Sau khi rời khỏi khu vực nhà vệ sinh, Jeon Jungkook cũng đã có ý định chạy trốn, nhưng sợ mẹ Jeon lại trách phạt nên đành bất đắc dĩ quay về phòng ăn.
Thấy mỗi Jungkook quay trở lại, khiến ba người lớn hơi khó hiểu, tưởng hai đứa đi cùng nhau mà sao ra về lại mất đi một đứa thế này.
"Ủa, Taehyung đâu con?" Jeon phu nhân vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa quay sang hỏi con trai.
Jungkook đôi lúc cũng chẳng hiểu nổi, Taehyung hắn ở đâu thì cậu có liên quan gì mà lại đi hỏi câu đấy cơ chứ.
"Sao con biết được anh ta ở đâu" chỉ nhún vai trả lời qua loa mẹ mình một câu.
Bà Jeon cau mày.
"Chẳng nhẽ nhà hàng này có hai khu vệ sinh?"
Chắc thế đấy mẹ à!!
Jungkook chẳng thèm lên tiếng trả lời mẫu hậu của mình nữa, thản nhiên lôi điện thoại ra vừa bấm vừa ăn.
Người lớn thì cũng không thắc mắc gì thêm, mà tiếp tục công cuộc bàn bạc đến việc hôn nhân của hai người con trai của mình. Cậu kỳ thực cũng chẳng muốn nghe đâu, nhưng những câu nói đại loại như là Kim Taehyung và Jeon Jungkook sẽ về ở chung nhà, ngủ cùng nhau trên một chiếc giường cứ thế mà xuyên thẳng vào lỗ thu nhận âm thanh, lại khiến cậu nổi hết thảy da gà.
Khung cảnh đáng xấu hổ đêm qua bỗng chốc hiện lên trong đại não, khi mà bà Kim nói:
"Mỗi tội hai đứa này không thể sinh cho chúng ta đứa cháu kháu khỉnh nhỉ"
Nó đã thành công khiến Jungkook sặc luôn thức ăn vẫn đang nhai ngon lành trong miệng, phát ra những tiếng ho khụ khụ mà vội vàng cầm lấy ly nước cam lên uống.
"Ăn từ từ thôi Jungkook" ông Kim cười cười nhắc nhở cậu.
Jeon phu nhân cũng quay sang vuốt vuốt lưng, tỏ vẻ trách cứ.
"Con đấy, ai ăn hết phần của con đâu mà sợ"
Ba người lớn lại được một phen cười túi bụi vì câu nói đùa của Jeon phu nhân, còn Jungkook cậu đây chỉ đang muốn biến mất luôn khỏi cái không khí nhục nhã này thôi.
"Ta đùa vui chút thôi mà, sao con phản ứng thái quá thế Jungkookie"
Bà Kim biết Jungkook là nghe thấy câu nói đùa về việc sinh con đẻ cái của mình, đâm ra mới ho sặc sụa như vậy.
"Ơ mà sao giờ vẫn chưa thấy Taehyung quay lại ta?"
Ông Kim để ý nãy giờ chẳng thấy con trai mình đâu cả, trong đầu sinh mối nghi ngờ, có khi vừa rồi Jungkook không chịu bắt tay nên quê quá rồi chạy trốn mất tăm luôn không.
"Mà ban nãy con không gặp Taehyung thật sao?" bà Jeon quay sang hỏi lần nữa.
"Con không biết" Jungkook thản nhiên đáp lời.
Có gặp cũng không nói, tại anh ta đâu có liên quan gì đến Jeon Jungkook cậu mà phải báo cáo cho người khác làm gì, chẳng khác nào là đang muốn cậu để tâm đến hắn ta cả.
Bà Kim đang định lấy máy để gọi hỏi xem Taehyung ở đâu, thì mới thấy có tin nhắn gửi đến từ hắn. Đọc xong đoạn tin nhắn, gương mặt bà Kim không giấu được vẻ bất lực đang hiện rõ lên.
