“Người chim!” Vừa nhìn thấy người này, cả đám người Trần Vũ đều hô to.
Mặt Công Tôn Thắng lập tức đen lại, hắn rất ghét người khác gọi hắn là người chim, vì cái từ này làm cho hắn có cảm giác rất khó chịu, giống như là vừa mới nuốt phải một đống phân chim vậy.
“Ha ha ha, ta đã nói bao nhiêu lần rồi mà ngươi không chịu nghe, cứ lại thích xuất hiện trước mặt người khác theo cái cách này!” Lúc này bọn người Quan Thắng cũng chạy đến, Ngô Dụng vừa đi vừa cười lớn.
“Hừ, những kẻ dám gọi ta như vậy, từ trước đến nay đều không có kết cục gì tốt đẹp!” Công Tôn Thắng hừ lạnh một tiếng, rồi hướng về phía bọn người Trần Vũ nhìn chằm chằm, đặc biệt là ánh mắt của hắn quét lên người Trần Vũ nhiều đến mấy lần.
Trần Vũ cảm nhận được địch ý trong ánh mắt của Công Tôn Thắng, không khỏi âm thầm chửi ầm trong bụng. Vừa rồi cũng không phải chỉ có mình hắn gọi Công Tôn Thắng là người chim a!
“Hừ, chỉ mới đạt tới Sơ Cấp tầng sáu, không nghĩ tới ngươi lại có thể đả thương được Lý Quỳ!” Trong ánh mắt của Công Tôn Thắng khi nhìn về phía Trần Vũ hiện lên một tầng sát khí.
Cảm giác này làm Trần Vũ rất khó chịu, hắn lập tức đem Công Tôn Thắng liệt vào danh sách đen cần phải loại trừ của mình.
“Ồ, là Xích Diễm Hồ! Nơi này lại có tận bốn con Xích Diễm Hồ!” Vừa nhìn thấy bên cạnh của hai nữ nhân đeo mạng che mặt xuất hiện bốn con Xích Diễm Hồ, Hương nhi liền lập tức hô lên.
Mà Bạch Ngạn đứng ở một bên cũng tỏa ra một luồng sát khí: “Mau đem bọn chúng thả ra, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!”
Không biết từ lúc nào, Bạch Ngạn đã đem hai thanh trường kiếm cầm lên trên tay. Trên hai thanh kiếm này, thanh kiếm bên tay phải thì được bộc lên một tầng hàn băng, còn thanh kiếm trên tay trái lại bộc lên một tầng hỏa diễm đỏ rực.
“Song ma kiếm sĩ!” Quan Thắng đang cưỡi trên lưng Xích Dực Hổ cũng nhảy dựng lên. Đặc biệt là khi hắn nhận ra thực lực của Bạch Ngạn còn mạnh hơn so với nhóm người mình.
“Nữ nhân Hồ tộc! Quả nhiên là kỳ lạ hiếm thấy! Không nghĩ tới lại gặp các ngươi ở chỗ này!” Người lên tiếng nói chuyện là một trong hai nữ nhân mang theo mạng che mặt, nàng tên là Thập Tam Nương.
“Nếu đã nhận ra ta là người của Hồ tộc, các ngươi còn không mau đem bốn con Xích Diễm Hồ này thả ra?” Bạch Ngạn tức giận, thả ra khí tức cường giả Cao Cấp tầng ba của mình.
“Hừ, chỉ một mình ngươi mà cũng muốn bọn ta thả chúng ra? Vậy thì phải xem bọn chúng có đồng ý hay không đã!” Một nữ nhân đeo mạng che mặt khác cũng lên tiếng, nàng tên là Thập Tứ Nương.
“Lên!” Thập Tứ Nương vừa nói xong liền ra lệnh, hai con Xích Diễm Hồ ở bên cạnh nàng ngay lập tức vọt tới.
Mà lúc này, hai con Xích Diễm Hồ còn lại cũng hướng Hương nhi xông lên. Bạch Ngạn thấy thế, liền quát lớn: “Các ngươi có bản sự thì tự mình động thủ đi!”
