Thổ Phỉ Công Lược

Điểm tâm là bánh bao đậu phụ cùng cháo, thím làm cơm từ trước đến nay vẫn luôn rất thích Mộc Thanh Sơn, vì vậy lại cho hắn nhiều thêm một muỗng thịt bằm. Còn chưa ăn được hai miếng đã thấy Thượng Vân Trạch đẩy cửa tiến vào nhà ăn.

“Thượng bảo chủ.” Mộc Thanh Sơn cười híp mắt chào, “Sớm.”

“Sớm.” Thượng Vân Trạch ngồi đối diện hắn, nhìn qua bát một cái, “Nước dùng ít vậy.”

“Nhà bếp còn có mỳ cay, là bột tiêu cùng ớt từ Thục Trung mang tới.” Mộc Thanh Sơn nói, “Đại nhân cùng ám vệ đều rất thích, bảo chủ cũng có thể nếm thử một lần.”

“Không ăn.” Thượng Vân Trạch hỏi, “Ngươi tính khi nào mang ta về nhà?”

“Ăn xong điểm tâm là có thể đi.” Mộc Thanh Sơn nói, “Vừa vặn còn có thể giúp tẩu tử chuẩn bị cơm tất niên.”

“Ừm.” Thượng Vân Trạch tiếp tục nhìn hắn ăn bánh bao, qua một lát lại hỏi, “Có thích ngọc bội không?”

“Ngọc bội gì cơ?” Mộc Thanh Sơn nghe vậy khó hiểu.

Thượng Vân Trạch bị nghẹn một chút, “Tối hôm qua đặt ở bên giường ngươi, không thấy?”

“Có sao?” Mộc Thanh Sơn buồn bực.

Thượng Vân Trạch: …

Sớm biết như vậy, tối hôm qua nên trực tiếp quấn vào cổ tay của hắn, hoặc treo luôn ở đầu giường.

“Không chú ý tới.” Mộc Thanh Sơn thành thật nói, qua một lúc lại thấy có chút kỳ quái, ”Đầu giường của ta sao lại có ngọc bội?”

Thượng Vân Trạch sờ mũi một cái, “Đưa cho ngươi, lấy lộc tết.”

Mộc Thanh Sơn càng giật mình, “Bảo chủ đêm qua có tới phòng của ta?”

Thượng Vân Trạch bắt đầu hối hận vì chọn cái đề tài này.

Thấy hắn không nói lời nào, Mộc Thanh Sơn cũng không hỏi nhiều, cúi đầu tiếp tục im lặng húp cháo, chỉ là đáy mắt rõ ràng tràn ngập nghi hoặc.

Thượng Vân Trạch hít sâu một hơi, “Tiểu Mộc.”

“Sao?” Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn.

Thượng Vân Trạch bình tĩnh nói, “Bùa hộ mệnh của ngươi bị ta làm mất rồi, nên ta bồi thường cái mới.”


Ám vệ ngoài cửa đều tan nát cõi lòng, còn tưởng rằng có thể nghe được câu kinh thiên động địa khó lường gì đó, phải biết rằng chúng ta ngay cả mỳ cũng không ăn mà chạy đến giúp vui, kết quả lại biến thành bồi thường vật đã mất.

Có cảm giác bị lừa dối trầm trọng.

“Như vậy a.” Mộc Thanh Sơn bừng tỉnh, lắc đầu nói, “Bảo chủ không cần khách khí như thế, khối ngọc kia cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, làm mất thì bỏ đi.”

“Không được.” Thượng Vân Trạch rất kiên trì, “Ngươi nhất định phải nhận, bằng không lương tâm ta sẽ cắn rứt.”

Mộc Thanh Sơn xuất phát từ nội tâm tán thưởng, “Bảo chủ thật sự là người tốt.”

Thượng Vân Trạch: …Nếu như có thể, hắn ngược lại là muốn liều mạng làm người xấu một lần.

Nhưng là chỉ là 'muốn' mà thôi.

Bởi vì không phải người đọc sách nào cũng đều có thể giống như Ôn đại nhân, đấu đá khắp nơi nội tâm dũng mãnh như vậy.

Có người quá ngốc, nên mình cũng chỉ có thể tiếp tục chờ.

Ngọc bội mà Thượng Vân Trạch bồi thường là một tiểu lão hổ, màu sắc so với miếng ngọc lúc trước càng trong xanh hơn, chạm trổ thì đẳng cấp hơn không chỉ một bậc, Mộc Thanh Sơn hơi chột dạ, cảm thấy giống như mình đã chiếm tiện nghi lớn của hắn.

“Không muốn ngươi cứ luôn yếu ớt như con thỏ vậy.” Thượng Vân Trạch giúp hắn đem dây đỏ buộc chặt, “Ngẫu nhiên cũng phải hung dữ một chút, thì mới không bị người khác khi dễ.”

“Không ai khi dễ ta.” Mộc Thanh Sơn nói.

Thượng Vân Trạch cười cười, đem miếng ngọc cho vào tay ủ ấm, sau đó mới nhẹ nhàng nhét vào bên trong y phục của hắn, “Hừm, không ai dám khi dễ ngươi.”

Nhà bếp ở hậu viện, Ôn Liễu Niên đang xắn tay áo lên chặt đầu cá, nhìn qua vô cùng thô bạo, xung quanh một vòng ám vệ người nhóm lửa nhóm lửa, người rửa rau rửa rau, hình ảnh vô cùng hài hòa hữu ái. Hoa Đường ôm con của Trương thẩm, một chút một đút nó ăn cháo, tiểu anh nhi mắt tròn xoe, khi cười rộ lên trên mặt còn có lúm đồng tiền, cánh tay nhỏ mập như giống như ngó sen.

Ám vệ cảm khái vạn lần, ngàn vạn lần không nghĩ tới chúng ta sinh thời còn có thể nhìn thấy khuôn mặt Tả hộ pháp ôn nhu như vậy, còn tưởng rằng nàng chỉ biết một tay phá núi.

“Đại nhân.” Mộc Thanh Sơn đến chào hỏi, “Ta đi về trước.”

“Sư gia chờ.” Ôn Liễu Niên xoa tay một chút, từ trong bếp lấy ra mấy cái hộp, “Chuẩn bị chút hàng tết, thay ta đưa cho đại ca đại tẩu.”

“Đa tạ đại nhân.” Mộc Thanh Sơn cười tủm tỉm nói, “Mùng hai ta lại trở về.”

“Không sao không sao, sư gia có thể ở nhà thêm vài ngày.” Ôn Liễu Niên nói, “Có thể bồi Thượng bảo chủ đi dạo trong thành cũng là việc tốt.”


Ám vệ trong mắt tràn ngập nhiệt tình —— Thật sự không cần hỗ trợ sao, chúng ta nhưng là người làm mối cừ khôi ở thành Vân Lam, tác hợp một đôi thành một đôi, đặc biệt có chức nghiệp được rèn luyện hàng ngày.

Thượng Vân Trạch quyết đoán xoay người mang Mộc Thanh Sơn rời đi, một chút cũng không muốn chờ.

Thực sự là không nể tình trước sau như một.

Nồi lẩu được đặt lên, toàn sân đều là mùi thơm, thậm chí ngay cả dân chúng đi ngang qua hẻm nhỏ cũng dừng lại chảy nước miếng. Ôn Liễu Niên cực kì tiếc nuối, “Món ngon như vậy, đáng tiếc Triệu đại đương gia không được ăn.”

“Nếu đã đáp ứng hợp tác cùng quan phủ, thì sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội cùng ăn cơm.” Hoa Đường nói, “Nhưng mà nhìn hắn có hơi nóng tính, đại nhân vẫn là thu liễm một chút thì tốt hơn.”“Không có gì đáng ngại.” Ôn Liễu Niên nói, “Triệu đại đương gia tuy nói nhìn qua có chút hung dữ, nhưng mà vẫn rất có nguyên tắc, hẳn là sẽ không tùy tiện sử dụng quyền cước.”

Hoa Đường: …

Nàng cũng không phải có ý này.

Ám vệ tri kỷ nhắc nhở, “Ý Tả hộ pháp là, đại nhân phải nhớ thu liễm một chút, không nên tùy tiện đem người tức chết.”

“Như vậy a.” Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, “Bản quan sẽ cố gắng.”

“Hắt xì!” Triệu Việt tại Triêu Mộ nhai nhảy mũi.

“Uống không?” Lục Truy ôm một vò rượu đến tìm hắn.

“Đa tạ.” Triệu Việt cuối cùng cũng mở miệng.

“Có tâm sự?” Lục Truy vỗ vỗ bả vai của hắn, “Cuối năm lẽ ra nên vui vẻ một chút.”

“Cũng không tính là mất hứng.” Triệu Việt nói, “Vốn chỉ muốn trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi lấy sức, chờ thêm mấy năm nữa rời khỏi núi tìm họ Mục tính sổ, lại không nghĩ rằng sẽ đến sớm như vậy.”

“Nhưng thật ra đó cũng là chuyện tốt.” Lục Truy nói, “Bỗng dưng có thêm không ít người giúp đỡ.”

Triệu Việt cười cười, ngửa đầu uống một ngụm rượu.

“Đại đương gia thấy vị Tri phủ đại nhân kia thế nào?” Lục Truy hỏi.

Triệu Việt đặt vò rượu xuống, “Ta chỉ cầu sau khi xuống núi có thể cách hắn càng xa càng tốt.”

Lục Truy lắc đầu, “Sợ là không thể, Đại đương gia vẫn nên suy nghĩ thoáng một chút.”


Triệu Việt lại thấy đầu đau dữ dội —— Hắn thậm chí cảm thấy coi như không có Truy Ảnh cung, không có Đằng Vân bảo, chỉ bằng một mình Ôn Liễu Niên, nói không chừng cũng có thể đem Mục gia trang tươi sống tức chết.

Đây đại khái là con mọt sách khó dây dưa nhất trên đời.

Nhưng mà dân chúng trong thành hiển nhiên lại không nghĩ như vậy, vị Tri phủ đại nhân mới tới này từ sáng đến tối đều cười tủm tỉm, nói chuyện ung dung thong thả, phá án công bằng, lại càng không ỷ thế hiếp người, quả thực chính là phúc khí của thành Thương Mang.

Đương nhiên, càng không cần phải nói đến những tập sách nhỏ đặc sắc kia, cùng mỹ nam tử say đắm.

“Đại nhân.” Nha dịch tuần phố xong, đến sau bếp tìm hắn, “Trên đường gặp không ít dân chúng đều hỏi, qua tết có thể phát hành sách mới hay không.”

“Cái này à…” Ôn Liễu Niên theo thói quen xoa bóp cằm, cũng không phải không được a.

“Đại nhân.” Triệu Ngũ đúng lúc nhắc nhở, “Bây giờ Triệu đại đương gia đã đáp ứng hợp tác cùng quan phủ, không cần tiếp tục đi trêu chọc hắn thì tốt hơn, tránh làm lỡ việc.”

Ôn đại nhân rất là tiếc nuối.

Bởi vì hắn đã nghĩ ra vài tiểu cố sự chưa từng xuất hiện.

Dân chúng trong thành cũng rất tiếc nuối.

Bởi vì không có mỹ nam tử, năm mới sẽ không hoàn chỉnh.Trên Triêu Mộ nhai, Triệu Việt thấy sau lưng phát lạnh.

Rõ ràng chính là hai bên cùng nhau hợp tác, vì sao lại luôn cảm thấy trong lòng không yên, cảm giác lần này xuống núi, sớm muộn gì cũng sẽ bị bán đi? !

Lục Truy an ủi, “Đại đương gia không cần căng thẳng.”

Triệu Việt nói, “Ta định mời Vương Kiệm uống rượu.”

Lục Truy không phản ứng kịp, “A?”

Triệu Việt cầm vò rượu trong tay đặt qua một bên, nằm ở nóc nhà thở dài một cái.

