Thỏ Nhồi Bông - Taekook


Cứ như một điều hiển nhiên, mỗi khi mặt trời ló rạng thì hình ảnh của Jungkook cũng sẽ biến mất.

Taehyung cùng với gương mặt mang vẻ ngái ngủ ngồi dậy, không quên quay sang ngắm nhìn con thỏ nhồi bông luôn đặt bên cạnh. Dường như điều đó khiến anh có thể hình dung ra được người trong mộng của mình, rồi lại ngồi nhớ nhung.

Những lời hứa hẹn đêm qua sẽ luôn là dấu ấn trong đầu anh, vừa nghĩ đến thôi mà khuôn miệng đã cong lên một đường, lộ rõ sự hạnh phúc.

Giờ chỉ cần đi vào giấc ngủ, là Jeon Jungkook, bé người yêu duy nhất của anh sẽ luôn xuất hiện và bên anh trọn đời.

Cơ hồ không thể tưởng tượng đến một ngày nào đó Jungkook sẽ thất hứa?

Và rồi... sẽ không bao giờ chịu xuất hiện trong giấc mơ của anh?

Nhưng Taehyung tin chắc rằng, chú thỏ nhồi bông bên cạnh mình bao lâu nay như thế, sẽ chẳng bao giờ vô tình rời bỏ mình đâu.

Giữ một tâm trạng vui vẻ do giấc mơ đẹp đêm qua. Dù gương mặt không còn hiện lên ý cười, nhưng lại rất tươi tỉnh, cứ như một đóa hoa ngày nào từng héo úa, giờ đã may mắn được phục hồi sinh thể để tiếp tục nở rộ.

Anh bê từng món ăn sáng, sắp xếp lên bàn như thường lệ. Lee Sujo phát hiện ra vẻ mặt Taehyung hôm nay bỗng nhiên thoải mái lạ thường, rõ ràng mọi ngày lúc nào cũng mặt mũi lầm lì, vô cảm cơ mà.

Thiết nghĩ, chẳng nhẽ Kim Taehyung là đang cố tình trưng ra bộ mặt nhởn nhơ, đắc ý khi người bị phạt là Sujo đây sao?

Định lên tiếng dằn mặt thẳng cho bõ tức, nhưng lại sợ ông Lee sẽ nổi giận, nên Sujo đành nắm giữ lại sự uất ức trong lòng.

Chắc rằng cậu ta cũng sẽ không bao giờ nhắm mắt cho qua chuyện này, vì sự ngạo mạn vốn có của Lee Sujo sao có thể dễ dàng chịu thua một thằng giúp việc trong nhà được.

.

Hôm nay cô in tài liệu cho lớp, và Taehyung được giao nhiệm vụ xuống phòng hội đồng lấy tập tài liệu lên.

Trước khi ra khỏi lớp, Taehyung khóa cặp cẩn thận rồi cất xuống dưới ngăn bàn, đánh mắt nhìn xung quanh xem có thấy Lee Sujo không, đề phòng trường hợp cậu ta sẽ lại lôi tung cặp mình ra rồi lấy đi mất thỏ bông.

Thật thì anh muốn cầm theo luôn xuống phòng hội đồng lắm, cơ mà hành động đó lại không ổn chút nào.

Buông ra một tiếng thở dài, anh quyết định rời đi lấy tài liệu.

Chờ khi hình bóng Taehyung đã khuất phía sau cửa lớp, Lee Sujo cùng đám bạn thân liền thản nhiên đi đến bàn học của anh.

"Kim Taehyung à, vì mày mà tao bị cấm túc rồi cắt tiền tiêu vặt, mày nghĩ tao sẽ để yên cho cái bản mặt đắc ý của mày nhởn nhơ mãi sao?"

Dứt lời, quay sang nhìn đám bạn đang trông chờ mình hành động, rồi nhếch mép một cái như đang tỏ vẻ nguy hiểm.

