“Một môn phái võ lâm Miêu Cương ở Vân Nam, muốn ngàn dặm xa xôi tới thành Thương Mang này giúp quan phủ tiêu diệt thổ phỉ?” Mộc Thanh Sơn nghe vậy buồn bực.
“Sư gia cũng cảm thấy không hợp lý?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
“Đâu chỉ là không hợp lý.” Mộc Thanh Sơn nói, “Nghe qua giống như là không đáng tin chút nào.” Hoàn toàn giống như là người điên đang hồ ngôn loạn ngữ.
“Không sai.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Tuy triều đình cùng môn phái võ lâm cũng sẽ thường thường liên thủ, nhưng phần lớn là dưới một tình huống hợp tình hợp lý, Mục gia trang không có chuyện gì mà ân cần như vậy, chín phần là đang ôm mục đích khác.”
“Trong thư có nói đến gì khác không?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
“Ngược lại là không có" .Ôn Liễu Niên nói, “Chỉ nói nếu chúng ta nguyện ý, vậy thì viết một phong thư giao cho dịch quán, đợi đến đầu xuân sang năm, đệ tử Mục gia trang sẽ tới thành Thương Mang này.”
“Đại nhân nghĩ thế nào?” Mộc Thanh Sơn cầm lấy phong thư nhìn qua một lần, “Thái độ của đối phương dường như là rất thành khẩn.”
“Bây giờ không cần gấp gáp ra quyết định.” Ôn Liễu Niên nói, “Huống hồ loại chuyện trong chốn giang hồ này, có lẽ trước tiên nên thỉnh giáo Thượng bảo chủ một chút cho thỏa đáng.”
“Thỉnh giáo ta cái gì?” Thượng Vân Trạch đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe được câu này.
“Liên quan với Mục gia trang ở Miêu Cương.” Mộc Thanh Sơn hỏi, “Bảo chủ từng nghe qua chưa?”
“Xem như là môn phái lớn số một số hai ở Vân Nam, trang chủ tên là Mục Vạn Lôi, tên nghe uy phong nhưng là con ma ốm suốt ngày phải uống thuốc.” Thượng Vân Trạch nói, “Quanh năm sắc mặt đều nhợt nhạt, người xem cũng thấy sợ hãi.”
“Nhân phẩm ra sao?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Thượng Vân Trạch nói, “Không được tốt lắm.”
“Có thể lấy một ví dụ hay không?” Ôn Liễu Niên truy hỏi tới cùng.
Thượng Vân Trạch suy nghĩ một chút, nói, “Lớn lên xấu.”
“Khụ khụ.” Mộc Thanh Sơn bị sặc nước vô cùng thê thảm.
“Miêu Cương sở trường dùng cổ độc, Mục Vạn Lôi lại là cao thủ dùng cổ, thậm chí còn nghe đồn hắn dùng kẻ thù luyện chế thi du.” Thượng Vân Trạch nói, “Mặc dù nói không có chứng cứ, nhưng không có lửa làm sao có khói, huống hồ nhìn hắn suốt ngày mệt mỏi, ấn đường biến đen, nói chưa từng chạm qua cổ trùng cũng không có ai tin.”
“Nghe qua không giống như là danh môn chính phái.” Mộc Thanh Sơn nhíu mày.
Thượng Vân Trạch hỏi, “Sao lại đột nhiên nhắc tới Mục gia trang?”
“Bảo chủ mời xem.” Ôn Liễu Niên đưa thư qua.
“Muốn đến giúp tiêu diệt thổ phỉ?” Thượng Vân Trạch sau khi xem xong cười gằn, “Hóa ra luyện cổ độc thật sự sẽ luyện hỏng luôn đầu óc.”
Mộc Thanh Sơn khuyên giải, “Trước khi chưa biết rõ sự tình, nói chuyện vẫn là nên khách khí một chút, vạn nhất Mục trang chủ này đúng là có lòng tốt thì sao.”“Không thể.” Thượng Vân Trạch lắc đầu, “Nếu ngươi dự định muốn thành thân ——”
Mộc Thanh Sơn lúng túng nói, “Ta không có ý định muốn thành thân.”
“Đang so sánh mà thôi.” Thượng Vân Trạch nhìn qua rất bình tĩnh.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Bảo chủ mời tiếp tục, sư gia muốn thành thân, sau đó thì sao?”
Mộc Thanh Sơn: …
Vì sao nhất định phải lấy loại ví dụ này.
“Muốn thành thân, dĩ nhiên là phải chuẩn bị rất nhiều thứ, thời điểm như này những người trong thôn xóm giúp một tay không gì đáng nói, nhưng nếu có một người xa lạ ngàn dặm xa xôi từ kinh thành viết thư đến, nói đặc biệt muốn chạy tới hỗ trợ ngươi, ai cũng sẽ cảm thấy người này phân nửa có bệnh.” Thượng Vân Trạch nói, “Mà đầu Mục Vạn Lôi tuyệt đối vẫn dùng tốt, cho nên chỉ có thể giải thích là có mưu đồ khác.”
“Quản hắn.” Dù sao nhất thời cũng không xuất hiện thêm manh mối, Ôn Liễu Niên đơn giản đem thư cất đi, “Ngày mai chính là hai tám tháng chạp, buổi sáng ta muốn dậy sớm đến thiện đường, chuyện liên quan tới Mục gia trang tạm thời gác lại để năm sau nói.”
Thượng Vân Trạch hỏi Mộc Thanh Sơn, “Ngươi cũng muốn đi?”
“Ngươi nói thiện đường sao?” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Tất nhiên, ta một đường đi cùng đại nhân.”
Ôn Liễu Niên nói, “Sư gia gần đây cũng mệt mỏi, vẫn là ở lại nha phủ nghỉ ngơi đi.”
Mộc Thanh Sơn vội vàng nói, “Ta không mệt.”
“Không mệt cũng phải nghỉ ngơi.” Thượng Vân Trạch mang theo hắn đi ra ngoài, “Cứ quyết định vậy đi.”
“Thế nhưng —— ”
“Không có thế nhưng.” Thượng Vân Trạch cắt ngang lời hắn.
Mộc Thanh Sơn: …
Thế nhưng cứ mãi ở trong phủ nha cũng rất buồn chán a.
Mà Ôn đại nhân hiển nhiên sẽ không quản sư gia nhà hắn có buồn chán hay không, trên thực tế, vừa rạng sáng hôm sau hắn liền dẫn tùy tùng đến thiện đường trong thành. Bởi vì lúc trước đã dán cáo thị, cho nên có không ít dân chúng đã đến xếp hàng từ lúc trời còn chưa sáng, hiện trường tuy nói nhiều người, nhưng mà rất ngay ngắn trật tự, sau khi nhìn thấy Ôn Liễu Niên cũng là nhiệt tình chào hỏi, dân phong so với lúc trước có thể nói là đổi mới rất nhiều.
Đương nhiên, trong chuyện này không thể không kể công Triệu đại đương gia.
“Đại nhân, khi nào mới có bức họa mới?” Trong đám người có dân chúng hỏi.
Lời vừa nói ra, những người còn lại cũng lập tức biểu lộ sự quan tâm, chúng ta đã rất lâu chưa thấy bức họa mới, cuộc sống thiếu đi Triệu công tử anh tuấn, cảm giác phi thường cô quạnh.
Ôn Liễu Niên cười híp mắt nói, “Lập tức liền sẽ có.”
Bốn phía lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lập tức thì quá tốt!Ám tuyến của Triêu Mộ nhai vừa lĩnh gạo vừa run tay cầm cập, cái gì gọi là lập tức liền sẽ có? !
Nếu để cho Đại đương gia nghe được, không chừng liền sẽ phá nhà.
Sau khi ở thiện đường đợi một lúc, thấy cũng không có việc gì cần làm, Ôn Liễu Niên liền phái tùy tùng đi ăn điểm tâm, còn mình thì tiến vào một cái hẻm nhỏ nói muốn lên chợ mua chút ớt để ướp thịt, tý nữa mang về nha phủ làm thịt bò khô ăn tết.
Trong hẻm nhỏ rất yên tĩnh, tuy không thể so với Giang Nam bốn mùa mưa bụi bay phấp phới, nhưng cũng có tư vị đặc biệt một phen. Bên cửa xám xanh có dưa muối nhà ai quên cất, Ôn Liễu Niên tiện tay ngắt một cọng, còn chưa kịp đút vào miệng, phía trước tại chỗ ngã rẽ có một nam nhân bước ra.
Một nam nhân hơi … quen mắt.
Hai lần đối mặt, hai bên đều có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Chỉ chốc lát sau, Ôn Liễu Niên cười nói, “Triệu đại đương gia sớm.”
Triệu Việt đứng tại chỗ, cảm thấy rất cần phải đến miếu thắp hương đuổi vận xui.
Đêm qua hắn vốn là muốn đến phủ nha như đã hẹn, nhưng sau khi xuống núi lại cảm thấy không cam tâm, sau khi ở trong thành đi bộ qua lại hơn nửa đêm, rốt cục ra kết luận lão tử không đi! Vừa định xoay người về Triêu Mộ nhai, lại nhớ tới Lục Truy là người độc miệng, lần này chưa biết sẽ bị nói móc ra sao, vì vậy liền cố ý đến cửa hàng điểm tâm, mua chút bánh hoa quế trở lại bịt miệng hắn, kết quả ngàn vạn lần không nghĩ tới, lại đụng phải vị Tri phủ đại nhân hay lải nhải này.