Không so sánh thì không biết, lúc trước hắn vẫn cảm thấy Vương Kiệm quá mức cổ hủ, nói chuyện thì liên miên cằn nhằn làm người khác thấy mà phiền lòng, sau khi gặp Ôn Liễu Niên mới phát hiện, hóa ra con mọt sách cổ hủ tuyệt không phải là chuyện xấu —— Dù sao cũng hơn đầy người tâm nhãn mạnh.

Trong thành mơ hồ truyền đến tiếng pháo, một chiếc xe ngựa vững vàng dừng trước một trạch viện ở thành tây, Thượng Vân Trạch tung người xuống ngựa rồi đỡ Mộc Thanh Sơn xuống.

“Tiểu Mộc trở về rồi a.” Đại tẩu là một người phụ nữ hiền lành, nghe được động tĩnh liền cười bước ra ngoài, “Đại ca ngươi đi mua rượu, lập tức liền trở về.”

“Đại tẩu.” Mộc Thanh Sơn giới thiệu, “Vị này chính là Thượng bảo chủ.”

“Đại tẩu.” Thượng Vân Trạch gọi một cách bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tất cả mọi người đều không cảm thấy có cái gì không ổn.

“Mau vào nhà ngồi.” Đại tẩu rất nhiệt tình.


Thượng Vân Trạch để phu xe đem hàng tết vào trong tiểu viện, các loại hộp quà gần như chất thành một tòa núi nhỏ.

Mộc Thanh Sơn không thốt nên lời, “Chuyện này…”

“Lần đầu tiên tới nhà, dù sao vẫn phải mang chút lễ vật.” Thượng Vân Trạch cười cười, “Nếu ngươi không chịu nhận, đó chính là ngại ít.”

Mộc Thanh Sơn nhíu mày, “Bảo chủ không cần khách khí như thế.”

Thượng Vân Trạch trả lời, “Ta thích.”

Mộc Thanh Sơn: …

“Có cần giúp đỡ gì không?” Thượng Vân Trạch hỏi.

“Không cần, bảo chủ cứ ngồi trong phòng là được.” Mộc Thanh Sơn nhanh chóng lắc đầu, thu lễ đã là thiếu hắn nhân tình lớn rồi, sao có thể để hắn làm cơm này nọ.

Đại tẩu lại đây rót trà rồi lại trở lại nhà bếp làm việc. Thượng Vân Trạch nhìn chung quanh một chút, “Ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”

“Chính là phòng nhỏ ở bên cạnh.” Mộc Thanh Sơn đưa tay chỉ, “Rất nhỏ.”

“Có thể đến xem không?” Thượng Vân Trạch hỏi.

“Tất nhiên có thể.” Dù sao ngồi cũng không có chuyện gì để nói, có thể đi vòng vòng một chút cũng tốt. Mộc Thanh Sơn dẫn hắn đến chỗ ở của mình, bố cục bên trong rất đơn giản, ngoại trừ giường cùng bàn thì cũng chỉ còn một chồng sách.

“Rất dễ chịu.” Thượng Vân Trạch thuận tay cầm lên nửa đoạn tàn hương trên bàn.

“Là Vân Nham hương, dùng để huân sách.” Mộc Thanh Sơn nói, “Bảo chủ nếu thích, ta có thể đưa cho ngươi một hộp.”

Thượng Vân Trạch lại nói, “Giường hơi nhỏ.”

“Một người vậy là đủ rồi.” Mộc Thanh Sơn nói, “Ta ngủ rất thành thật.”

Thượng Vân Trạch khóe miệng giương lên, “Ta biết.”

“Ra ngoài không? Trong phòng không đốt lò sưởi, có chút lạnh.” Mộc Thanh Sơn xoa xoa tay.

Thượng Vân Trạch nhìn hắn, “Có phòng khách không?”

“Không có.” Mộc Thanh Sơn lắc đầu, “Cũng chỉ có mấy gian này, sau viện còn một phòng chứa củi.”

Thượng Vân Trạch tiếp tục hỏi, “Vậy tối nay ta ngủ ở đâu?”

Mộc Thanh Sơn nghe vậy bất ngờ, “Bảo chủ muốn ở lại đây?”

Lúc trước chưa từng nghe nói qua a…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui