“Trong giang hồ thật sự có cổ độc sao?” Trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.
Thượng Vân Trạch gật đầu, “Có ngược lại là có, nhưng mà cũng không đến mức tà ma như thế.”
“Vậy thì nó như nào?” Mộc Thanh Sơn cảm thấy rất hứng thú.
“Bình thường thích xem sách như vậy, trong sách không viết sao?” Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn lắc đầu, “Trong sách đa số đều rất phóng đại, vừa nhìn liền biết là đồ rởm.”
”Các môn phái Miêu Cương quả thực am hiểu dùng cổ, nhưng mà cũng phải xem từng nơi.” Thượng Vân Trạch nói, “Có cái quả thật có thể khiến người ta đánh mất thần trí, bí ẩn trong đó người ngoài rất khó giải thích.”
“Vậy hai người Mục gia trang thì sao?” Mộc Thanh Sơn khẽ nhíu mày, “Đại nhân có thể gặp nguy hiểm hay không.”
“Ngược lại là không.” Thượng Vân Trạch nói, “Hoa Đường là cao thủ dùng độc, với cổ trùng cũng có nghiên cứu sâu, đại nhân có nàng ở bên cạnh, Mục Vạn Lôi sẽ không chiếm được tiện nghi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mộc Thanh Sơn hơi yên lòng.
“Bất kể là loại cổ độc gì, nếu như làm không tốt, cuối cùng cũng có thể sẽ phản phệ lại chủ.” Thượng Vân Trạch nói, “Loại đau đớn này, cho dù là vạn tiễn xuyên tâm cũng tuyệt đối không có khả năng hình dung.”
Mộc Thanh Sơn sau lưng hơi tê dại, “Như vậy còn có người nguyện ý dưỡng?”
“Tất nhiên.” Thượng Vân Trạch nói, “Bởi vì đây là phương pháp nhanh và tiện nhất, hắn có thể điều khiển người bán mạng cho mình.”
“Đê tiện.” Mộc Thanh Sơn lắc đầu.
“Trong giang hồ, chuyện hèn hạ so với cái này còn có rất nhiều.” Thượng Vân Trạch cười cười, “Lâu rồi ngươi sẽ quen.”
“Ta vì sao phải quen?” Mộc Thanh Sơn bĩu môi, “Ta lại không có quan hệ gì với giang hồ.”
Thượng Vân Trạch bị nghẹn một chút.
“Đi, đi ăn cơm.” Mộc Thanh Sơn thu thập xong giấy bút, đứng lên.
Thượng Vân Trạch rất muốn nói, bởi vì ta là người trong giang hồ.
Cho nên ngươi cùng giang hồ, cũng không thể coi là hoàn toàn không có liên quan.
Trên đường núi ngoài thành ,Ôn Liễu Niên đang cùng mọi người ăn bánh bao.
“Đại nhân buổi trưa vẫn là về phủ nha nghỉ ngơi một lúc đi.” Hoa Đường nói, “Có nhiều quan binh canh giữ ở chỗ này như vậy, thổ phỉ cũng sẽ không dám xuống núi.”
“Không cần.” Ôn Liễu Niên đặt bát xuống, “Bản quan sẽ canh giữ ở ngay đây, xem bọn chúng có thể kiên trì đến khi nào!” Ngữ điệu vô cùng sắc bén.
Tập thể ám vệ lập tức vỗ tay, khí phách!
Ôn đại nhân ợ một tiếng no nê.
Hơi no.
Mà cùng lúc đó, thổ phỉ trong núi Thương Mang rõ ràng đang vô cùng xoắn xuýt.
Ở một nơi tên là Đại Đao Môn, ở phía sau hàng rào có vài tên thổ phỉ đang điên cuồng lắc đầu, càng lắc càng thấy đầu trống trống, thậm chí còn cảm thấy bên trong có cái gì đó đang kêu vang.“Làm sao bây giờ.” Thổ phỉ Giáp kinh hoảng, “Ta cảm thấy mình dạo này phản ứng rất chậm chạp.”
Thổ phỉ Ất nói, “Phản ứng của ngươi có lúc nào không chậm?”
“Mà gần đây là đặc biệt chậm a.” Thổ phỉ Giáp gần như sắp khóc, “Hàng ngày ngủ đến nửa đêm đều thấy rất đau đầu, cẩn thận nghe còn có âm thanh sàn sạt.”
“Ta cũng như vậy.” Thổ phỉ Bính nhiều ngày chưa ngủ, vẻ mặt đã rất tiều tụy.
“Không thì xuống núi cướp ít thuốc giải về!” Thổ phỉ Đinh cao to lực lưỡng, lá gan cũng lớn hơn một chút.
Thổ phỉ Bính tiếp tục uể oải, “Khắp núi đều là thuốc nổ, chỉ cần ló đầu là sẽ bị nổ bay.”
“Vậy chẳng nhẽ ngồi chờ chết như vậy?” Thổ phỉ Đinh nổi khùng ở trong sân.
“A a a!” Thổ phỉ Giáp đột nhiên kinh ngạc hét lên.