Cậu ta lôi chiếc cặp ban nãy đã được Taehyung kéo khóa cẩn thận cất trong ngăn bàn ra, mục tiêu không là thứ gì khác, ngoài con thỏ nhồi bông màu hồng vẫn đang yên vị bên trong.

Sujo lấy con thỏ đưa cho cậu bạn bên cạnh cầm đỡ, rồi khóa cặp cất lại chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhân lúc Taehyung vẫn chưa về lớp, đem một ý định xấu xa, Sujo cùng hội bạn cầm trên tay thỏ bông rời khỏi lớp và đi đâu đó.


Những học sinh có mặt trong lớp tất nhiên là chứng kiến được hết hành động của đám Sujo, nhưng hầu như chẳng ai có ý định sẽ can ngăn chuyện xấu kia, mà lại cùng nhau cười cười, như chuẩn bị vớ được một vở kịch vui.

Mãi ít phút sau Taehyung mới về đến lớp, trên tay ôm theo một tập tài liệu dầy cộm.

Vừa bước đến cửa mà đã nhận được những ánh nhìn không mấy khả quan từ bạn học, cơ hồ có thể thấy được ý cười lộ rõ trên vẻ mặt của chúng nó.

Taehyung thì cũng chẳng lạ gì những trường hợp bị nhiều con mắt săm soi nữa, nên anh cũng không thiết để tâm.

Giữ một gương mặt vô cảm, bước vào bên trong lớp rồi đặt tập tài liệu lên bàn giáo viên. Xong xuôi hết mọi thứ anh mới lẳng lặng về lại chỗ ngồi của mình.

Nhìn xuống dưới hộc bàn, thấy chiếc cặp vẫn an yên bên trong, khóa cũng chưa hề có dấu hiệu bị mở ra lục lọi. Tâm can liền cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, may mắn là thằng nhóc Sujo kia không quá quắt đi.

Nhẹ vươn vai một cái, lắc đầu cho khớp cổ kêu lên tiếng rắc rắc, dự định sẽ lấy sách vở môn lý ra để học lại khái niệm.

"..."

"Khốn kiếp! Thỏ bông của tôi đâu?"

Đôi mắt hổ phách sâu hoẳm của thanh niên dần trở nên đỏ ngầu, liếc khắp bốn xung quanh như đang tìm kiếm tên tội phạm.

Sự im lặng thay cho lời phản hồi đã chạm đến đỉnh điểm sự chịu đựng của Taehyung, anh tức giận siết tay thành hình nắm đấm rồi đập mạnh xuống bàn.

"Tôi hỏi là ai lấy thỏ bông của tôi?"

Giọng anh như muốn gào lên cho cả trường nghe thấy, khiến đám học sinh trong lớp cũng có chút giật mình, đổ dồn ánh mắt vào thanh niên đang sắp nổi điên kia.

"Là Lee Sujo đã lấy của cậu rồi." Một nữ sinh nhìn thấy vẻ mặt như sát nhân của Taehyung, liền thật thà khai báo.

"M.ẹ thằng ch.ó Lee Sujo!"

Mang theo tính khí giận dữ, đứng phắt dậy định đi tìm kiếm kẻ đã lấy mất thỏ bông, thì đúng lúc đám Sujo đang thản nhiên bước vào bên trong lớp.

Ánh mắt lũ học sinh lại bắt đầu chuyển sang nhìn bọn Lee Sujo, cùng với vẻ mặt đáng sợ của Kim Taehyung đứng cách mình một khoảng. Khiến cho cậu ta có chút hoang mang.

Dù đang không biết chuyện gì sẽ xảy đến, nhưng chắc chắn Taehyung đã biết mình là người lấy mất con thỏ bông, giờ lại thấy anh đang đứng một chỗ nhìn mình chằm chằm, trong lòng thoáng chút giật mình.