"Sao thế?" nghe thấy tiếng thở dài xuất phát từ vợ mình, ông Kim liền quay sang lo lắng hỏi.
"Chị Jeon, thật ngại quá... Taehyung bỗng có việc đột xuất ở công ty nên phải trở về gấp..."
Bà Jeon vội xua tay rồi tươi cười ngụ ý rằng bà sẽ không để tâm đâu.
"Không sao mà, thằng bé tài giỏi như vậy, đã thế còn làm giám đốc của một công ty lớn như thế, công việc nhiều là điều hiển nhiên thôi"
Vừa nói, Jeon phu nhân vừa nhẹ liếc nghịch tử của mình. Nhìn con trai nhà người ta không những tài giỏi, mà còn ai ai cũng phải kính nể khi nhắc đến cái tên Kim Taehyung. Còn nhìn lại cậu con trai nhà mình, bà Jeon chỉ biết thở dài ngao ngán.
Nhận ra ánh mắt đó của Jeon mẫu thân, Jungkook liền nhẹ bĩu môi. Chẳng qua là cậu còn trẻ nên còn thích chơi thôi, chứ cứ đợi đến lúc hết thích chơi nữa đi, có khi còn giỏi hơn cái tên đàn ông biến thái đó nhiều.
Nhưng Taehyung hắn ta bận bịu phải trở về, coi như là một điều quá đỗi may mắn đi, Jungkook cậu cũng phải kiếm cớ để rời khỏi đây mới được.
"Taehyung cũng có việc bận rồi, giờ con về trước được không?"
"Được rồi, con cứ về trước đi, chúng ta còn ở đây bàn chuyện đại sự"
Nghe được cho về, Jungkook dường như muốn tạ ơn công việc của Taehyung hắn ngay lập tức. Nhanh chóng đứng dậy chào ba người lớn, rồi liền chuồn luôn.
.
Taehyung ngả lưng về thành ghế, bóp trán đầy mệt mỏi. Hồi nãy bỗng đối tác đến tận công ty tìm gặp để bàn chuyện hợp đồng, khiến hắn đang suy tư về Jeon Jungkook mà phải dập tắt để đến công ty.
Chuyện công việc đã nhiều như thác nước rồi, giờ lại đến chuyện của người mà hắn hằng đêm nhớ mong làm cho đầu càng thêm nhức.
Giờ chẳng biết làm cách nào cho Jeon Jungkook có thể nhớ lại quá khứ thật sớm... do những lời ban nãy cậu nói ở nhà hàng, tựa hồ như Taehyung đã có thể nhìn thấy được một lớp rào cản mà người nọ đã nhẫn tâm lập sẵn, để tạo khoảng cách giữa hắn và cậu.
Kỳ thực thì Jungkook rất bài xích Taehyung, ngay cả cuộc mây mưa đêm qua cậu cũng chẳng thèm nhớ đến, chắc hẳn Jungkook cũng chẳng ưa gì Taehyung hắn cả.
Con thỏ nhồi bông khi xưa vẫn đang nằm yên vị trên bàn làm việc, Taehyung liền với lấy cầm lên tay. Ánh mắt vốn lạnh lùng... sao giờ đây nó lại trở nên u sầu đến lạ.
"Thỏ bông... người kia có thật sự là em không đây?"
Giờ con thỏ nhồi bông này đã chính thức là một vật vô tri vô giác, vì Jeon Jungkook đã không còn hiện diện bên trong nó nữa. Mà giờ cậu đã ở trong thân xác của một người rất giống, nhưng rất khác Jeon Jungkook của hắn.
Hình dáng, gương mặt, mùi hương, những thứ đấy vẫn là Jeon Jungkook của Taehyung... Nhưng, tính cách và cả trái tim thì nó đã trở thành một Jeon Jungkook khác hoàn toàn.
Đang đắm chìm trong trạng thái đầy bi thương về mặt tình cảm, thì cánh cửa phòng giám đốc chẳng kiêng nể ai mà tùy tiện được mở ra.
"Taehyung, nghe nói mới đi gặp hôn phu về hả, là con nhà ai đấy... ngon trai không?"
Hoseok tự ý hiên ngang bước vào ngồi xuống chiếc ghế đối diện Taehyung, miệng không ngừng hỏi han đủ điều, cũng thật nhiều chuyện đi.
Nhưng thiếu ý thức quá! Bộ lúc nào cũng phải để Taehyung hắn nhắc cho cái tên Hoseok rằng đây là công ty, và tôi là giám đốc của cậu mới chịu nhận thức được sao?
Cặp mày người đàn ông mặt lạnh vẫn chẳng thể nào dãn ra, hắn đã chán nản đến mức chẳng muốn nhắc nhở lại cái con người lấc cấc không biết điều này nữa, chỉ phóng khoáng tặng cho anh ánh mắt chẳng thể nào khó chịu hơn.
Giờ thì Hoseok đã phát hiện ra điều đó, liền tém lại cái tính vô duyên của mình trước khi Kim Taehyung điên lên.
"Hì... xin lỗi giám đốc..."
"Nhưng hôn phu của ngài là ai vậy?"
Đặt con thỏ nhồi bông đang cầm trên tay xuống bàn, song hắn hất hất cằm, khiến Hoseok chẳng hiểu ý của Taehyung là cái gì.
Thấy hướng hất cằm về phía thỏ bông, Hoseok cũng chuyển hướng nhìn vào nó.
"Hôn phu của ngài là thỏ hả?"
Taehyung nhăn mặt.
"Là Jeon Jungkook"
Đúng như cách gọi tên của Jung Hoseok, vì anh hiện tại đang rất sốc khi nghe thấy cái tên quen thuộc đó.
Lại là Jeon Jungkook? Người đêm qua ngủ chung với Taehyung là cậu ta... trùng hợp thay, Jeon Jungkook cũng là hôn phu của hắn.
"Ôi thượng đế... chính là Jeon Jungkook đó hả?"
Taehyung không lên tiếng đáp lời, chỉ gật đầu ý bảo đúng rồi.
"Vậy càng tốt rồi, giờ cậu ta kết hôn với ngài, thì việc ngài tìm hiểu và theo đuổi lại cậu ta chẳng phải sẽ càng dễ dàng sao?"
Nghe có vẻ dễ dàng thật đấy, nhưng nó vẫn khiến Taehyung nhẹ buông xả những hơi thở dài đầy nặng nhọc.
"Jungkook... em ấy nói không yêu tôi"
Gương mặt Hoseok chuyển sang vẻ khó hiểu, rõ ràng Taehyung hắn nói Jungkook cậu ta không nhận ra mình, thì sao biết mà yêu hắn được. Liệu có phải gặp lại được người mình nhớ nhung lâu năm xong đầu óc cũng mụ mị luôn không.
"Thì Jungkook đó đâu có nhớ ngài là ai đâu mà yêu với chẳng không yêu?"
Taehyung nhẹ thở dài.
"Em ấy còn nói mình là trai thẳng, ngay cả việc đêm qua cũng chẳng thèm nhớ mặt tôi. Cậu thấy sao?"
Hoseok nghe hắn nói, im lặng như đang nghĩ suy gì đó, rồi bỗng gật gật gù gù.
"Vô tâm ngang ngài!"
Một cái liếc mắt lại một lần nữa được Taehyung dành tặng cho Hoseok. Anh liền cười cười chuyển chủ đề.
"Tôi nghĩ không sớm thì muộn cậu nhóc ấy cũng sẽ nhớ ra ngài thôi, căn bản dù gì cậu ấy cũng từng yêu ngài đến như vậy"
Jeon Jungkook từng dành trọn trái tim cho Taehyung cũng chỉ là ở trong một giấc mộng có như không là hoang đường, tựa hồ như tình yêu hão huyền đó chỉ riêng mình hắn tưởng tượng ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...