Những người còn lại bị sợ hết hồn, thổ phỉ Đinh tức giận nói, “Xác chết vùng dậy hay sao, không có chuyện thì kêu la cái gì!”
“Đây đây đây là cổ trùng đúng không?” Thổ phỉ Giáp sắc mặt trắng bệch chỉ ra đằng trước.
Giữa sân, một con sâu đầy lông đang chậm rãi bò.
Mọi người ào ào tan tác như chim vỡ tổ, ai nấy đều chạy về nhà khóa trái cửa lại.
Loại cuộc sống này, không có cách nào trải qua a…
Mấy ngày sau, dân chúng trong thành lại bàn tán, nói phủ nha đã bắt được vài nhóm thổ phỉ.
“Hình như không có nghe thấy tiếng nổ, thực sự là đánh thổ phỉ sao?” Có người nghi hoặc hỏi.
“Đã có cổ trùng, còn cần gì đến pháo, lãng phí thuốc nổ.” Lý Tam Nhi tiếp tục nước miếng tung bay, “Có người nói căn bản là không cần đánh nhau, đợi đến nửa đêm canh ba, hai vị trang chủ Mục gia trang chỉ cần đứng ở dưới chân núi lắc lục lạc một lúc, chỉ trong chốc lát, đã thấy trên sơn đạo gió lạnh vù vù thổi qua, một nhóm thổ phỉ toàn thân cứng ngắc, như tượng gỗ tự động đi xuống núi, có kẻ ngay cả y phục còn không mặc.”
Dân chúng sau lưng nổi lên một tầng da gà, nghe qua có vẻ hơi khủng bố a.
“Lần này thì tốt rồi, đợi vài hôm nữa, có lẽ tất cả thổ phỉ đều sẽ bị tóm lại quy án.” Lý Tam Nhi nói, “Mọi người, cuộc sống yên bình sắp tới rồi.”
Dân chúng ai cũng nhảy lên hoan hô.
Về phần bị tóm đến cùng là băng phái nào, có người nói là Đại Đao Môn, có người nói là Hổ Đầu Cương, lại có người nói là Diều Hâu Trại, mỗi người nói một kiểu chưa kết luận được, ai cũng không thể thuyết phục ai —— Có điều dân chúng hiển nhiên cũng sẽ không quá quan tâm đến những chi tiết này, chỉ cần bắt được, cho dù là bang thổ phỉ nào thì đều coi là chuyện tốt.
Tin tức truyền tới núi Thương Mang, tất cả mọi người càng thêm hoảng sợ, sợ mình cũng sẽ ngủ đến nửa đêm cổ độc phát tác rồi tự chui đầu vào lưới. Thậm chí có thổ phỉ còn dứt khoát đem chính mình trói ở đầu giường, để tránh khỏi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, sẽ đột nhiên xuất hiện ở trong địa lao phủ nha.Ôn Liễu Niên ung dung thong thả, tiếp tục ở trong phủ nha viết cáo thị, lần này nội dung rất đơn giản —— Số lượng thuốc giải không còn nhiều, phân phát dựa theo thứ tự quy hàng, tới trước được trước, phát xong thì dừng, quá thời hạn không chờ, mong rằng sẽ hiểu.
Mục Vạn Hùng nói, “Không nhận ra, tri phủ này ngược lại là có chút tài năng.”
“Cũng đã sớm nói, người có thể cùng cung chủ Truy Ảnh cung qua lại, tuyệt đối không phải phàm phu tục tử.” Mục Vạn Lôi nói, “Giải quyết việc này xong, hai người chúng ta liền trở về Mục gia trang sớm một chút, người như thế không thể giao thiệp sâu được.”
Mục Vạn Hùng gật đầu, liếc mắt nhìn vào bên trong thư phòng .
Ôn Liễu Niên cầm cáo thị thổi khô mực, cười tủm tỉm giao cho nha dịch.
Từ khi có mỹ nam tử anh tuấn, dân chúng liền hình thành thói quen luôn luôn để ý đến bảng cáo thị, mặc dù dạo này đa số đều là thất vọng mà về, cũng vẫn không thể đánh tan nhiệt tình của mọi người, như cũ vừa có động tĩnh liền ào ào đi tới. Nếu để cho Triệu đại đương gia biết, nhất định sẽ vô cùng cảm động, nói không chừng còn có thể nguyện ý đứng chung một chỗ cùng mọi người, để Tào Đại vẽ một bức《 Triệu công tử đứng cùng dân chúng 》
“Lại vẫn không phải bức họa a.” Dân chúng rất là thất vọng.
Nha dịch đem cáo thị cẩn thận dán lên, sau đó mới đọc to một lần.
Dân chúng nghe vậy lập tức cảm khái, đại nhân quả thật là tấm lòng nhân nghĩa, vậy mà vẫn muốn cho thổ phỉ thuốc giải, còn tưởng rằng bắt được xong sẽ treo lên đánh như trong kịch vậy.
