Hồn Sư, đây là một loại chức nghiệp vô cùng đặc thù, là khắc tinh của toàn bộ võ giả dưới Thiên Cấp, bởi vì Hồn Sư không dùng sức mạnh để công kích, cũng không dùng ma pháp, mà dùng tinh thần lực để công kích linh hồn. Đây là một loại công kích không thể nào phòng ngự được, trừ phi võ giả đó đạt đến Thiên Cấp, tu luyện ra tinh thần lực, đem linh hồn cải tạo qua.
Dù sao thực lực của Trịnh Khải chỉ là Cao cấp đỉnh phong, còn cách Thiên Giai có một bước nhỏ, nhưng một bước nhỏ này lại giống như khoảng cách giữa trời và đất vậy, không thể nào trực tiếp xóa bỏ được.
Vì vậy, lúc này Trịnh Khải hoàn toàn lâm vào thế bị động, không thể phát huy ra được thực lực chân chính của mình, còn bị Lý Mục khắc chế, tuyệt đối rơi vào thế hạ phong. Không phải trên người Trịnh Khải đang đeo một miếng ngọc bội gia truyền, chuyên môn dùng để phòng ngự tinh thần lực công kích, thì hắn đã sớm bại từ lâu rồi.
Mắt thấy Trịnh Khải sắp không thể nào chống đỡ được nữa, thì lúc này, một thiếu nữ áo trắng lại chậm rãi đi đến, đưa tay hất về phía hồn trận do chín khỏa đầu lâu kia bố trí xuống. Động tác này của nàng rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhìn ra một chút lực lượng nào. Thế nhưng cái hồn trận kia lại giống như một tờ giấy mỏng, không thể nào chịu đựng nổi một cơn gió mạnh, ngay lập tức bị phá hỏng, vỡ nát ra thành từng mảnh vụn, còn những cái đầu lâu kia thì phát ra âm thanh cực kỳ thê lương. Mà chủ nhân của cái hồn trận này, là Lý Mục, thì trực tiếp lui về phía sau năm sáu bước, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi. Hồn trận bị vỡ rồi, hắn đương nhiên là cũng bị phản phệ không hề nhẹ một chút nào.
Lúc này, sắc mặt Lý Mục cực kỳ kinh hãi, nhìn về phía nữ nhân áo trắng đang đứng trước mặt mình. Nữ nhân này, chỉ tầm mười chín tuổi, dung mạo có thể nói là cực kỳ xinh đẹp không một chút tì vết nào, so với đám nữ nhân ở đây, nàng chẳng khác nào như là tiên nữ hạ phàm vậy.
Nhìn thấy nữ nhân này, Lý Mục cũng có chút thất thần, thế nhưng rất nhanh hắn liền thu liễm lại, hơi đưa mắt dò hỏi: “Cô nương là?”
Chỉ có điều, ánh mắt của nữ nhân này lại cực kỳ lạnh lẽo, không hề nhìn đến hắn một chút nào, mà quay sang nhìn Mạc Cửu đứng ở bên cạnh, nói: “Cửu thúc, hình như ta nhớ không nhầm thì nơi này chính là phủ thành chủ, mà không phải là nhà của Cửu thúc thì phải? Chẳng lẽ Cửu thúc đi nhầm đường rồi sao?”
Lời của nàng, nghe rất nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng lọt vào trong tai của Mạc Cửu thì không khác nào tiếng sấm chói tai. Ở chỗ này, người mà có thể khiến Mạc Cửu sợ hãi, ngoại trừ Mạc Ly ra, thì chính là nữ nhân trước mặt này. Nàng tên là Mạc Hiên, là trưởng nữ của Mạc Ly, cũng là một tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp của Mạc gia. Nàng so với Mạc Vấn Thiên, là một tuyệt thế thiên tài vào mấy trăm năm trước của Mạc gia, thậm chí còn tuyệt luân hơn. Đáng tiếc, do nàng là phận nữ nhi, nên không thể giành lấy được vị trí kế nhiệm của gia chủ đời tiếp theo. Nếu không, ở Mạc gia, tuyệt đối không có bất kỳ ai có thể so sánh được với nàng.
Mà tên Mạc Cửu này, vừa nhìn thấy nàng, trong bụng đã đầy ý nghĩ xấu. Với lại, trong Mạc gia không có quy định cấm người trong tộc lấy nhau, chỉ cần không phải là người trong trực hệ thì hoàn toàn có thể kết hôn. Cho nên, ngày bình thường hắn luôn muốn nghĩ cách đem Mạc Hiên đưa về phòng của mình. Đáng tiếc, Mạc Hiên này không những thực lực mạnh mẽ, mà thủ đoạn cũng tuyệt đối không ai sánh bằng. Mấy lần trước, không phải nhờ cha hắn là Đại trưởng lão trong tộc, hắn đã bị nàng giết chết lâu rồi.
Cho nên, lần này gặp được nàng hắn cũng không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể ngậm đắng làm ngọt, cười lành, nói: “Hì hì, Hiên nhi, Cửu thúc chẳng qua chỉ là đùa vui mà thôi! Tuyệt đối là đùa vui mà thôi!”
Hắn nói xong, vội liếc mắt nhìn sang Lý Mục, nháy nháy mắt mấy cái: “Lý Mục, ngươi còn đứng đấy làm gì? Còn không mau mau xin lỗi Hiên nhi của ta đi!”
