Thợ Săn Tại Dị Giới

Những tiếng la hét của Trần Hữu Lượng trong đêm vắng, càng vang càng xa, càng thêm thảm thiết, oanh liệt.

Khi đoàn người Trần Vũ rời đi, thì trên người của Trần Hữu Lượng, khắp nơi đều là vết thương, mặt mũi thì sưng húp lên, trông rất thảm.

“Hừ hừ, cái tên đó thật là đáng đánh chết mà! Vừa rồi ta còn chưa có đánh đã, ngươi kéo ta lại làm cái gì a?” Tiểu Phương xoa nắn nắm đấm, hung hăng nhìn về phía Trần Vũ.

Trần Vũ không khỏi liếc mắt nhìn nàng, nói: “Nếu mà ngươi đánh chết hắn, đến lúc đó bọn họ đến đòi người, ta sẽ đem ngươi ra giao cho họ được không?”

“Đương nhiên là không? Ngươi mà dám đem ta giao ra cho bọn họ, ta nhất định sẽ đánh chết ngươi!” Tiểu Phương trợn mắt lên nhìn Trần Vũ, còn giơ giơ nắm đấm ra trước mặt, nói.

“Ngươi bây giờ đánh không lại ta, còn muốn đánh ta, ngươi không sợ ta sẽ đánh nát cái mông của ngươi hay sao?” Trần Vũ hữu ý vô ý, nhìn về phía cái mông căng tròn của nàng.

“Ngươi… ngươi đang có ý xấu? Ta… ta đánh chết ngươi!” Tiểu Phương bị Trần Vũ nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi vừa thẹn vừa giận, vung tay đấm ra một quyền, đem Trần Vũ từ trên lưng Đại Thỏ Ngọc, đánh rớt xuống đất!

“Ui da… tiểu bà cô! Ngươi thật không nói đạo lý a! Ta chỉ nói chơi thôi, ngươi nghĩ là ta làm thật hay sao?” Trần Vũ nhăn nhó đứng dậy, xoa xoa cái mông của mình, mắng.

Tiểu Phương nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nàng cực kỳ đắc ý, đưa tay hất mũi lên, cười nói: “Hì hì, ngươi không phải mới nói ta đánh không lại ngươi sao? Sao bây giờ lại bị ta đánh cho thảm như vậy nha?”

“Xem chừng cái mông của ngươi chưa được đánh qua lần nào, nên có chút ngứa rồi phải không?” Trần Vũ nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, không khỏi bẻ bẻ các khớp ngón tay, nhìn về phía nàng cười một cách vô cùng bỉ ổi.


“Á… đại sắc lang! Ngươi không được qua đây! Ca, mau cứu ta! Tên đại sắc lang này đang ăn hiếp ta! Mau cứu ta!” Tiểu Phương vội vàng lui về phía sau lưng Trần Minh, la hét ầm ĩ cả lên.

Trần Minh thì làm bộ như tai điếc mắt ngơ, đầu hất lên trời, miệng còn không ngừng huýt gió, làm như không hề hay biết gì cả.

“Ca… ngươi…” Tiểu Phương có chút trợn mắt lên mà nhìn đại ca của mình, rồi nàng quay sang nhìn những người khác.

Tất cả những người bị nàng nhìn tới, đều làm giống như Trần Minh, đầu ngước lên trời, chỉ đông chỉ tay.

“Các ngươi xem, bầu trời hôm nay thật là nhiều sao nha? Ta đã đếm được hơn một ngàn ngôi sao rồi!” Không biết là ai chỉ lên trời, nói.

Chỉ có Bạch Tiểu Thuần là vô cùng thật thà, lên tiếng bênh vực cho Tiểu Phương: “Vũ ca, người ta dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương, ngươi không nên đánh mông người ta nha! Đánh như vậy, mông của nàng nhất định sẽ bị sưng to, mà mông sưng lên thì tướng đi sẽ rất xấu, tướng đi xấu thì sẽ bị rất khó lấy chồng nha!”

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi im miệng cho ta!” Mấy lời của Bạch Tiểu Thuần lọt vào trong tai của Tiểu Phương, làm cho nàng vô cùng xấu hổ, hai má đều đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Trần Vũ.

Trần Vũ còn đang giơ tay lên cao, chưa kịp đánh xuống, bị nàng nhìn như vậy, liền xúc động muốn hung hăng đánh cho nàng mấy cái. Chỉ có điều, hắn không dám làm liều, bà cô này quả thật là không dễ chọc a!

“Hừ, nể tình Tiểu Thuần lên tiếng nên ta tha cho ngươi đấy!” Trần Vũ tiếc nuối đưa tay rụt trở về, đem nàng thả xuống đất.


Tiểu Phương bị thả xuống, có chút bất mãn lườm lườm Trần Vũ, rồi hung hăng đi ngang qua chỗ Bạch Tiểu Thuần, mắng một tiếng: “Hùm, nhiều chuyện!”

“Ta…” Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác không biết là mình vừa làm sai chuyện gì nữa?

Hắn thật sự rất bị oan a!

Chỉ có điều, đám người Trần Vũ cũng không hề hay biết, lúc bọn họ rời đi, đang có một ánh mắt vô cùng thù hận nhìn về phía mình.

“Các ngươi hãy đợi đấy!” Trần Hữu Lượng nghiến răng nghiến lợi nói.

Phủ thành chủ.

Mạc Ly vẫn đang ngồi ở trong thư phòng, tay cầm lấy một quyển công văn, chăm chú đọc lấy nội dung bên trong. Mà lúc này, ở bên phía đối diện là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ Hoàng Kim Chiến Giáp, dáng người thẳng tắp, không dám mở miệng nói ra một lời. Cảnh tượng trong phòng lúc này có một chút quái dị.

Cũng không lâu lắm, trong căn phòng đột nhiên hiện lên một tia gợn sóng, một cái bóng đen âm thầm xuất hiện ở trước mặt hai người. Người đàn ông mặc chiến giáp thoáng cái trở nên giật mình, nhưng rất nhanh liền trở nên trấn tĩnh lại. Chỉ có vị thành chủ đang ngồi đọc công văn là hết sức bình thản, nói: “Công việc ta giao cho người làm như thế nào rồi?”

Cái bóng đen này hơi quay sang nhìn người đang mặc chiến giáp một chút, thấy Mạc Ly không nói gì thêm, cái bóng đen mới cúi thấp người xuống, cẩn thận, nói: “Thưa đại nhân, đám người đó không có ý kiến gì! Nhưng thuộc hạ nhìn thấy, bọn họ chỉ là qua loa đồng ý mà thôi!”


“Ừm, ta biết rồi! Ngươi có thể lui xuống trước đi!” Mạc Ly giống như là đã sớm đoán trước được kết quả, nên cũng không có bất kỳ biểu hiện thay đổi nào trên khuôn mặt, gật đầu nói.

Cái bóng đen hơi cúi thấp người, rồi tiêu biến ngay trước mặt của người đang mặc Hoàng Kim Chiến Giáp. Người này đương nhiên chính là đại thống lĩnh của thủ vệ quân, Trịnh Tùng rồi!

Trịnh Tùng thấy cái bóng đen này biến mất, không khỏi âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miệng. Hắn đã sớm nghe nói qua, trong Mạc gia có nuôi một đám Ảnh Vũ, đều là những tên sát thủ giết người trong chớp mắt. Bây giờ được chứng kiến một người trong số đó, sống lưng hắn không khỏi lạnh buốt. Thực lực của tên Ảnh Vũ này, tuy không mạnh hơn Trịnh Tùng, thậm chí có còn có mấy phần thua, nhưng thuật ẩn nặc của tên này quả nhiên là lợi hại. Ngay vừa rồi, lúc tên Ảnh Vũ này xuất hiện, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào, thậm chí, nếu như tên Ảnh Vũ đó có ý định muốn giết Trịnh Tùng, Trịnh Tùng cũng không dám chắc là mình có tránh né được hay không?

Cho nên, lúc này Trịnh Tùng đối mặt với vị thành chủ ở trước mặt, trong lòng càng thêm bất an, lo sợ.

“Thế nào, ngươi cũng biết sợ rồi sao?” Mạc Ly chậm rãi đặt công văn xuống bàn, lên tiếng hỏi.

Trịnh Tùng lanh toát cả mồ hôi, vội vàng quỳ rạp xuống đất, nói: “Thuộc hạ biết sai rồi! Thuộc hạ biết sai rồi!”

“Biết sai? Ngươi cảm thấy ngươi sai ở chỗ nào?” Mạc Ly không nhanh không chậm, nói.

“Là… Là thuộc hạ không nên dung túng thủ hạ làm bậy, gây hại đến uy tín của đại nhân!” Trịnh Tùng run giọng đáp.

“Chỉ có nhiêu đó thôi sao?” Mạc Ly lại chậm rãi nói.

Mà thái độ này của Mạc Ly, càng làm cho Trịnh Tùng thêm sợ hãi hơn. Hắn đã đi theo Mạc Ly, giữ chức vụ thống lĩnh thủ vệ quân này rất nhiều năm rồi. Tính cách của Mạc Ly, hắn là ngươi rõ nhất. Người này bình thường, không bao giờ bộc lộ ra cảm xúc của mình, ẩn dấu cực kỳ sâu. Nhưng chính vì thế, vị thành chủ này mới càng đáng sợ hơn. Đặc biệt là vừa rồi Mạc Ly lại cố tình để cho một tên Ảnh Vũ xuất hiện trước mặt Trịnh Tùng. Việc này chỉ có thể chứng minh một điều, là vị thành chủ này đang cảnh cáo hắn. Trịnh Tùng làm sao không sợ cơ chứ?

“Đại nhân, thuộc hạ biết sai rồi! Lần sau thuộc hạ sẽ không dám tái phạm nữa! Thuộc hạ nhất định không dám tái phạm nữa!” Trịnh Tùng vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu bình bịch, hoàn toàn không có một chút uy phong ngày thường nào cả.


“Xem chừng, ngươi quả thật là có rất nhiều việc đang lén lút làm ở sau lưng ta! Ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?” Mạc Ly nhìn Trịnh Tùng hỏi.

“Đại nhân, thuộc hạ biết sai rồi! Xin đại nhân cứ trách phạt! Thuộc hạ nhất định sẽ không dám oán trách nửa lời đâu!” Trịnh Tùng vội vàng dập đầu xuống đất, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Mạc Ly.

“Được rồi, ngươi đứng dậy đi!” Lúc này, Mạc Ly lại phất tay, đem Trịnh Tùng đỡ dậy, sau đó mới trầm ngâm, nói: “Trịnh Tùng, thời gian ngươi đi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?”

“Dạ, đã hơn ba mươi năm rồi!” Trịnh Tùng không hiểu tại sao lúc này Mạc Ly lại hỏi đến chuyện này, nhưng hắn cũng không dám nói nhiều, đành phải thành thật đáp.

“Ba mươi năm rồi sao?” Mạc Ly lẩm nhẩm một tiếng trong miệng, rồi im lặng không nói thêm bất cứ lời nào.

Không khí trong phòng càng lúc càng trở nên ngột ngạt, mà sau lưng Trịnh Tùng lúc này đã túa đầy mồ hôi. Hắn có cảm giác như thời gian đang ngừng lại, mà phía trên lưng hắn lại có một ngọn núi vô cùng to lớn ép chặt xuống, làm hắn không có cách nào thở nổi.

“Được rồi, nơi này không còn việc của ngươi nữa, ngươi lui xuống đi!” Đột nhiên Mạc Ly phất phất tay, đem Trịnh Tùng đuổi ra ngoài.

Trịnh Tùng có chút cảm giác như mình vừa mới được đặc xá, liền vội vàng chắp tay nói: “Dạ, thuộc hạ xin phép cáo lui!”

Trịnh Tùng vừa rời khỏi thư phong của Mạc Ly không bao lâu, không khí chung quanh liền gợn lên một tầng sóng nhỏ, rồi một cái bóng đen âm thầm hiện ra ngay sau vị trí mà Trịnh Tùng vừa đứng.

Mạc Ly hơi nhìn tên Ảnh Vũ ở trước mặt, rồi phất tay nói: “Ngươi cũng lui đi!”

Tên Ảnh Vũ này không nói một tiếng, hòa lẫn vào trong không khí, biến mất không thấy đâu nữa. Trịnh Tùng cũng không biết, vừa rồi mình chỉ cách cái chết gần trong gang tấc mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui