Thợ Săn Tại Dị Giới

“Nhìn, ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Mẹ nó, tên tiểu tử kia, ngươi có tin ta một tay đập chết ngươi hay là không?” Gã đàn ông to lớn, thô lỗ hô lên một tiếng, rồi bất chợt vung một nắm tay ra, hướng về phía Trần Vũ đánh tới.

Trần Vũ cả kinh, hắn không nghĩ tới cái tên mãn phu này nói đánh là liền đánh, không một chút nhân nhượng nào. Mà lúc này, Trần Vũ vừa muốn tránh né, lại cảm giác như không khí chung quanh bị chèn ép lại, không có cách nào di chuyển được. Bàn tay kia nhanh chóng vươn tới, đem cả người Trần Vũ nhấc bổng lên.

“Thả ta ra, mau thả ta ra!” Trần Vũ kinh hãi hô to.

“Kêu, kêu cái gì mà kêu! Hừ, dám phá rối giấc ngủ của ông, ông phải đập cho ngươi một trận mới được!” Gã đàn ông thô lỗ ồm ồm hô to một tiếng, sau đó không chút khách khí đem Trần Vũ đặt úp sấp xuống, vung tay đánh lên cái mông của hắn.

Lực lượng của tên này quá mức kinh khủng, Trần Vũ hoàn toàn không thể nào giãy dụa được. Tên này, ít nhất cũng là cao thủ Thiên Cấp rồi a!

Bị đánh như vậy, Trần Vũ thật sự là vô cùng uất nghẹn, may là chỗ này không còn có người nào khác, nếu không, hắn chỉ có nước chui đầu xuống hầm cầu mà chết cho xong!

“Ha ha ha, sảng khoái, thật sự là sảng khoái a! Tiểu tử, gân cốt của ngươi cũng cứng thật, bị ta đánh như vậy lại không kêu la một tiếng nào! Chậc chậc, lần sau ta lại tìm ngươi đánh tiếp mới được!” Gã đàn ông thô lỗ kia đánh xong, lại vỗ tay cười lên ha hả, giống như cái mông mà hắn vừa đánh, là mông của một đại mỹ nữ nào đó, chứ không phải là mông của đàn ông vậy.

Trần Vũ đau đến mức trợn ngược mắt lên, cái tên mãn phu này, sức lực thật sự là đáng sợ. May là hắn ra tay cũng có chừng mực, nếu không cái mông của hắn đã bị đánh cho nát bét rồi. Trần Vũ vội vàng ôm lấy cái mông của mình, nhảy sang một bên, cố đem lệnh bài giơ ra trước mặt, nói: “Tiền bối, ta đến đây là để nhận nhiệm vụ!”


Gã đàn ông này tên là Mạc Đăng Dung, một trong những chấp sự cao tầng của Mạc gia, thực lực của người này, chỉ đứng sau Mạc Ly, là một cường giả Thiên Cấp đỉnh phong, thực lực đủ nghiền ép tất cả đối thủ dưới Thánh Cấp, huống chi chỉ là một tên tiểu tử chỉ có Sơ Cấp tầng chín như Trần Vũ.

Mạc Đăng Dung không hề khách khí một chút nào, giật lấy tấm lệnh bài từ trên tay Trần Vũ xuống, xem cũng không thèm xem trực tiếp đem nó ném sang một bên, nói: “Khoe cái gì mà khoe, ngươi tính lấy mấy cái thứ lệnh bài ra dọa ai? Mẹ nó, ngươi cần mấy cái, ta liền lấy ra cho ngươi xem!”

Mạc Đăng Dung vừa nói xong, trong tay liền có nhiều thêm mấy tấm lệnh bài tương tự như ở trên tay của Trần Vũ. Trần Vũ đương nhiên là không thể nào phân biệt được thật giả, hắn chỉ thể hận hận nuốt xuống một cục tức chẹn ngang cổ, đi qua đem khối lệnh bài của mình thu lại: “Tiền bối là thành chủ đại nhân kêu ta đến đây để nhận nhiệm vụ, nếu ngài không muốn giao ra, thì ta xin phép đi trước!”

Trần Vũ dù sao cũng là một tên cứng đầu, bị biệt khuất như vậy hắn làm sao nhìn được, nói xong liền xoay người đi luôn.

“Đứng lại! Ta đã cho phép ngươi đi chưa? Ngươi là muốn ăn đòn có phải không?” Mạc Đăng Dung đứng bất động hét lên một tiếng.

Nhưng bước chân của Trần Vũ cũng đột nhiên cứng lại, khí thế của người này trực tiếp chấn cho Trần Vũ không nhấc chân lên nổi. Trần Vũ có chút nhịn không được, hắn quát lên một tiếng: “Tiền bối, ngươi đừng ép người quá đáng!”

“Ha, ta ép người quá đáng thì sao? Ngươi muốn cắn ta sao? Vậy thì lại đây cắn ta một miếng đi!” Mạc Đăng Dung cười lên ha hả nói, giọng nói cực kỳ vô lại.

Trần Vũ thật sự là không thể còn lời nào để nói, kẻ vô sĩ hắn đã gặp nhiều rồi, nhưng chưa từng có người nào vô sĩ đến mức như vậy a!


“Ha ha ha, không đùa với ngươi nữa! Đây là nhiệm vụ của năm nay, ngươi cầm lấy rồi cút đi! Lão tử buồn ngủ rồi! Chờ có làm phiền lão tử đi ngủ!” Mạc Đăng Dung vừa nói, vừa ném ra cho Trần Vũ một miếng tấm da thú, sau đó liền ngáp dài một tiếng, xoay trở về trong phòng tiếp tục ngủ.

Trần Vũ có cảm giác uất nghẹn không thể tả nổi, người này, thật sự là đủ vô lại a! Đường đường là một cường giả Thiên Cấp lại đi ra ăn hiếp một tiểu bối mới Sơ Cấp tầng chín như hắn. Đã thế, lại còn dám đánh cái mông của hắn, mối thù này, hắn nhất định phải báo!

Trần Vũ nắm chặt nắm tay, cầm theo tấm da dê đi trở về chỗ ở của mình. Nhưng hắn cũng không biết, khi mình vừa đi khỏi, trên nét mặt Mạc Đăng Dung lộ ra một nụ cười cực kỳ thần bí. Rốt cuộc, trong hồ lô của người này bán thuốc gì? Không ai có thể đoán biết được.

Trong một góc thư phòng của phủ thành chủ, Mạc Ly tay cầm lấy công văn, nhìn về phía một người áo đen đứng đối diện, người này nhìn có chút thon gầy, mặc dù đã bị lớp áo đen rộng thùng thình bên ngoài che khuất đi những đường cong gợi cảm trên người, nhưng vẫn không có cách nào che dấu được hai cái mông căng tròn, vễnh lên thật cao. Hai ngọn đồi trước ngực cũng nhô lên rất rõ ràng. Chỉ là, ánh mắt của Mạc Ly khi nhìn về phía người áo đen này, lại cực kỳ kiêng kỵ, dù thực lực của nàng ở trước mặt Mạc Ly hoàn toàn không đáng giá nhắc tới một chút nào.

“Phương cô nương, ngươi đến tìm ta là có việc gì?” Mạc Ly dù trong lòng có chút kinh nghi bất định, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ trấn định.

“Thành chủ đại nhân, ta đến là muốn nhờ ngài thay ta để mắt đến một người?” Giọng nói của nữ nhân này rất thong dong, nhưng vẫn không thể nào che dấu được một cỗ mị hoặc ở bên trong đó.

Tâm thần Mạc Ly có chút run lên, ông ta biết nữ nhân trước mắt hoàn toàn không đơn giản một chút nào, cho nên không dám chậm trễ, mà đáp lời: “Phương cô nương, rốt cuộc thì ngươi muốn ta để ý đến ai?”

“Trần Vũ!” Nữ nhân này chỉ nói ra một cái tên ngắn gọn như thế, rồi thân hình khẽ biến động một chút, liền đã biến mất không thấy đâu nữa.


Trong lòng Mạc Ly cực kỳ rung động, người này không khỏi là quá thần kỳ đi, ngay trước mặt một vị cường giả Thánh Cấp như ông ta, nói tới là tới, nói đi là đi, hoàn toàn không thể nào phát giác ra được.