Nhưng với cái tính cao ngạo sẵn có, cậu ta liền giả ngơ, đút tay vào túi quần hiên ngang tiến đến lại gần Taehyung.

"Mày làm gì mà đứng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tao vậy?" cậu ta đưa tay lên, vỗ vỗ vai anh.

Dứt khoát gạt văng bàn tay dơ bẩn ra khỏi vai mình, cố gắng kìm nén lại hành động nổi loạn của bản thân.

"Mày mang thỏ bông của tao đi đâu rồi?"


Taehyung đã thay đổi danh từ xưng hô một cách nhanh chóng, điều đó càng chắc rằng thanh niên này là đang rất điên tiết.

"Rõ là thỏ bông của mày, mà lại đi hỏi tao, Có bị khùng không đấy?"

Dường như anh chẳng thể nhịn nổi cơn tức giận đang hối thúc trong thâm tâm, sau khi nghe thấy câu trả lời đầy chống đối kia. Mạnh mẽ lao đến túm lấy cổ áo Sujo, trừng mắt lên như đang tra hỏi nghi phạm.

"Mày có nói không thì bảo?"

"Mày vừa ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám động vào tao luôn à Kim Taehyung?" Sujo cũng chẳng yếu thế, cố gắng giữ chặt cánh tay của Taehyung, lên giọng quát lại anh.

Thấy bạn mình bị túm cổ, một thằng trong đám chơi với Sujo liền tiến đến giải đáp.

"Mày hỏi con thỏ bông màu hồng sao? tụi tao vứt nó rồi."

Thản nhiên vênh mặt lên, nói một câu tỏ vẻ cao thượng. Nó tiến đến gần hai người, đưa tay mình lên nắm vào cánh tay Taehyung vẫn đang giữ chặt cổ áo Sujo.

"Mày bỏ cổ áo bạn tao ra được chưa?"

Cứ ngỡ rằng Taehyung sẽ đau lòng khi biết mình đã mất đi con thỏ bông, rồi lủi thủi về chỗ, ngồi khóc thút thít như một đứa con gái.

Nhưng đâu ngờ rằng, cơn điên ngày càng sôi sục trong tiềm thức anh, hai hàm răng nghiến lại với nhau như chỉ muốn nghiền nát thứ gì đó, đôi mắt sắc sảo, rực màu hận thù.

"Bọn chó!"

Chửi thề một câu thật lớn, anh dùng hết thảy sức bình sinh, một lực kéo cổ áo sujo nâng lên rồi quẳng sang cậu bạn đứng bên cạnh.

Học sinh trong lớp dường như vẫn sẽ không bao giờ có ý định ngăn cản, mà bày ra vẻ mặt hóng hớt vụ đánh nhau sắp diễn ra tại đây.

Taehyung bừng bừng sát khi lao nhanh về phía hai thằng vừa bị mình làm cho ngã lăn lê ở dưới sàn. Chẳng nói chẳng rằng, một lực đẩy Sujo đang định phủi mông đứng dậy, ngã ngửa ra sau một lần nữa.

Anh như dần mất kiểm soát, ngồi hẳn lên người cậu ta, siết chặt lấy cổ áo, kèm theo giọng nói đầy ghê gớm, như đang đe dọa đối phương.

"Mày khai nhanh, mày... mày mang thỏ bông của tao đi đâu rồi hả?"

Vì bị một lực siết cổ, nên hơi thở của Sujo có chút khó khăn, dùng móng tay bấu chặt vào tay thanh niên đang hừng hực ghì chặt nơi cổ áo mình.

"Mày bỏ tao ra!"

Dù bị khí thế hùng mạnh của Taehyung lấn át, nhưng Sujo vẫn nhất quyết không chịu hạ mình khuất phục.

Chẳng nhận được câu trả lời vừa ý, anh điên lên thả xuống một đón đấm thật mạnh vào gương mặt đang nhăn nhó vì khó thở của Lee Sujo, khiến mép cậu ta chảy ra một chút màu máu đỏ tươi.

Đám bạn của Sujo thấy vậy, liền lao vào muốn lôi Taehyung ra khỏi cậu ta.


Dù là một chọi năm, nhưng sau khoảng thời gian hỗn loạn trong lớp học, thì Taehyung đã thành công hạ gục cả năm đứa, khiến chúng ôm người đau đớn, lăn lộn dưới mặt đất.

Đứa nào trên gương mặt cũng đầy những vết tím và vài vệt máu do Taehyung phóng khoáng để lại. Kể cả anh cũng chẳng tránh được việc bên mép bị tím lên một vùng vì sơ ý bất cẩn.

Một hội nữ sinh lớp bên thấy 12a3 có vụ đánh nhau, nên đã vội chạy xuống báo cáo cho giáo viên.

Chắc chắn rằng cả 6 thanh niên vừa gây mất trật tự học đường, đều sẽ bị lôi thẳng lên phòng ban giám hiệu, tự viết một bản tường trình sự việc.

Đám Sujo mang cho mình cơ thể đau nhức mọi chỗ, đầy uất ức bịa một mớ câu chuyện rồi đặt bút viết vào cái bản tường trình kia, để làm sao có thể đổ hết lỗi lầm lên đầu Kim Taehyung.

Vì lời của số đông phần trăm thắng sẽ luôn cao hơn một thằng oắt con gan to là điều hiển nhiên.

Nhưng có vẻ như Taehyung chẳng để ý gì đến tờ giấy trắng trên mặt bàn là bao, thứ bây giờ đang tràn ngập trong đại não anh là thỏ bông, đúng hơn là linh hồn của Jeon Jungkook.

Đánh mắt lên lườm nguýt một lượt năm thằng đang ngồi phía đối diện, khiến đám nó hơi rợn người mà cúi gằm mặt xuống, cặm cụi viết.

Giờ anh biết tìm lại thỏ bông ở đâu khi thằng khốn Lee Sujo kia nhất quyết không chịu khai nửa lời đây?

Càng nghĩ càng tức, tay trên mặt bàn không kìm nổi mà siết chặt thành hình nắm đấm.

.

Đơn tường trình đầy chữ đã được giao nộp, nhưng riêng tờ của Taehyung vẫn là một màu trắng.

Anh chẳng có gì để viết cả, cũng chẳng muốn tường thuật lại điều gì. Vì thứ anh cần không phải là đúng sai, mà là con thỏ nhồi bông của mình.

Do thấy đơn của cậu học sinh Taehyung không có lấy một con chữ nào, nên cô hiệu trưởng đã cho gọi gặp riêng anh để hỏi chuyện.

"Tại sao em lại đánh các bạn vậy Taehyung?" cô giáo bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi thanh niên đang giữ cho mình gương mặt liệt ngồi trước mắt.

"Vì chúng nó đáng bị như vậy."

Thản nhiên nói ra suy nghĩ trong đầu, nhẽ ra anh nên đánh bọn chúng từ lâu rồi mới phải, nhưng nào đã dám động tay động chân.

Riêng chuyện ngày hôm nay thì Taehyung không thể kìm hãm lại cảm xúc muốn nổi khùng lên của bản thân nữa.

Thỏ bông là người bạn duy nhất ở bên lắng nghe anh bao năm qua, đã vậy còn là thứ nắm giữ linh hồn chàng thiên sứ xinh đẹp Jeon Jungkook nữa chứ.

Mất đi nó rồi, chẳng khác nào anh đã mất đi tất cả...

.

Sau hôm nay, không biết khi ông bà Lee lên gặp xong giáo viên vì chuyện con trai mình với Taehyung đánh nhau, liệu cuộc đời anh có phai tàn như những cuộc chơi sắp tan không nữa.

Và điều đó, nghĩ thôi cũng có thể gọi là đoán trước được rồi.

Tan trường xong, trở về đến biệt thự Lee gia, Taehyung đã bị bà Lee lôi ra dùng cây gậy trong nhà ra sức dáng xuống tấm lưng anh.

Đó là hình phạt, cũng coi như là cách dạy dỗ dành cho Taehyung, khi dám ra tay đánh con bà.

Ông Lee cũng chẳng ngăn cản nổi, ngồi trên chiếc ghế tràng kỷ, nâng chén trà lên nhấm nháp, rồi bất lực nhìn vợ mình ra tay đánh chính cháu ruột.


"Lần sau mày còn dám to gan nữa, thì đừng trách tao tống cổ mày ra khỏi Lee gia."

Đánh cho thanh niên đang quỳ dưới đất một trận, khiến cánh tay bà mỏi nhừ, chống cây gậy xuống sàn rồi gằn giọng đe dọa.

Thấy người mẹ yêu quý của mình lộ ra vẻ mệt mỏi, Sujo với gương mặt đầy dư âm của trận đánh nhau, nhanh nhảu chạy đến cầm đỡ gậy cho bà.

"Mẹ mỏi tay rồi, thì cứ để con dạy dỗ nốt cho."

Cơ thể Taehyung đang đau nhức dữ dội vì những cái đánh thêm của thằng khốn Lee Sujo.

Nó đánh đến mức quỳ đứng còn chẳng vững, khiến hai tay phải bò xuống chống đỡ phía bên dưới.

Nhưng trên gương mặt anh vẫn không hề tỏ ra vẻ đau đớn hay một chút nước mắt nào cả, mà nó chỉ hừng hực nỗi căm hận.

.

Màn đêm đã buông xuống sau một ngày đầy những điều mệt mỏi.

Kim Taehyung ngồi một góc trong căn phòng nhỏ tối tăm, không có một chút ánh sáng nào len lỏi được vào.

Đằng sau lưng anh giờ đây chỉ toàn những vết đánh đau thấu xương tủy... nhưng sao có thể đau bằng trái tim như một lần nữa lại rạn nứt khi mất đi con thỏ nhồi bông của mình.

Mất đi thỏ bông rồi, liệu Jeon Jungkook sẽ còn xuất hiện trong giấc mơ, rồi trao cho anh sự yêu thương, thứ tình cảm trọn vẹn nữa không đây?

Không!

Anh thử nhắm mắt để rơi vào giấc ngủ, nhưng thứ bản thân mong đợi lại chẳng thấy đâu, làm cho anh cũng không tài nào ngủ tiếp.

Jungkook đã không còn xuất hiện trong giấc mơ của Taehyung...

Anh cũng không còn thấy gì khi chìm vào giấc ngủ nữa, không thấy hình ảnh nhỏ nhắn đáng yêu của cậu đâu cả.

Mọi thứ như dần quay trở về thời điểm xuất phát, chàng trai đáng thương Kim Taehyung sẽ lại phải sống trong nỗi cô đơn dày vò.

Anh không ngờ rằng, vừa đêm qua trao nhau lời hẹn ước, mà sáng hôm nay chính mình đã tự phá hủy nó.

Và anh cũng chẳng ngỡ nổi... thỏ nhồi bông không còn bên cạnh, là đồng nghĩa với việc Jeon Jungkook sẽ không thể xuất hiện trong giấc mộng về đêm.

Mọi chuyện đã chấm hết rồi đúng không?

Cứ như một giấc mộng không thể mãi mãi đeo bám một đời người.

Jeon Jungkook... vậy, có nghĩa là em sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa từng xuất hiện sao?

Nhưng, Jungkook nào đã từng xuất hiện trong cuộc sống của Taehyung đâu chứ?

Mà chỉ từng tồn tại trong giấc mộng đã sớm tàn...

____

Okela bẻ lái được rồi =)) chuẩn bị xem sự chuyển biến ngoạn mục của chiếc plot tràn ngập trong mộng tưởng này nha^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận