1
Khi Nhiếp Chấn Hoành mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện thứ trên đầu mình không phải là trần nhà đã được bé con nhà anh vẽ kín sao trời, mà là một chiếc giường gỗ cũ kỹ được chống bằng giá sắt.
“Chú Hai, vẫn còn ngủ đấy à?! Mau lên, hôm nay phải thi đấu với lớp số 5 đấy!”
Giọng nói lâu rồi không nghe thấy nhưng lại quen tai khiến Nhiếp Chấn Hoành hơi hoang mang.
Anh lặng lẽ nhìn chàng trai đang nhấc chăn của mình lên hồi lâu, rồi mới đột nhiên nhảy xuống giường, ôm người đó vào lòng vỗ mấy cái thật mạnh.
“Khụ khụ, này! Mày tính giết thằng anh mày đấy à!”
Nhiếp Chấn Hoành để kệ cho anh ấy gào, nhếch môi rồi túm vai người trước mặt, nhìn tới nhìn lui mãi, sau rốt mới gọi: “Anh Cả!”
“Gì đấy gì đấy!” Thiếu niên 17-18 tuổi thanh tú đẹp trai cạn lời đẩy lại kính cho thẳng, nói, “Chẳng lẽ mày lại định vòi anh làm bài tập hộ mày? Anh cảnh cáo mày nhé, lần này mà bị thầy bắt được nữa thì anh không nhận đâu!”
“Anh, hai anh rầy rà gì đó?” Cửa phòng ký túc hé ra một khe nhỏ, Cao Hải phiên bản thời trẻ còn chưa trọc lốc thò đầu vào, “Mau mau mau, bọn con gái nói cổ động viên tới đủ rồi, thiếu mỗi chúng mình thôi đó!”
“Ra liền!” Anh Cả túm chiếc áo phông ở mép giường, quẳng lên đầu Nhiếp Chấn Hoành, “Chú Ba, mày với thằng Tư vào canteen mua ít đồ ăn đi, lát gặp nhau ở sân bóng!”
Nhiếp Chấn Hoành mặc quần áo vào theo bản năng.
Anh vội vã rửa mặt đánh răng cùng lên sân bóng với anh em.
Mãi đến lúc này anh mới rốt cuộc chậm rãi nhận ra——
Hình như mình… đã quay về quá khứ?
Trở lại tuổi 18, khi tất cả chỉ vừa mới bắt đầu?
“Toét ——”
Trọng tài thổi còi, tiếng giày đinh cà lên sàn cao su nghe giòn tan êm ái, tựa như đã là chuyện xa xôi lắm rồi.
Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu co duỗi mắt cá chân, khi ngước mắt lên lần nữa, khuôn mặt anh sáng láng bừng bừng, hàng mày kiếm đượm nét vui tươi.
2
Hết trận bóng, đương nhiên, họ thua.
Cộng cả hai kiếp lại thì Nhiếp Chấn Hoành đã thôi chơi bóng được mười mấy năm rồi, ngượng tay lắm.
Dù chân không lê lết nữa, nhưng anh chơi vẫn hơi tạ.
Mấy đồng đội đồng loạt xông lên tính tẩn anh một trận.
Nhiếp Chấn Hoành khuyên can xin tha mãi, rồi lại hào phóng bao cả đội đi ăn cả tuần, thì lũ con trai láo nháo mới tha cho anh.
“Ơ, A Hoành, cậu đi đâu thế? Tiết sau là giờ của Diệt Tuyệt sư thái đấy!”
(Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung.
Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm.
Vì tính cách bà rất gay gắt nên về sau giới trẻ TQ hay dùng từ này để gọi những thầy cô khó tính.)
Trong đám con gái vây quanh sân cổ vũ, rất nhiều cô đang hướng ánh mắt sáng lấp lánh về phía Nhiếp Chấn Hoành.
Dù anh thua, họ vẫn chẳng giấu nổi vẻ ái mộ.