Mạ Ly không khỏi thở dài lên một tiếng: “Ai, ngươi của Vô Danh thế gia các ngươi lúc nào cũng thần thần bí bí như vậy làm gì a?”

Nhưng rất nhanh, tâm thần của Mạc Ly liền khôi phục như bình thường, nhìn vào một góc tối, khẽ nói: “Vũ Ma, sau này ngươi thay ta đến chiếu cố cho tên tiểu tử kia đi! Người này, tuyệt đối không thể có bất kỳ vấn đề gì trong thười gian ở Phương Hoàng trấn này! Biết chưa?”

Trong bóng tối, lại hiện ra một hắc ảnh, mà hắc ảnh này mặc một bộ đồ da bó sát, những đường cong lồi lõm hiện ra cực kỳ kinh người. Nếu so sánh dáng người với nữ nhân thần bí của Vô Danh gia tộc kia, thì Vũ Ma có phần còn câu hồn đoạt phách hơn. Cho dù là vậy, trong mắt Mạc Ly, nàng cũng chỉ là một công cụ để giết người mà thôi.

“Vâng, thưa đại nhân!” Vũ Ma đáp lời một tiếng, sau đó liền biến mất, không thấy đâu nữa.

“Nhị ca, nhị ca!” Nhưng khi Vũ Ma mới vừa rời đi, phía bên ngoài đã vang lên tiếng gọi to của một gã đàn ông. Nếu như có Trần Vũ ở đây, chắc chắn là có thể nhận ra giọng nói của người này, người này không phải là Mạc Đăng Dung thì là ai!

Kẹt!

Cửa thư phòng lập tức được đẩy ra, thân hình to lớn của Mạc Đăng Dung trực tiếp chạy vào, nhìn Mạc Ly, nói: “Đại ca, có chuyện lớn rồi!”

“Ngươi, cái tên mãn phu này, không thể bình tĩnh nói chuyện được hay sao? Có chuyện gì, nói ta nghe!” Mạc Ly mặc dù đã rất quen thuộc với tính cách của tên đệ đệ này, nhưng vẫn phải trừng mắt lên mà mắng một câu.


“Đại ca, tiểu nha đầu Linh Nhi lại biến mất rồi!” Mạc Đăng Dung có chút gấp gáp nói ra.

“Hả, nó biến mất từ khi nào? Làm sao mà lại biến mất?” Mạc Ly lúc này cũng có chút không bình tĩnh, mặc dù trong nhà có hai đứa con gái và một đứa con trai, nhưng người mà Mạc Ly thương yêu nhất chính là Mạc Linh Nhi, nha đầu này không những tướng mạo cực kỳ giống với người vợ đã mất của ông ta, mà ngay cả tính tình cũng không hề khác một chút nào.

“Nhị ca, ngươi làm sao lại còn gấp hơn cả ta?” Mạc Đăng Dung lúc này lại trợn mắt lên mà nói.

Mạc Ly thật sự tức đến nổi muốn đem một chưởng vỗ cho tên đệ đệ to xác này bay ra khỏi phòng, ông ta gằng giọng nói: “Nói, nha đầu đó làm sao lại biến mất?”

Mạc Đăng Dung mặc dù thô lỗ, nhưng cũng không dám chọc giận vị ca ca đại nhân này, cẩn thận nói: “Đệ nghe nói, tiểu nha đầu đó ngày hôm qua vẫn đang còn ở trong phòng của Tiểu Tà, sáng nay không biết tại sao lại đi ra ngoài, sau đó liền không thấy tung tích gì nữa, ngay cả con Khiếu Nguyệt Lang cũng bị đánh thuốc hôn mê, mới vừa tìm thấy nó ở bên trong phủ!”

“Khốn kiếp, là ai dám ra tay với bảo bối của ta!” Mạc Ly tức giận đập mạnh xuống bàn, làm cho cái bàn hoàn toàn biến thành bột mịn.

Mạc Đăng Dung có chút giật mình, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua Mạc Ly tức giận như vậy!

“Tìm, đem toàn bộ lực lượng của phủ thành chủ truy tìm Linh Nhi về đây cho ta!” Mạc Ly rống to lên một tiếng.

Mạc Đăng Dung cũng không dám chần chờ, vội vội vàng vàng chạy đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận