở nên giật cục lắt nhắt.
Anh vốn đang cúi gằm đầu đi về phía trước, nhưng nghe thấy lời Trương Thúy Phương nói, bước chân anh không khỏi chậm lại.
Lướt qua ánh đèn đường tù mù và đám đông hối hả, anh chỉ cần liếc thoáng là nhận ra ngay người mà mình đang kiếm tìm.
Dưới ánh trăng mênh mông, bé con của anh đang ngồi trên bậc thềm của tiệm sửa giày.
Lặng lẽ chờ anh về nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...