" Tiểu thư, tôi có thể ngồi đây được chứ?"
Mộc Tử Đình bị giọng nói trên đỉnh đầu kinh động. Ánh mắt cô hơi loé lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình đạm không biểu cảm.
Cứng ngắc chuyển ánh mắt từ vị trí hộp cơm, ngẩng đầu lên đối diện với Lăng Phục Hy. Mộc Tử Đình thản nhiên chớp chớp mắt, bình tĩnh đánh giá người đàn ông trước mắt trong khoảng cách rất gần.
Lăng Phục Hy hơi gầy, nhưng không phải dạng gầy gò, yếu ớt mà có nhiều hơn nét mảnh khảnh, thư sinh. Gương mặt anh ta tuấn tú, ngũ quan không phải sánh hàng tuyệt mĩ, nhưng cũng vào dạng ít có. Làn da trắng trẻo, kết hợp dáng người thon dài, cao ráo. Khi anh ta khoác lên áo blouse màu trắng sẽ vô thức toát ra một loại quyến rũ trầm tĩnh trời sinh khiến người khác không nhịn được phải say mê ngước nhìn.
Mộc Tử Đình hoàn toàn không bị Lăng Phục Hy làm cho mê muội. Cô chỉ cứng ngắc xê dịch cái ghế qua một bên nhường lại một vị trí vừa đủ cho anh ta bước vào.
Hành động này thay cho câu trả lời.
Lăng Phục Hy không nói gì, cũng thản nhiên đặt ghế ngồi xuống, không có một chút thắc mắc đối với việc bị Mộc Tử Đình ghẻ lạnh. Cho dù, đây đúng là lần đầu tiên anh bị đối xử hờ hững như vậy. Cảm giác này... Rất mới lạ!
Không khí trong phòng ăn thoáng chốc trầm xuống, mọi tiếng xì xào, bàn tán hay cười đùa đều lũ lượt tan biến. Ai nấy đều cuống quýt đem ánh mắt bắn về phía hai người đang thản nhiên xúc từng muỗng cơm bỏ vào miệng kia. Trong ánh mắt lộ ra một tầng khó hiểu không thể lí giải.
Mộc Tử Đình không quan tâm đến ánh mắt mọi người đang nhìn về phía cô. Vì chính cô cũng không hiểu mọi người đang nhìn cái gì.
Có lẽ là nhìn người đàn ông ngồi ở ngay bên cạnh cô chăng?
" Anvil, người đàn ông bên cạnh cô... Rất lạ!"
Cloudy nằm trong túi áo khẽ động, nhỏ giọng nói. Cậu cũng không sợ sẽ bị người có tâm nghe thấy.
Vì bản thân mỗi một Ma Cà Rồng đều có một tần số phát âm đặc biệt. Ngoại trừ bọn họ cố ý, rất hiếm có người nào lạc khỏi tầm kiểm soát của bọn họ, nghe lén được những gì họ nói.
" Lạ cái gì?"
Mộc Tử Đình cũng thì thào hỏi lại. Dĩ nhiên, đây cũng là phương thức phát âm đặc biệt.
" Tôi không biết!"
Cloudy nằm trong túi áo đan hai tay lại, khoanh trước ngực, nhún nhún vai trả lời.
Cậu quả thực cũng không biết tại sao lại có cảm giác người kia kì lạ. Chỉ biết, có một thứ gì đó trên người đàn ông này khiến cậu có cảm giác không hợp lí.
Mộc Tử Đình ngẩn ra, vẫn đều đều xúc cơm bỏ vào miệng. Nhưng có trời mới biết, tâm trí của cô hiện giờ đang phiêu đãng ở nơi nào.
Từ đầu đến cuối, Mộc Tử Đình chưa từng nhìn Lăng Phục Hy thêm một lần. Nhưng theo bản năng, cô đối với người đàn ông này đã dựng lên một phần phòng bị, cảnh giác.
" Anvil, cô nghĩ xem, tại sao tôi lại có cảm giác như vậy nhỉ?"
Cloudy nhíu nhíu mày, suy nghĩ. Cậu rõ ràng không cảm nhận được ác ý từ anh ta. Điều đó chứng tỏ người này không phải người xấu.
Anh ta cũng không có mùi hôi của người bị quỷ bán lâu ngày, vậy có nghĩa là anh ta nếp sống của anh ta rất sạch sẽ, có quy tắc đàng hoàng, hướng thiện.
Nhưng, anh ta cũng gợi lên cho cậu một tia tò mò, vì cậu hoàn toàn không biết phải xếp anh ta vào dạng người nào.
Ừm, ở anh ta có một cái gì đó không đúng! Rất không đúng!
Mộc Tử Đình trầm mặc, cũng không trả lời Cloudy. Cô lấy ngón tay gõ gõ vào túi áo. Làm như vẻ đang vuốt phẳng nếp nhăn. Nhưng thực tế chính là nhắc nhở cậu ngoan ngoãn.
Cloudy bị ngón tay của Mộc Tử Đình gõ gõ lên đỉnh đầu, đau muốn phát khóc. Bất quá, cậu cũng không dám hét lên.
Ma Cà Rồng tức giận sẽ bị lạc khỏi tần số phát âm. Cậu cũng chưa ngốc đến mức bước qua ranh giới này.
Có lẽ, Mộc Tử Đình biết cậu sẽ không dám làm loạn, nên mới cố tình dùng phương thức này chỉnh cậu hay sao?
Anvil thật là người xấu!
Cloudy ngồi bẹp xuống, đem hai cẳng chân nhỏ xếp bằng lại với nhau. Khoé môi hơi bĩu ra. Âm thầm nói xấu Mộc Tử Đình.
Nếu không phải bây giờ cậu đang ở hình dáng thu nhỏ, cô có thể bắt nạt cậu sao?
Cloudy rên hừ hừ vài tiếng. Song lại chợt nhớ đến một ngày năm năm trước, Mộc Tử Đình không chút lưu tình xách cổ áo của cậu, vung chân một cước đá ra khỏi cửa thì liền rùng mình một cái.
Cloudy đỏ mặt, quyết định không suy nghĩ đến nữa. Khiến Anvil tức giận, cậu cũng không có trái cây chín ăn.
Mộc Tử Đình sau khi gõ Cloudy một cái, liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Cô cũng lén lút dùng tâm thức quan sát Lăng Phục Hy, cảm thấy anh ta rất bình thường. Vẫn đều đều xúc cơm, nhai thật kĩ, lâu lâu lại đẩy gọng kính đang sụp xuống sống mũi một lần.
Không có vẻ gì kì lạ sao?
Mộc Tử Đình thử quan sát vài lần, vẫn luôn không biết anh ta kì quái ở điểm nào.
Chỉ là, cô không nghi ngờ điều Cloudy nói. Hay nói một cách chính xác là cô không dám nghi ngờ.
Tuy Cloudy là sủng vật của Mộc Tử Đình. Nhưng huyết thống vương giả vốn có lại cao quý hơn dòng máu Thợ Săn Quỷ gần như thuần khiết của cô gấp mấy lần.
Đó là chưa kể, cảm giác của Ma Cà Rồng vương, so với Thợ Săn Quỷ, sợ là phải dùng đến từ tuyệt đối chuẩn xác để thuyết minh.
Mộc Tử Đình lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ nữa. Cô nghĩ cảnh giác với Lăng Phục Hy nhiều hơn liền tốt. Lại nói, anh ta vẫn chưa để lộ điều gì bất thường.
Mộc Tử Đình xúc nốt muỗng cơm cuối cùng cho vào miệng. Cũng không chờ Lăng Nhược mà trực tiếp tiến tới quầy cơm mua thêm một phần đồ ăn, định chờ đến lúc thích hợp liền để Cloudy lót dạ.
Dù sao, món ăn của đầu bếp nhà ăn bệnh viện so với trứng luộc mỗi ngày của cô vẫn dễ ăn hơn không biết bao nhiêu lần.
Cloudy đã sớm đối với trứng luộc ngán đến tận cổ rồi!
Mộc Tử Đình quay đi, mà không hề hay biết, ở phía sau, ánh mắt Lăng Phục Hy quay lại nhìn cô. Không phải, ánh mắt ấy chuẩn xác nhìn vào túi áo blouse phồng ra một khoảng kia...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...