Lý Mục là kẻ thông minh bậc nào, vừa nghe hai người nói chuyện hắn liền biết được thân phận của thiếu nữ này là ai rồi, mà danh tiếng của nàng, vẫn luôn luôn như sấm rền bên tai, hắn làm sao chưa nghe qua. Cho nên vừa nghe Mạc Cửu nhắc nhở, Lý Mục liền cười giả lả, nói: “Đại tiểu thử, lần đầu gặp mặt! Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Nhìn dáng nụ cười giả tạo của hai người này, Mạc Hiên cực kỳ chán ghét, nàng hừ lạnh một tiếng, sau đó liền bỏ đi, không hề quay lưng lại nhìn một chút nào. Mạc Cửu cũng coi như biết điều, không dám ở đây dây dưa nữa, hắn lủi thủi dẫn người của mình rời đi. Tên Lý Mục kia đương nhiên là vội vàng chạy theo ở phía sau rồi.
“Hừ, con đàn bà đó, sẽ có một ngày ta đem ả đặt dưới thân, mặc sức mà chà đạp, để cho ả ta biết, chọc giận Mạc Cửu ta sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào!” Mạc Cửu trong miệng bắn ra một tràng bẩn thỉu.
Mà Lý Mục đi ở bên cạnh thì không ngừng híp mắt cười thầm: “Cửu gia, muốn khống chế nữ nhân này, cũng không phải là không có cách! Không biết là Cửu gia có muốn nghe cao kiến của tại hạ hay là không?”
“Cao kiến gì?” Hai mắt Mạc Cửu như muốn tỏa sáng, vội vàng ôm chằm lấy bả vải của Lý Mục, nói.
Lý Mục cảm thấy có chút rùng mình, hắn nghe đồn, tên Mạc Cửu này không những háo sắc, mà còn ưa thích làm chuyện vui vẻ với mấy tên gia nhân nuôi ở trong nhà, cho nên hành động này của Mạc Cửu làm cho Lý Mục có chút chột dạ, không dám để cho Mạc Cửu lại gần, vội vàng lùi lại mấy bước, sau đó mới truyền âm nói: “Cửu gia, ta có một cách như thế này…”
Nghe Lý Mục nói xong một hồi, Mạc Cửu liền lập tức tỏ ra phấn chấn, đi tới vỗ mạnh một cái lên vai Lý Mục, cười ha hả nói: “Ha ha ha, không hổ là Thiết Diện Tiên Sinh, tài trí tuyệt luân a! Kế như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra! Quả thật là tiện, cực kỳ tiện a! Nhưng mà… ta thích! Ha ha ha!”
Chuyện xấu xa của Lý Mục và Mạc Cửu, giống như một nốt nhạc nhẹ nhàng, tan biến trong đêm.
Trời vừa sáng, đám người Trần Vũ đã bị Trịnh Khải đánh thức, người này vẫn một bộ mặt lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không bởi vì một chuyện đêm qua mà ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Trần Vũ âm thầm nghĩ, cái tên này không phải là không biết cười đấy chứ? Đúng thật là nhàm chán a!
“Thành chủ muốn gặp các ngươi!” Trịnh Khải nói xong, cũng không đợi cho bọn người Trần Vũ đồng ý hay không, đã đi phía trước dẫn đường. Đám người Trần Vũ nhìn nhau, rồi cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Khi đến một gian phong khách, Trịnh Khải mới quay lại nhìn Trần Vũ nói: “Đại nhân có lệnh, chỉ gặp riêng một mình ngươi mà thôi, những người khác thì ở trong này chờ đi! Lát nữa sẽ có người tới chiêu đãi các ngươi!”
Mọi người hơi nhìn nhau một chút, rồi Trần Vũ gật đầu nói: “Các ngươi cứ yên tâm ở đây chờ ta đi! Ta đi một lát rồi sẽ quay lại!”
Tiểu Phương có chút lo lắng, muốn tiến lên nói chuyện, lại thấy mọi người không ai nói lời nào, chỉ có thể im lặng lùi lại. Trần Vũ nhìn nàng cười cười một chút, rồi đi theo Trịnh Khải.
Lần này, Trịnh Khải dẫn theo Trần Vũ đi đến một chỗ hoa viên, bên trong cái hoa viên này có một hồ sen rất rộng, nước bên trong hồ cực kỳ trong suốt, hoàn toàn có thể nhìn thấy từng bầy cá nhỏ tung tăng bơi lội bên trong. Mà giữa hồ sen lại có xây một thủy đình, bên trong thủy đình này đang có hai người vừa ngồi uống trà, vừa đánh cờ. Một người trong đó chính là vị thành chủ mà hôm qua Trần Vũ được nhìn thấy một lần. Còn người con gái xinh đẹp đang ngồi phía đối diện kia, Trần Vũ hoàn toàn không nhận ra nàng là ai. Chỉ có điều, dung mạo của nàng thật sự là rất xuất sắc. Nếu có thể so sánh với mấy vị mỹ nhân trong phim cổ trang mà Trần Vũ từng xem qua, có thể nói nàng chính là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm!
“Đó là đại nhân và tiểu thư, ta chỉ dần ngươi đến đây thôi, ngươi tự mình qua đó đi!” Trịnh Khải nói xong, liền lặng lẽ lui lại, đứng ở bên ngoài hành lang chờ.
Trần Vũ cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp đi lên cầu, bước về phía thủy đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...