“Lão đại!” Bên trong Đại Đao Môn, thổ phỉ Giáp kinh hoảng, “Có người nói thuốc giải sắp phát hết rồi, chúng ta phải làm sao đây?” Nửa đời sau chỉ có thể không não mà sống, suy nghĩ một chút liền bị doạ thảm.
Thủ lĩnh thổ phỉ trong lòng nôn nóng, đá hắn một cái bay ra ngoài, đại khái là bởi dùng sức quá mạnh, cho nên chính mình cũng khẽ lung lay một chút.
Thổ phỉ Giáp Ất Bính Đinh thu hình ảnh ấy vào mắt, mỗi người đều run sợ trong lòng—— Lẽ nào ngay cả lão đại cũng trúng cổ độc? Tại sao ngay cả đứng cũng bắt đầu không vững.
Loại bi kịch này, hoàn toàn không muốn suy nghĩ kỹ thêm.
Đêm hôm đó, Ôn Liễu Niên đang đọc sách ở bên trong lều vải, đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
“Làm sao vậy?” Ôn Liễu Niên khoác áo đi ra ngoài.
“Đại nhân.” Ám vệ vứt một nhóm người trên mặt đất, “Lén lén lút lút từ trên đường núi chạy xuống, chắc chắn là thổ phỉ.”
“Nga ?” Ôn Liễu Niên mắt sáng lên, sai người mang bọn họ vào trong lều.
Mấy tên thổ phỉ run lập cập, y phục trên người bị cành cây cào rách, hơn nữa còn bị ám vệ đánh một trận, nên nhìn qua rất là chật vật.
“Các ngươi là người phương nào?” Ôn Liễu Niên uy nghiêm nói.
“Chúng ta là từ Đại Đao Môn chạy đến.” Thổ phỉ khóc ròng nói, “Đại nhân, chúng ta là thực tâm muốn đầu hàng, nhất định phải cho thuốc giải a.” Vốn đầu óc cũng không có bao nhiêu, sao có thể để cho cổ trùng ăn được.
“Thuốc giải ngược lại là có, nhưng mà bản quan trước phải thẩm tra các ngươi, xác định không nói dối rồi mới bàn lại.” Ôn Liễu Niên vuốt vuốt cằm, “Đại Đao Môn, bang thổ phỉ ở trên đồi Bình Lương, chính là các ngươi?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thổ phỉ gật đầu như giã tỏi, hầu như chưa cần Ôn Liễu Niên mở miệng hỏi, đã tự giác đem tình trạng bên trong trại nói ra, cố gắng tỉ mỉ tường tận đến cực điểm, rất có tư thế tranh nhau chen lấn, chỉ lo chậm sẽ không lấy được thuốc giải.
Chưa tới thời gian một nén hương, Ôn Liễu Niên đã nắm rõ tình hình bên trong Đại Đao Môn, thậm chí còn bất ngờ biết được lão đại Lý Đại Đao đã lâu lắm rồi không 'giơ' được, cũng rất là khổ não.
Hoa Đường: …
Chuyện như vậy cũng không cần nói đi.
“Rất tốt.” Ôn Liễu Niên gật đầu, sai quan binh tạm thời mang nhóm người này về địa lao phủ nha, tiện thể dặn họ nhớ phát đường đậu cho thổ phỉ ăn.
Đợi đến khi thẩm tra xong nhóm thổ phỉ này thì đã qua nửa đêm, chỉ là còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì lại có thổ phỉ chạy xuống núi —— Lúc này quy mô càng lớn hơn, bởi vì thổ phỉ tự mình xuống núi, tập thể quy hàng.
Ôn Liễu Niên tâm tình rất tốt, suốt đêm cầm đèn tiếp tục thẩm vấn. Hoa Đường ở một bên trêu chọc, “Đường đậu đã sắp không đủ dùng.”
Triệu Ngũ bật cười, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Đến tận bình minh, Ôn Liễu Niên lật xem một xếp lời khai dày đặc trong tay, cười tủm tỉm gật đầu.
Hoa Đường nói, “Đại nhân cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.” Ôn Liễu Niên lần này cuối cùng cũng coi như không có từ chối, được ám vệ đưa về nha phủ —— Bởi vì hắn đột nhiên hiểu ra một chuyện, theo như cái kiểu này, ban ngày sẽ không có thổ phỉ xuất hiện, muốn đầu hàng cũng là vào buổi tối.
“Đại nhân đã trở lại.” Quản gia chào hỏi.
“Sư gia đâu?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Quản gia nói, “Chắc là đang ăn cơm ở nhà ăn.”
Nghe thấy còn đang ăn cơm, Ôn Liễu Niên đang đi cũng quẹo một cái, bụng hơi đói, có thể nhân tiện ăn hai bát cũng không tồi.
Ám vệ cũng hoan hoan hỉ hỉ đi theo, kết quả đẩy cửa vào chỉ thấy Thượng Vân Trạch đang nắm lấy cằm của Mộc Thanh Sơn, vẻ mặt rất là chăm chú, nhìn qua giống như là muốn … hôn một cái.
Vì vậy trong nháy mắt thế giới liền yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...