Bên trong khe núi đen thành một mảnh, thỉnh thoảng sẽ có một trận âm phong thổi tới, xuyên qua lá cây kêu xào xạc giống như tiếng lệ quỷ khóc. Triệu Việt liếc nhìn Ôn Liễu Niên vài lần, chỉ thấy hắn vừa đi vừa nhìn chung quanh, không giống như là tới thăm dò, mà giống như là đang cùng một đám văn nhân ra ngoài du ngoạn.
“Đại nhân có lạnh hay không ?” Triệu Ngũ hỏi .
“Không tính là rất lạnh.” Ôn Liễu Niên trên người mang theo noãn ngọc, trong miệng vẫn còn đang ăn đường đậu —— Bên trong có gừng, có thể giải trừ hàn khí.
Cách đó không xa truyền tới một trận tiếng nói chuyện, Lục Truy làm thủ thế 'suỵt', mọi người trong nháy mắt giống như linh miêu ẩn vào trong bóng tối .
Ôn Liễu Niên đứng phía sau một tảng đá lớn, cảm thấy có chút kích thích —— Đây là lần đầu tiên trong đời hắn đi mật thám.
Triệu Việt vươn tay, ấn đầu hắn xuống.
Ôn Liễu Niên : ……
Động tĩnh trong rừng dần dần lớn lên, không lâu sau từ trong rừng cây liền nhảy ra bảy tám tiểu lâu la, trong tay giơ lên vài con gà rừng, nhìn dáng vẻ giống như là mới săn thú từ trên núi trở về. Mọi người lặng lẽ không một tiếng động đi theo phía sau, sau khi xuyên qua một bãi đá hoang vu, quẹo cua liền thấy phía trước xuất hiện một cái trại, cắm một cây cờ đón gió phấp phới, phía trên còn có hai chữ 'Phát Tài' cực lớn.
“Nhìn trại cũng không lớn.” Ám vệ nói, “Không bằng thừa dịp này diệt trừ đi.” Rất lâu chưa đánh nhau qua, thật sự là phi thường hoài niệm.
Lục Truy lắc đầu, “Nơi cửa trại này chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi, hang ổ thật sự nằm sâu trong khe núi, không dễ dàng xâm nhập vào như vậy.”
Quả nhiên, vài tiểu lâu la kia sau khi tiến vào cửa trại, lại đi về phía trước một lúc, liền đến một chỗ tương tự 'Nhất Tuyến Thiên' , khe núi hẹp đến chỉ có thể cho phép hai người đi song song về phía trước, phía trên có trạm gác cùng cơ quan. Nếu là có động tĩnh hơi khác thường, thì sẽ có vô số tảng đá lăn xuống, đường vào núi sẽ bị chặn kín, thật sự đúng là dễ thủ khó công .
“Đứng lại, vào cái gì mà vào ! ” Thấy có người tới trước, người gác trạm phía trên đầu tiên là lớn tiếng quát, lại nói , “Phát Tài môn thiên thu muôn đời ! ”
Tiểu lâu la trả lời, “Phát Tài môn nhất thống Thương Mang ! ”
Người gác trạm vung tay lên , “Cho vào ! ”
Ám vệ nghe thấy rất đau răng, lại còn có ám hiệu.
“Chúng ta phải vào thế nào ?” Ôn Liễu Niên hỏi .
“Muốn vào núi, cũng chỉ có biện pháp đánh người gác trạm ngất xỉu, chuyện này ngược lại cũng không khó.” Lục Truy nói , “Nhưng như thế rất dễ dàng sẽ bị đối phương cảm thấy được khác thường.”
“Còn đường nào khác có thể vào được hay không ?” Ôn Liễu Niên hỏi .