Một cô gái trang điểm tỉ mẩn trong số đó, thấy Nhiếp Chấn Hoành còn chưa kịp uống nước mà đã chạy về hướng cổng trường thì không khỏi cất cao giọng hỏi anh.
Nhiếp Chấn Hoành vén áo phông lên lau mồ hôi trên trán, không hề để ý cơ bụng vừa lộ ra của mình lại khiến tụi con gái gào thét inh ỏi trong lòng đến mức nào.
Anh nhìn đồng hồ lớn trên tòa giảng đường, rồi vừa thản nhiên vừa nửa nghiêm túc nói với các bạn học sinh đằng sau, “Đi tìm vợ tớ đấy.”
3
Nhiếp Chấn Hoành thầm cảm thấy may mắn vì mình từng gặng hỏi Lâm Tri trước kia cậu học ở trường nào.
Hiện giờ, anh đang đứng cạnh tường bao của trường tiểu học, giữa những tiếng đọc lanh lảnh quanh quẩn đâu đây.
Anh ngó nghiêng xung quanh, rồi lẹ làng trèo tường vào trường nhờ cơ thể trai tráng linh hoạt của mình.
Nhưng vào tới khuôn viên trường, anh lại hơi bối rối.
Chết cha, không biết bây giờ bé con học khối mấy lớp nào?
Nhiếp Chấn Hoành hơn Lâm Tri gần chục tuổi, chỉ có thể tính nhẩm là hiện giờ bé con nhà anh hẳn vẫn đang tầm lớp 3 lớp 4; Nhưng anh không chắc được là Lâm Tri đã bị giáo viên phát hiện ra là có vấn đề chưa, có bị bạn bè xa lánh bắt nạt hay không.
Hy vọng vẫn còn kịp.
4
“Này, Lâm Tri, mày vẫn lén đọc sách đấy à?”
“Mày có hiểu được chữ không đấy? Ha ha!”
“Nào nào nào, mày mau đọc xem dòng chữ in trên lưng áo tao là gì đi?”
Lúc này đang đúng vào thời gian hoạt động tự do trong tiết thể dục của lớp 3-2.
Hầu hết tụi con gái đều chơi nhảy dây đá cầu, lũ con trai thì tụ tập với nhau hoặc đá banh hay đùa giỡn.
Chỉ có bộ phận nhỏ các em không hợp với tập thể là chơi một mình.
Trong đó, có một bé trai rất đặc biệt.
Em đang ngồi xổm ở một góc sân ngay gần tòa giảng đường, vùi đầu di ngón nay trên trang sách giáo khoa Ngữ Văn, lẩm bẩm tập đọc.
Nhưng khoảng nhỏ yên lặng của em nhanh chóng bị phá vỡ.
Ba bốn đứa bạn cùng lớp quây em ở giữa, xô xô đẩy đẩy, cuốn sách giáo khoa em cầm bị chúng giẫm đạp.
“Mau nói đi! Chữ này đọc là gì?”
“Nói đi, nhanh lên!”
“Hay là mày không hiểu tiếng người? Này, mày mau nói gì đi!”
“… Quý.”
“Ha ha! Gì cơ? Quý ấy hả?”
“Ha ha ha ha, đúng là thằng thiểu năng! Đây rõ ràng là chữ Lý trong Lý Ninh cơ mà!”
Lũ con trai đều thích chí trước câu trả lời ấy, đồng loạt cười phá lên.
Một đứa mập lù còn chưa cười đã, nó nhặt quyển sách giáo khoa lên, chỉ vào một câu dài ngoằng trong ấy, đưa đến trước mặt bé trai, ép em đọc tiếp.
“Mình, mình không muốn đọc…”
Lâm Tri cuộn tròn người lại, hai tay ôm đầu che tai, nhắm mắt lại không muốn để ý đến những kẻ xung quanh nữa.
Nhưng đám bạn của em rõ ràng không chịu bỏ qua dễ dàng như thế.
Thằng béo cầm sách giáo khoa cảm thấy Lâm Tri không nể mặt mình, nó nâng tay lên, định nện quyển sách Ngữ Văn dày cộp vào đầu Lâm Tri.
“Oắt con, mày đừng có trả treo, đọc tiếp cho bố mày ——”
Chẳng qua nó còn chưa kịp đánh, cả người đã bị treo lơ lửng trên không trung.
“Nói tục chửi bậy, bắt nạt bạn bè, ra tay đánh người…” Thằng cu béo vừa tròn 10 tuổi bị một thiếu niên cao lớn xách lên như xách gà.
Nó hoảng loạn vung chân, nhưng chẳng đá trúng gì cả, chỉ chạm vào một đôi mắt dữ dằn nặng nề.
“Còn đòi người khác phải đọc sách cho? Tao thấy tụi mày mới là một lũ để sách cho chó gặm ấy.”
5
“Tớ xin lỗi, Lâm Tri.”
“Tớ sai rồi, sau này tớ sẽ không bao giờ bắt nạt cậu nữa.”
“Đúng, tớ tớ tớ tuyệt đối không cười chê cậu, về sau ai còn dám chế giễu cậu, tớ sẽ đánh nó cho cậu!”
Chỉ mười mấy hai mươi phút sau, mấy đứa con trai đã quay lại trước mặt Lâm Tri vẫn đang trốn trong góc.
Chẳng qua giờ mặt mũi chúng nó xám ngoét như tro.
Nhất là thằng béo cầm đầu mấy đứa kia đi bắt nạt bạn, mặt hèn hẳn đi.
Hiển nhiên mới nãy nó đã bị dạy cho một bài học nhớ đời.
Lúc lên tiếng, lũ con trai đều không kìm được mà liếc mắt về phía cái cột ở bên cạnh.
Đằng sau cây cột, là chàng trai cao ráo vẫn đang ôm cánh tay đứng đó.
Trong mắt lũ con trai tiểu học này, Nhiếp Chấn Hoành 18-19 tuổi đã được coi là người trưởng thành rồi.
Chúng không ngờ Lâm Tri còn có một người anh trai oách như thế.
Nhớ lại cái cách anh giai nọ bẻ gẫy miếng gỗ chỉ bằng tay không, lũ giặc con bình thường toàn tác oai tác quái trong lớp chỉ thấy sợ hãi và hâm mộ.
“Được rồi, cút đi.
Đừng trêu chọc Lâm Tri nữa.”
Nhiếp Chấn Hoành thấy đứa nào đứa nấy đều đã nghiêm túc cúi đầu xin lỗi Lâm Tri, bấy giờ mới buông tha cho tụi nó, “Về sau anh mà biết chúng mày lại bắt nạt em nó… Hừ, chúng mày đừng nghĩ tới chuyện ra được khỏi cổng trường nữa!”
Nhiếp Chấn Hoành tuổi tâm lý đã gần tới độ trung niên, nhưng bấy giờ lại chẳng thấy tội lỗi tẹo nào khi bắt nạt tụi con nít.
Ngẫm đến việc mấy đứa oắt con thiếu hiểu biết này, lợi dụng sự ngây ngô và tàn nhẫn của mình để làm tổn thương bé con của anh, dẫn đến việc sau này em nhà mình khép kín như thế, anh lại không thể chấp nhận hay tha thứ cho chúng nổi.
Thật tình, nếu không phải lo tụi lỏi con về mách phụ huynh, thì anh đã tẩn cho cả lũ mặt mũi bầm dập rồi.
Nên.
Đây là bài học thích đáng thôi!
Chẳng qua, giờ anh còn chuyện quan trọng hơn.
Nhiếp Chấn Hoành nghĩ thế, cúi người ngồi xổm xuống trước mặt bé trai đang náu mình trong góc.
Anh cẩn thận duỗi bàn tay dày rộng và dịu dàng của mình tới trước mặt cậu bé nhút nhát sợ sệt.
“Chào em.”
Ve con của anh.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 1].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...