“Triệu đại đương gia đây là muốn đến quan phủ sao?” Ôn Liễu Niên bóp ngọn dưa muối, hỏi.
Triệu Việt cười gằn, “Đại nhân suy nghĩ nhiều rồi.”
“Không phải cũng không sao.” Ôn Liễu Niên chưa thụ chút đả kích nào, “Đến cũng đã đến, hay là vào ngồi một lát đi.”
Triệu Việt xoay người trở về.
Ôn Liễu Niên chầm chậm đuổi theo.
Triệu Việt đáy mắt cơ hồ muốn bốc hỏa.
Ôn Liễu Niên nhiệt tình mời, “Đại đương gia không muốn đến phủ nha cũng không sao, không bằng ngồi ngay ở chỗ này đàm luận?”
Triệu Việt: …
Trên trời những bông tuyết nhỏ li ti chậm rãi rơi xuống, dưới mái hiên của một hộ gia đình, hai người ngồi trên hai băng ghế nhỏ, nhìn nhau không nói gì.
Ôn Liễu Niên tiên phong mở miệng trước, “Là điểm tâm của cửa hàng Lưu gia sao?”
Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ, sau đó đưa bọc giấy qua.
“Đa tạ.” Ôn Liễu Niên cầm miếng bánh thông du, vừa ăn vừa hỏi, “Đại đương gia ăn điểm tâm chưa?”
“Rốt cuộc muốn nói gì?” Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi, “Còn nói lời vô ích nữa, ta liền chôn ngươi xuống tuyết.”
“Đại đương gia có từng nghe qua Mục gia trang chưa?” Ôn Liễu Niên lần này ngược lại là rất sảng khoái.
Triệu Việt mặt biến sắc, “Cái gì Mục gia trang?”
“Miêu Cương Mục gia trang ở Vân Nam, trang chủ tên là Mục Vạn Lôi.” Ôn Liễu Niên nói, “Nghe nói là cao thủ luyện chế cổ độc.”
Triệu Việt lắc đầu, “Đó giờ chưa từng nghe qua.”
“Thật sao? Vậy thì không thể làm gì khác hơn là thôi vậy.” Ôn Liễu Niên thở dài, vẻ mặt rất là tiếc nuối, “Đều là môn phái giang hồ, còn tưởng rằng Đại đương gia có thể cung cấp một ít đầu mối.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Việt hỏi.
“Không có gì.” Ôn Liễu Niên ăn bánh thông du.
Triệu Việt tiếp tục hỏi, “Mục gia trang làm sao ?”
“Nếu Đại đương gia chưa từng nghe qua, thì cần gì phải hỏi rõ ràng như thế.” Ôn Liễu Niên vỗ vỗ mẩu bánh vụn trên người, “Ăn xong có chút khô miệng, không biết quanh đây có chỗ nào bán nước ô mai không.”
Triệu Việt nhìn chằm chằm mắt hắn, muốn từ bên trong tìm ra nửa điểm dị thường.
Mà Ôn Liễu Niên trong mắt sạch sẽ thản nhiên, chỉ tràn ngập khát vọng đối với nước ô mai, nhìn qua không những không giả dối, thậm chí còn có chút thật thà.
Nhưng mà Triệu Việt hiển nhiên sẽ không bị ý nghĩ này mê hoặc, hắn thà rằng tin tưởng tất cả thổ phỉ trên núi Thương Mang đều quy thuận, cũng không tin rằng con mọt sách trước mặt này là người thành thật.
“Thật sự không muốn đến phủ nha uống chén trà sao?” Ôn Liễu Niên mang theo gói điểm tâm đứng lên, “Có trà Trúc Diệp Thanh thượng hạng.”
Triệu Việt lạnh lùng đối diện nhìn hắn trong chốc lát, sau đó liền nhanh chân bước ra khỏi hẻm nhỏ, dường như là trong nháy mắt liền biến mất ở ngã rẽ.
Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, vẻ mặt suy tư.
Nhìn điệu bộ này, vẫn đúng là nhận thức a…
Bên trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn chậm rãi xoay người từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy cả người đều tinh thần sảng khoái. Rửa mặt xong rồi ra ngoài, vừa vặn thấy mấy gia đinh đang vội vội vàng vàng chạy qua đây, vì vậy buồn bực gọi lại một người trong đó, “Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Sư gia không cần phải lo lắng, là chuyện tốt.” Gia đinh vội vàng giải thích, “Thượng bảo chủ sáng nay mua lại tòa nhà đối diện phủ nha, nói muốn cất bảo bối, vừa vặn mọi người rảnh rỗi nên liền đi qua giúp đỡ một tay.” Còn có nửa câu sau chưa nói, thuận tiện nhìn một chút xem bảo bối dáng dấp ra sao, mà lại phải dùng cả một toà nhà để chứa.
Chúng ta một chút cũng không hâm mộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...