Lời này của nàng vừa nói ra, liền nhận được nụ cười khinh miệt của một trong hai nữ nhân đeo mạng che mặt: “Nực cười, chúng ta là Thuần Thú Sư, sức chiến đấu của bọn ta đều dựa vào sủng vật của mình, việc gì bọn ta phải tự mình động thủ!”
“Nếu đã như thế thì đừng có trách ta không khách khí!”
Ban đầu, Bạch Ngạn vừa nhìn thấy bốn con Xích Diễm Hồ bị khống chế thì rất tức giận, vì dù sao bọn chúng cũng có huyết mạch của Hồ tộc các nàng, các nàng không thể thấy mà làm lơ được. Nhưng khi thấy hai con Xích Diễm Hồ này hoàn toàn không thèm để ý tới mình, mà lao tới tấn công, nàng cũng đã không còn quan tâm đến nhiều thứ như vậy nữa rồi.
Thanh băng kiếm trong tay của Bạch Ngạn nhắm ngay một con Xích Diễm Hồ đang xông tới gần chém xuống.
Nhưng đúng lúc này, lại có một giọng cười lạnh vang lên: “Hừ, cũng chỉ có chút bổn sự này mà cũng muốn tổn thương đến Xích Diễm Hồ của ta! Mơ tưởng!”
Người lên tiếng chính là Thập Tứ Nương, chỉ thấy, một cây roi dài từ trên tay nàng phóng tới, nhắm ngay khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngạn quất lên. Mặt của Bạch Ngạn liền tái đi, nàng nhanh chóng thu hồi thanh hỏa kiếm trong tay về chóng đỡ. Vốn dĩ một roi này nếu đánh lên chỗ khác trên người nàng, nàng cũng có thể mặc kệ. Nhưng hết lần này tới lần khác, Thập Tứ Nương lại cố tình nhắm lên mặt của nàng mà quất tới, nàng không thể không ngăn cản được. Dù sao nữ nhân vốn có thiên tính yêu thích xinh đẹp, đặc biệt là Hồ tộc các nàng càng coi trọng tư sắc của mình, làm sao có thể để khuôn mặt tổn thương cho được.
“Vô sĩ!” Bạch Ngạn tức giận mắng to một tiếng.
Mà lúc này, thanh băng kiếm của nàng cũng đã chém trúng con Xích Diễm Hồ kia, chỉ có điều, trên thân kiếm của nàng không hề lưu lại một chút máu tươi nào.
“Là huyễn ảnh!” Bạch Ngạn liền lập tức kinh hô lên.
“Xem như là ngươi cũng còn có mắt nhìn hàng!” Thập Tứ Nương lơ đễnh cười lên một tiếng, rồi hung hăng vụt mạnh roi da trên tay đánh tới lần nữa, lần này vị trí bị công kích là hai mắt của Bạch Ngạn.
Quả thật nữ nhân này đủ độc ác, toàn bộ công kích của nàng đều nhắm vào nơi yếu hại nhất trên người của Bạch Ngạn mà tấn công. Nếu như bình thường, với đẳng cấp của Bạch Ngạn, không dễ dàng bị rơi vào thế bị động như thế. Chỉ đáng tiếc là, nàng hơi có chút chủ quan, lại bị hai con Xích Diễm Hồ quấn lấy như hình với bóng, không có cách nào trở tay kịp.
Trong lúc đó, chỗ của Hương nhi cũng không tốt đẹp hơn là bao nhiêu. Dù sao vết thương lần trước trên người của nàng cũng chưa hoàn toàn khôi phục hết, mà đẳng cấp của nàng còn thấp hơn cả Bạch Ngạn, chỉ đạt đến Cao Cấp tầng một. Cho nên, khi nàng gặp phải sự vây công của Thập Tam Nương và hai con Xích Diễm Hồ, liền lập tức trở nên chật vật không chịu nổi.
Lúc này, Công Tôn Thắng lại nhìn đám người Trần Vũ cười cười: “Có lẽ hai nữ nhân Hồ tộc này chính là trợ giúp lớn nhất của các ngươi rồi phải không?”
Trần Vũ không có trả lời hắn, mà chỉ im lặng quan sát cuộc chiến, thấy thế Công Tôn Thắng cũng coi như làm lơ, lại nói tiếp: “Vừa rồi, một mũi tên của ngươi tuy nhìn rất bình thường, nhưng lại có thể làm Lý Quỳ bị thương, đau đớn đến độ hôn mê bất tỉnh. Xem ra, trên người ngươi cũng có không ít bảo bối a!”
Lúc này, Trần Vũ vẫn đang âm thầm đánh giá tình huống xung quanh, hắn nghe Công Tôn Thắng nói thế thì hơi ngước đầu lên. Hiện tại, bên cạnh hắn ngoài Trần Minh, Tiểu Phương và hai tên thiếu niên Bạch Tiểu Thuần, Mạc Tiểu Tà ra thì cũng chỉ có Đại Thỏ Ngọc. Nhưng con thỏ mập này, ngoài việc chạy trốn rất nhanh, hầu như chẳng có năng lực gì đặc biệt, mà với thực lực của bọn người Trần Minh, Tiểu Phương, Bạch Tiểu Thuần và Mạc Tiểu Tà cộng lại thì cũng không thể nào là đối thủ của ba tên cường giả trước mặt. Rất rõ ràng, bọn hắn bây giờ đang lâm vào hoàn cảnh rất nguy hiểm. Ngoài việc chạy trốn ra, thì bọn hắn cũng không có biện pháp nào khác.
Nhưng mà Hương nhi và Bạch Ngạn đang bị quấn lấy, không thể nào thoát thân ra được. Nếu mà hắn bỏ chạy một mình, để hai nàng ở lại đây, đừng nói là bọn người Trần Minh, Tiểu Phương sẽ không đồng ý, mà ngay cả chính hắn cũng tự khinh bỉ lấy mình. Bỏ lại đồng đội để chạy trốn, chính là hành vi mà hắn xem thường nhất.
Lại âm thầm tính toán một hồi, bỗng nhiên hai mắt Trần Vũ lóe sáng, vẻ mặt của hắn ngay lập tức trở nên tươi tỉnh hẳn ra, hắn nói: “Lão ca, chúng ta có thể thương lượng một chút được không?”
“Thương lượng? Ngươi muốn thương lượng như thế nào?” Công Tôn Thắng thấy Trần Vũ không có trả lời câu hỏi của mình, mà còn hỏi ngược lại, thì cười cười, nói.
Nụ cười này làm cho Trần Vũ có chút nổi cả da gà, không phải là tên này lại có sở thích đặc biệt gì đấy chứ?
Trần Vũ hơi rùng mình một cái, sau đó bình tĩnh lại, nói: “Lão ca, thật tình mà nói thì chúng ta cũng coi như là có chút nguồn gốc!”
“Có chút nguồn gốc? Ý ngươi là sao?” Nghe đến đây, Công Tôn Thắng có chút nhíu mày lại.
Trần Vũ âm thầm cười ở trong lòng, hắn lại tiếp tục nói: “Lão ca có biết vì sao một tiễn vừa rồi của ta lại lợi hại như vậy không?”
“Tại sao?” Công Tôn Thắng cũng nghi hoặc hỏi lại.
“Bởi vì ông ngoại của ta, cùng với Hoa Vinh đại ca là có chút gốc gác! Chúng ta cùng có chung một dòng tộc, nên tài nghệ bắn cung của ta được truyền thừa lại từ đó!” Trần Vũ nói chuyện không chút đỏ mặt, Công Tôn Thắng nghe xong tin đến sái cổ.
Đặc biệt là tên của Hoa Vinh, người này cũng là một trong một trăm lẻ tám vị thủ lĩnh trên Lương Sơn, đương nhiên là Công Tôn Thắng có nghe qua rồi. Mà quả thật, tài bắn cung của Hoa Vinh không ai có thể sánh được.
Nhưng lúc này, Ngô Dụng nhịn không được, mới đi tới quát lên: “Tiểu tử, chớ có nhiều lời! Các ngươi muốn đi qua chỗ này, thì đem toàn bộ túi trữ vật giao ra đây. Nữ thì lưu lại, còn nam thì có thể rời đi!”
“Cái gì?” Lời này của Ngô Dụng đã trực tiếp dọa cho đám người Trần Minh đều kinh hãi, mà Tiểu Phương đã trực tiếp lui về phía sau Trần Vũ đứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...