“Không có, phía sau núi là địa bàn của Lạc Ưng trại.“ Lục Truy nói, “Ba nhóm thổ phỉ còn thừa lại sở dĩ khó đối phó, phần lớn đều bởi vì vị trí địa thế hiểm trở, hơn nữa gần đây tất nhiên phòng thủ nghiêm mật, chúng ta rất khó lặng lẽ không một tiếng động xâm nhập vào. Nếu là bên ngoài vừa có động tĩnh, người bên trong tám chín phần sẽ chạy vào trong núi trốn, tương lai chỉ biết càng khó tìm hơn.” Ôn Liễu Niên siết chặt cằm, lại nhìn lên trạm gác một cái, hỏi, “Có loại dược nào có thể khiến cho người tạm thời mất đi thần trí, chốc lát sau sẽ tự mình tỉnh lại hay không? ”
“Có.” Hoa Đường gật đầu, từ bên hông lấy ra một cái bình, “Huyễn thần tán, công hiệu giống y như đúc đại nhân nói.”
Ám vệ lập tức đồng tình nhìn về phía Tiểu Ngũ, dựa theo trình độ yêu thích đối với các loại độc dược của Tả hộ pháp, hắn nhất định thỉnh thoảng cũng sẽ bị hôn mê đến ngất đi sống lại.
Thật sự là không thể cẩn thận hơn được nữa .
“Nhưng mặc dù dùng thuốc mê, cũng rất khó khiến cho người khác không cảm thấy khác thường.” Lục Truy nhắc nhở, "Huống chi nhiều người như vậy đồng thời mất đi thần trí, vừa nghĩ liền biết trong đó có quỷ.”
“Chính là muốn làm cho bọn họ cảm thấy có quỷ.” Ôn Liễu Niên cười híp mắt, kêu một ám vệ trong đó lên nói nhỏ mấy câu.
“Đại nhân yên tâm.” Sau khi ám vệ nghe xong hai mắt sáng lên, hiển nhiên thập phần không kịp chờ đợi .
Lục Truy cũng thấy buồn cười, “Đại nhân quả thật tâm tư bén nhạy, tại hạ tự thẹn không bằng.”
“Nhị đương gia quá khen, thật ra như vậy cũng là vạn vô nhất thất.” Ôn Liễu Niên nói, “Chẳng qua nhất thời không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể thử một lần.”
Triệu Việt không nhịn được liền nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Nửa đêm trong núi trời giá rét, coi như trên người có noãn ngọc, Ôn Liễu Niên cũng nhịn không được mà run cầm cập .
Triệu Việt bỉu môi, mọt sách yếu đuối, sao cũng không ai nhắc nhở hắn phải mặc dày một chút .
Dù sao đối phương cũng là một đám người ô hợp, đừng nói là một bộ áo bông, coi như là mặc đại hồng giá y, đoán chừng cũng sẽ không có phát hiện .
Âm phong trong cốc thổi mạnh, ngay cả than lửa dùng để sưởi ấm cũng gần như bị dập tắt, vài tên gác trạm che kín y phục đi vào trong bỏ thêm củi, thầm nghĩ nhanh chóng đến sau nửa đêm đổi ca, cũng tốt sớm trở về nghỉ ngơi.
Trên chậu lửa bày vài cái bánh nướng khô cứng, cắn cũng có chút lao lực, nước trà bên cạnh không biết đã thêm nước bao nhiêu lần, đã giống như là nước trắng đạm nhạt không có mùi vị gì, vài người vừa ăn vừa tán gẫu, trong miệng đều là hùng hùng hổ hổ, hiển nhiên đối với hiện trạng cũng cực kỳ bất mãn .
“Cũng không biết khi nào mới có thể chấm dứt.” Một người trong đó nói , “Ba năm tháng cũng thôi đi, nếu là quan phủ một mực không rút binh, vậy chúng ta chẳng phải là một mực khổ sở thế ngày sao?”
“Nhịn chút nữa đi, lão đại cũng có nói, quan phủ không thể nào một mực đóng ở sơn khẩu.” Người còn lại nói, “Huống chi trong núi này bị nhốt không chỉ có chúng ta, Tây sơn còn có Hổ Đầu Cương giúp, chủ nhân nơi đó cũng không phải là người có thể dễ dàng trêu chọc, nếu là thật sự bị chọc xù lông, thì cũng đủ để cho quan phủ nếm mùi một chút.” “Vậy bọn họ ngược lại vội vàng hành động a." Người lúc trước rót thêm nước vào bình trà, “Chúng ta cũng tốt nhân cơ hội đánh gió thu hoạch.”
