Bước vào căn phòng rộng sáu mươi mét vuông, Nemo liền lột bỏ chiếc váy ngắn bó sát cơ thể, cô cầm lấy khăn bông đã chuẩn bị sẵn trên giường rồi bắt đầu tắm rửa.
Đứng trước gương, Nemo cầm máy sấy khô mái tóc ngắn ngang vai của mình.
Cô sấy tóc rất chậm, rồi chăm chú nhìn ngắm bản thân mình trong gương.
Giết người suốt mười năm nay, hôm nay lại đổi nghề làm ăn trộm.
Buồn cười thật, cô nghĩ.
Cô lại nhớ về mười năm trước, nếu như từ đầu cô đi theo Chris thì đôi tay mảnh mai này đã không nhuốm máu tanh.
Nhưng cho dù là ăn trộm thì cũng có lúc hai tay phải dính máu, nếu không thì chỉ có mất mạng.
Đang sấy tóc được một nửa thì có một cuộc gọi đến, là “Dì Út”.
Cô đặt máy sấy tóc xuống sau đó mới nghe điện thoại.
Vừa mới nhận máy, đầu dây bên kia đã nũng nịu lên tiếng: “Mẹ, con nhớ mẹ quá! Khi nào thì mẹ về?”
Nemo khẽ cười: “Hôm nay là thứ mấy nhỉ?”
“Thứ năm!”
“Đúng rồi.” Nemo cầm lấy máy sấy tiếp tục sấy khô tóc, điện thoại kẹp giữa cổ và vai: “Hôm nay là thứ năm, ngày mai là thứ sáu, ngày kia là thứ bảy.
Thứ bảy mẹ sẽ về đón con, được không?”
“Dạ được…”
“Có nhớ mẹ nhiều không?”
“Nhớ, nhớ nhiều như này này.” Đầu dây bên kia, cậu bé kháu khỉnh khoảng năm tuổi tạo một trái tim thật to bằng hai tay, tiếc là Nemo không thể nhìn thấy.
Cô khẽ cười: “Mẹ cũng nhớ con.”
Vừa mới dứt lời, cửa phòng xoạch một tiếng, cô lập tức nói vội: “Mẹ có việc rồi, ngày kia sẽ đến rước con.
Bye bye.”
“Nói chuyện với ai vậy?” Chris bước vào phòng, trên tay là túi thức ăn anh vừa mua bên ngoài.
Cô vốn định nhắc nhở anh lần sau vào phòng thì phải gõ cửa, nhưng chợt nhớ ra đây là nhà anh.
Cô nói: “Một người đối với tôi còn quan trọng hơn cả tính mạng.”
“Em làm anh tò mò đấy.
Anh cũng muốn là người mà đối với em cũng quan trọng hơn cả tính mạng.” Nói xong người đàn ông nhìn cô rồi cười, sau đó lấy đồ ăn còn nóng trong túi ra xếp lên bàn, anh nói tiếp: “Em ăn chút gì đi rồi nghỉ ngơi, đúng năm giờ chiều anh sẽ lên gọi em.”
Nemo ngồi xuống bàn, đặt điện thoại bên cạnh: “Chỉ lần này thôi, những lần sau tôi không muốn làm việc cùng Anna.”
“Lí do?”
“Không thích.”
Chris nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp: “Cô ấy tuy ăn nói không biết kiêng dè, nhưng lại rất có thực lực.”
“Có thực lực thì tôi phải thích cô ta à?” Vừa mới nói đến đây, cô thấy Chris mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng Nemo lại nhanh hơn một bước: “Xin lỗi, trước giờ toàn làm việc một mình nên quen rồi.”
Người đàn ông bật cười: “Em khó chiều thật đấy.”
Cô không đáp lời anh, nhận lấy hộp giấy đã bọc kín cẩn thận, chậm rãi mở ra rồi ăn hết thức ăn trong hộp.
“Chris là nghệ danh của anh à?”
Không khí đang yên ắng bổng nhiên bị một câu nói của cô mà phá vỡ.
Chris nhìn cô, anh khẽ cười: “Nemo, trước đây em đâu có quan tâm nhiều thứ như vậy.” Đến đây, người đàn ông ngưng một lúc rồi nói tiếp: “Mấy năm qua em thay đổi quá nhanh, nếu không phải lúc nào tôi cũng dõi theo em thì có lẽ gặp lại trên đường tôi cũng không nhận ra.”
