"Thích nữ tử thì không có, nhưng thích nam tử thì lại có một người." Hai người này một đường đến Vương Thành, cũng chưa từng cố ý giấu diếm mối quan hệ, cho dù là Vương Thành cũng đã có không ít người đang nói, Ôn Liễu Niên cũng là thừa nhận rất sảng khoái.
"A?" Sở Uyên có chút kinh ngạc.
"Lúc trước khi tiêu diệt thổ phỉ ở Triêu Mộ nhai, đánh bậy đánh bạ thì quen biết." Ôn Liễu Niên rất là bình tĩnh, "Sau đó liền ước định chung thân."
"Nghe qua giống như là một đoạn kịch ngắn." Sở Uyên cười nói, "Lúc tiêu diệt thổ phỉ thì quen biết, chẳng lẽ là thiếu hiệp môn phái nào đó?"
"Là một bang phái nhỏ trong núi Thương Mang, trong chốn giang hồ không có danh hào, tu vi võ học cũng bình thường." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá người rất tốt, đối xử với ta cũng rất tốt."
"Thế nhưng có đi chung đến Vương Thành không?" Sở Uyên hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu: "Có."
"Ngày khác nếu là có thời gian, cũng mang vào trong cung đi." Sở Uyên giúp hắn rót một chén rượu, "Trẫm ngược lại là muốn nhìn một chút, rốt cuộc là dạng người gì, cư nhiên có thể mang đệ nhất tài tử Đại Sở ta đi."
Ôn Liễu Niên đáp ứng, trong lòng lại có chút chột dạ, tuy nói bây giờ còn chưa có chứng cứ trực tiếp, nhưng chung quy có Đại Minh vương ở phía sau, cứ gặp mặt như vậy, cũng cảm thấy có chút quái dị... không thể nói rõ.
May mắn Sở Uyên cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, sau khi hai người cơm nước xong, thì một đường trở về Ngự Thư phòng, từ chính sự địa phương nói tới phòng bị quân đội, trò chuyện hưng phấn đến nỗi quên luôn thời gian, thẳng đến khi tiểu thái giám cầm đèn bước vào, mới giật mình biết được trời đã tối.
"Người đâu !" Sở Uyên nói, "Chuẩn bị vài món đến đây, đừng để Ôn ái khanh đói bụng."
"Dạ." Tứ Hỉ tổng quản lĩnh mệnh, một lát sau liền bưng hai bát mì trộn tới, còn có vài món điểm tâm thanh đạm.
"Ái khanh mấy năm nay vẫn ở bên ngoài, từ Thục Trung bị điều nhiệm đến Thương Nhĩ châu, hẳn là vẫn chưa được ăn qua món ăn quê nhà." Sở Uyên nói, "Vị ngự trù này là đồng hương của ái khanh, nếu ăn cảm thấy hợp khẩu vị, sau khi dàn xếp xong, ta liền đưa hắn đến quý phủ."
"A?" Ôn Liễu Niên giật mình, đưa đầu bếp?
"Sức ăn ái khanh rất tốt, quan viên trong triều từ trên xuống dưới ai cũng biết, hàng năm cứ đến thiết yến Trung thu cũng sẽ có người nhắc tới." Sở Uyên cười to, "Nếu là đưa vàng bạc ngọc khí, thì chi bằng đưa đầu bếp, ý của ái khanh thế nào?"
Ôn Liễu Niên: ...
Quan viên trong triều từ trên xuống dưới bộ không có chuyện gì khác để làm sao?
"Biết ngươi sắp về đến, mọi người trong triều biểu hiện có thể nói là phấn khích." Sở Uyên lắc đầu, khóe miệng cũng không biết là ý cười hay là ý lạnh.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.
"Bất quá ái khanh cứ yên tâm." Sở Uyên nói, "Có trẫm ở đây, thì không ai có thể mảy may đả thương ngươi, không chỉ không thể đả thương, còn phải cho bọn họ mở to mắt nhìn rõ, rốt cuộc ai mới là rường cột nước nhà Đại Sở ta."Ôn Liễu Niên vội vàng đứng lên: "Đa tạ Hoàng Thượng."
"Ngồi đi." Sở Uyên nói, "Đêm nay đừng trở về, ở lại bồi trẫm nói chuyện."
Ôn Liễu Niên gật đầu: "Vâng."
Tứ Hỉ tổng quản lúc này liền phái người đến phường gấm vóc thông truyền, nói là Ôn đại nhân đêm nay không về, muốn cùng Hoàng Thượng trò chuyện suốt đêm.
Lục Truy buồn bực: "Lúc này vừa mới trở về Vương Thành, sao lại bận thành dạng này."
Triệu Việt cũng hơi nhíu mày, rốt cuộc là có đại sự khó lường gì, cư nhiên mới vừa gặp mặt cũng không cho người ta ngủ, còn muốn trò chuyện trắng đêm?
Lục Truy nói: "Xem ra về sau đại đương gia còn phải một mình trông phòng dài dài."
Triệu Việt sắc mặt cứng đờ.
Vì sao người này gần đây mở miệng càng ngày càng muốn ăn đòn?
Thế là khi Mộc Thanh Sơn vừa đi ngang qua tiểu viện, thì bị tiếng đánh nhau làm cho hoảng sợ: "Hơn nửa đêm cũng muốn luyện kiếm?"
"Đừng để ý là được." Thượng Vân Trạch kéo tay hắn, "Chúng ta mau trở về nghỉ ngơi."
"Ừm." Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi, "Lúc nãy ngươi đi làm gì vậy?"
"Là người phái ra ngoài theo dõi trở về phục mệnh." Thượng Vân Trạch nói, "Đều nói tra không được lai lịch nam tử trung niên kia, thậm chí ngay cả họ gì tên gì cũng không biết, chỉ biết là tùy tùng phó dịch của hắn rất đông, vừa đến Vương Thành liền mua tòa nhà lớn ở thành Tây, cũng không thấy làm chuyện gì khác, chỉ là đổi nơi để nghe đàn hát, nếu là xướng hay, thì sẽ được trọng thưởng thêm, ra tay cực kỳ hào phóng, cho nên hiện tại cơ hồ tất cả các cô nương thanh lâu cùng phường ca đều đã biết xướng tam thủ khúc này, đều muốn làm cho hắn vui vẻ."
"Nếu thật sự là Đại Minh Vương nhiều năm trước, biết vậy lúc trước ở Phiêu Hương viên nên nhìn nhiều hơn một chút." Mộc Thanh Sơn có chút tiếc nuối.
Thượng Vân Trạch bất mãn gõ gõ mũi hắn: "Có gì mà đáng nhìn."
"Ta cũng xem qua cố sự dân gian đại nhân thu thập được, bên trong đều nói Đại Minh Vương rất lợi hại." Mộc Thanh Sơn nhấn mạnh.
"Hắn lợi hại hay là nam nhân của ngươi lợi hại?" Thượng Vân Trạch ôm hắn đặt ở trên bàn.
Mộc Thanh Sơn thầm nghĩ, vẫn là Đại Minh Vương lợi hại hơn một chút, nghe nói có thể cưỡi gió đạp mây, còn có thể trường kiếm bổ hải.
"Đang phát ngốc gì vậy?" Thượng Vân Trạch bất mãn.
Mộc Thanh Sơn nhu nhu mũi: "Không có gì."
Thượng Vân Trạch kề sát vào hắn.
Mộc Thanh Sơn chột dạ rụt về phía sau: "Ừm, ngươi lợi hại."
Thượng Vân Trạch có chút muốn cười, bất quá vẻ mặt vẫn rất là nghiêm túc.
Mộc Thanh Sơn nói: "Muốn tắm rửa không?"
Thượng Vân Trạch trong lòng âm thầm thoải mái, còn biết chủ động giúp tắm rửa để lấy lòng mình.
Rất nhanh, hạ nhân liền đưa nước ấm tới, Thượng Vân Trạch đứng bất động, chờ hắn đến giúp mình cởi y phục. Thấy hắn vẫn nhìn mình chằm chằm, Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng: "Ngươi xoay qua đi."
Thượng Vân Trạch xoay người đưa lưng về phía hắn, tự mình cởi bỏ đai lưng yếm khoá, cởi từ phía sau cũng không phải là không được.
Sau đó là một tiếng sột soạt rất nhỏ, cùng với tiếng bọt nước.
"Được rồi, ngươi xoay lại đây đi." Mộc Thanh Sơn nói.
Thượng Vân Trạch thong thả xoay người, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Mộc Thanh Sơn ngâm mình ở trong thùng tắm, thoải mái híp mắt.
Độ ấm vừa vặn.
Thượng Vân Trạch: ...
Mộc Thanh Sơn nhích qua bên cạnh một chút, nhường cho hắn một chỗ.
Thượng Vân Trạch cảm thấy chính mình tựa hồ phải lập phu cương một chút, ngồi ở bên cạnh bàn lãnh khốc uống một chén trà.
Mộc Thanh Sơn cúi đầu, cầm khăn mặt xoa xoa ở phía trước ngực, phấn phấn nộn nộn.
Thượng Vân Trạch trong lòng thiên nhân giao chiến.
Mộc Thanh Sơn giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt giống như là đang nghi hoặc vì sao hắn còn chưa qua đây.
Thượng Vân Trạch cuối cùng cởi y phục, bước vào trong thùng tắm.
Loại chuyện phu cương này, khi đang tắm cũng có thể lập, không nhất định phải lập ở bên bàn trà.
Mộc Thanh Sơn giống như thường lệ dựa vào trong lòng hắn, muốn xoa bóp bả vai.
Thượng Vân Trạch: ...
Mộc Thanh Sơn giống như mèo con cọ cọ, muốn xoa bóp !
Thượng Vân Trạch nắm bả vai đơn bạc của hắn, trong lòng thở dài, lúc trước không dễ dàng dưỡng ra được chút thịt, kết quả một đường đến Vương Thành tàu xe mệt nhọc, gầy lại rồi.
Mộc Thanh Sơn thoải mái nhắm mắt lại, vừa nhu thuận lại vừa lười biếng.
Thượng Vân Trạch nhận mệnh giúp hắn xoa bóp, về phần phu cương... Chờ dưỡng béo rồi nói cũng không muộn.
Nụ hôn dần dần dừng ở đuôi lông mày khóe mắt, động tình vừa lúc.
Một đầu khác trong tiểu viện, Lục Truy cùng Triệu Việt đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng thu chiêu rơi xuống đất -- Bởi vì có người đang bất mãn người trong lòng bị triệu tiến cung, bản thân vì sao phải cùng vô giúp vui? Vẫn là đi ngủ tương đối quan trọng hơn.
Thế là Triệu Việt liền trơ mắt nhìn hắn rời khỏi tiểu viện, dưới chân cơ hồ muốn đạp gió, khinh công thật sự là rất tốt.
Triệu Việt lắc đầu, cũng không có tâm tình nghỉ ngơi, đơn giản cầm nội công tâm pháp Chu Đỉnh Thiên trước khi đi để lại, chiếu luyện qua, bất tri bất giác liền đến trời sáng.
Tuy là nói trời sáng, Ôn Liễu Niên vẫn như trước chưa trở về.
Triệu Việt gân xanh trên trán nhảy lên, cơ hồ muốn vọt vào hoàng cung tìm người.Tiểu công công bên cạnh Tứ Hỉ công công lại chạy tới thông truyền, nói Hoàng Thượng cùng Ôn đại nhân trò chuyện với nhau rất vui vẻ, hôm nay cũng sẽ không về, lo lắng gia quyến sốt ruột, cho nên đến đây nói một tiếng.
Lục Truy đồng tình vỗ vỗ bả vai 'Gia quyến'.
Liên tục ba ngày như thế, ngay cả ám vệ cũng nhìn không vừa mắt, mài đấm xoa tay tỏ vẻ có thể vào trong cung xem thử, Hoàng Thượng khi nào mới tính toán thả người.
Lục Truy nói: "Hoàng cung cũng có thể tùy ý ra vào hay sao? Có thể gây phiền toái thêm cho Ôn đại nhân không." Nếu không phải lo lắng chuyện này, trước khi đại nhân đi lại cố ý dặn dò qua, chỉ sợ có mười người cũng ngăn không được đại đương gia xông vào bên trong.
Suốt ba ngày a, ba ngày !
"Người còn lại tất nhiên không được, nhưng chúng ta thì không vấn đề." Ám vệ cam đoan, "Sẽ không nhắc tới đại nhân, chỉ nói là đến tìm hảo bằng hữu trong cung ôn chuyện." Chung quy cũng đã rất lâu chưa gặp qua, có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Mộc Thanh Sơn ngoài ý muốn: "Chư vị anh hùng cũng có hảo bằng hữu ở trong cung?"
Tất nhiên là có ! Ám vệ lập tức gật đầu, không chỉ là hoàng cung Đại Sở, ngay cả bên trong Thất Tuyệt quốc cũng có bằng hữu tri kỷ, tiểu đồng bọn dị quốc còn sẽ thường xuyên đưa đồ gia vị cho chúng ta, trộn với mì ăn rất ngon.
Mộc Thanh Sơn rất là sùng bái.
"Vậy chúng ta đi a." Ám vệ hoan hoan hỉ hỉ tính toán đi ra ngoài.
Sau đó liền thấy cỗ kiệu đỉnh vàng chói lóa dừng ở cửa.
Ôn Liễu Niên ngáp liên tục, được người nâng xuống dưới, ngay cả mí mắt cũng muốn mở không lên.
Triệu Việt bước qua.
Tứ Hỉ công công cười tươi như hoa: "Vị này là nương Ôn đại nhân... Hảo hữu đi?"
Mộc Thanh Sơn há to miệng, đây cũng có thể nhận thành là nương, ánh mắt gì đây trời.
Tứ Hỉ công công cũng nghe nói chuyện Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt, vốn dĩ muốn nói là nương tử, nhưng thấy thân thể cùng ngũ quan Triệu đại đương gia rắn chắc, thật sự là nói không nên lời, thế là thuận tiện sửa miệng, đem Ôn Liễu Niên giao vào trong tay hắn.
Ám vệ nhiệt tình phất tay: "Tứ Hỉ tổng quản, đã lâu không gặp, có khỏe không a."
"Rất khỏe rất khỏe." Tứ Hỉ công công khom người hành lễ, sau đó liền xoay người chạy đi, cũng không để ý thân hình mình mập mạp, chạy quả thực rất nhanh, hiển nhiên còn nhớ rõ chuyện lúc trước bị đám người võ nghệ cao cường này khiêng lên.
Ám vệ vô cùng cao hứng đuổi theo.
Triệu Việt đánh ngang ôm lấy người, bước nhanh trở về phòng ngủ.
Ôn Liễu Niên ngủ đến thiên hôn địa ám, dưới hốc mắt có quầng thâm nhợt nhạt, hiển nhiên là rất mệt.
Lục Truy cũng có chút giật mình, nhìn tư thế này, thật sự là hàn huyên ba ngày ba đêm sao?Hoàng đế cũng thật sự quá phận rồi.
Sắc mặt Triệu Việt cũng không dễ nhìn, sớm biết như thế, còn không bằng giữ người ở lại thành Thương Mang, cũng tốt hơn làm lụng vất vả như thế.
Một giấc này của Ôn Liễu Niên ngủ đến cực kỳ ngọt ngào, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, ôm chăn ngồi trên giường ngáp một cái.
"Tỉnh rồi." Triệu Việt vừa vặn đẩy cửa bước vào, tiến lên ôm người vào trong lòng, "Có đói bụng không?"
"Ừm." Ôn Liễu Niên dựa vào trước ngực hắn, "Giờ nào rồi?"
"Hẳn là nên dùng cơm trưa." Triệu Việt chỉnh lại tóc cho hắn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ôn Liễu Niên giật mình: "Ta mới ngủ hơn một canh giờ?"
"Là hôm qua ngươi trở về." Triệu Việt vừa đau lòng lại vừa buồn cười, cúi đầu hôn hôn lên khuôn mặt hắn, "Sao lại mệt thành như vậy?"
"Hoàng Thượng đầu bên kia có rất nhiều chuyện." Ôn Liễu Niên nói, "Chuyện trong chuyện ngoài, thượng vàng hạ cám đọng lại không ít."
Triệu Việt nghe vậy càng tỏ ra bất mãn: "Trong triều cũng không phải chỉ có một mình ngươi." Bá quan văn võ còn lại, chẳng lẽ dùng để trang trí hết sao.
"Đừng nói chuyện này nữa." Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, "Đúng rồi, ta nói chuyện của chúng ta với Hoàng Thượng rồi."
"Sau đó thì sao?" Triệu Việt hỏi.
"Không có sau đó." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Nghe nói Trương đại nhân muốn gả khuê nữ cho ta."
Triệu Việt nói: "Đợi lát nữa ta đi tìm Trương đại nhân đập một trận."
Ôn Liễu Niên cười ra tiếng, gãi gãi bụng: "Đi, ăn cơm thôi !"
Triệu Việt gọi nước ấm tới giúp hắn rửa mặt, lại mang theo một đường đến nhà ăn, canh còn chưa uống được hai ngụm, ám vệ đã từ đầu tường nhảy vào.
Ôn Liễu Niên hỏi: "Tứ Hỉ công công trở về rồi?"
"Đúng vậy." Ám vệ có chút tiếc nuối, "Vốn dĩ muốn trò chuyện thêm một trận, thế nhưng về sau Tứ Hỉ tổng quản nói còn phải trở về cung phục mệnh, lại dẫn người giúp đại nhân dọn dẹp tòa nhà." Cho nên đành phải thả người về, rất là luyến tiếc, chung quy vừa béo vừa mềm như thế, chúng ta còn muốn sờ thêm một lúc.
"Hoàng Thượng muốn ban thưởng toà nhà cho đại nhân?" Lục Truy đi ngang qua cũng nghe được, thế là hỏi nhiều một câu.
"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Không chỉ là ta, nếu như quan viên được triệu trở về Vương Thành, thì sẽ được ban thưởng một tòa nhà." Chỉ là khác nhau về độ lớn nhỏ cùng bao nhiêu phó dịch mà thôi.
Triệu Việt nói: "Ta mua cho ngươi."
"Cái gì?" Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Triệu Việt vươn ngón tay phủi vụn bánh dính trên hai má hắn xuống: "Sau khi dùng cơm xong liền đến Vương Thành đi dạo, thích nơi nào, ta mua cho ngươi là được."
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm: "Cũng được."
Lục Truy ở trong lòng chậc chậc, thật sự là có tiền đồ, cư nhiên dấm chua của Hoàng Thượng cũng có thể ăn.
Thế là sau khi dùng cơm xong, hai người liền tay trong tay một đường rời khỏi phường gấm vóc, vào trong thành tìm tòa nhà trống.
"Ôn đại nhân a." Khi ở trên đường, có quan viên vừa vặn đi ngang qua, sau khi nhìn thấy vội vàng hạ kiệu chào hỏi, tươi cười đầy mặt nói nửa ngày, lại khen ngợi Triệu đại đương gia oai hùng bất phàm một phen, rồi mới cáo từ rời đi.
Triệu Việt nói: "Là ai thế?"
Ôn Liễu Niên đáy mắt mờ mịt: "Ta cũng không biết nữa."
Triệu Việt: ...
"Ôn huynh, thật sự là ngươi a." Khi nói chuyện, lại có một quan viên khác xa xa chạy tới, vừa thấy mặt liền nắm tay, "Vừa mới nghe Vương đại nhân nói, mới biết được Ôn huynh ở đây, sao đi ngang qua cũng không vào nhà ngồi một lát." Một bên nói, một bên lại đưa mắt nhìn Triệu Việt, vẻ mặt tràn ngập tươi cười nói: "Vị này là Ôn phu nhân đi, vừa nhìn liền biết là hiền lương thục đức, phúc khí của đại nhân thật sự là rất tốt."
Triệu đại đương gia ngực khó chịu, suýt nữa đánh một quyền qua.
Những người này là muốn ăn đòn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...