Hai ám vệ liếc mắt nhìn nhau —— Hổ Đầu Cương giúp, xem ra thật đúng là còn có vài phần thủ đoạn.
Trong núi một lần nữa nổi gió lên, ám vệ nhân cơ hội lặng lẽ không một tiếng động nhảy vào bên cạnh mọi người, thanh âm rất là u oán, “Ngươi …… có …… gì …… ăn …… được …… không …… a ……”
Tên gác trạm bị dọa đến hồn phi phách tán, theo bản năng liền lăn một vòng chạy đến bên kia, rút đao ra lắc lư hướng về phía hai người .
Ám vệ áo quần rách nát, tóc xõa loạn bay phất phơ, trên mặt chổ đỏ chỗ trắng, khóe miệng còn có một đường máu tươi , đừng nói là nửa đêm canh ba, coi như ban ngày, người nhát gan ở trên đường thấy chỉ sợ cũng sẽ bị dọa khóc .
Lúc vài tên gác trạm sợ hãi kêu la, ám vệ nhẹ nhàng vung tay lên, đem huyễn thần tán phất ra ngoài, “Các ngươi đừng sợ, chúng ta chỉ muốn ăn chút gì đó thôi…… mấy trăm năm chưa được ăn no, trong …… lòng …… khổ …… a ……”
Cổ họng giống như là bị người bóp lại , vài thổ phỉ đầu gối như nhũn ra ngồi phịch ở trên đất, một chữ cũng nói không được, chỉ có thể hoảng sợ vạn phần trợn tròn mắt, sợ mình sẽ bị ăn luôn .
Nhân cơ hội này , những người còn lại mang theo Ôn Liễu Niên đồng thời nhanh chóng chạy vào khe núi.
Ám vệ đem bình sứ nhét vào trong ngực, sau đó lại a a a a a cười khan một trận, rất là âm trầm đáng sợ .
Đáy quần thổ phỉ nóng lên, bị dọa đến tiểu ra quần thật là hết sức thê thảm .
“Chưa ăn no a ……” Ám vệ vươn tay vào chậu lửa, tiện tay nhặt lên một khối gỗ đang cháy, một chút cũng không bị phỏng.
Đáy lòng thổ phỉ càng thêm hoảng sợ.
“Trở về thôi ……” Người còn lại nói , “Không đi nữa, gà sắp gáy rồi ……”
“Chưa …… ăn …… no ……” Ám vệ vẫn còn ở siêng năng lật bồn lửa, hơi thất vọng, cư nhiên chỉ có vài cái bánh nướng, còn tưởng rằng có thể lấy cho đại nhân một củ khoai lang nướng.
Tên còn lại không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ kéo hắn đứng dậy, hai người bước chân cứng ngắc đi về phía trước.
Thổ phỉ cơ hồ có thể nghe được tiếng hàm răng của mình kêu lập cập .
“Không được đem chuyện này nói cho thiên sư ……” Ám vệ thanh âm thê lương, “Không được nói cho bất cứ kẻ nào, đã từng thấy qua chúng ta ……”
Thổ phỉ điên cuồng gật đầu .
“Nếu không ta liền đem ruột gan của bọn ngươi moi ra ……” Ám vệ đầu ngón tay lạnh như băng, lướt qua mặt một người ở trong đó, sau đó liền thấy cặp mắt của hắn trợn trắng , ngã về phía sau hôn mê bất tỉnh . Đặc biệt thảm .
Ám vệ chậm rãi đi dọc theo mép đài cao, rồi sau đó liền song song một đường nhảy xuống .
Cuồng phong nghênh diện gào thét thổi tới, vài thổ phỉ chưa tỉnh hồn được bao lâu, mới cuối cùng là bò dậy, lấy can đảm nhìn xuống một cái, tất nhiên cái gì cũng không thấy .
“Đến đến tột cùng là xảy ra chuyện gì ?” Một người trong đó hàm răng run cầm cập .
“Ban đêm... đêm... đêm còn có thể xảy ra chuyện gì, gặp quỷ a ! ” Tên còn lại đầu gối vẫn còn đang nhũn ra .
Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngay cả gác đêm cũng gặp phải lệ quỷ, người ở nơi này trải qua ngày gì a ……
Giống như Ôn Liễu Niên dự đoán lúc đầu, đám thổ phỉ cũng chưa thấy qua cái gì quen mặt, rất dễ dàng sẽ bị quái lực loạn thần che đi, hơn nữa bởi vì sợ sẽ bị lệ quỷ moi tim, tất nhiên sẽ không chủ động đem chuyện này nói ra, đợi đến sau khi đổi ca, thì ai ai cũng tè ra quần trở về phòng ngủ, dập đầu khấn xin Bồ Tát phù hộ đừng gặp ma nữa.
Mà đoàn người Ôn Liễu Niên sau khi đi vào khe núi, rất nhanh liền thăm dò đại khái tình huống bên trong trại, ngoại trừ đường vào núi hơi khó khăn một chút, bên trong thật sự không có nhiều đa dạng, chỉ có vài gian phòng ốc bình thường, nhiều lắm cũng chỉ có thể chứa năm mươi người.
"Sau khi tìm được thổ phỉ, thì bắt đầu hành động bao vây diệt trừ !" Ôn Liễu Niên hạ lệnh.
Hoa Đường gật đầu, chỉ là còn chưa kịp phân phó, Triệu Việt lại làm động tác không được gây tiếng động, "Phía sau núi hình như là có người."
"Có người?" Người còn lại nhìn theo phương hướng của hắn, chỉ thấy rừng cây tối đen.
"Có người." Lục Truy cũng nói, "Bất quá không rõ là ai, tạm thời trốn một chút đi."
"Có thể là một bang thổ phỉ khác hay không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Có thể." Triệu Việt tay trái nắm chặt chuôi đao, cảnh giác nhìn bên ngoài.
Một lát sau, trong rừng cây quả nhiên liền nhảy ra vài chục vài trăm hắc ảnh, nhanh chóng dọc theo sơn trại bọc đánh lại đây. Ám vệ mang theo Ôn Liễu Niên phóng bay lên trời, vững vàng dừng ở trên một thân cây, tiếp tục nhìn tình huống phía dưới.
Đám hắc y nhân hiển nhiên là sớm có chuẩn bị, từ rừng cây một đường đi vào Phát Tài môn, đúng là một chút động tĩnh cũng không có.
"Nhị đương gia có thể thấy rõ là ai không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Lục Truy lắc đầu, "Khoảng cách quá xa."
Bất quá rất nhanh mọi người liền biết được đáp án.
Bởi vì bên trong Phát Tài môn rốt cuộc có người phát hiện kẻ địch, nhất thời thất kinh, hô to "Người Lạc Ưng trại đến !"
"Quả nhiên." Lục Truy cười nói, "Chuyến này coi như là vận khí tốt, vừa lúc gặp được chó cắn chó."
Ôn Liễu Niên hết sức chăm chú tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong trại, túi vải bên hông xẹp lép -- đường đậu rõ ràng đã bị ăn sạch toàn bộ Triệu Việt thấy chính mình có chút đau răng.
Phát Tài môn ở trong mộng bị bừng tỉnh, đã sớm có chuẩn bị đối mặt với Lạc Ưng trại, chỉ có thể lung tung cầm lấy đao ứng đối, không bao lâu quân lính liền tan rã, một hán tử khôi ngô cao to thô kệch bị dây thừng trói chặt, chính là Đại đương gia Phát Tài môn - Cung Phát Tân.
"Phi !" Cung Phát Tân tự biết khó thoát khỏi cái chết, cũng bất cứ giá nào mắng to, "Lúc trước nghe đồn, nói có người cấu kết cùng quan phủ phản bội huynh đệ, không nghĩ tới cư nhiên là ngươi tiểu tử nhà ngươi !"
"Ta cấu kết cùng với quan phủ?" Người đi đầu Lạc Ưng trại hung hăng đạp hắn một cước, "Nếu không phải ngươi mật báo, tai mắt của ta ở bên trong thành Thương Mang sao có thể bị quan phủ bắt được? Hiện tại biết chính mình sống không lâu, ngược lại là rất biết diễn kịch."
"Tai mắt Lạc Ưng trại ở bên trong thành Thương Mang?" Lục Truy nghe vậy nhìn về phía Ôn Liễu Niên.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Chưa bao giờ nghe nói qua, đừng nói là bắt được, trong đó hẳn là có chút hiểu lầm."
"Có thể là Lạc Ưng trại đang nói bậy bạ hay không?" Ám vệ hỏi.
"Khả năng không lớn." Ôn Liễu Niên nói, "Hiện tại Phát Tài môn đã là thủ hạ bại tướng của hắn, diễn trò cũng không có ý nghĩa."
"Dương Ưng, gia gia thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi !" Cung Phát Tân còn đang chửi bậy.
"Dương Ưng?" Lục Truy nói, "Là đại đương gia Lạc Ưng trại."
"Vậy thì còn chờ gì nữa !" Ôn Liễu Niên nghe vậy ánh mắt sáng lên, quyết định rất nhanh nói, "Nhân cơ hội này, vừa lúc bắt hết một lưới !"
Lúc trước còn đau đầu phải đối phó hai đám bang thổ phỉ như thế nào, lại không dự đoán được đến toàn không uổng phí công phu.
"Vâng !" Ám vệ đồng loạt lĩnh mệnh, cơ hồ là lấy lôi đình chi thế nhằm về phía Phát Tài môn.
Chung quy loại cơ hội có thể đánh nhau này không thường có, nhất định phải hảo hảo quý trọng.
Lạc Ưng trại lấy được toàn thắng, vốn dĩ còn đang đắc chí, chuẩn bị đem lương thực tài vật cướp đoạt được trở về hang ổ rồi sau đó sẽ phóng hỏa giết người, ai mà ngờ giữa đường chém giết nhảy ra Trình Giảo Kim, bảy tám người bịt mặt không biết từ nào liền xông ra, ngay cả thời gian hồi hồn cũng không có, trong thời gian nháy mắt toàn bộ đều bị đánh nằm sấp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập kêu cha gọi mẹ.
Ôn Liễu Niên ngồi xổm trên cây nói, "Làm phiền."
Triệu Việt:...
Ôn Liễu Niên ánh mắt vô tội.
Hoa Đường Triệu Ngũ đang ở trên một thân cây khác, Lục Truy đã vào bên trong trại hỗ trợ, Triệu Việt đành phải vươn tay ôm lấy Ôn Liễu Niên, mang theo cùng nhau rơi xuống mặt đất.
Ôn Liễu Niên nói, "Đa tạ đại đương gia."
Triệu Việt buông hắn xuống, cảm thấy... Nhìn toàn là xương không, không nghĩ tới ôm còn rất mềm.
Quả nhiên vẫn là ăn nhiều mà không mập.
Ôn Liễu Niên theo thói quen vươn tay vào trong túi sờ soạng một phen, rỗng tuếch, mới nghĩ đến đường đậu đã ăn hết, vì thế phiên qua đến đường tra.
Triệu Việt ném cho hắn một tiểu bố bao.
"Là cái gì vậy?" Ôn Liễu Niên tiếp được.
Triệu Việt đã bước nhanh về phía trước.
Ôn Liễu Niên một bên chạy chậm đuổi theo, một bên mở bố bao ra, chỉ thấy là ba năm khối kẹo đậu phộng.
"Đại nhân." Ám vệ đem hai đám thổ phỉ đều dùng dây thừng trói lại.
"Làm phiền chư vị." Ôn Liễu Niên cất kẹo đậu phộng vào bố, "Trời sắp sáng, mang về phủ nha, bản quan muốn chậm rãi thẩm vấn !"
****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...