“Anh khó đoán thật đấy.” Nemo đặt đũa xuống bàn rồi cầm hộp giấy đặt lại vào túi, cô nói tiếp: “Lúc thì anh, lúc thì tôi.
Khi nào thì là “anh”, khi nào thì là “tôi”? Những lúc bình thường là “anh” còn lúc không bình thường thì là “tôi” à?”
“Thế nào là không bình thường?”
Cô khẽ nhíu mày: “Không có gì, nói nhảm đấy.” Dứt lời, cô thẳng bước đến bên giường rồi ngồi xuống, trước khi đi còn không quên cầm điện thoại theo.
“Mới ăn xong đừng nằm ngay, bị trào ngược dạ dày đấy.”
“Giết người tôi còn không sợ báo ứng, chút bệnh vặt đó thì tính là gì?”
Nghe vậy anh cũng không nói gì thêm, cấm lấy túi thức ăn rồi ra khỏi phòng.
Nemo chỉ biết là cô đã ngủ một giấc rất ngon, nhưng sau đó lại bị đánh thức bởi một giọng nói chói tai đến khó chịu.
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, mới hơn bốn giờ chiều, còn cách thời gian Chris nói rất xa.
Không cần nhìn mặt cô cũng biết giọng nói đó là ai.
Nemo chậm rãi xuống giường, cô bước đến bên cửa sổ sát đất rồi kéo rèm, sau đó mở cửa ra.
Cơn gió hanh khô mùa thu bắt đầu lùa vào phòng, cô xoay người rồi ra khỏi phòng ngủ.
Bước dọc theo cầu thang xoắn ốc, từ xa hình ảnh cô gái với bộ đồ đen chuyên dụng bó sát cơ thể dần hiện ra.
Thấy Nemo, Anna tức tốc từ xa đi đến, giọng điệu hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống Nemo.
“Mày làm cái gì ở đây? Chris đâu?”
Không để ý đến cô nàng, Nemo bước thẳng xuống bếp rồi mở tủ lạnh.
Bên trong Chris đã chuẩn bị những thứ cần thiết, nhìn sơ qua hầu như là không thiếu thứ gì.
Cô cầm lấy chai nước cam, mở nắp rồi uống một ngụm lớn.
“Má nó! Con nhỏ này, mày điếc hả?”
Liếc mắt thấy chiếc nĩa đang ghim vào miếng táo trong tủ lạnh, Nemo chậm rãi rút ra, sau đó lại nhanh như chớp đâm về phía Anna.
Đầu nĩa cách mắt cô nàng vẻn vẹn một phân.
Nemo nhếch mày: “Lời cảnh cáo hôm qua quên rồi?”
Anna bị một phen hoảng sợ, cơ thể nhỏ nhắn mà đầy đặn không ngừng run rẩy.
Nemo tiếp tục: “Chris nói năm giờ sẽ gọi tao dậy, bây giờ còn chưa được bốn giờ rưỡi.
Phá hỏng giấc ngủ của người khác thì nên làm gì đây?”
Tuy với năng lực của Anna có thể được gọi là “siêu trộm”, nhưng dù sao chuyên môn vẫn là trộm, đối mặt với người có mười năm kinh nghiệm giết người thì Anna chỉ như hạt cát giữa sa mạc mà thôi.
Mà lúc này, Chris từ bên ngoài bước vào, trên tay anh xách một chiếc va-li nhỏ, nhìn thấy tình hình căng thẳng bên trong nhà bếp, Chris càng bước nhanh hơn, từ xa đã nghe tiếng anh: “Có chuyện gì vậy?”
Nemo nghe vậy, tay cô liền phất một cái, lập tức trên chiếc mũi cao xinh xắn của Anna xuất hiện một lằn đỏ, máu cũng bắt đầu ứa ra.
“Cái gì cũng có giới hạn của nó, vượt quá giới hạn thì phải chấp nhân gánh lấy hậu quả.” Nói xong cô nhìn về phía Chris, rồi nhếch nhẹ chân mày.
Lúc đi lướt qua người anh, Chris đưa chiếc va-li cho cô, anh nói: “Trong đây là đồ của em, lên thay đi rồi xuất phát.”
Nemo nhận lấy va-li rồi đi thẳng lên phòng.
Sau khi cô vừa đi khỏi, Anna liền chạy đến bên cạnh rồi ôm lấy cánh tay của người đàn ông.
“Anh nhìn đi, em còn chưa làm gì nó.”
“Buông ra.”
“Nhưng mà nó…” Anna chỉ tay về phía cầu thang đã sớm không thấy bóng dáng Nemo đâu, Chris khẽ nhíu mày rồi liếc cô một cái, lập tức những lời còn chưa kịp nói ra đã bị nuốt vào trong.
“Có nhớ hôm qua cô ấy nói thế nào không?”
Anna không đáp, trong lòng ngập tràn uất ức.
Chris nói tiếp: “Được việc không có nghĩa là không biết trên dưới.
Lần này cũng may là tôi đến kịp lúc, lần sau rồi lần sau nữa, không phải lúc nào tôi cũng đến kịp để giữ mạng cho cô đâu.”
Không lâu sau đó, Nemo từ trên lầu đi xuống, trên người cô là bộ đồ đen bó sát chuyên dụng như của Anna.
Chris lấy trong túi ra hai cái tai nghe Bluetooth đưa cho hai người.
Anh nói: “Đeo vào đi để tiện liên lạc.”
“Không cần đâu, vướng víu.” Nemo tuy nói vậy nhưng vẫn đưa tay nhận lấy tai nghe, chỉ là cô không đeo lên tai ngay.
“Cứ đeo đi, từ giờ em là ăn trộm chứ không phải sát thủ.
Đề phòng kế hoạch thay đổi.”
Anna bên cạnh nhìn cảnh này đương nhiên vô cùng ngứa mắt, nhưng cô chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Sau đó, cả ba người cùng lên xe rồi di chuyển đến địa điểm đã định sẵn.
Đến nơi thì Kim, Mun và ba người kia đã chờ ở đó từ lâu.
Từ xa nhìn thấy xe của Chris đang chạy đến, Kim liền giơ tay lên xem đồng hồ, mãi đến khi Chris bước đến, cậu nói: “Hôm nay trễ hai phút mười lăm giây, làm gì mà lâu vậy?”
“Giờ cao điểm nên kẹt xe.
Thông cảm.” Chris đi đến bên chiếc laptop đang chạy dài những dãi số, dãy này rồi đến dãy kia, liên tiếp đến chóng mặt.
Anh nói: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Kim gật đầu: “Chỉ cần Enter là xong, mọi người có năm phút để lấy viên kim cương.” Đến đây, Mun cầm lấy ba lô bên cạnh, lấy trong đó ra một viên kim cương màu xanh: “Đây là đồ giả, lấy cái thật xong thì đặt cái này lại chỗ cũ, ít nhất thì đến khi chúng ta cao chạy xa bay mới phát hiện.”
Nemo đưa tay muốn lấy viên kim cương, Anna bên cạnh lại nhanh hơn một bước: “Việc này tôi làm dễ như trở bàn tay, lính mới thì ở bên cạnh học hỏi đi cho quen việc.”
Nghe vậy, Nemo liền thu tay lại.
Tuy lời nói của Anna có chút khó nghe nhưng cô ta nói đúng.
Dù sao trước giờ cô chỉ giết người, chưa từng làm phường trộm cắp.
Đột nhiên Kim bước đến trước mặt Anna, đưa tay lên mũi cô rồi búng một phát.
“Á!” Anna la lên một tiếng, thật sự có thể cảm nhận sự đau đớn trong tiếng la vừa rồi.
Cô quát: “Biết đau không hả? Bộ không thấy…”
“Thì thấy nên mới làm vậy đó, bị sao vậy nè?” Kim ngắt lời, cậu đưa tay gãi mũi vài cái rồi nhìn sang Nemo, sau đó lại nhìn Anna: “Lại đi kiếm chuyện à? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Bỏ ngoài tai cuộc trò chuyện của bọn họ, Nemo cầm lấy điện thoại xem giờ, bây giờ đã hơn bảy giờ rưỡi tối.
Cô tắt điện thoại rồi nhét vào đôi bốt cao đến mắt cá, tiện tay kéo lại ống quần bó sát che kín chiếc điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...