Tuy nói có Hoa Đường dốc lòng chăm sóc, bất quá Ôn Liễu Niên dù sao cũng là người đọc sách, không có võ công trụ cột lại nhận không ít kinh hách, cho nên hơn phân nửa thời gian vẫn là nằm trên giường, đọc sách ngẩn người, lại lén lút suy nghĩ chút công sự, cũng khó được tự tại.
Thừa dịp Lục Truy đang ngủ trưa, Hồng giáp lang từ trong phòng chuồn ra ngoài, lúc lắc một đường bò đến tiểu viện Triệu Ngũ, ngồi xổm trên cửa cẩn thận nhìn vào bên trong.
"Sao ngươi lại tới đây." Hoa Đường liếc thấy một cái đầu nhỏ màu đỏ lớn bằng đồng tiền, vì thế cười cười vươn tay, "Tìm Cổ Vương sao?"
Hồng giáp lang nhanh chóng bò vào trong lòng bàn tay nàng, thân thiết cọ cọ xúc tu.
Hoa Đường cầm chung nhỏ ra, đem Thanh đầu Cổ Vương thả ra.
Thanh đầu béo lười biếng nằm sấp, động cũng không muốn động.
Hồng giáp lang vèo vèo bò đến bên cạnh nó, mặt dày mày dạn cọ xúc tu -- Bởi vì trời sinh rất uy mãnh, cho nên chỉ cần nơi có Hồng giáp lang, cổ trùng còn lại chỉ e là sợ tránh còn không kịp, chỉ có Cổ Vương là không sợ nó, Thanh đầu cổ vương bước ra từ Truy Ảnh cung thì lại càng không sợ, cho nên cũng mặc kệ nó đang có ý đồ quấn quanh xúc tu, như trước nằm sấp ngủ gật.
"Sao lại nhìn chằm chằm trùng tử." Triệu Ngũ sau khi vào phòng bất đắc dĩ, "Đã bảo ngươi là nên hảo hảo ngủ trưa."
Mấy ngày nay vẫn ở phòng khám nghiệm tử thi nghiên cứu vài thi thể kia, lại phải chiếu cố chuyện phủ nha, còn phải phối thuốc giải độc cho đại nhân, cơ bản vẫn không nghỉ ngơi tốt.
"Lần sau lúc trở về Vân Nam, ngươi cũng giúp ta bắt một con Hồng giáp lang đi." Hoa Đường dùng gậy nhỏ bát lộng hai con bọ một chút, "Bình thường chơi cùng Cổ Vương, một đỏ một xanh cũng rất dễ nhìn."
"Được." Triệu Ngũ gật đầu đáp ứng, "Bất quá đây là chuyện sau này, hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi trước đi."
"Ta đi ngủ một giấc, ngươi mang Cổ Vương đi bắt chút trùng tử đi." Hoa Đường nói.
Triệu Ngũ nhíu mày, "Lại ăn sao? Hôm trước vừa ăn một đống lớn."
"Cho Hồng giáp lang ăn." Hoa Đường nói, "Nó không tự mình dẫn trùng tử được, Triệu đại đương gia gần đây đại khái cũng không có tâm tư đi bắt, đều ăn thịt bò thịt heo, màu sắc trên lưng giáp sẽ tối đi, độc tính trên người cũng sẽ yếu bớt."
Triệu Ngũ gật đầu, mang thanh đầu Cổ Vương cùng Hồng giáp lang ra cửa.
Trong tiểu viện bên kia, Ôn Liễu Niên đang phơi nắng, bên cạnh bày một bàn điểm tâm, một bình trà, cùng với một mỹ nam tử anh tuấn say đắm.
"Không được phép ăn nữa." Triệu Việt đè tay hắn lại.
Ôn Liễu Niên cường điệu, "Đây là điểm tâm của Thượng bảo chủ."
Triệu Việt: ...
Cho nên ngươi vẫn cứ ăn sao?!
Ôn Liễu Niên lại nói, "Bánh vừng nhân đậu."
"Nhân gì cũng không được ăn." Triệu Việt bưng đĩa đi, "Đợi lát nữa còn phải ăn cơm."
Ôn Liễu Niên ngáp một cái, cũng là không tiếp tục giành, nhắm mắt lại tính toán tiếp tục phơi nắng.Triệu Việt nhíu mày ngồi ở bên cạnh hắn, "Đứng lên đi dạo một chút."
"Không đi." Ôn Liễu Niên không muốn động.
Triệu Việt dọa hắn, "Ăn xong liền ngủ sẽ mập."
"Vậy thì sao?" Ôn Liễu Niên ngáp một cái, "Béo một chút mới có quan uy."
Triệu Việt lại bị nghẹn trở về -- Mọt sách này rốt cuộc khi nào mới có thể không ngụy biện?
Ôn Liễu Niên thích ý xoa bụng.
Nói thì nói không lại, vậy thì đành phải dùng vũ lực trấn áp.
Triệu Việt mạnh mẽ ôm hắn lên, ra lệnh nói, "Đứng !"
Ôn Liễu Niên suy yếu nhắc nhở, "Ta là người bệnh."
"Mỗi lần như vậy, không cần dùng lý do giống nhau !" Triệu Việt gõ đầu hắn.
Ôn Liễu Niên đành phải thong thả ở trong sân đi hai vòng, tượng trưng tiêu hóa một chút, hơn nữa hỏi, "Ta khi nào mới có thể trở về chỗ ở?" Tuy rằng tòa nhà Thượng bảo chủ rất xa hoa, so với phủ nha cũng thoải mái hơn, nhưng suốt ngày ở trong này không có việc gì, cũng rất chán.
Triệu Việt nói, "Chờ sau khi vết thương của ngươi bình phục."
Ôn Liễu Niên nói, "Vết thương của ta bình phục rất chậm."
Triệu Việt bất vi sở động, "Vậy thì chậm một chút lại trở về phủ nha."
Ôn Liễu Niên nói, "Thế nhưng trong núi..."
Triệu Việt cắt ngang lời hắn, "Mặc kệ trong núi là đang mạo hoàng kim hay là nháo quỷ, ngươi cũng phải chờ sau khi thương thế lành mới được đi xem, không có đường thương lượng."
Ôn Liễu Niên ỉu xìu ngồi ở trên ghế, "Nga."
Triệu Việt: ...
Vẻ mặt tràn ngập biểu tình bị khi dễ a.
Ôn Liễu Niên nói, "Thế nhưng không có chuyện làm."
"Dưỡng thương còn muốn làm gì?" Triệu Việt kiên nhẫn hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, "Thiếu ánh sáng, lòng nóng như lửa đốt, lo lắng, nuốt không trôi."
Triệu Việt nói, "Tiếp tục nói một giỏ thành ngữ cũng vô dụng." Huống hồ nuốt không trôi ở chỗ nào, vừa nãy ăn một bàn lớn điểm tâm bánh vừng nhân đậu, còn uống hai bình trà.
Ôn Liễu Niên nói, "Vậy ngươi kể cố sự cho ta nghe đi."
Triệu Việt trừng lớn mắt, "Kể cố sự gì?"
"Cố sự gì cũng được." Ôn Liễu Niên nói, "Đốt thời gian."
Triệu Việt nói, "Ta đi tìm Lục Truy." Hắn chuyện gì cũng có thể kể.
"Được." Ôn Liễu Niên ngồi ở trên ghế, gương mặt bị phơi dưới nắng đỏ bừng, tóc mềm mại tinh tế, xiêm y nhiều nếp nhăn, cả người đều lười biếng, như là gãi một cái thì sẽ ngáp một cái.
Vì thế Triệu Việt liền dừng bước -- Bộ dáng y phục không chỉnh tề, tựa hồ cũng không tiện cho người khác nhìn, chung quy Tri phủ đại nhân bình thường vẫn là rất có uy nghiêm a.Ôn Liễu Niên hỏi, "Đại đương gia không đi sao?"
Triệu Việt nói, "Ta vừa nghĩ, Lục Truy đại khái đang ngủ trưa."
Ôn Liễu Niên lại hỏi, "Lục nhị đương gia kể chuyện rất hay sao ?"
Triệu Việt nói, "Kỳ thật cũng không hay lắm."
Ôn Liễu Niên: ...
Triệu Việt nói, "Lúc trước, có một tòa núi lớn."
Ôn Liễu Niên giật mình, "Đây là đang bắt đầu kể sao?" Quả thật là đường đột.
Triệu Việt rất hung, "Không thì thế nào? Chẳng lẽ còn phải xướng trước một đoạn sao?" Mọt sách thật nhiều chuyện.
Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Cũng được a."
Triệu Việt giật giật tóc của hắn, tiếp tục kể, "Núi rất cao cũng rất lớn, bên trong có một con hồng hồ ly nhỏ."
Ôn Liễu Niên đáy mắt nghi hoặc, "Một con hồ ly?"
Triệu Việt nói, "Còn có một con Dã Lang."
Ôn Liễu Niên: ...
Triệu Việt tiếp tục mặt không chút thay đổi kể chuyện, cuối cùng tiểu hồ ly cùng Dã Lang đồng thời tu luyện thành tiên, song song phi thăng, kết cục rất viên mãn.
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt.
Triệu Việt nói, "Kể xong rồi."
Ôn Liễu Niên rối rắm nói, "Kỳ thật ta muốn nghe kể ... là chuyện trong chốn giang hồ." Không nghĩ tới nghe một đống thỏ cùng hồ ly, còn ở trong thâm sơn giơ móng khoái trá xoay vòng vòng.
Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ, lại cứng đờ, lại cứng đờ.
Vậy sao ngươi không sớm nói rõ một chút ! Lại nói chuyện gì cũng được.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng khen, "Câu chuyện của Đại đương gia cũng không tệ."
Triệu Việt nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên vẻ mặt vô tội.
Triệu Việt nói, "Ngươi có phải là rất mắc cười hay không?"
Ôn Liễu Niên dùng sức lắc đầu.
"Giả bộ !" Triệu Việt hung hăng nhéo mặt hắn.
Ôn Liễu Niên cười hì hì, nhích lại gần bên cạnh, "Đa tạ."
Khoảng cách hai người quá gần, Triệu Việt có chút không được tự nhiên, "Đa tạ ta làm gì."
"Đa tạ ngươi chiếu cố ta." Ôn Liễu Niên rất nghiêm túc.
Triệu Việt nói, "Vốn dĩ cũng là trách nhiệm của ta."
Ôn Liễu Niên 'Ừ' một tiếng, sau đó liền lười biếng nhắm mắt lại, tính toán ngủ một lúc.
Triệu Việt ôm hắn lên trên ghế, lại cầm thảm mỏng, trên đó có mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi trên người mọt sách.
Ôn Liễu Niên rất nhanh liền thiếp đi, hô hấp lâu dài.
Triệu Việt không kiêng nể gì nhìn hắn, tầm mắt từ lông mi xê dịch đến mũi, cuối cùng dừng ở môi.
Nhìn rất mềm a...
Triệu Việt vươn tay đè.
Là rất mềm.
Vì thế tiếp tục đè.
Ôn Liễu Niên ở trong mộng lông mi run rẫy, đại khái là mơ thấy có người đang đút cơm, vì thế há miệng liền ngậm vào.
Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng đảo qua đầu ngón tay, Triệu Việt toàn thân tóc gáy dựng ngược, nhanh chóng giật tay về.
Ôn Liễu Niên hơi bất mãn, nhíu mày than thở hai câu, bởi vì còn chưa nếm được hương vị.
Lục Truy vừa vặn từ ngoài viện bước vào, nghi hoặc nói, "Mặt Đại đương gia sao lại đỏ như vậy?"
Triệu Việt nói, "Không có."
Lục Truy giật giật khóe miệng, nói chuyện cũng không thèm soi gương, đây không gọi là đỏ, vậy cái gì mới gọi là đỏ?
Triệu Việt xoay người vào phòng ngủ, lúc vào cửa còn vấp chân một cái.
Lục Truy: ...
Tuy rằng không biết lúc trước hai người bọn hắn đang làm cái gì, bất quá có một việc ngược lại là có thể khẳng định.
Đó chính là chính mình tựa hồ không nên xuất hiện.
Triệu Việt ở trong phòng đập vỡ chén trà.
Lục Truy nhanh chóng nói, "Ta đi, ta đi !"
Triệu Việt: ...
Lục nhị đương gia cơ hồ là nháy mắt liền biến mất.
Triệu Việt ở trong phòng khó chịu đi vòng vòng.
Chính mình gần đây đại khái là... Thật sự trúng tà.
"Nhị đương gia." Lục Truy vừa trở về chỗ ở, Triệu Ngũ liền mang theo Hồng giáp lang tiến vào, "Ta đưa nó trở về."
"Đa tạ." Lục Truy nói.
Triệu Ngũ nghi hoặc, "Xảy ra chuyện gì?" Như thế nào vẻ mặt đầy bối rối.
Lục Truy châm chước dùng từ ngữ một chút, sau đó nói, "Vừa rồi ta muốn đến thăm Ôn đại nhân, chỉ là lúc đến có vẻ không thích hợp."
Triệu Ngũ nói, "Triệu đại đương gia cũng ở đó?"
Lục Truy gật đầu.
Triệu Ngũ nói, "Vậy thì khó trách."
Lục Truy: ...
Triệu Ngũ nói, "Lần sau vẫn là đợi đến lúc dùng cơm lại đến, tương đối ổn thỏa."
Cũng sẽ không nhìn thấy cái gì không nên thấy.
Lục Truy gật đầu, "Lời ấy rất đúng"
Triệu Ngũ nói, "Đại nhân tuy nói làm quan thanh liêm, bất quá trong nhà lại là phú hộ Giang Nam, cho nên rất nhiều quy củ.
Lục Truy nói, "Ta sẽ cùng với đại đương gia thương lượng đưa sính lễ."
Chuyện sính lễ không qua loa được.
Triệu Ngũ nói, "Nếu có chỗ nào cần Truy Ảnh cung hỗ trợ, thì cứ việc nói."
Lục Truy vỗ vai hắn, "Vậy thì đa tạ Triệu huynh trước."
Phú hộ Giang Nam, rất nhiều quy củ, muốn đến đề thân cũng sẽ không quá thuận lợi -- Con dâu thẹn thùng sau một đêm đột nhiên biến thành tráng hán uy mãnh, phỏng chừng cha mẹ nhà ai cũng sẽ không chịu được.
Vừa nghĩ đến chuyện cầu hôn này hẳn là sẽ rơi xuống trên đầu mình, Lục nhị đương gia liền cảm thấy nhân sinh rất là u ám.
Có khi nào bị đánh ra ngoài hay không a...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...